Người tới không tốt May 3, 2015 1 Comment
Hôm nay Âu Duy Diệu đến nhà hàng ăn tối, nhà hàng ở tầng bốn mươi trong cao ốc, có thể nhìn xuống danh lam thắng cảnh của thành phố Nam Giang. Cô mới đến, sau khi ngồi xuống gọi một ly đồ uống trước. Nhân viên phục vụ vừa rời khỏi, cô liền nhìn thấy trên một bàn cách đó không xa, lại là Chu Tiêu đang ngồi, không khỏi ngẩn người.
Chu Tiêu đang bàn chuyện làm ăn với hai người bạn, người bạn nói: “Nghe người ta nói gần đây cậu tiếp xúc với tập đoàn Âu Hải, chuyện hợp tác thế nào?”
Chu Tiêu uống một hớp rượu, nói: “Tin tức của cậu cũng nhanh thật. Có thể có hợp tác gì chứ, tôi là người nhỏ, chỉ có thể làm việc cho họ, làm trợ thủ mà thôi, cho nên không thể gọi là hợp tác, chỉ có thể gọi là chân chạy việc.”
“Bớt khiêm tốn trước mặt tôi đi, quá trớn rồi. Hôm dạ tiệc từ thiện về, bố tôi chửi mắng tôi một trận, nói tôi chỉ biết ăn của ông ấy uống của ông ấy. Ông ấy còn nhớ chúng ta từng cùng chơi bóng rổ hồi đại học, vụ làm ăn lần này tôi nói với ông ấy tìm cậu hợp tác, ông ấy không nói hai lời liền đồng ý cho tôi tiền. Cậu cân nhắc thử, nếu có cậu, lần này tôi chắc chắn có thể khiến bố tôi nhìn bằng cặp mắt khác!” Nói xong liếc xa xa một cái, nói với Chu Tiêu một cách vô cùng thần bí, “Này, ban ngày không thể nói người khác, đó không phải là con gái của tập đoàn Âu Hải sao?”
Chu Tiêu quay đầu nhìn một cái, thu ánh mắt, hỏi: “Sao, có hứng thú à?”
“Có chứ, hôm dạ tiệc tôi đã chú ý tới cô ấy. Hồi cô ấy về nước, tôi cùng bố tôi tới bữa tiệc của nhà họ Âu, còn từng đi ăn với cô ấy. Cô gái này lịch sự nhã nhặn, vừa đẹp vừa ngây thơ, nhưng tiếc là ngay cả khóe mắt cô ấy cũng chưa từng cho tôi. Cậu nói tôi trông cũng coi như ngọc thụ lâm phong, nhà chúng tôi cũng không kém nhà họ Âu là bao, ánh mắt cô ấy ‘cao’ như thế mà chỉ thích thằng nhóc họ Tưởng kia?” Dừng một chút, lại nói, “Không đúng, sao cô ấy nhìn cậu suốt vậy?”
Quả thực Âu Duy Diệu luôn nhìn Chu Tiêu, lúc Chu Tiêu nhìn tới cô không đề phòng, né tránh theo bản năng, đợi cô chuyển ánh mắt về phía anh lần nữa, Chu Tiêu đã quay đầu. Cô hơi hối hận, lại hơi hận, cảm giác không nói rõ được cũng không tả được, chỉ hi vọng Chu Tiêu có thể quay đầu lại, cô nhất định sẽ đối mặt với anh. Nhưng đáng tiếc Chu Tiêu hoàn toàn không quay đầu lại nữa, ngược lại bạn của Chu Tiêu liên tục nhìn về phía cô, cười với cô như lấy lòng. Âu Duy Diệu liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, đã qua thời gian hẹn, sao Thẩm Lệ Anh vẫn chưa tới.
“Cô Âu, đang đợi bạn sao?” Bạn của Chu Tiêu đi tới, cười nói với Âu Duy Diệu.
Âu Duy Diệu lịch sự nói: “Vâng, chào anh.”
“Không biết bạn cô mấy giờ đến? Nếu không ngại, chi bằng cùng ăn cơm nhé?”
Âu Duy Diệu theo bản năng nhìn hướng Chu Tiêu một cái, bạn Chu Tiêu chú ý tới ánh mắt của cô, nói: “Đều là người quen cả. Đó là Chu Tiêu, ngọc điêu khắc cô đấu giá được hôm dạ tiệc từ thiện chính là của cậu ấy.”
Âu Duy Diệu cười nói: “Vẫn không được.”
“Dù sao bạn của cô cũng chưa đến, chúng tôi vẫn chưa chọn món, đi qua cùng thử rượu vang đỏ mới đến của tôi, cho tôi chút đề nghị được không?”
Âu Duy Diệu không tìm được cớ từ chối, đành phải lên tiếng: “Vậy cũng được.”
Trên bàn ăn chỉ có Âu Duy Diệu là phụ nữ, hai người đàn ông vô cùng chiếu cố cô. Chu Tiêu trừ việc chào hỏi một câu không mặn không nhạt với cô thì không trò chuyện nhiều lời thừa thãi với cô nữa. Âu Duy Diệu cũng không chủ động mở miệng, qua rất lâu, cô thấy Thẩm Lệ Anh đi tới sau lưng người phục vụ, cô mới đứng dậy tạm biệt.
Quay lại chỗ ngồi ban đầu, Âu Duy Diệu trách móc: “Dì Thẩm, dì đến trễ nửa tiếng!”
Thẩm Lệ Anh cười nói: “Đâu có lâu như thế, dì chỉ đến trễ mười lăm phút, chờ sốt ruột sao? Không phải vừa rồi dì đã gửi tin nhắn cho cháu, bảo cháu gọi món trước sao.”
Thức ăn lên bàn, Thẩm Lệ Anh và Âu Duy Diệu đi vào chủ đề chính: “Gần đây với Dư Phi thế nào?”
Âu Duy Diệu nhìn bà một cái: “Dì biết rồi sao?”
“Dì biết, bố cháu không rõ lắm đâu.” Thẩm Lệ Anh mỉm cười, “Diệu Diệu, nếu đối phương là người đàn ông khác, Trương Tam Lý Tứ tất cả đều không có vấn đề, hợp thì tới không hợp thì tan, bố cháu tuyệt đối sẽ không nói thêm điều gì. Nhưng người đó là Dư Phi, cháu biết bố cháu và chú Tưởng là bạn chí cốt nhiều năm, có một số việc, lúc không làm có thể sống hòa thuận với nhau, nhưng sau khi đã làm rồi nói không làm, có thể không đơn giản như vậy.”
Âu Duy Diệu nhíu mày: “Dì Thẩm, chuyện tình cảm không phải một người nói là được, trái tim Dư Phi không ở chỗ cháu.”
“Cháu thực sự muốn trái tim người đàn ông nào, cháu có thể không chiếm được sao? Dư Phi là một ứng cử viên người chồng tốt, ai có thể thích hợp hơn cậu ấy?”
Âu Duy Diệu nói: “Ai nói không có?”
“Chẳng lẽ trong lòng có đối tượng ngưỡng mộ khác?” Thẩm Lệ Anh nói, “Dì không biết bây giờ suy nghĩ của cháu là loại gì, nhưng đương nhiên hi vọng cháu tốt. Bố cháu tuy vừa ý quan hệ hai nhà, nhưng càng hi vọng cháu sống vui vẻ hơn. Nếu cháu thực sự có đối tượng thích, nên sớm nói cho bố với dì biết. Từ nhỏ đến lớn, cháu muốn gì bố cháu cũng cho cháu cái đó, chẳng lẽ đến cuối cùng ông ấy còn có thể làm cái chuyện cổ hủ đó sao?”
Âu Duy Diệu cười nói: “Dì Thẩm, dì còn biết chuyện lúc nhỏ của cháu?”
“Sao, bốn năm nay sống chung dì còn không nhìn ra tính tình cháu lúc nhỏ sao?” Thẩm Lệ Anh thản nhiên nhìn ba người đàn ông sắp rời khỏi phía đối diện một cái, cười nói, “Bây giờ bố cháu hi vọng cháu tốt với Dư Phi, nhưng dì hi vọng cháu tốt. Nếu để bố cháu biết dì nói những lời này với cháu, ông ấy nhất định sẽ trách dì.”
“Cháu biết dì thương cháu, cháu sẽ không nói những lời này với bố.”
Thẩm Lệ Anh nghiêm túc nói: “Những chuyện này cũng không nên kéo tiếp nữa, kéo càng lâu, đến lúc đó càng hỗn loạn, còn đối tượng ngưỡng mộ khác của cháu, ngược lại dì không lo lắng. Vẫn là câu nói đó, nếu cháu thực sự thích ai, cháu nhất định có thể có cách.
Ánh mắt Âu Duy Diệu khẽ động.
Qua hai ngày, bạn bè hẹn Chu Tiêu đánh golf, trong người đi cùng lại xuất hiện bóng dáng Âu Duy Diệu. Người bạn nhỏ giọng nói với Chu Tiêu: “Hai ngày trước đi ăn, không phải cậu ta gọi cô Âu tới bàn chúng ta sao. Lúc đó tôi đã nhìn ra cậu ta có ý với người ta, không ngờ thằng nhóc này ra tay nhanh như vậy!”
Lại qua hai ngày, Chu Tiêu đi đến quán bar đã hẹn, sau khi vào phòng bao bước chân hơi dừng lại, mới ngồi xuống sofa. Âu Duy Diệu rất ít tới nơi kiểu này sau khi về nước, người khác sợ cô dè dặt, không ngừng nói chuyện với cô. Âu Duy Diệu ngại phiền, ngồi sang bên cạnh, vừa khéo ngồi vào chỗ bên cạnh Chu Tiêu, nhìn Chu Tiêu cụng ly uống rượu với người khác. Âu Duy Diệu cũng bị họ trút mấy ly, tửu lượng kém, không bao lâu đã mơ mơ màng màng, dựa vào người bạn của Chu Tiêu. Bạn của Chu Tiêu uống nhiều, men rượu dâng lên, đương nhiên có chút không khống chế được, lúc tính tiền rời khỏi anh ta kéo Âu Duy Diệu, rớt lại sau người khác vài bước.
Chu Tiêu tạm biệt bạn, vừa mở cửa xe, đột nhiên có người chạy ra từ trong quán bar, ôm anh kêu: “Chu Tiêu, Chu Tiêu, giúp tôi một chút!”
Chu Tiêu nhíu mày, đẩy Âu Duy Diệu ra: “Chuyện gì?”
“Tôi…” Âu Duy Diệu hoang mang rối loạn, “Tôi đập bể đầu anh ta, anh ta ngất xỉu rồi!”
Chu Tiêu vẫn chưa về nhà, đã hơn mười hai giờ, Phương Dĩ vẫn chơi cờ tỉ phú với Tên Lửa.
Phương Dĩ hỏi Tên Lửa: “Có phải anh thất tình không?”
Tên Lửa nói: “Ai thất tình!”
Phương Dĩ nhíu mày: “Anh nói anh kìa, gần đây mỗi ngày đều tăng ca, hôm nay lại tăng ca đến mười giờ, bây giờ đã hơn mười hai giờ, anh lại còn muốn tôi chơi cờ tỉ phú với anh!”
Tên Lửa nói: “Rõ ràng là tôi với cô, đã từng thấy hai người chơi cờ tỉ phú chưa? Một mình cô vừa diễn địa chủ vừa diễn nông dân, đến bây giờ tôi đã thua cô bốn trăm rồi!”
Phương Dĩ nhét tiền trên bàn vào trong túi, nói: “Vậy tôi không muốn anh chơi cùng nữa, anh về nhà đi!”
Tên Lửa không làm: “Thắng rồi liền muốn đuổi tôi đi?”
“Không phải tôi nhất định muốn đuổi anh đi, anh xem thử bây giờ mấy giờ rồi? Trai đơn gái chiếc ở cùng một phòng, đợi lát nữa Chu Tiêu về, tôi giải thích thế nào?”
Tên Lửa khó hiểu: “Cũng thật là, sao hôm nay ông chủ về trễ vậy?”
Đang nói, cửa chính truyền tới tiếng động, Chu Tiêu đã về, áo khoác treo trên tay, cả người đầy mùi rượu, hơi lộ ra vẻ mệt mỏi. Phương Dĩ ném bài xuống, nhận lấy áo khoác của anh, treo áo khoác lên giá áo, hỏi: “Sao hôm nay trễ vậy, không phải nói cuối tuần bạn anh kết hôn, tiệc độc thân hôm nay sẽ không quá mười giờ sao?”
“Họ chơi điên rồi, quên thời gian. Tên Lửa, về đi!”
Tên Lửa càu nhàu oán trách: “Lợi dụng người ta xong liền muốn quăng người ta đi!”
Chu Tiêu lườm cảnh cáo anh ta, Tên Lửa chuồn nhanh như trộm.
Ôm lấy Phương Dĩ, Chu Tiêu ngửi cổ cô: “Thơm thật, buổi tối đã ăn gì rồi?”
“Ăn bữa tối của Tiểu Tước, em lấy cá của nó nấu.”
“Vậy nó ăn gì?”
“Em vào sân bắt mấy con cá chạch.”
Chu Tiêu không lời chống đỡ, qua một lúc, hỏi: “Nó ăn đủ no không?”
“Chắc là no, không tin anh đưa tay vào hồ cá thử xem, coi nó có thể cắn anh không.”
Chu Tiêu kéo Phương Dĩ tới trước hồ cá, nắm tay cô lên bỏ vào trong hồ. Phương Dĩ la lớn: “A A A —— Em không ngon đâu!”
Chu Tiêu cười lớn: “Ai nói em không ngon, anh đã nếm rồi, em sắc hương vị đều đủ!”
Anh nắm tay Phương Dĩ quét qua trong nước, cá sấu mõm dài há to miệng nhảy lên, nước bắn tung tóe. Phương Dĩ lại thét lớn, Chu Tiêu lập tức hôn cô, kề vào hồ cá bắt đầu triền miên. Cá sấu mõm dài dường như biết chuyện họ đang làm, yên lặng bắt đầu nhìn.
Trong phòng ngủ, Phương Dĩ mệt đến mức không muốn cử động, Chu Tiêu hôn cô cái có cái không, hỏi: “Bây giờ đã chính thức nghỉ việc, tiếp theo định làm gì?”
“Công việc mới đã tìm được rồi, nhân viên cũ bên họ tháng sau mới nghỉ việc, tháng sau tới trước một tuần để làm quen công việc là được.” Cô nằm sấp một lúc, bò dậy nằm vào lòng Chu Tiêu, ngửa đầu hỏi anh, “Bên anh, lúc nào có thể kết thúc?”
Cô hiếm khi hỏi, lúc hỏi, dè dặt cẩn thận, đôi mắt chớp, mơ hồ khiến người ta thương tiếc. Chu Tiêu giơ tay lên che mắt cô, một lát sau mới nói: “Sắp rồi.”
Về phần sắp thế nào, anh không nói, Phương Dĩ cũng không biết có nên hỏi tiếp không. Chu Tiêu bóp vai cho cô, Phương Dĩ cười nói: “Làm gì đó?”
“Phục vụ em.”
“Ai cần anh phục vụ.”
“Vừa rồi em phục vụ anh, bây giờ anh phục vụ em, chúng ta trao đổi công bằng.”
Phương Dĩ nói: “Lưu manh, xoa bóp bắp chân cho em, hôm nay lúc em phỏng vấn đã mang một đôi ‘hận trời cao*’.”
*Hận trời cao: từ gọi đùa giày cao gót quá cao, đặc biệt là giày cao hơn 15cm.
“Ai kêu em thích đẹp như vậy, tự mình chuốc lấy khổ!” Ngoài miệng nói như vậy, Chu Tiêu vẫn nâng bắp chân Phương Dĩ lên, bóp không nặng không nhẹ, thấy ngón chân cái của cô bị lột da, anh sờ một cái, nói, “Ngày mai anh bảo người mua cho em chai kem thoa chân.”
Phương Dĩ nằm vô cùng thoải mái: “Được đó, mỗi ngày anh thoa cho em.”
“Anh thoa thì anh thoa.” Anh hôn chân Phương Dĩ một cái.
Phương Dĩ giật giật đầu ngón chân, Chu Tiêu lại nói: “Em có từng nghĩ tới ra nước ngoài không?”
“Ra nước ngoài?”
“Đúng, ra nước ngoài. Mẹ anh và ông bà ngoại anh đều định cư ở nước ngoài, mẹ anh giục anh mấy lần, bảo anh tới chỗ bà.”
Cho tới bây giờ Phương Dĩ chưa từng nghĩ tới việc ra nước ngoài, trước đây Chu Tiêu cũng không nhắc qua, cô chống tay ngồi dậy một chút: “Sao anh lại đột nhiên muốn ra nước ngoài?”
“Họ lớn tuổi rồi, thân thể cũng không tốt. Không nói đến ông bà ngoại trước, mẹ anh đã gần sáu mươi, sau khi anh tốt nghiệp đại học vẫn chưa từng hết sức báo hiếu thật tốt.”
Phương Dĩ nhìn trần nhà suy nghĩ một chút, nói: “Luật sư Phương cũng gần sáu mươi rồi.”
“Chờ luật sư Phương nghỉ hưu, cũng có thể đón chú ấy ra nước ngoài. Nước ngoài môi trường tốt, hai năm trước anh đã mua cho mẹ anh một bãi chăn nuôi, mỗi buổi sáng, chúng ta có thể đi vắt sữa bò tươi trước, làm bánh mì trứng chiên, ăn sáng xong chúng ta đạp xe đạp, buổi trưa ăn cơm dã ngoại, mứt và bánh quy đều tự làm, ngủ trưa trên bãi cỏ xong rồi về, buổi chiều chúng ta đến thị trấn tìm tiết mục, buổi tối ngồi trên nóc nhà ngắm sao.”
Suy nghĩ của Phương Dĩ bay tới bãi chăn nuôi đó theo Chu Tiêu, ăn no rồi ngủ, ngủ đã rồi ăn, cuộc sống như thế chính là ước mơ của cô, “Không nhìn ra anh lại thích cuộc sống đó?”
Chu Tiêu để chân cô xuống, kéo chăn, nằm vào đầu giường, ôm lấy cô, để cô dựa vào vai mình: “Ai kêu anh trong thời gian mười năm kiếm được tiền mà người khác phải tốn cả đời mới có thể kiếm được. Còn kiếm tiếp nữa, anh sợ chúng ta tiêu tiền quá vất vả.”
Phương Dĩ cười hì hì: “Vậy em phải học làm bánh quy và mứt, ngày lễ tết đều phải về.”
“Đi học tiếng Anh trước, giọng của em có thể hù người khác.”
Phương Dĩ đột nhiên nghĩ tới: “Cái này có phải là anh cầu hôn em không?”
Chu Tiêu nói: “Em nghĩ quá nhiều rồi.”
“Cái này không phải cầu hôn thì là gì?”
“Cái này gọi là bỏ nhà theo trai.”
Chu Tiêu muốn cùng cô bỏ nhà theo trai, hành động này quá hợp với khẩu vị của cô. Phương Dĩ thực sự mua tài liệu tham khảo, dựa theo sách dạy nấu ăn nghiên cứu cách làm mứt và bánh quy, nhưng còn chưa vui được mấy ngày, hôm nay cô nhận được điện thoại của đồng nghiệp cũ.
Đồng nghiệp cũ nói: “Có một chuyện, tôi vốn nghĩ không nói cho cô biết, nhưng kìm nén đến khó chịu, nói sao thì cô cũng là người thân nhất với tôi. Nói cho cô lại cảm thấy có thể tôi nhiều chuyện. Không nói, tôi lại sợ sau này cô chịu tủi thân, đến lúc đó tôi liền trở thành tội nhân thiên cổ.”
Phương Dĩ liếʍ mứt nói: “Đừng léo nha léo nhéo nữa, nói mau!”
“Nè, vậy tôi có thể nói thật phải không?”
“Cô có nói hay không!”
“Tôi gửi cho cô một trang web, cô tự xem nhé. Hôm kia tôi thấy được, nhịn hai ngày khó chịu chết tôi rồi. Cái con người bỉ ổi Âu Duy Diệu đó, thiệt thòi cô còn xem cô ta như chị em, ỷ là nữ thái tử thì cả ngày giả vờ điềm đạm đáng yêu, đàn ông cả công ty đều xem cô ta như tiên nữ mà tâng bốc, chỉ có tôi sớm nhìn thấu cô ta!”
Phương Dĩ mở địa chỉ trang web, trên trang web là một tin tức, nói về cuộc sống của danh viện trong thành phố. Từ lúc kết thúc dạ tiệc từ thiện, Âu Duy Diệu đã trở thành đề tài hấp dẫn trong thành phố, trình độ học vấn cao, tướng mạo xinh đẹp thanh khiết, bối cảnh hùng hậu, không có thói xấu của phú nhị đại, đối xử thân thiết lại có lòng thương với mọi người, đương nhiên trở thành người được quần chúng yêu thích, mỗi tấm ảnh của cô ta cũng được chụp vô cùng xinh đẹp.
Mấy tấm ảnh này cũng không ngoại lệ, tấm đầu tiên là ở sân golf, truyền thông chỗ nào cũng nhúng tay vào, lại còn có thể đi vào chỗ này, chụp được tấm ảnh Âu Duy Diệu vung gậy golf. Cô ta giơ gậy golf, nghiêng đầu cười với một người đàn ông, tầm mắt người đàn ông đó đang rơi trên người cô ta, cũng đang cười.
Tấm ảnh thứ hai là ở cửa một quán bar, Âu Duy Diệu ôm một người đàn ông, người đàn ông đó cúi đầu nhìn cô ta, hai người thoạt nhìn lưu luyến không rời, giống như đang yêu nhau tha thiết.
Mấy tấm ảnh này không có gì, mấy chữ của phóng viên dụ người khác suy nghĩ xa xôi đó cũng không có gì, nhưng riêng vai nam chính của hai tấm ảnh này, là người tham gia tiệc độc thân về trễ, không nói chữ nào, Chu Tiêu.
Đồng nghiệp vẫn đang nói tiếp: “Tôi đã thấy bạn trai của cô, tuyệt đối không nhận lầm. Nhất định là anh ta, nhưng tôi không nói với mấy người trong phòng làm việc. Họ chỉ nhận ra Âu Duy Diệu, bây giờ tất cả mọi người đều nói Âu Duy Diệu và Quản lý Tưởng sắp chia tay rồi đó.”
Phương Dĩ nói: “Biết rồi.” Cúp điện thoại.