Chương 37: Ngoại truyện 4: Tình yêu chắp vá

Sau khi chuyển đến ở cùng ông ngoại hơn nửa năm, tay phải của Taeguk có chuyển biến tốt, có thể vẽ lại, nhưng tay trái thì chẳng có chút biến chuyển nào.

Khi đó chỉ có tay trái của cậu tiếp xúc với lớp tuyết dày, muốn chữa trị cũng cần thời gian và kiên trì.

Taeguk cảm thấy như vậy là đủ, ít nhất cậu có thể tiếp tục cầm cọ vẽ.

Hôm nay ông ngoại muốn ăn bánh ngọt cậu làm, trên đường từ trường về nhà cậu rẽ qua cửa hàng mua vài đồ dùng cần thiết.

Khi về tới nhà, lại thấy một phi cơ ở trong sân nhà, là mẫu mới số lượng giới hạn. Bạn bè cậu tuy có người là con nhà trâm anh thế phiệt nhưng cũng chưa tới mức mua được phi cơ như thế này, bạn bè của ông thì toàn mấy ông lão già cả cũng đâu ham thích sưu tầm mấy thứ đồ công nghệ cao, nhất thời cậu không đoán ra được là phi cơ của ai.

"Ông ơi nhà mình có kh..."

Sau khi nhìn thấy người ngồi trong nhà, nhất thời không cách nào nói tiếp.

Jimin không hề muốn Taeguk gặp Minseok, nhưng không ngờ tới cậu lại về nhà sớm đến vậy, lúng túng không biết nên giấu thiệp cưới ở đâu.

Ông ngoại Jeon vốn dĩ không biết chuyện cậu yêu Minseok do Jungkook cố tình giấu diếm, thấy cậu trở về cũng chỉ như thường lệ hỏi han vài câu, sai người máy trí năng cất đồ cho cháu mình rồi bảo cậu chào hỏi khách.

Taeguk đờ đẫn ngồi xuống cạnh ông, tầm mắt dừng lại ở thiệp cưới chói mắt trên bàn.

Jimin cười gượng, qua loa hỏi thăm Taeguk rồi giống như chạy trốn mà ra về.

Y không nỡ nhìn đứa trẻ mà mình yêu thương bấy lâu nay chịu tổn thương.

Dù thực tế, đứa trẻ ấy đã tổn thương đến nỗi chẳng còn cảm nhận được nỗi đau trong lòng.

Sau khi hai người họ ra về, Taeguk mới cầm thiệp cưới lên xem.

Một tuần nữa.

Một tuần nữa, hắn sẽ cưới người khác.

Còn cậu, vẫn chìm trong mối tình đơn phương vô vọng.

Yêu anh đến vậy, thứ nhận được vẫn chỉ là ảo ảnh về hạnh phúc mong manh.

Phải chăng bởi tình yêu của em là chắp vá của những nỗi đau chưa khi nào ngừng?

Phải chăng bởi em không muốn tỉnh dậy khỏi giấc mộng mãi chẳng thể thành thực?

Không, không phải.

Vì em đã đổi cả trái tim mình lấy trái tim của một người vĩnh viễn không yêu em.

Khi nhận ra, gió bụi thời gian đã cuốn đi những tình tự vốn nhạt nhòa.

Tựa một kẻ câm lặng hát khúc bi ca của riêng mình.

Không ai thương.

Không ai hiểu.

Ông ngoại Jeon nhận ra cảm xúc của cháu mình khác thường, nhưng không đoán ra được là vì sao.

"Mau đi nấu cơm cho ông ăn, bụng lão già này sắp đói đến mức không chịu nổi rồi, Taeguk."

...

"Taeguk, nếu con không muốn đến thì cũng không cần phải..."

"Ba, con biết mình đang làm gì mà, ba đừng nói đi nói lại một câu đấy có được không?"

Taeguk vỗ vỗ tay ba để y yên tâm, tiếp tục cùng y vào nhà thờ.

Jungkook lo lắng nhìn con mình, nhưng cuối cùng cũng không nói gì thêm.

Taehyung cầm tay y, từ đầu tới cuối vẫn chưa nói lời nào.

Hắn cho rằng đây là cơ hội tốt để con mình quên đi tình yêu đơn phương.

Ông ngoại Jeon thì mặc kệ, ôm Taekwon được ăn diện bảnh bao chơi đùa đến quên trời quên đất.

Cả gia đình ai cũng mang theo tâm sự khác nhau đến chúc mừng gia đình chú rể.

Tới khi nhìn thấy người đó mặc vest đứng nghiêm túc trong lễ đường, cậu mới hoàn toàn chấp nhận rằng, người cậu yêu sắp có gia đình.

Cậu cúi mặt xuống, nhìn những ngón tay bất động của mình, ngẩn người nghĩ đến những tháng năm đã bị thời gian vô tình lãng quên.

Những tháng năm cuộc đời cậu đều gắn bó với Minseok.

Khi còn nhỏ, cậu thường lẽo đẽo bám theo hắn.

Lớn lên rồi, ngày càng xa cách, tới khi nhận ra, đã chẳng thể vãn hồi.

Bây giờ, hắn sắp có một gia đình hạnh phúc, còn cậu, vẫn cô độc một mình.

Lặng lẽ ôm bao hồi ức chỉ còn là những thước phim cũ kĩ chầm chậm vụt qua khe hở giữa vô vàn đau thương.

Tựa như những gam màu nhòe mờ hắt lên tương lai cảm giác ảm đạm.

Em thật ích kỉ, em không thể nào chúc phúc cho anh được, Minseok.

Bởi vì, hạnh phúc của anh không phải là em.

Bởi vì, bóng hình trong trái tim anh là một ai khác.

Khi cô dâu bước vào lễ đường, cậu ngẩng mặt lên, mới nhận ra rằng tay mình đang run rẩy.

"Ba, con... ra ngoài một chút."

Nhỏ giọng nói với ba xong, cũng không đợi y trả lời, lập tức như vụt dậy như chạy trốn.

Chạy trốn hiện thực tàn nhẫn.

Chạy trốn tang thương âm ỉ thở.

Jungkook muốn đuổi theo con, nhưng không muốn để Jimin phải khó xử, đành để cậu tự đi một mình.

Hơn nữa, điều mà con y cần bây giờ là sự yên tĩnh.

Taeguk đi dọc theo những bức tường của nhà thờ, đưa những ngón tay sờ lên mặt đá nhẵn nhụi đã mang theo chút tàn tích thời gian.

Chứng kiến hạnh phúc của người mình yêu là điều cay nghiệt nhất thế gian.

Thế nhưng em vẫn đến đây.

Nơi chứng kiến hạnh phúc của anh, cũng là nơi chứng kiến tình yêu câm lặng này kết thúc.

Sau hôm nay, hai chúng ta sẽ xa cách vĩnh viễn.

Ý thức được điều này, trái tim tựa hồ hóa thành trăm ngàn vụn vỡ hằn lên nỗi đau những vết thương chẳng thể nào thôi u uất.

Khi cậu đi tới một ngã rẽ bên cạnh nhà thờ, nhìn thấy một đám người áo đen bịt kín mặt đang chĩa súng vào lễ đường, vội vàng trốn vào một góc khuất.

May mắn rằng chất dẫn dụ của cậu quá nhạt nên tới gần như vậy mà bọn họ không nhận ra.

"Tuyên thệ cái gì đó dài dòng quá, sao còn chưa trao nhẫn chứ?"

"Đại ca, anh cũng độc ác quá đi, bắn chết cô dâu của nó ngay lúc trao nhẫn, chậc chậc."

Tên được gọi là đại ca khinh thị cười ra tiếng.

"Để cho người nó yêu chết ngay trước mặt nó mới là trả thù. Hạnh phúc sắp có trong tay mà lại vĩnh viễn mất đi, khà khà. Chèn ép chúng ta bấy lâu nay, "hàng" không thể về nước được, cho nó nếm mùi đau khổ rồi gϊếŧ nó cũng chưa muộn."

Taeguk kinh hãi, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại, chẳng kịp suy nghĩ điều gì, vội vàng chạy về lễ đường.

Lúc đó, nhẫn cưới đang được mang lên.

Khi cậu mở cửa bước vào, cô dâu đang chuẩn bị đeo nhẫn cho hắn.

Cậu chỉ kịp hét lên một câu "Cẩn thận!" rồi xông tới chắn cho cô dâu.

Viên đạn xuyên qua vai trái.

Khi được Minseok đỡ, cậu tham lam cảm nhận độ ấm và mùi hương Alpha của hắn.

Cuối cùng em cũng được anh ôm vào lòng.

Làm sao đây, em lại không muốn anh buông em ra...

Minseok đờ người ra ôm cậu, cả hai cùng ngã xuống đất.

Hoseok nhanh chóng sai người máy trí năng đuổi theo thủ phạm, giúp Taehyung đỡ cậu dậy.

Jungkook xót con, thấy máu không ngừng loang ra trên áo trắng tựa một đóa hồng máu kiều diễm, mới chỉ một lúc mà mặt con mình đã trắng bệch, muốn trách mắng cậu ngốc nghếch cũng không sao mắng được, đành cùng Jimin sơ cứu cầm máu cho cậu.

Taeguk đau, nhưng cắn chặt môi không kêu ra tiếng.

Chắc chắn trong lòng ba đang mắng cậu ngu ngốc cả trăm lần.

Cậu không hối hận.

Nếu để người đó đau khổ, thà rằng để cậu gánh chịu thay hắn tất cả.

Ít nhất thì, anh sẽ có hạnh phúc trọn vẹn.

Em không hạnh phúc, nhưng em sẽ vui vẻ.

Vì anh.

Khoảnh khắc em đỡ thay cô dâu của anh một viên đạn, em chợt nhận ra rằng, thì ra tình yêu cao thượng đến vậy.

Không, tình yêu của em không cao thượng, chỉ là em yêu anh đến mức sẵn sàng đổi cả tính mạng mình lấy hạnh phúc của anh.

Cho dù, hạnh phúc ấy không bao gồm em.

Taeguk lần đầu tiên chịu đau đến vậy, chỉ nhẫn nhịn được một hồi, tới khi đau quá phải há miệng ra muốn kêu lên, nào ngờ khi vừa há miệng thì có cái gì đó chen vào, cậu liều mạng cắn lấy.

Sau đó nhận ra là tay của Minseok.

Cậu nhìn hắn, muốn hắn bỏ tay ra.

"Cắn đi, đừng tự cắn môi mình."

Hắn đã nói vậy, cậu cũng không ngại, cắn tới nỗi tay hắn rướm máu.

Tới khi cậu được đưa vào phòng phẫu thuật, Minseok chưa từng rời cậu nửa bước.

...

Ngoài phòng phẫu thuật, Taehyung phải trấn an tinh thần Jungkook liên tục thì y mới không đi đi lại lại ngoài hành lang.

Minseok đứng dựa lưng vào tường, tựa hồ đang suy nghĩ.

Ông ngoại Jeon đã đưa bé Taekwon về nhà, một lát nữa mới tới bệnh viện. Hoseok và Jimin phải giải quyết hết đám quan khách mới có thể đến đây.

Thời gian lặng lẽ chảy trôi.

Bác sĩ tháo găng tay và khẩu trang, từ gương mặt đến giọng nói đều bình tĩnh.

"Ca phẫu thuật đã thành công. Tạm thời bệnh nhân không có nguy hiểm gì, nhưng vẫn cần nằm viện theo dõi thêm một thời gian để đề phòng nhiễm trùng."

Taehyung và Jungkook thoáng thở phào nhẹ nhõm.

"Tuy nhiên cánh tay trái của bệnh nhân khó có thể phục hồi như cũ, muốn cử động được phải tùy thuộc vào kiên trì của bệnh nhân."

Jungkook lảo đảo đứng không vững.

Bác sĩ bình thản nói tiếp.

"Vị trí viên đạn ở gần dây thần kinh, gây tổn thương không nhỏ, hơn nữa tay bệnh nhân đã có biểu hiện liệt tạm thời từ trước, việc điều trị sẽ khó khăn. Tuy nhiên không phải là không có khả năng hồi phục như cũ. Cần phải theo dõi thêm."

Jungkook ngồi phịch xuống ghế, đờ đẫn.

"Tại em, tại em không tốt, nếu lúc đó em đi theo con thì đã không có chuyện. Nếu lúc đó... nếu..."

Taehyung ôm cậu như hắn vẫn thường làm, chỉ là động tác dịu dàng quá đỗi.

Minseok nhìn chằm chằm vào cửa phòng phẫu thuật.

...

Có lẽ do tác dụng của thuốc gây mê, nửa đêm Taeguk mới tỉnh dậy, bên giường hắt lên ánh sáng từ chiếc đèn bàn nhỏ, không gian tĩnh lặng chỉ còn lại nhịp chảy thời gian. Jungkook đã ngủ thϊếp đi, Taehyung không biết đi đâu.

Minseok ngủ không sâu, thấy động tĩnh cũng lập tức tỉnh ngủ, như thói quen đưa tay lên sờ trán cậu.

Taeguk nhìn hắn, bỗng nhiên nhớ tới ngày trước cậu đã ở trong bệnh viện gào lên rằng không muốn gặp hắn nữa, cảm thấy xấu hổ, thế là quay mặt đi.

Minseok dường như không còn nhớ tới chuyện đó, nhẹ giọng hỏi cậu có cảm thấy khó chịu không, cậu lắc đầu, không khí lại trầm mặc.

Một lúc lâu sau, khi cậu sắp chìm vào giấc ngủ, nghe thấy loáng thoáng Minseok nói hai từ "Xin lỗi", nhưng cậu không biết mình có nghe nhầm hay không, bởi giọng hắn đầy hối lỗi và tự trách.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, cậu đã thầm nghĩ, Minseok, xin đừng thương hại em.

Tình yêu của em không cần anh thương hại.

Vì vốn dĩ tình yêu ấy đã đủ đáng thương rồi.

Minseok chờ cậu ngủ say, lấy điện thoại gửi một tin nhắn, sau đó tắt máy đi.

Lúc đó Taeguk không hề hay biết, điều cậu không mong muốn đã xảy ra.

Hoho không ngược =))