Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Người Tới Không Tốt

Chương 37: Ôm nhau ngủ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Người tới không tốt March 28, 2015 Leave a comment

Trước khi tan làm, Phương Dĩ gọi thông điện thoại của bác tài Ngô, lấy cớ cần dùng xe. Bác tài Ngô phải đón con gái tan học, đưa con gái về nhà rồi vội chạy đến tập đoàn Âu Hải, thời gian vừa vặn. Phương Dĩ xoa xoa tay đợi ở cổng tập đoàn, thấy xe taxi của bác tài Ngô dừng lại, tiến lên nói: “Bác tài Ngô, chú tới rồi.”

Bác tài Ngô nói: “Có phải đợi lâu lắm rồi không? Thật ngại quá, tôi đón con gái tan học làm trễ thời gian chút. Đóng băng rồi phải không? Tôi mở máy sưởi cho cháu.”

Phương Dĩ xua tay: “Không cần không cần, chút lạnh này có là gì. Buổi sáng cháu còn ngồi xe mui trần đi làm.”

“Xe mui trần?” Bác tài Ngô cười nói, “Trước đây thanh niên mấy cháu là muốn phong độ không muốn nhiệt độ, bây giờ lại phổ biến việc trời lạnh ngồi xe mui trần. Đây là ý gì?”

“Chính là ý khoe khoang giàu có.”

Bác tài Ngô cười lớn, lại nói: “Lần trước lúc gặp cháu còn mặc váy, bây giờ đã lạnh đến mức không thể ở lâu bên ngoài, thời gian cũng trôi qua quá nhanh.”

Phương Dĩ thắt dây an toàn, cuối cùng hai tay ấm áp một chút. Cô hỏi han bác tài Ngô chốc lát, mở miệng nói: “Đúng rồi, hôm nay cháu nói chuyện phiếm với bác tài Thái, tài xế công ty bọn cháu, mới biết thì ra trước đây chú cũng làm ở Âu Hải.”

“Ông Thái?” Bác tài Ngô kinh ngạc, “Không ngờ cháu cũng biết ông Thái. Hồi đó tôi vừa kết hôn đã lái xe cho ông chủ của Âu Hải, ông Thái còn từng uống rượu mừng của tôi. Nháy mắt mà con gái tôi cũng sắp tốt nghiệp tiểu học rồi.”

Phương Dĩ cười nói: “Cháu vốn nhắc tới một người họ hàng xa với chú Thái, trước đây chú ấy cũng làm việc trong tập đoàn Âu Hải, nhưng cháu không nhớ nổi chú ấy làm ở bộ phận nào. Chú Thái lại có chút ấn tượng đối với tên người họ hàng đó của cháu. Chú ấy nói hỏi chú, chú nhất định biết.”

Bác tài Ngô nói: “Ông Thái có ấn tượng, vậy tôi chắc chắn cũng có ấn tượng. Họ hàng của cháu làm việc ở đây vào năm nào? Tôi từ chức ở đó khoảng tám năm trước.”

Phương Dĩ mừng rỡ, nói: “Cháu cũng không nhớ rõ cụ thể là năm nào. Đúng rồi, chú ấy tên Phương Chí Chiêu, không biết chú Ngô có ấn tượng không.”

Bác tài Ngô vừa nghe tới cái tên này, kinh ngạc liếc mắt nhìn Phương Dĩ: “Phương Chí Chiêu? Ông Phương? Ông ấy lại là họ hàng của cháu? Ông ấy chính là đồng nghiệp của tôi, năm đó cùng lái xe với tôi. Sau khi ông ấy từ chức thì ông Thái mới được tuyển vào thay vị trí của ông ấy!”

Phương Dĩ khẩn trương: “Chú ấy làm việc ở đây mấy năm?”

Bác tài Ngô nhớ lại nói: “Chắc là vài năm, tôi cũng không nhớ rõ cụ thể. Ông ấy từ chức khoảng mười năm trước, khi đó mọi người lái xe cho mấy lãnh đạo đó, bề ngoài sống không tệ, thực ra kiếm được rất ít, cho nên về sau tôi mới ra làm riêng. Hồi đó ông Phương nói muốn đón con gái ở quê tới ở, cho nên từ chức, muốn làm chút vụ làm ăn nhỏ, kiếm nhiều tiền chút, sau đó tôi cũng mất tin tức của ông ấy. Này, ông ấy là họ hàng của cháu thế nào, bây giờ ông Phương ở đâu?”

Bố muốn đón cô tới ở? Phương Dĩ ngẩn người, rất lâu mới lấy lại tinh thần, nói: “À, cháu cũng không biết bây giờ chú ấy ở đâu.” Nói ra câu này, trong miệng cô đắng chát. Cô biết bây giờ bố ở đâu, nhưng cô vẫn chưa muốn tới gặp ông. Một hộp tro cốt có bao lớn, ở một tấc vuông đó, ông không tên không họ. Lúc này Phương Dĩ không khỏi sa sút, loại cảm xúc này hiếm khi có, yên lặng chốc lát, cô lại nói: “Đúng rồi, vợ chú ấy, chính là thím của cháu, mấy năm nay bọn cháu cũng không hề có liên lạc, không biết bây giờ thím ấy sống thế nào.”

Bác tài Ngô nói: “À, cháu nói chị dâu hả, tôi cũng không rõ lắm. Tôi chỉ gặp qua chị dâu không tới mấy lần, chị dâu không hay cùng ông Phương ra ngoài lắm. Có điều tính chị dâu rất tốt, ông Phương nghèo chị ấy cũng chịu khổ cùng. Ông Phương nói người đời này ông ấy có lỗi nhất chính là con gái và vợ ông ấy. Sau khi ông Phương từ chức thì chuyển nhà, vợ ông ấy tất nhiên cũng đi theo ông ấy.”

Phương Dĩ hỏi: “Nhiều năm như vậy, chú chưa từng gặp lại vợ chú ấy sao? Chú có biết vợ chú ấy có thể ở đâu không?”

Bác tài Ngô cười nói: “Cháu hỏi câu này, sao tôi có thể biết vợ ông ấy ở đâu. Tôi còn chưa từng thực sự gặp chị ấy. Có điều cho dù gặp, đoán chừng tôi cũng không nhận ra chị ấy, tổng cộng mới gặp qua mấy lần thôi.”

Tới cửa nhà, Phương Dĩ trả tiền xuống xe, tâm trạng sa sút, đi đều cúi đầu, cho đến lúc nhìn thấy mặt đất trước mặt có một đôi chân, cô mới chậm chạp ngẩng đầu.

Đồng Lập Đông lắc chìa khóa xe trong tay, quan sát Phương Dĩ, chủ động mở miệng: “Bộ dáng này… Thất nghiệp rồi?”

Phương Dĩ “xì”’ một tiếng: “Miệng mắm muối! Tôi mới vừa qua thời gian thử việc!”

Vừa rồi tinh thần còn ủ rũ, nháy mắt bỗng lên cao. Đồng Lập Đông hối hận đã chủ động nói chuyện với Phương Dĩ. Bây giờ Phương Dĩ đi theo sau lưng anh ta, líu ríu như chim sẻ: “Anh tới đây làm gì? Cả ngày tìm Chu Tiêu, đồn cảnh sát tan làm rồi? Anh lại lơ là nhiệm vụ? Anh không có bạn gái sao, mỗi ngày đều nhàn nhã vậy?”

Đồng Lập Đông nói: “Thiên hạ thái bình, cho nên không có chuyện của tôi. Bạn gái? Cô tò mò bạn gái tôi làm gì?”

Phương Dĩ làm rõ: “Tôi hoàn toàn không tò mò. Tôi chỉ không thích anh quấy rầy thế giới hai người của tôi và Chu Tiêu.”

“Thế giới hai người của anh và em?” Chu Tiêu đột nhiên mở cửa, đỡ khung cửa cười với Phương Dĩ, “Buổi tối có rất nhiều thời gian trải qua thế giới hai người, em đừng vội quá.”

Phương Dĩ trừng anh. Chu Tiêu lại nói với Đồng Lập Đông: “Tới đây, có thể ăn tối nhanh thôi. Nếm thử chai rượu vang đỏ kia của tôi, cho chút ý kiến.”

Phương Dĩ đi theo vào nhà Chu Tiêu, thấy Chu Tiêu đeo tạp dề tự mình xuống bếp, cầm chảo thuần thục chiên bít-tết làm các món ăn, nói: “Anh muốn ý kiến, em cũng có thể cho.”

Chu Tiêu sững sờ, quay đầu liếc phòng khách một cái, thấy Đồng Lập Đông không chú ý chỗ này, buồn cười hôn Phương Dĩ một cái: “Vậy đợi lát nữa em cho anh ý kiến thật tốt.” Hôn một cái chưa đỡ thèm, anh ôm eo Phương Dĩ, lại hôn cô một lần. Hôn xong thời gian vừa vặn, anh gắp bít-tết ra khỏi chảo. Phương Dĩ lau miệng: “Tính thời gian rất chuẩn, anh rất có kinh nghiệm.”

Chu Tiêu như cười như không: “Để cho em cũng tăng chút kinh nghiệm?”

Phương Dĩ khinh thường quay đầu đi, Chu Tiêu lại hôn cô: “Nào, chúng ta hôn thêm vài lần, quen tay hay việc, lần sau lưỡi phải thế này…”

Phương Dĩ đỏ mặt tía tai đi ra khỏi bếp, màu môi kiều diễm lại không tự biết, chạy nhanh tới cạnh bàn ăn lập tức giơ dao nĩa lên, vẻ ửng đỏ trên mặt vẫn chưa mất đi, cô đã giơ tay hạ dao cắt một miếng bít-tết. Đồng Lập Đông không đành lòng nhìn, nhắc nhở Chu Tiêu: “Giấu kỹ bảo bối rượu vang đỏ của cậu, đừng phung phí của trời.”

Chu Tiêu vỗ vỗ vai Đồng Lập Đông, đi tới bên cạnh Phương Dĩ, rót một ly rượu vang đỏ nhỏ cho cô, cưng chiều nói: “Ăn chậm một chút, đừng nghẹn. Nào, uống rượu.”

Phương Dĩ cầm lấy ly rượu uống một ngụm, nhăn mặt nói: “Uống không ngon, vị là lạ. Có nước trái cây không?”

“Có, anh đi lấy cho em.” Sau đó đi về phía nhà bếp, lúc đi qua bên cạnh Đồng Lập Đông, tỉnh bơ nói, “Tôi đã bôi chút nước khổ qua trong ly cô ấy.”

Đồng Lập Đông nhìn Phương Dĩ đang ăn ngấu nghiến, rồi nhìn Chu Tiêu xấu xa đến lục phủ ngũ tạng nhưng vẻ mặt lại đứng đắn, đột nhiên cảm thấy mình cũng nên cẩn thận, trước khi thưởng thức rượu đặc biệt ngửi ly của mình. Phương Dĩ gần ăn xong nửa phần bít-tết, cười nhìn anh ta nói: “Động tác này của anh quá rõ ràng. Yên tâm, ly của anh tuyệt đối không có gian lận.”

Đồng Lập Đông sửng sốt, nhếch miệng liếc về phía nhà bếp: “Cô biết?”

Phương Dĩ nhai bít-tết nói: “Đương nhiên biết, tôi đùa anh ấy thôi. Anh uống nhiều một chút, tối nay số phận chai rượu vang đỏ này đáng để lo lắng.”

Đồng Lập Đông dở khóc dở cười, rượu vang đỏ uống vào miệng, mùi vị cũng khác xưa.

Thưởng thức rượu xong, Đồng Lập Đông cho ý kiến. Phương Dĩ nghe cái hiểu cái không, hỏi Chu Tiêu: “Anh còn bán rượu vang đỏ?”

Chu Tiêu lắc ly rượu vang đỏ, nói: “Là đầu tư, không phải bán.”

Phương Dĩ bừng tỉnh: “Thì ra là đầu cơ trục lợi.”

“Em có thể nói dễ nghe chút không?” Chu Tiêu chỉ phòng khách, “Đi vào đó cắn hạt dưa. Anh đã mua vị trà xanh cho em.”

“Tuyệt!” Phương Dĩ chạy nhanh qua, ngoan ngoãn chui vào sofa bắt đầu cắn hạt dưa.

Đồng Lập Đông nhìn về phía bóng lưng Phương Dĩ, nói: “Trông trẻ con vất vả không?”

Chu Tiêu cười: “Mua vui trong khổ, niềm vui trong đó.”

“Trâu già gặm cỏ non, cậu lại gặm đến yên tâm thoải mái.”

“Tôi mới ba mươi, cách chữ ‘già’ này hơi sớm.”

Sau khi Đồng Lập Đông đi, Chu Tiêu vẫn ngồi tại chỗ, vừa thưởng thức rượu vừa gọi Phương Dĩ: “Em rửa chén.”

“Không.”

“Em lau bàn.”

“Cũng không.”

“Vậy em đến uống rượu.”

“Được!” Phương Dĩ chạy tới, cầm lấy rượu vang đỏ rồi bỏ chạy. Chu Tiêu bắt được cô: “Cầm ly đi.”

“Không, em muốn uống cho đã!”

Chu Tiêu dùng sức rút rượu vang đỏ ra: “Trong tủ quầy có Lão Bạch Can, uống cái đó cho đã!”

“Bủn xỉn!”

Chu Tiêu rửa chén xong đi ra, không thấy Phương Dĩ, cũng không thấy bảo bối rượu vang đỏ của mình. Anh tìm đến sân sau, vừa vặn thấy Phương Dĩ nằm trên ghế mây, ngửa đầu nhìn ánh sao lấp lánh, trong ly rượu đỏ bên tay, rượu đã thấy đáy. Anh đến gần nhìn, gò má Phương Dĩ ửng đỏ, giống như ngẩn người, “Say rồi?”

“Đâu có dễ say vậy.” Phương Dĩ quơ quơ chân, nói nhỏ, “Mượn rượu giải sầu sầu càng sầu.”

“Có tâm sự?”

Phương Dĩ nói: “Em nhớ bố mẹ em.”

Chu Tiêu xách Phương Dĩ lên, mình ngồi vào ghế mây, lại bế Phương Dĩ đặt lên chân, ôm cô nói: “Sao đột nhiên nhớ bố mẹ em?”

“Không phải anh hỏi em, Âu Duy Diệu không phải là mục đích của em, cái gì là mục đích của em sao?” Phương Dĩ nắm bàn tay trên bụng, nói: “Em tra ra được bố em từng làm việc trong tập đoàn Âu Hải.”

Dường như bàn tay động một cái, Phương Dĩ cúi đầu, tách đầu ngón tay Chu Tiêu ra chơi: “Lúc bố em đi em mơ mơ hồ hồ, lúc mẹ em đi em vô tri vô giác, em không thể gặp được hai người họ lần cuối cùng. Thực ra họ rất thương em. Hôm nay có người nói cho em biết, lúc trước bố em muốn về quê đón em, nhưng tại sao cuối cùng không đón em? Chu Tiêu, anh biết loại cảm giác này không?”

Chu Tiêu kề mặt cô: “Cái gì?”

Phương Dĩ cọ cọ mặt anh: “Rõ ràng em có bố mẹ, ít nhất năm năm trước họ đều còn. Họ từng rất thương em, nhưng bố em rời đi mười sáu năm, mẹ em rời đi mười bốn năm. Em từ đứa trẻ nhỏ xíu lớn đến thế này, họ không có cơ hội nhìn thấy, hoặc có lẽ họ từng lén tới thăm em, chỉ là em không hề hay biết. Sau mười tuổi luật sư Phương đón em đi, kì thực em sống rất hạnh phúc, chưa hề chịu khổ. Anh xem em không biết nấu ăn thì biết đó. Nhưng em ghen tị với Đại Phương. Ít nhất chị ấy có một người ‘bố’ có thể gọi, còn em không có gì cả. Đại Phương hỏi có phải em ở đó chịu tủi thân không, em lừa chị ấy nói không có.”

Sao có thể không có. Phương Dĩ và luật sư Phương căn bản không có chút quan hệ. Họ hàng Phương gia không nói ngay mặt, sau lưng lại chưa bao giờ cho Phương Dĩ sắc mặt tốt, thường xuyên nói bóng nói gió thị phi của Thẩm Chiêu Hoa. Phương Dĩ có nhỏ nữa cũng hiểu được hàm ý trong lời họ, không tim không phổi chẳng qua là bề ngoài. Cô nhớ tất cả những người không tốt với cô, nhưng cô lại không có lập trường đi chỉ trích hoặc trả thù những người đó.

Chu Tiêu hỏi: “Bây giờ em vẫn gọi bố Đại Phương là luật sư Phương?”

“Em không biết nên gọi ông ấy thế nào.”

Chu Tiêu cười sờ sờ đầu cô: “Từ lúc anh bắt đầu có trí nhớ, mỗi năm anh chỉ có thể gặp bố anh một hai lần. Mỗi lần ông ấy sẽ ở một tháng, một tháng đó là thời gian anh vui nhất. Có lẽ thời gian sống chung quá ít, cho nên ông ấy vô cùng thương yêu và áy náy với anh, chưa bao giờ đánh mắng, cho anh rất nhiều đồ chơi và tiền tiêu vặt. Một năm có 365 ngày, mỗi năm ông ấy chỉ cho anh ba mươi ngày đến sáu mươi ngày, thời gian này cộng lại, nhiều nhất chỉ hai năm. Anh và bố anh chỉ từng sống chung hai năm, so sánh như vậy, có phải em rất hạnh phúc không?”

Lần đầu tiên Phương Dĩ nghe Chu Tiêu nhắc tới bố anh, nghiêng người hỏi anh: “Tại sao chỉ có hai năm? Bây giờ bố anh…”

“Ông ấy mất rồi.” Chu Tiêu nói, “Sau khi ông ra đi, mẹ anh dẫn ông bà ngoại anh di dân, anh tiếp tục ở lại trong nước. Chúng ta đều sẽ trưởng thành, có cuộc sống, công việc và gia đình của mình, nửa đời sau sẽ trải qua cùng nửa kia. Trước sau gì bố mẹ cũng sẽ rời khỏi chúng ta, vấn đề chỉ là thời gian sớm hay muộn. Em nhớ họ, là vì em còn tiếc nuối, em cố chấp muốn tìm mẹ em như vậy cũng là vì tiếc nuối.”

“Thứ ‘tiếc nuối’ này quá hành hạ người, cầu mà không được, mong chờ mà không được, ngày nhớ đêm mong, hàng đêm khó ngủ, thế là chỉ có thể thay đổi quỹ đạo cuộc sống vốn có của mình, cố gắng theo đuổi, hi vọng đạt được, không đạt được không từ bỏ, không đạt được sẽ hối tiếc suốt đời. Nhưng quá trình này bụi gai chằng chịt, vượt qua đủ loại khó khăn, có lẽ kết quả còn là công dã tràng, cuối cùng vẫn cô độc quay về lối cũ, giẫm từng bước về quỹ đạo gốc của bản thân. Nhiều năm sau nhớ lại, chỉ có thể chế nhạo mình không tự lượng sức và tốn công vô ích.”

Chu Tiêu nắm tay Phương Dĩ, đặt bên môi nhẹ nhàng hôn: “Có lúc, ‘tiếc nuối’ cũng không phải hoàn toàn xấu, ít nhất vì nó, em đến thành phố Nam Giang, gặp được anh. Cho dù cuối cùng em không đạt được mục đích của mình thì cũng không chịu thiệt, thời gian, tinh thần và thể lực đều không lãng phí, có phải không?”

Phương Dĩ nói: “Anh quá coi trọng mình rồi.”

“Xưa nay anh đã như vậy.” Chu Tiêu nhếch môi, “Chai rượu vang đỏ này của anh hai mươi ngàn tám trăm, em đã uống bao nhiêu?”

Phương Dĩ nói: “Lúc đang có không khí thế này, nói tiền tổn thương tình cảm.”

“Vậy rốt cuộc đã tổn thương bao nhiêu tình cảm của chúng ta?”

Phương Dĩ nhíu nhíu mày: “Khoảng hai mươi ngàn?”

Chu Tiêu không dám tin xách chai rượu lên, nói: “Em thực sự cầm cái này uống thả cửa?” Nghiến răng nghiến lợi, “Phá của!” Nói xong rót một ly rượu vang đỏ, đưa chai rượu cho Phương Dĩ, chạm ly một cái với cô, khí phách nói, “Uống sạch!”

Phương Dĩ cười hì hì: “Chu Tiêu, anh thật giống nhà giàu mới nổi!”

Chu Tiêu dùng rượu vang đỏ hai mươi ngàn tám trăm an ủi Phương Dĩ thành công. Phương Dĩ choáng váng chìm vào giấc ngủ, khi thức dậy phát hiện mình ở trong lòng Chu Tiêu, không hoảng sợ, không thét lớn kêu khóc. Cô chớp chớp mắt, ngáp một cái. Chu Tiêu lim dim mắt, gãi gãi cằm cô giống như trêu mèo: “Thức rồi? Ngủ thêm chút nữa, hôm nay thứ Bảy.”

Phương Dĩ dụi mắt nói: “Mắc tiểu.”

Chu Tiêu tiếp tục gãi cằm cô: “Vậy đứng dậy.”

“Em không di chuyển được.”

“Anh xi tiểu (*) cho em?”

(*) Ý anh Tiêu ở đây là giống cách người lớn ôm bé trai, ôm đặt trên đùi, tách hai chân ra rồi tạo âm thanh “xì, xì, xì” cho bé tiểu ấy ^^

Phương Dĩ ghét bỏ: “Anh kéo em dậy.”

Chu Tiêu lại tê liệt, cụp mắt liếc về phía cô. Cả người Phương Dĩ đều nằm sấp trong lòng anh, còn anh thì nằm trên ghế mây, bó tay bó chân, toàn thân cứng ngắc lại đau nhức. Chu Tiêu nói: “Chắc là em kéo anh dậy.”

“Ờ.” Phương Dĩ lại dụi mắt một cái, sau khi ngồi thẳng kéo cánh tay Chu Tiêu, “Một, hai, ba, lên! Ây da, anh ngồi dậy đi!”

Mặt Chu Tiêu không biểu lộ cảm xúc: “Nhích mông em ra!”

Phương Dĩ chỉ trích: “Bình thường tập thể dục nhiều vậy có ích gì, bị em đè một đêm đã yếu cả người.”

Chu Tiêu cảm thấy Phương Dĩ dùng từ kì lạ, bị cô đè? Chu Tiêu bật đứng dậy, Phương Dĩ suýt nữa bị hất xuống đất. Bên hông chợt sít chặt, Phương Dĩ được Chu Tiêu ôm ngang dậy. Chu Tiêu nói lớn: “Xi tiểu giúp em!”
« Chương TrướcChương Tiếp »