Người tới không tốt May 3, 2015 1 Comment
Bán đấu giá trước đó, Âu Duy Diệu mạnh tay đấu được ngọc điêu khắc Chu Tiêu quyên tặng, người xung quanh đều kinh ngạc, Âu Hải Bình còn tưởng cô ta cảm thấy hứng thú với ngọc điêu khắc. Âu Duy Diệu giải thích cô ta quen Chu Tiêu, còn nhắc tới bạn gái Chu Tiêu là đàn em trước đây của Tưởng Dư Phi. Tưởng Quốc Dân hỏi cô ta một câu một cách tự nhiên, không ngờ người đó lại là Phương Dĩ.
Tưởng Quốc Dân nói: “Cô Phương đó là bạn của Dư Phi, nghe nói cô ấy đang làm trong tập đoàn Âu Hải của chúng tôi?”
“Đúng thế, năm nay cô ấy vừa tốt nghiệp, đây là công việc đầu tiên của cô ấy.”
“Cậu đã ba mươi tuổi, quả thực nên nói chuyện bạn gái ổn định lại. Thế nào, có dự định gặp người lớn không?”
Chu Tiêu trả lời công thức hóa: “Thuận theo tự nhiên thôi.”
Tưởng Quốc Dân mỉm cười: “Có ngại tôi hỏi thăm một chút không, hai người quen nhau thế nào?”
Chu Tiêu vờ kinh ngạc, cười đáp: “Tôi với cô ấy coi là không đánh không quen biết.”
Anh nói sinh động như thật một lần chuyện Phương Dĩ thuê lầu trên, dùng bẫy chuột kẹp anh, Tưởng Quốc Dân nghe cười lớn, lại như có chút suy nghĩ:”Ở lầu trên của cậu? Nếu tôi nhớ không lầm, công ty của cậu là ở đường Bảo Hưng?”
Chu Tiêu nói: “Đúng thế, ngài Tưởng vẫn nhớ cái này.”
“Nhớ chứ, đương nhiên nhớ rõ. Ngôi nhà đó đã không có ai ở, không ngờ cô bé đó gan lớn thật.” Nói tới đây, Tưởng Quốc Dân chuyển đề tài, “Gần đây có một cổ phiếu tốt, cậu xem giúp tôi thử.”
Chu Tiêu và Tưởng Quốc Dân cùng tán gẫu quá khứ, lúc quay lại chỗ ngồi của mình, dạ tiệc vẫn chưa kết thúc. Anh uống một ly rượu, nghiêng đầu liếc mắt nhìn chỗ của Tưởng Quốc Dân, thấy ông ta đang ba hoa khoác lác với người bên cạnh. Chu Tiêu thu ánh mắt, chuyên chú nhìn chằm chằm ly rượu của mình.
Đang suy nghĩ chuyện, đột nhiên có người gọi anh: “Chu Tiêu?”
Chu Tiêu quay đầu, nhướng mày cười nói: “Cô Âu.”
Âu Duy Diệu đã chú ý Chu Tiêu rất lâu, vừa mới vào đến bây giờ, ánh mắt cô không tự chủ được đuổi theo Chu Tiêu. Chu Tiêu không phải tiêu điểm chói sáng, nhưng bản thân có một khí thế khϊếp người thu hút người khác. Anh sẽ không biết lúc anh nhìn người khác ánh mắt hơn phân nửa là sắc bén, lúc cười có tia hấp dẫn người bên cạnh như có như không, tuổi trẻ tay trắng dựng nên sự nghiệp, làm việc không chịu bị trói buộc, giải quyết công việc phóng khoáng, kiểu đàn ông này cô chưa từng gặp qua.
Âu Duy Diệu cười nói: “Vừa rồi tôi đấu được ngọc điêu khắc, phương diện ngọc điêu khắc này tôi cũng không thành thạo lắm, không biết có thể nhờ anh chỉ bảo không?”
Chu Tiêu mời cô: “Mời cô Âu ngồi.”
Âu Duy Diệu hỏi chất liệu và công nghệ chế tạo ngọc điêu khắc, sau khi hỏi xong nói sang chuyện khác: “Gần đây Phương Dĩ có khỏe không?”
“Cô ấy rất khỏe.”
“Tôi nghe nói gần đây cô ấy đang xử lý việc nghỉ việc?”
Chu Tiêu nói: “Đúng vậy.”
Âu Duy Diệu muốn nói lại thôi: “Tại sao… cô ấy từ chức?” Không đợi Chu Tiêu trả lời, cô cúi đầu, nói, “Đã rất lâu tôi không liên lạc với Dư Phi. Một ngày đầu năm chúng tôi vốn đã hẹn đi ăn, nhưng tôi đợi anh ấy mãi đến nửa đêm, sau đó tôi mới biết hôm đó anh ấy ở cùng Phương Dĩ. Đây đã không phải là lần đầu tiên tôi và anh ấy cãi nhau vì Phương Dĩ, bố và chú Tưởng hỏi tôi lý do, tôi cũng không biết nên trả lời thế nào. Thực ra Phương Dĩ từ chức cũng tốt, tôi không muốn mất đi người bạn này, nhưng tôi thực sự không hi vọng bạn của tôi đơn độc gặp mặt bạn trai tôi.” Nói xong, cô nhìn về phía Chu Tiêu, đợi anh bày tỏ thái độ.
Chu Tiêu nhếch miệng: “Phụ nữ quá xuất sắc, luôn có thể trêu hoa ghẹo nguyệt, dụ người khác ghen tị và tranh giành tình nhân, phá hoại hài hòa xã hội. Đây đã không phải là lần đầu tiên, lúc tôi theo đuổi cô ấy cũng vấp phải trắc trở khắp nơi và tranh giành bể đầu với người khác. Mặt này quả thực cô ấy có lỗi, tôi về sẽ dạy dỗ cô ấy.”
Âu Duy Diệu kinh ngạc nhìn Chu Tiêu, sắc mặt phiếm hồng từng chút một dưới sự coi thường của anh. Chu Tiêu tự ý uống rượu, chỉ tiếc không thể nói thêm đôi câu nữa “Cô tự biết rõ ràng cũng coi như là chuyện tốt. Bất kể tướng mạo tính cách cô đều kém Phương Dĩ vài bậc. Không sao, cần cù bù thông minh, có thời gian cô có thể đi Hàn Quốc thêm mấy chuyến. Nếu Hàn Quốc không có cách nào cứu vớt cô, đề nghị cô đi Thái Lan, làm phụ nữ đối với cô mà nói đã không có ý nghĩa”. Suy nghĩ một chút nói quá dài, Chu Tiêu quyết định tiết kiệm nước bọt, để lại một phần thể diện cho cô.
Đầu kia Thẩm Lệ Anh xa xa chú ý tới bên này, thấy Âu Duy Diệu mặt không biểu lộ cảm xúc gì rời khỏi chỗ ngồi, bà mới thu ánh mắt, không biết nghĩ đến điều gì, bà không tự chủ được cười một tiếng, ngay sau đó chân thành đi tới bên cạnh Âu Hải Bình. Âu Hải Bình đang ngồi trên sofa sau vách ngăn ở một bên hội trường nghỉ một chút, ông kéo tay Thẩm Lệ Anh, Thẩm Lệ Anh nhỏ giọng nói: “Có uống thuốc huyết áp chưa? Nhất định là chưa uống phải không?”
Âu Hải Bình cười nói: “Uống rồi.”
Thẩm Lệ Anh nói: “Gần đây cholesterol của anh hơi cao, vừa rồi em thấy anh ăn rất nhiều món mặn dầu mỡ. Diệu Diệu đồng ý với em sẽ chăm sóc anh, em thấy con bé nhất định không làm theo. Mấy ngày trước anh còn nói dạ dày mình khó chịu, ngày mai em bảo bác sĩ Vương tới một chuyến.”
Âu Hải Bình vỗ vỗ tay bà: “Em yên tâm, thân thể anh tự trong lòng anh nắm chắc, đừng cứ lo lắng chuyện của anh. Dạ tiệc từ thiện lần này chuẩn bị mấy tháng, em vất vả rồi, lát nữa cho mình nghỉ ngơi. Đúng rồi ——” Âu Hải Bình vòng qua vách ngăn, liếc về hướng Âu Duy Diệu, tầm mắt lại nhảy qua cô, dừng trên người Chu Tiêu ở một bàn ăn khác, nói, “Em có thể trò chuyện với Diệu Diệu. Mẹ nó tính cách kém, trái lại nó hợp với em hơn. Em nói, gần đây Diệu Diệu có chút khác thường với Dư Phi, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Thẩm Lệ Anh nhìn sang theo tầm mắt Âu Hải Bình, cười nói: “Cái gì cũng không giấu được anh. Chuyện bọn trẻ để bọn trẻ tự giải quyết, anh không cần quản nhiều.”
“Anh đâu muốn quản mấy thứ này. Cái đứa nhỏ Diệu Diệu này, nhìn ngốc nghếch, thực ra là một tiểu nhân tinh*, nó sẽ không để mình tủi thân, càng sẽ không để mình chịu thiệt. Anh không lo nó, anh lo cho Dư Phi.”
*Nhân tinh: chỉ một người đặc biệt có đầu óc, đặc biệt có thể tính toán, khôn khéo với việc đời, không dễ gạt gẫm, xử sự trơn tru, không bao giờ chịu thiệt.
Thẩm Lệ Anh rất bình bĩnh: “Ồ? Tại sao lo cho Dư Phi? Thanh niên chia chia hợp hợp rất bình thường, nếu chúng cảm thấy đôi bên không thích hợp, chúng ta cũng không thể miễn cưỡng.”
“Em không hiểu đâu.”
“Em không hiểu chỗ nào. Anh chính là người bảo thủ, coi trọng môn đăng hộ đối, anh muốn thân càng thêm thân kết thông gia với đổng sự Tưởng, nhưng cũng đừng hi sinh hạnh phúc cả đời của con gái.”
“Anh thấy sớm muộn gì em cũng chiều hư Diệu Diệu!” Âu Hải Bình cười vui vẻ được một lúc, nghiêm mặt nói, “Nếu không phải Diệu Diệu thích Dư Phi, trước đây đã không chấp nhận việc làm mối của anh và lão Tưởng. Nó nhất định phải kết hôn với Dư Phi, cho dù cuối cùng chia tay, anh cũng phải để người khác biết lỗi là ở Dư Phi, chứ không phải Diệu Diệu. Chuyện này giao cho em xử lý.”
Thẩm Lệ Anh cười nói: “Được, em biết nên làm thế nào.”
Lúc Chu Tiêu uống say ở chỗ nổi tiếng, Phương Dĩ chỉ có thể gặm mì ăn liền khô. Nước còn chưa sôi, cô không đợi kịp, chỉ có thể rắc bột gia vị vào túi mì, xem mì như mì khô mà ăn. Ăn vài miếng cảm thấy không hợp khẩu vị, cô thấy còn sớm, dứt khoát ra ngoài kiếm ăn, đón xe đến con đường món ăn vặt ở gần đó, xa xa ngửi được mùi đồ nướng, cô chảy nước bọt đi vào tiệm đồ nướng. Vừa vào tiệm liền thấy Đồng Lập Đông đang uống bia ăn đồ nướng với mấy người đàn ông, Phương Dĩ muốn giả vờ không thấy, nhưng tiếc là Đồng Lập Đông đã gọi cô lại: “Phương Dĩ, sao chạy tới đây vậy?”
Phương Dĩ đành phải chạy “bịch bịch bịch” tới, cười nói: “Tôi ra đây ăn khuya, trùng hợp vậy, đây đều là bạn của anh?”
Đồng Lập Đông giới thiệu với cô: “Đồng nghiệp của tôi, Tiểu Trương, Tiểu Vương, Tiểu Thiên.” Lại nói với mấy đồng nghiệp, “Bạn của tôi, Phương Dĩ.”
Đồng nghiệp của Đồng Lập Đông đều độc thân, gặp Phương Dĩ đương nhiên không thả cô đi, nhiệt tình mời cô ngồi xuống ăn cùng. Phương Dĩ trời sinh phóng khoáng, khách sáo mấy câu cũng không ngại ngùng nữa, bảo ông chủ đưa đồ nướng tới bàn này.
Mấy người Đồng Lập Đông vừa tan làm, bữa đồ nướng này là cơm tối, bắt đầu ăn từng người đều lộ ra một kiểu vô cùng hung ác, giống như dân tị nạn đói mười ngày. Phương Dĩ gặm hết xâu thịt dê, vừa cầm lấy đồ nướng nóng hổi, vừa hỏi thăm cuộc sống đội cảnh sát, tôn sùng nói: “Thật sao?”, “Còn có thể như vậy?”, “Quá lợi hại!”
Trên tay bị đau, cô phản xạ có điều kiện chất vấn đầu sỏ Đồng Lập Đông: “Anh đánh tôi làm gì?”
Đồng Lập Đông lấy đi xâu đồ nướng cô vừa định cầm lên, để xâu đồ nướng vào đĩa đồng nghiệp, lạnh nhạt nói: “Đây là dương v*t dê.”
Phương Dĩ đã lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, may mà phản ứng nhanh, cô kịp thời cười: “Không sao, bổ một chút, rất tốt, rất tốt!”
Đồng nghiệp của Đồng Lập Đông khách sáo đưa xâu đồ nướng tới trước mặt Phương Dĩ: “Cô ăn đi, cô ăn đi, tôi có thể gọi thêm!”
Phương Dĩ sợ hãi xua tay: “Đừng khách sáo, đừng khách sáo, tôi ăn rau hẹ là đủ rồi!” Sau đó cầm lấy rau hẹ nướng cô chọn lên.
Đồng Lập Đông bật cười, che nụ cười nơi khóe miệng. Di động vào lúc này reo lên, anh nhìn số một cái, đi ra ngoài tiệm nghe, đầu kia giọng Tưởng Quốc Dân trầm thấp, đi thẳng vào vấn đề: “Có một cô gái tên Phương Dĩ, giải quyết cô ta cho tôi!”
Đồng Lập Đông nhíu mày: “Ngài Tưởng…”
“Không cần tìm cớ, dựa vào tính cảnh giác của cậu, không có khả năng không điều tra thân phận của Phương Dĩ, cô ta là con gái của ai, cậu vô cùng rõ ràng. Tôi mặc kệ cô ta có biết chuyện hay không, nhưng tôi không tin cô ta trùng hợp như vậy, cố ý vào ở căn nhà ở đường Bảo Hưng!” Tưởng Quốc Dân cười khẩy, “Trước đây cậu đề nghị Chu Tiêu mở công ty ở đây, mục đích gì tôi đều rõ, cậu muốn nhắc tôi đừng quên vụ cháy đó. Lập Đông, tôi luôn không lên tiếng, không có nghĩa tôi khoan nhượng cậu, mà là tôi vốn không để ý. Cậu có thể thu lại trò vặt của cậu, đã có gan lấy tiền của tôi thì đừng lặp đi lặp lại trò vặt đùa giỡn trước mặt tôi. Kết cục của Phương Chí Chiêu, tôi không muốn tái diễn trên người thứ hai! Cậu là người thông minh, hẳn hiểu ý của tôi, làm sạch sẽ một chút!”
Tưởng Quốc Dân có thể sống một cách vinh quang xinh đẹp đến bây giờ, toàn bộ dựa vào tính cảnh giác cực cao và thủ đoạn độc ác của ông ta. Trước đây đối xử với Phương Chí Chiêu, ông ta thà gϊếŧ lầm còn hơn bỏ sót, giờ đây đối xử với Phương Dĩ, ông ta đáp lại nguyên tắc giống như vậy. Đồng Lập Đông nghĩ đến đây, không khỏi nhìn vào trong tiệm. Trong tiệm vang lên từng tiếng cười sang sảng, Phương Dĩ nâng bia cụng ly với đồng nghiệp, lòng không vướng mắc, nhiệt tình như lửa, thực sự là một cô gái tốt, nhưng tiếc là một cô gái có lòng tò mò quá nặng, Đồng Lập Đông lấy lại vẻ mặt vui cười, đi vào trong tiệm hỏi: “Đang nói chuyện gì đó?”
Lúc Phương Dĩ ngồi xe Đồng Lập Đông về, Chu Tiêu đã về đến nhà. Phương Dĩ cảm ơn Đồng Lập Đông, nhảy vào nhà thấy đèn sáng choang. Chu Tiêu ngồi trên sofa, cô lập tức nhào vào lòng anh: “Anh đẹp trai, có thời gian không?”
Chu Tiêu vỗ mông cô: “Ai cho phép em hơn nửa đêm ra ngoài ăn đồ nướng?”
Phương Dĩ nói: “Anh đẹp trai, khái niệm thời gian của anh có hơi tiên tiến nha!”
Chu Tiêu cười hôn cô một cái, hỏi: “Đồng Lập Đông đưa em về?”
“Đúng thế, nhưng trên xe còn hai đồng chí cảnh sát, em không ở chung một mình với người đàn ông khác.”
Chu Tiêu hừ một tiếng: “Thách em cũng không dám!”
Phương Dĩ hỏi: “Dạ tiệc thú vị không? Có người đẹp không?”
Chu Tiêu nói: “Không nhìn thấy người đẹp, thứ em muốn ——” Anh lấy ra một tấm danh thϊếp, trên danh thϊếp là tên và chức vụ của anh, mặt sau danh thϊếp là chữ kí của một ngôi sao, Phương Dĩ thét chói tai: “Anh thực sự lấy cho em? Em đã biết anh đẹp trai nhất!” Hưng phấn xong cô lại không cam lòng, “Tại sao ký ở mặt sau danh thϊếp của anh. Anh không thể tìm vật có chút giá trị kỉ niệm cho người ta kí tên sao?”
Chu Tiêu cười khẩy: “Tấm danh thϊếp này của anh, lấy ra trị giá ít nhất mấy triệu, em nói về giá trị kỉ niệm với anh?”
Phương Dĩ ôm cổ anh cười: “Chu Tiêu, em chính là yêu anh đủ trơ trẽn!”
Chu Tiêu nheo mắt: “Em nói gì?”
Phương Dĩ không có khí thế: “Gần đây em nói chuyện không lưu loát, có lẽ thiếu canxi, em nói là gương mặt xinh đẹp, gương mặt xinh đẹp.”
Chu Tiêu lại nheo mắt: “Mấy chữ trước.”
“Hả?”
“Mấy chữ trước, em vừa nói gì?” Chu Tiêu nhếch miệng, sờ đầu cô, nhìn chằm chằm đôi mắt cô, nói: “Em nói em yêu anh, hửm?”
Phương Dĩ nói: “Có sao?”
“Có, vừa rồi em nói lớn, ‘Chu Tiêu, em chính là yêu anh’!”
Phương Dĩ cười hì hì: “Chu Tiêu, em chính là yêu anh!”
Chu Tiêu ngẩn ra, câu này tràn đầy ma lực, khiến anh bị điểm huyệt, màng nhĩ bị chấn động, toàn thân la ầm lên, trong lòng lại vô cùng mềm mại, giống như có một bàn tay nhỏ đang kéo trái tim anh từng cái một, không đau, nhưng vô cùng nhột, vô cùng không chịu nổi, vô cùng khát khao. Anh cười lớn: “Anh đã nói rất nhiều lần nữ sinh phải rụt rè, em xem như gió thoảng bên tai, vậy anh chỉ có thể phối hợp với em. Phương Dĩ, anh yêu thương em!”
Phương Dĩ la: “Anh chơi xấu!”
“Chơi xấu gì, anh thật lòng thật dạ, vô cùng chân thật. Phương Dĩ, anh đồng ý yêu thương em rồi, ngày mai mua cho em một tá viên canxi!”
Hôm sau Chu Tiêu không mua viên canxi mà mua một đống đồ vặt, cùng Phương Dĩ làm ổ một ngày trong nhà. Buổi sáng nhổ cỏ trong vườn hoa, buổi trưa Chu Tiêu tay cầm tay dạy cô xào món mặn, buổi chiều hai người ngồi dưới sàn phòng khách xem phim, buổi tối Chu Tiêu hỏi cô: “Sau khi từ chức có dự định gì không?”
Phương Dĩ dựa trong lòng anh nói: “Gần đây em đang gửi lý lịch, khoảng thời gian này chắc sẽ có trả lời.”
“Không định về nhà tìm việc?”
Phương Dĩ ngửa đầu nhìn anh: “Anh muốn em về nhà?”
Chu Tiêu muốn nói anh không muốn, lời đến khóe miệng, đổi thành: “Thành phố Nam Giang nhân tài đông đúc, anh sợ em đấu không lại người ta.”
Phương Dĩ mỉm cười, xoay cả người, nằm nghiêng trong lòng Chu Tiêu, tai kề sát trái tim anh, “Chu Tiêu, anh làm chuyện của anh, cứ yên tâm, em sẽ không gây phiền phức cho anh, chỉ cần anh làm chuyện đúng đắn.”
“Cái gì là chuyện đúng đắn?”
“Không gạt em, không bắt nạt em, tuân theo pháp luật.”
Phương Dĩ ngủ thϊếp đi, Chu Tiêu lại chậm chạp không nhắm mắt. Anh chống người, nhờ ánh trăng nhìn Phương Dĩ. Phương Dĩ mặt nhỏ, lúc ngủ rất ngoan, cô mới hai mươi hai tuổi, vẫn chưa qua sinh nhật hai mươi ba tuổi, cô chỉ muốn tìm mẹ mà thôi, nhưng lại vạch trần từng việc xưa người khác không thể trông thấy. Chu Tiêu hơi hối hận, nếu anh biết sớm, có thể ngăn chặn hay không? Nhưng nếu làm lại một lần nữa, anh vẫn sẽ mặc cho Phương Dĩ đi tìm sự thật, bởi vì sự thật này, chính anh cũng muốn biết.
Chu Tiêu châm thuốc, đi ra sân gọi điện thoại, đầu bên kia điện thoại nói: “Mẹ đang chuẩn bị bữa tối, con vẫn chưa ngủ sao?”
Chu Tiêu nói: “Sắp ngủ rồi ạ. Mẹ, thân thể ông bà ngoại thế nào?”
“Ông bà không sao, lớn tuổi rồi thì cũng chỉ như vậy. Hoàn cảnh trong bãi chăn nuôi tốt, bình thường còn có khách du lịch tới chơi, rất náo nhiệt, ông bà ở rất vui.” Dừng một chút, mẹ Chu nói, “Qua hai tháng nữa là ngày giỗ của bố con.”
“Con nhớ ạ.”
“Bố con mất cũng đã mười một năm, vụ tai nạn giao thông đó, bây giờ nghĩ tới còn giống như nằm mơ vậy.”
Đầu lọc cháy, Chu Tiêu dập nó vào đất, lại châm hai điếu thuốc, làn khói thoảng đưa như có như không, anh ngẩn ra nhìn rất lâu, cho đến lúc thuốc cháy hết, anh mới vào nhà.
Thứ Hai, lại đến lúc bận rộn, Thẩm Lệ Anh đứng trước cửa sổ phòng làm việc nhìn xuống dưới lầu, thấy Phương Dĩ cắn bữa sáng, chạy tới từ hướng trạm xe buýt, tay chân luống cuống nhưng vô cùng rực rỡ. Bà nhớ tới lời Âu Hải Bình nói với bà trong dạ tiệc từ thiện: “Nó nhất định phải kết hôn với Dư Phi, cho dù cuối cùng chia tay, anh cũng phải để người khác biết lỗi là ở Dư Phi, chứ không phải Diệu Diệu. Chuyện này giao cho em xử lý”.
Câu này hai tầng ý, tầng thứ nhất, Âu Duy Diệu phải kết hôn với Tưởng Dư Phi, bà cần phải bóp chết những khả năng khác từ trong trứng nước; tầng thứ hai, Âu Duy Diệu có thể hủy hôn, nhưng oan ức chỉ có thể do Tưởng Dư Phi gánh.
Nhưng bà muốn làm ngược lại, Thẩm Lệ Anh nhếch miệng cười, xoay người rời khỏi.