- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Người Tôi Theo Đuổi Bảy Năm Đã Yêu Người Khác Rồi
- Chương 3
Người Tôi Theo Đuổi Bảy Năm Đã Yêu Người Khác Rồi
Chương 3
Lộ Nhất Minh gọi Phùng Dã đi uống trà chiều, Phùng Dã không muốn nghĩ đến chuyện Trương Phong Hòa nữa, liền đồng ý. Hai người cùng nhau xuống lầu, lúc thang máy dừng ở lầu ba, cửa mở, có mấy người đi vào, vừa đi vừa tán dóc.
"Do cô không thấy chứ tôi ngồi phía sau anh ấy, nhìn người ta ngã ầm xuống đất như vậy... Sợ đến mức tim tôi đập thình thịch luôn."
"Tôi cũng vậy, âm thanh đó thật đáng sợ... May chỉ là phát sốt thôi."
"Đúng vậy, có điều một người đàn ông, thân thể còn yếu hơn cả phụ nữ chúng ta..."
"Không thể nói vậy được, Trương Phong Hòa trắng trẻo như vậy, đẹp hơn phần lớn đàn ông trong văn phòng. Anh chàng đẹp trai thân thể yếu ớt, có thể thông cảm được ~"
"Cũng đúng, hahaha."
Vốn trong thang máy nói chuyện phiếm chút ít cũng không sao, Phùng Dã không để ý. Nhưng lúc nghe được ba chữ "Trương Phong Hòa", mặt Phùng Dã đã biến sắc.
Cửa thang máy mở, mấy người trong thang máy nối đuôi ra ngoài.
Phùng Dã vội chạy đến, gọi hai người phụ nữ vừa mới tán dóc lại, sắc mặt không tốt hỏi: "Trương Phong Hòa làm sao vậy?"
Người bị gọi lại bị dọa giật mình một cái, quanh co hỏi: "...Trương Phong Hòa?"
"Tôi hỏi cô, cậu ta làm sao vậy?" Phùng Dã tuy đẹp trai, thế nhưng từng bước áp sát, khí tức mạnh mẽ khiến người bị hỏi sợ đến mức phát khóc. May mà Lộ Nhất Minh bước tới điều đình. "Tiểu thư, cô đừng sợ, chúng tôi là bạn của Trương Phong Hòa, vừa nãy nghe cô nói cậu ấy hình như bị ngất?"
Cô gái khóe mắt sắp khóc gật đầu: "Anh ấy bị ngất, đi bệnh viện rồi."
Sau khi hỏi rõ ràng bệnh viện nào, Phùng Dã liền vội vàng xoay người nói với Lộ Nhất Minh, "Xin lỗi, không thể đi uống trà chiều với em được. Anh đi bệnh viện."
"Hả?" Lộ Nhất Minh ngây người, vừa định nói em đi cùng anh, đã thấy Phùng Dã nhanh như gió xông ra ngoài. Mà vẻ mặt căng thẳng của hắn, y vốn cũng chưa từng thấy.
Trương Phong Hòa truyền dịch hơn một giờ, bởi vì thật sự khó chịu, trong lúc đó cậu còn thϊếp đi mấy lần. Ngẩng đầu nhìn mấy bình thuốc, có một bình sắp truyền xong, Trương Phong Hòa vội gọi y tá tới đổi thuốc.
Lúc y tá đổi thuốc cho cậu, một người trẻ tuổi đi đến trước mặt cậu, vui vẻ nói: "Trương Phong Hòa! Đúng là anh rồi!"
Trương Phong Hòa ngẩng đầu nghi hoặc nhìn lại, thấy một khuôn mặt trẻ tuổi đẹp trai. Tuy chần chừ vài giây, thế nhưng cậu vẫn nhận ra được đối phương. "Là cậu?!"
Cậu trai đẹp trẻ tuổi đó là Trương Tự, người hôm qua mới vừa cùng Trương Phong Hòa lăn giường.
Trương Phong Hòa nghĩ tới đây liền đau đầu một trận. Đó còn là người đầu tiên không phải Phùng Dã mà cậu "làm" cùng, tuy rằng có lẽ Phùng Dã cũng sẽ không để ý, thế nhưng lòng cậu vẫn có khúc mắc.
Nếu có thể, cậu cũng không muốn gặp lại Trương Tự.
Nhưng Trương Tự lại không nghĩ vậy, dáng vẻ của y cao hứng cực kỳ. "Tôi nhớ anh từng nói với tôi, nếu có duyên gặp lại, anh sẽ cho tôi số điện thoại."
"..." Trương Phong Hòa không còn gì để nói. Cậu chưa hề biết nguyên lai hai người hữu duyên lại có thể hữu duyên đến mức này.
"Anh bệnh à?" Trương Tự thấy Trương Phong Hòa dáng vẻ yếu ớt, quan tâm hỏi: "Đỡ hơn chút nào chưa? Còn chỗ nào không thoải mái không?"
Trương Phong Hòa ở bệnh viện hứng gió lạnh hơn một giờ không ai quan tâm, tuy rằng nhìn sang hướng khác không muốn tiếp chuyện với người nọ, vẫn là không nhịn được đỏ mũi, "Không có gì, phát sốt thôi..."
"Sốt?" Tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, mặt Trương Tự đỏ lên, cậu mất tự nhiên, nói: "Không phải bởi vì tôi chứ?"
Trương Phong Hòa cười cười, "Có thể."
Trương Tự nghe vậy lại càng xấu hổ, y vội vã ngồi xuống bên cạnh Trương Phong Hòa, "Vậy tôi phải chịu trách nhiệm."
Y nắm lấy bàn tay phải lạnh lẽo của Trương Phong Hòa, vô cùng nghiêm túc nói: "Không biết tại sao lần đầu tiên nhìn thấy anh, tôi đã thấy rất thân thiết, rất thích anh."
Trương Phong Hòa đành phải nói, "Chiêu này của cậu quá cũ rồi."
Trương Tự cười bảo: "Có lẽ vậy."
Vốn Trương Tự chỉ đến bệnh viện thăm bạn học ăn bậy bị đau bụng, kết quả không ngờ lại gặp được Trương Phong Hòa.
Sau đó hai người câu được câu mất nói chuyện trên trời dưới biển, nói mệt, Trương Phong Hòa nhắm mắt lại ngủ thϊếp đi. Đầu không kìm được từ từ nghiêng sang bên phải, cuối cùng dừng lại trên vai trái Trương Tự. Trương Tự cứng đờ ngồi trên ghế dài, không dám lộn xộn, hai tay lại len lén bao lấy tay phải không bị kim băng cố định lại của Trương Phong Hòa.
Quả nhiên rất lạnh.
Phùng Dã vội vã chạy đến bệnh viện, nhìn thấy một màn kia.
Hắn nhìn thấy người vẫn theo sau hắn, luôn cậy mạnh trước mặt hắn, Trương Phong Hòa, lúc này đang tựa vào vai người khác, yếu ớt ngủ thϊếp đi. Sắc mặt cậu trắng bệch, môi không một chút màu máu. Cậu dường như rất lạnh, thân thể co lại. Không hiểu sao, lòng Phùng Dã căn thẳng, hắn phát hiện lòng mình có một thôi thúc muốn xông lên ôm lấy cậu.
Nhưng lập tức phần thôi thúc đó lại bị lửa giận dập tắt.
Hắn nhìn cái người vốn nên thuộc về hắn, đang dựa sát vào người thằng đàn ông khác. Sắc mặt Phùng Dã bỗng trở nên khó coi. Hắn nhìn thằng đàn ông ngồi bên cạnh Trương Phong Hòa, đó là một kẻ rất trẻ trung.
Phùng Dã không tự chủ siết chặt nắm đấm, lập tức bước nhanh về phía hai người nọ.
"Trương Phong Hòa!"
Nghe có người gọi Trương Phong Hòa, Trương Tự vội quay đầu nhìn lại. Thấy một người đàn ông sắc mặt không tốt nổi giận đùng đùng đi về phía bọn họ, Trương Tự vội thẳng người, đem Trương Phong Hòa bảo vệ phía sau. Mà Trương Phong Hòa cũng bị giọng Phùng Dã đánh thức, cậu mơ mơ màng màng ngẩng đầu, mở mắt ra, nhìn về phía Phùng Dã.
Chờ nhìn rõ ràng người đó, Trương Phong Hòa sững sờ, kinh ngạc nói: "Phùng Dã?! Anh... Sao anh lại ở đây?"
Sắc mặt Phùng Dã rất khó coi, hắn không muốn thừa nhận mình bởi vì nhìn thấy Trương Phong Hòa ở bên cạnh thằng đàn ông khác mới tức giận, hắn tự nói với mình, chỉ là không muốn nhìn thấy con thú cưng mình nuôi bảy năm chỉ vẫy đuôi với mình bị người khác bắt cóc mà thôi.
Hắn rất tức giận, nhưng nhìn thấy dáng vẻ bị dọa sợ của Trương Phong Hòa, lại có chút đau lòng không nói ra được. Hắn muốn quan tâm tình trạng thân thể của cậu, thế nhưng lời thốt ra lại là: "Trương Phong Hòa, không có đàn ông cậu sẽ chết à?"
Giọng Phùng Dã không lớn, nhưng Trương Phong Hòa và Trương Tự ở trước mặt có thể nghe rõ ràng.
Trương Phong Hòa biến sắc, vẻ mặt vốn suy yếu lại trắng bệch thêm, "Anh nói cái gì?"
Lời Phùng Dã muốn nói không phải những lời đó, nhưng ở trước mặt Trương Phong Hòa, hắn hung hăng quen rồi. Hắn chưa từng quan tâm tới cậu, nhất thời không biết nên biểu đạt thế nào. Thay vào đó là thái độ trước nay hắn vẫn đối xử với Trương Phong Hòa.
Lạnh lùng châm chọc.
Hắn không thích Trương Phong Hòa, cũng sẽ không yêu cậu. Trước đây không, hiện tại cũng không.
Hắn thích Lộ Nhất Minh.
Bảy năm không thay đổi được quan hệ của hắn và Trương Phong Hòa, hắn không cho rằng bây giờ có thể thay đổi.
Phùng Dã nói: "Xem ra cậu là vì chơi bời cùng thằng đàn ông khác mới sốt nhỉ?"
Trương Phong Hòa nghe được lời nói lạnh nhưng băng của Phùng Dã, trước mắt bỗng choáng váng.
"Cậu cho rằng cậu ở bên thằng đàn ông khác, tôi sẽ tức giận sao?"
"Tôi không cho rằng thế..." Trương Phong Hòa yếu ớt nói.
"Vậy thì tốt." Phùng Dã cười gằn, "Vốn đang nghĩ cậu sẽ tiếp tục dây dưa với tôi, có điều như vậy cũng tốt."
Trương Phong Hòa cúi đầu, nói không ra lời. Có thể là bởi vì bệnh, tâm trạng của cậu cũng nhạy cảm hơn bình thường. Cậu chưa bao giờ khóc trước mặt Phùng Dã, bởi vì Phùng Dã nói không thích nhìn thấy đàn ông khóc lóc. Nhưng lúc này cậu không nhịn được nữa, nước mắt theo khóe mắt rớt xuống.
Rơi xuống mu bàn tay Trương Tự.
Thật nóng.
Trương Tự từ nãy đến giờ không nói gì đột nhiên đứng dậy, gọi Phùng Dã vốn đang chuẩn bị rời đi, một đấm vung tới, đánh vào mặt Phùng Dã.
Phùng Dã đang tức giận đột nhiên bị đấm một cái, cũng giận dữ phản công, hai người lao vào đánh nhau.
- ----
Lời tác giả: Vây xem tiểu công tìm đường chết như thế nào~
Lời editor: Đọc truyện cưng nhất là Lệ Lệ, tội nghiệp nhất là bạn Lộ Nhất Minh xui xẻo gặp thằng tra công này.
CP là Phùng Dã x Trương Phong Hòa nha.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Người Tôi Theo Đuổi Bảy Năm Đã Yêu Người Khác Rồi
- Chương 3