Chương 8: Ngõ cụt của sự thật

Jeon Jungkook làm sao không biết, ý đồ của người đã sinh ra mình là gì. Với bà ta, bao nhiêu tiền vẫn không đủ, để có tiền bà ta có thể bất chấp thủ đoạn, kể cả dùng đến con của mình.

Vì sao lại là Kim Taehyung?

Vì bà ta biết rất rõ ràng mối quan hệ của cậu và Kim Taehyung, hơn nữa lại còn biết rất rõ Kim Taehyung hắn sẽ không bao giờ để cho người thân cận của mình chịu thiệt thòi.

Cậu không tính là người thân cận với hắn, nhưng cũng được coi là người có quan hệ thể xác với hắn, nên tính ra cũng có đôi chút.

Làm sao giờ, món nợ với hắn lại dày thêm một chút rồi...

"Tuy không ảnh hưởng đến sức khỏe nhưng vẫn cần nằm viện theo dõi vài ngày. Hơn nữa lúc nào cũng cần có người túc trực ở bên để phòng ngừa cậu ta làm chuyện dại dột. Về chế độ dinh dưỡng thì..."

Đôi tai ù đi, nên cậu chỉ lờ mờ nghe được những âm thanh trầm đυ.c va đập vào nhau và quẩn quanh phòng, quyện lấy bầu không khí u ám khiến cậu càng mệt mỏi.

"Tỉnh rồi?"

Cơ thể được đỡ dậy phần nào thoải mái hơn trước, giọng nói dịu dàng quá đỗi đánh thức ý muốn tỉnh dậy của cậu.

Là Kim Taehyung, giọng nói trầm trầm như gỗ mun ngàn năm, êm ái như loại rượu ủ kín và phảng phất một loại ma lực khó chối từ.

Từ bao giờ, hắn lại dịu dàng đến thế?

Hắn ôm cậu ở trong lòng mình, vì sợ cậu lạnh nên kéo chăn trùm lên người cậu, đôi tay ôm chặt người và dựa đầu lên hõm vai cậu, những sợi tóc cọ lên da thịt như thể bộ lông của một loài mèo hoang dã.

Jungkook mơ màng nhìn trần nhà trắng tinh, nhìn những họa tiết đơn điệu trên khung giường, những đường vân tẻ nhạt trên cạnh gỗ mài nhẵn nhụi, thất thần hồi lâu, rốt cuộc đưa tay lên sờ gương mặt người đang ôm mình, há miệng muốn nói nhưng cuối cùng lại không nói nổi câu nào, câu chữ không thoát ra được chạy nhảy lộn xộn trong đầu.

Những ngón tay lạnh lẽo chạm vào da thịt phủ kín trái tim Taehyung.

Hắn hiểu cậu muốn nói, tìm thấy ở cái tủ đầu giường tờ giấy và lấy được cái bút từ cô y tá đưa cho cậu.

Về nhà.

Hắn không hiểu cảm giác ấm áp và hạnh phúc khi nhìn hai chữ xiêu vẹo ấy nảy mầm từ đâu, hắn chỉ biết rằng cảm giác ấy lan ra khắp tứ chi và lần đầu tiên sau hơn hai mươi mấy năm cuộc đời, chân tay hắn luống cuống.

Lấy lí do cậu cần có người chăm sóc, hắn ngang nhiên đưa cậu về nhà riêng của mình. Chính xác là tòa lâu đài cậu thường lui tới. Hầu hết người trong dòng họ đều sống cùng ở khu biệt thự ở phía Nam, nhưng hắn lựa chọn sống riêng ở Tây Nam, vì nơi này yên tĩnh, phong cảnh hài hòa và ít người lại qua.

Jungkook không muốn, nhưng khí thế của Đại Tướng quân quá lớn, dù sao cũng chỉ vài ngày, mắt nhắm mắt mở chiều theo yêu cầu quái gở của hắn là được rồi.

Về việc đảm bảo không ai biết, Kim Taehyung vỗ ngực tự hào, bao nhiêu năm lăn lộn nơi chiến trường cho hắn có quyền lực đủ để bịt miệng đám y tá bác sĩ.

Kim Taehyung vô cùng sung sướиɠ nghĩ đến việc có thể nuôi cho cậu da thịt mượt mà trong mấy ngày tới, tạm gác lại hết mọi chuyện ở Tổng cục, ngày ngày chỉ quanh quẩn ở trong nhà với cậu, lúc nhàn rỗi thì đi dạo trong vườn, không thì chỉ luẩn quẩn trong bếp như một người đàn ông gia đình thực thụ.

Có lần buổi tối, hắn chợt nảy ra ý định đi dạo trên phố, nhưng ngay lập tức ý tưởng lãng mạn này bị dập tắt.

Hắn không phải là một Alpha bình thường, hơn thế nữa chiếc nhẫn trên tay cho hắn biết, hắn không thể làm tổn thương cậu và chính mình.

Quá khứ là một đống tro tàn và tương lai chỉ là ảo ảnh.

Jungkook vẫn mê man ngủ, vì ảnh hưởng của việc cắn lưỡi khiến cậu mất máu quá nhiều, dẫn đến vô số ảnh hưởng khác đến cơ thể, lại chỉ có thể truyền chất dinh dưỡng, lúc nào cũng trong trạng thái buồn ngủ và cứ miên man nằm trên giường.

Hệt như một con búp bê bị rút cạn dần sinh khí.

Kim Taehyung lo ngại tình trạng này của cậu, nhưng bác sĩ chỉ đưa đơn thuốc cho hắn và khẳng định chắc nịch rằng đây chỉ là ảnh hưởng của việc bị kí©h thí©ɧ quá độ, qua vài ngày sẽ ổn.

"Uhm..."

Không gian phòng ngủ quá rộng, rèm cửa được kéo kín, mọi âm thanh nhỏ bé cũng bị khuếch đại lên gấp nhiều lần, dường như mọi vật đều nín thở chờ đợi thứ gì đó phá vỡ sự tĩnh lặng này.

Hắn nghĩ là cậu tỉnh, nhưng cậu chỉ mơ hồ xoay người một chút rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ say.

Hắn ước rằng, khi cậu tỉnh dậy, quá khứ chỉ là một hạt cát tĩnh lặng chìm sâu dưới đáy hồ kí ức, để nỗi đau cũng trôi vào quên lãng.

Đôi tay hắn đã từng tanh mùi máu, thế nhưng mùi của sự cay đắng hắn cảm nhận được bây giờ còn khiến hắn suy sụp gấp ngàn lần.

"Thiếu gia, thiếu phu nhân đến."

Taehyung hôn khẽ lên mái tóc như tơ lụa thượng đẳng của cậu, dịu dàng mơn trớn làn da mịn như ngọc mặc kệ lão quản gia đang ở ngoài thấp thỏm đợi.

"Bảo em ấy về đi, ngày mai tôi sẽ đến Trung tâm Omega với em ấy."

"Nhưng... Cậu ấy đang ở đây rồi..."

Thiếu niên cúi gằm mặt xuống, những ngón tay nhỏ nhắn trắng trẻo mân mê tà áo, vài sợi tóc rũ xuống trước trán cũng ủ rũ như cậu ta bây giờ.

Kim Taehyung bất đắc dĩ đứng dậy.

"Taehyung... em... em muốn đến thăm anh ấy..."

Hắn nhìn làn da nhợt nhạt của cậu ta, bộ quần áo rộng thùng thình làm cậu như nhỏ bé đi, và dù đang có thai nhưng chẳng có dáng vẻ gì của một người có thai cả.

Không có niềm vui, không có hạnh phúc.

Cả người cậu ta nhuốm màu tang thương của một bi kịch được dàn dựng sẵn.

"Em về trước đi, em ấy không sao. Không nghĩ cho mình cũng nên nghĩ cho đứa bé, anh đã dặn người nấu mấy món tẩm bổ rồi."

Jungkook đờ đẫn nghe những âm thanh vỡ vụn đang ghim sâu những mảnh vỡ lên người mình, không gian như thể ngưng đọng lại thành một chấm đen mơ hồ và cậu rơi tõm xuống một hố sâu không đáy.

Đứa bé.

Thì ra, thì ra hạnh phúc chỉ là ảo ảnh bị cuốn đi bởi dòng hiện thực đầy bão tố.

Khát khao hạnh phúc nhỏ nhoi ấy, lại được chắp vá bởi những nỗi đau, chẳng thể xóa mờ.

Kim Taehyung dặn dò ông quản gia vài điều, lại cẩn thận đưa số điện thoại của bác sĩ riêng cho ông ta rồi mới quay trở lại phòng.

"Jungkook? Này, Jeon Jungkook?"

Nước mắt giàn dụa trên gương mặt, chảy dài xuống cổ và biến mất dưới lớp áo, nhưng vĩnh viễn nỗi đau này cũng không thể biến mất.

Hắn thở phào, may là cậu chỉ nằm mơ.

Dựa vào khẩu hình của cậu, hắn đoán được cậu đang gọi tên mình, thoáng chút hạnh phúc, rồi khi giây phút ngắn ngủi ấy qua đi, lại chỉ thấy mơ hồ tương lai tăm tối.

Lối thoát nào cho những kẻ trót sa chân vào vũng bùn của tình yêu?

Đống tro tàn của quá khứ theo chân đến tương lai, gieo rắc hạt mầm của bi thương.

Dưới lớp chăn, những ngón tay nắm chặt bấm thật sâu vào lòng bàn tay đến rướm máu.

Taehyung dịu dàng ôm cậu vào lòng, nửa như muốn an ủi nửa như muốn vỗ về tâm trạng bất an của cậu.

Thế nhưng Jungkook không cảm nhận được, cũng không muốn nhận lấy sự dịu dàng này.

Lão quản gia hết nhìn hai người ở trong căn phòng rồi lại nhìn người ở ngoài cửa.

Dù là ai, dù có thân phận như thế nào, đều không chạy thoát khỏi nỗi khổ giày vò.

Chuỗi bi ai này mới chính là hiện thực, hạnh phúc chỉ là ảo ảnh mờ nhòa.

Thiếu niên nhìn hành động của Taehyung, gượng cười quay sang nhìn ông lão đang đặt tay lên vai mình, giọng nói như âm thanh vọng từ một miền quá khứ xa xăm.

"Có phải là cháu sai rồi không? Là cháu hại anh ấy, cháu hại Taehyung, cháu có lỗi với anh ấy..."

Lão không trả lời, dẫn cậu xuống nhà, cẩn thận dặn tài xế đưa cậu về, quay vào nhà phân việc cho gia nhân.

"Quản gia Kim, bao giờ cậu ta mới về? Thiếu gia bỏ bê công việc mấy ngày nay rồi, còn..."

"Đúng đó đúng đó, cậu ta cũng thật là, đã lên giường với thiếu gia thì thôi đi lại còn mặt dày đến đây ở nữa. Vừa nãy thiếu phu nhân trông buồn lắm..."

"Tôi thấy là cậu ta không buông tha cho thiếu gia đâu, chậc chậc..."

"Trật tự!"

Chỉ một tiếng quát và một tiếng gõ gậy xuống nền nhà cũng đủ sức làm cho tất cả mọi người im lặng.

Trong nhà riêng của Kim Taehyung, dưới hắn thì cũng chỉ có lão quản gia này có quyền lực nhất.

"Đi làm việc đi, chuyện của thiếu gia không đến lượt mấy người quản. Thiếu gia cưới ai là chuyện của cậu ấy. Mau, đi làm việc đi, sắp tới giờ ăn rồi."

Lão nhìn sắc trời dần tối, bóng đen phủ lên vạn vật và dần chiếm lấy không gian.

Tình yêu của cậu ta cũng vậy, lão thầm nghĩ lúc nhìn xuống khóm hoa chìm trong bóng tối.

...

Vì ở vùng ngoại thành nên chỉ có thể nhìn thấy qua những tấm kính thủy tinh từ ô cửa sổ sát đất những ánh đèn lờ mờ hắt xuống từ các tòa nhà cao ốc và sự tĩnh lặng của thành phố khi say giấc sau một ngày nhộn nhịp.

Taehyung bần thần ở một góc nhìn cậu một lúc lâu, dường như cậu đang hòa lẫn vào trong ánh sáng mờ mờ của ánh trăng, lại dường như cậu không ở đó, cứ như thể cậu không hề ý thức được sự tồn tại của mình trong căn phòng.

Thì ra, khi em ấy ngẩn người đăm chiêu thì sẽ có vẻ mặt như thế này sao...

"Đứng ở đây có thể nhìn thấy một góc của thành phố, muốn nhìn toàn cảnh phải lên tầng thượng."

Jungkook xoay người lại, vừa đúng lúc Taehyung hơi cúi đầu để choàng thêm cái áo khoác cho cậu, thế nên Taehyung có thể cảm nhận được sự mềm mại của đôi môi sượt qua da và hơi thở nhè nhẹ phả lên những sợi tóc hắn.

Tuy uống thuốc ức chế khiến cậu không nhạy cảm với mùi như Omega, nhưng không thể phủ nhận rằng, mùi hương trên áo làm dịu xuống những đợt sóng đang cuộn lên trong lòng cậu.

"Dạo này ở Tổng cục không có việc gì sao?"

Taehyung dựa lưng vào cửa kính, dưới ánh trăng từng đường nét trên gương mặt trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, đẹp đến nỗi khiến cho Jungkook có ảo giác mình đang chếnh choáng trong cơn say.

"Mấy hôm nay tôi cần đến Trung tâm Omega."

Thì ra là thế.

Jungkook cong khóe miệng, nhưng không phải là một nụ cười buồn mà là một nụ cười trống rỗng đến vô hồn.

Chương sau có nên "mần ăn" tí cho đổi vị không ta =))