Sài Gòn, 2008
Tối nay trời mưa tầm tã không ngớt. Cơn gió lạnh khẽ luồng qua gáy Nhật Hạ, làm nó hơi ơn ớn. Nó liếc đôi mắt sâu thẳm qua chiếc đồng hồ đặt treo trên tường: 9h30. Mẹ làm gì mà giờ này chưa về nữa nhỉ? Dẹp nỗi tò mò qua 1 bên. Nó đã ngồi trên ghế bàn học 2 tiếng rưỡi rồi, cũng muốn đứng dậy vươn vai cho đỡ mỏi. Nhật Hạ chầm chậm bước xuống cầu thang trong căn nhà nhỏ ở trung tâm thành phố, nó với tay rót 1 cốc nước ấm để mát xa cổ họng
Ầm.....Ầm......Sấm chớp không ngừng nổi dậy ở ngoài trời, mà trong nhà thì vẫn tĩnh mịch như chốn chùa chiền, nó khoanh tay dựa vào gian bếp nhấp nháp ly nước lọc mà như thưởng thức cafe. Nhật Hạ nghe thấy tiếng lục đυ.c ở cửa, đoán chắc là mẹ đã về
- Mẹ về đây, ngoài trời mưa to quá nhỉ? - mẹ nó phủi phủi tay áo rồi đi vào nhà, lại còn ngoái đầu lại ra sau - vào đi cháu..... - mẹ nó vẫy tay như có 2 vị khách thứ 3 ở trong nhà
- Vâng...... - rời khỏi bóng khuất trong mắt nó là thân ảnh của cậu con trai cao khều, người mặc đồ thể thao sát nách với cái túi chéo thể thao, tóc mái ngố đội mũ snackback ngược trông cực chất, khuôn mặt tuấn tú dễ nhìn mà thái độ thì vô cùng lễ phép nhu mỳ - ơ...... - thấy còn có người khác trong nhà thì hắn ngạc nhiên mở to mắt
- À, là con gái cô......cháu đừng ngại, ngồi đây đi - mẹ nó kéo cái ghế ở bàn ăn rồi mời mọc hắn. Dương Phong cười cười rồi cũng ngồi xuống ghế mà vẫn tò mò nhan sắc của người con gái có dáng vóc...... nhỏ bất thường thế này - Hạ, ngồi xuống luôn đi, mẹ có chuyện muốn nói
Nhật Hạ ngẩng đầu lên sau khi đã úp cái ly. Dương Phong 1 lần nữa sững sờ nhìn nó nín thở, tim đập mạnh khó khăn. Nhưng mà......ánh mắt đó lạnh quá, lạnh đúng như những gì hắn từng tưởng tượng vô số lần trong mơ về người con gái mà mình hy hữu chạm mặt trong vô vàn con người ở cái thành phố tấp nập này. Nhật Hạ chẳng bận tâm lắm về người ngồi bên cạnh mẹ đang nhìn mình chằm chằm, nó chỉ 1 lòng muốn nghe cái câu chuyện thú vị mà mẹ sắp mở miệng nói
Em chính là ánh sáng của anh, vạn năm không bao giờ đổi thay, bây giờ và mãi mãi.- Con còn nhớ chuyện 1 năm trước mẹ nói mẹ có 1 người bạn không? - mẹ nó bắt đầu từ cội nguồn của sự việc
- Chuyện đã là 1 năm trước rồi, làm sao con nhớ được - nó vẫn điềm nhiên chống cằm nói. Từng cử chỉ, ánh mắt, điệu bộ và lời nói của nó in hình trong tâm trí hắn, Dương Phong còn nghĩ là mình đang mơ cơ, 1 giấc mơ thật là diệu kỳ
- Vậy được - mẹ nó thở hắt ra - chuyện là đây là con trai của bạn mẹ, cô ấy mất đã lâu mà nó lại bị mẹ kế đuổi khỏi nhà nên.....mẹ cho cậu ấy đến ở chung với nhà mình
- Tại sao mẹ phải làm chuyện đó? - nó hỏi 1 câu vô cùng hóc búa mà cũng chẳng thèm nhìn hắn luôn
- À là vì, không phải là mình cố ý đâu. Sau khi bị đuổi, mình về sống với nhà ngoại năm 10 tuổi. Đến năm lớp 10 thì chuyển lên thành phố thuê nhà trọ học, nhưng mà.......bà chủ nhà đuổi mình ra khỏi nhà vì.....không trả nổi tiền trọ......CHỨ KHÔNG PHẢI LÀ.....mình cố ý đâu.... - về sau hắn càng lí nhí dần
- Cháu làm gì mà vội vội vàng vàng giải thích thế, con Hạ đã nói gì đâu chứ - mẹ nó buồn cười nhìn hắn tội nghiệp - đó là bạn thân của mẹ mà. Mà 2 đứa cũng bằng tuổi nhau mà.....ở chung, chắc không có vấn đề gì chứ? - mẹ nó nhướn mày trông chờ
- Con thì không sao, chỉ cần đừng động đến đồ đạc của con và......đừng làm gì ảnh hưởng đến việc học của con là được - Nhật Hạ nói giọng đều đều
- Đương nhiên rồi, mình sẽ không.....làm cậu khó chịu đâu mà. Với lại hình như.....chúng ta học chung trường thì phải - Dương Phong nhe răng cười mặc dù hắn đã biết chuyện đó từ lâu
- Hình như ai tên Phong cũng dễ thương hết Hạ nhỉ? - mẹ thấy nó không có vẻ gì là xởi lởi thì cười lớn
- Mẹ nói cũng đúng ạ..... - Nhật Hạ bây giờ mới chuyển ánh mắt nhìn hắn. Dương Phong cảm giác như nó sắp nhìn thấu luôn hắn vậy, cảm thấy hồi hộp hơn cả khi tưởng tượng những cuộc nói chuyện vô hình giữa 2 người - nhưng hình như người này là ngoại lệ - nụ cười của hắn lập tức đông cứng
- À.....à sau này, Phong nó ở phòng lúc trước của ba, tức là cạnh phòng con đấy. Nhưng hôm nay trời tối rồi, phòng lại chưa dọn kịp, thôi thì.....
- Thôi để cháu ngủ trên ghế cũng được cô ạ - Dương Phong ngại ngùng gãi đầu nhìn mẹ nó
- Cô định nói Hạ cho con ngủ nhờ trong phòng chứ ngoài này nóng lắm, vào đó cho nó mát - mẹ nó không quên liếc nhìn biểu hiện của nó. Nhật Hạ chán nản đứng dậy lên phòng
- Thôi ạ.....cháu không dám.....làm phiền...... - sao mẹ nó có thể tùy tiện để 1 đứa con trai vào phòng con gái mình ngủ chứ
- Thì con ngủ dưới đất thôi. Được không Hạ? - Nhật Hạ đang đi nửa chừng cầu thang thì dừng lại
- Con không có ý kiến đâu. Chỉ là, nếu cậu ta dám làm gì......con không ngại để cậu ta gia nhập trại thương điên đâu - câu nói của nó như mang đá tảng ở Bắc cực rải khắp nhà vậy
- Hì, nó là vậy đấy cháu, ăn nói không có được.....bình thường cho lắm - mẹ nó cười xòa - thôi cháu tắm rửa rồi đi ngủ đi, để đồ đạc ở đây mai dọn, rồi cô lấy chăn ra cho
- Cháu cảm ơn cô ạ! - hắn cảm thấy vô cùng biết ơn mẹ, vì mẹ đã có người bạn tuyệt vời thế này, còn người bạn này của mẹ.....lại có người con gái mà hắn đang mong ngóng chờ đợi được gặp mặt
Tắm rửa sạch sẽ, hắn mặc cho mình chiếc quần lửng với áo thun bình thường. Vậy là còn 2 tuần nữa thì chính thức bước vào lớp 11 rồi. Nhưng năm nay thật là khác, hắn gặp được nó, rồi sẽ được nói chuyện, ngắm nhìn nó thỏa thích. Nghĩ đến đó là Dương Phong lại cười hí hửng 1 mình, mà không hay ở đằng kia có 1 ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn, là ánh mắt cũng bình thường mà hắn cảm thấy sao nó đang nhìn 1 kẻ tâm thần vậy nè. Dương Phong hằn giọng rồi đi vào phòng. Cơn gió mát lạnh từ ngoài cửa sổ thồi vù vù vào làm hắn rã cả người vì tê tái. Nhật Hạ lúc nãy cầm chăn ra của hắn rồi đặt lên đất. Dương Phong cũng biết ý cúi xuống trải trải chuẩn bị đi ngủ, buổi tối tuyệt vời nhất trong cuộc đời của thằng học sinh nghèo như hắn. Nhật Hạ ngồi lên bàn học chuẩn bị sách vở
- Ủa? Hè mà cậu còn phải học bài hả?
- Tôi phải đi học hè mà - nó điềm đạm nói rồi cất sách vở vào cái ba lô nhỏ nhỏ. Sau đó thì tắt đèn đi ngủ. Bụp......phòng ốc đột nhiên tối thui làm hắn hoảng quá, quơ tay loạn xạ mà không hay trúng người nó
- A...... - Nhật Hạ khẽ rên rồi ngồi chạch bạch xuống giường
- Ơ......xin lỗi, là mình đυ.ng cậu hả? - Dương Phong lập tức lo lắng, nhưng mà hắn chẳng thấy gì cả, lại còn không nghe nó lên tiếng nữa chứ - cậu.....cậu còn ở đó không? Này......này.....
- Cậu ồn quá đi - Nhật Hạ bật đèn bàn lên. Ánh đèn màu vàng mờ mờ như cứu sống hắn. Dương Phong sau khi xác định được vị trí của nó thì suýt xoa
- Cậu có sao không? Mình làm cậu đau hả? Xin lỗi nhé, tại tối quá mình không thấy đường..... - hắn nói nguyên 1 dây tua mà nó thắc mắc sao hắn không mỏi miệng nhỉ?
- Thì tôi đã nói gì đâu - nó đứng dậy đi lại chỗ đèn bàn - cậu ngủ đi, để tôi tắt đèn - ánh mắt nó trước sau như 1, nhưng sao hắn cứ cảm thấy, nó đang khó chịu thế nhỉ? Mới đêm đầu tiên mà đã có ấn tượng không tốt rồi
- Ờ....ờ...... - Dương Phong ngoan ngoãn đắp chăn nằm im thin thít. Bụp.....1 màn đêm lần nữa lại bao trùm lấy căn phòng nhỏ này. Nhưng mà hình như hắn còn lạ phòng, nằm loay hoay mãi vẫn chưa ngủ được - cậu......cậu ngủ rồi hả? - Dương Phong khẽ lên tiếng sợ làm nó thức giấc
- Ngủ rồi, lại bị cậu làm cho thức giấc đây này - tuy không nhìn thấy mặt nhưng nghe giọng hắn cảm thấy như nó đang bực bực
- Vậy à, vậy mình xin lỗi
- Vậy tôi ngủ đây
- Á khoan......chờ.....chờ đã......Mình lạ chỗ, nên ngủ chưa quen.....cậu có thể nói chuyện với mình 1 chút được không?
- Chuyện đó thì liên quan gì đến tôi? Với lại.....tôi với cậu thì có gì để mà nói chứ?
- Thì.....có chứ? Cậu không biết chứ chúng ta đã từng gặp nhau rồi đấy. 1 năm trước đấy. Lúc mình mới lên thành phố còn đi xe lóng ngóng thì bị tai nạn, là cậu đã gọi điện cấp cứu giúp mình. Lúc đó mình còn chưa kịp cảm ơn nữa
- Tại sao ai cũng nhắc đến chuyện 1 năm trước thế nhỉ?
- À.....vậy ra......cậu không nhớ hả?......ưʍ......không sao, vậy kể lần gặp gần đây đi. Tuần trước ở trên xe buýt, tôi bị móc túi mà cậu đã giúp tôi lấy lại điện thoại đấy. Nhớ không?
- Không nhớ
- Ờ.....vậy sao...... - hắn hụt hẫng - từ sau khi 1 năm trước, mình mấy tuần liền ngồi trong bệnh viện, lúc nào mình cũng nghĩ về cậu đấy, mình còn phác họa lại gương mặt của cậu để sau này khỏi quên đấy. Thật không ngờ, hôm nay lại có duyên như vậy. Cậu là người con gái đầu tiên giúp mình ở thành phố đấy. Người ta nói lần đầu tiên gặp nhau là ngẫu nhiên, lần thứ 2 là tình cờ, lần thứ 3 là định mệnh đấy
- Xem ra......cậu ở quê quen rồi nên lời nói cũng sến sẩm không kém nhỉ?
- Đương nhiên rồi.....mà cũng không hẳn..... - hắn vốn định bắt chước lời thoại trong truyện tranh, ai ngờ ra đời thực lại sến không đỡ nổi - nhìn cậu giống như nữ thần có hào quang khắp người vậy, thật đó, mình vô cùng vô cùng thích cậu - đợi hắn ba hoa 1 mình 1 hồi thì nó buồn ngủ quá nên thϊếp đi luôn. Cũng chẳng buồn nói lời nào nữa
- Dậy rồi hả Phong, ăn sáng đi này. Chút nữa cô đi làm, cháu ở nhà trông nhà nhé - mẹ nó đặt đĩa trứng ốp la lên bàn
- Ủa? cậu ấy đâu rồi cô? - hắn phấn khởi hỏi
- À, Hạ nó mới đi học rồi, 9h mới về, cháu ráng đợi đến lúc đó nha - mẹ nó cười hiền từ
- Dạ - Dương Phong cảm thấy có chút buồn buồn trong lòng. Sáng nay hắn đã mong muốn người đầu tiên mình thấy mặt là nó, vậy mà từ sáng sớm đã mất dạng rồi
Vậy là mẹ nó cũng đi làm luôn rồi, chỉ còn mình hắn ở nhà. Dương Phong chán nản nhìn nhìn xung quanh. Rồi hắn chợt nghĩ, chốc nữa thôi là nó về nhà rồi. Hắn phải thể hiện thật tốt mới được, Dương Phong xắn tay áo lên bắt đầu quét nhà, lau nhà, rửa chén, nấu cơm.....làm hết tất cả việc nhà 1 cách hăng hái nhất