Chương 33: Thiên trường địa cửu

TruyenHD mau ra đây nhận chap nào :))

Sau khi đám phóng viên buông tha cho sự kiện Taehyung xuất viện, hắn trở lại quân ngũ, Jungkook chuyển công tác đến sở nghiên cứu ngay tại đế quốc, bắt đầu cuộc sống của hai người.

Lần đó Taehyung đi công tác vài ngày, Jungkook tự mình dọn dẹp tủ quần áo của hắn để dùng tủ mới rộng hơn thì tình cờ phát hiện một cái hộp nhỏ nằm trong góc tủ, nếu không nhìn kĩ sẽ không phát hiện ra.

Bên trong hộp là chiếc vòng tay cậu đã làm đứt.

Những tháng ngày không có cậu, hắn đã sống như thế nào?

Chiếc vòng tay cậu đã vứt bỏ, hắn lại coi như báu vật mà cẩn thận cất giữ.

Tình yêu cậu buông bỏ, hắn khư khư giữ lấy.

Nếu chúng ta không thể nắm tay nhau đi đến hết cuộc đời này, cũng chẳng thể ở bên ai khác.

Không chỉ đơn thuần là sự hòa hợp của chất dẫn dụ mà là sự đồng điệu trong tình yêu.

Người em yêu là anh.

Thật khéo, người anh yêu cũng là em.

Cậu ngắm chiếc vòng tay một lúc lâu mới thu dọn tiếp.

Bí mật nhỏ này, chúng ta hãy giữ cho riêng mình.

Ta đã yêu nhau từ lâu.

Tình yêu của chúng ta là những tổn thương chắp vá.

Nhưng bên cạnh ta là người, đau đớn đến mấy cũng hóa thành hư không.

Tháng năm qua đi tựa một giấc mộng nhạt nhòa họa lại từng hồi ức đã cũ.

Chúng ta sẽ hạnh phúc chứ, Taehyung?

Hạnh phúc của chúng ta.

...

Một buổi chiều nắng ấm áp, Taehyung trở về trước thời hạn một ngày, ngoài ý muốn không thấy Jungkook, đoán chắc cậu đã ra ngoài.

Thế nhưng khi mở cửa phòng sách lại thấy cậu ngủ quên trên ghế sofa, trên tay vẫn cầm một quyển sách đang đọc dở.

Cả người cậu như chìm trong ánh nắng chiều, càng nhìn càng thấy dịu dàng.

Jungkook mặc bộ đồ ngủ đáng yêu có hơi rộng, do nằm lâu nên cổ áo lệch ra để lộ một phần vai trắng nõn, môi cong cong tựa như đang mơ một giấc mơ hạnh phúc.

Hắn bước tới đặt quyển sách trong tay cậu lên bàn, cúi người hôn lên bả vai bị lộ ra ngoài của cậu, ban đầu chỉ định hôn một chút cho thỏa nỗi nhớ mấy ngày qua, nhưng khi chạm vào da thịt mềm mại thì lại không nỡ buông ra, thế là biến thành vừa hôn vừa gặm cắn.

Jungkook cảm thấy vai và cổ mình bị liếʍ, nghĩ rằng Yeontan đang đùa với mình, nhưng khi tỉnh táo một chút thì cậu mới nhớ ra rằng mình đã đóng cửa phòng, Yeontan cho dù có khôn đến đâu thì cũng không thể tự mở cửa bằng đôi chân ngắn cũn của nó.

Cậu vẫn chưa tỉnh hẳn, mơ hồ nhìn thấy mái tóc màu đen vùi ở cổ mình, vô thức đưa tay lên vuốt tóc người kia.

Taehyung ngẩng đầu lên nhìn cậu, tay chống bên người cậu hôn lên vành tai.

"Anh về rồi."

Jungkook cười theo hắn.

"Mừng anh về nhà."

Taehyung không kiềm chế được mà hôn khắp mặt cậu.

Thân mật một hồi, hắn đứng dậy thay quần áo, khi quay lại thì thấy Jungkook vẫn ngồi trên ghế lười biếng phơi nắng.

Hắn cũng ngồi xuống ôm lấy cậu, hưởng thụ khoảng thời gian tĩnh lặng của ngày tàn.

"Yeontan đâu rồi em?"

Jungkook vỗ cái tay đang sờ loạn của hắn, nghiêng đầu tránh đi nụ hôn ở cổ.

"Có lẽ là bác quản gia dẫn đi dạo rồi. Anh nói là mai mới về kia mà, sao lại về sớm mà không báo cho em?"

Yeontan là chú chó mà họ mới nuôi, thuộc giống chó Teacup Pomeranian, cả người tròn như một cuộn len xinh xắn ai cũng thích, lại vừa lanh lợi vừa tinh nghịch.

Tuy Taehyung không nói, nhưng Jungkook biết rằng hắn sợ khi hắn vắng nhà thì cậu sẽ buồn, có Yeontan chơi đùa cùng có thể giúp cậu khuây khỏa nỗi nhớ mong.

"Anh muốn cho em một bất ngờ nên về trước kế hoạch, vậy mà em không những không bất ngờ mà còn ghét bỏ anh là sao?"

Jungkook bĩu môi, Kim tướng quân, anh có phát hiện giọng điệu của anh nghe cứ như một oán phụ hay không?

Cậu úp quyển sách lên mặt hắn để không bị làm phiền, kiên quyết xoay người đi nấu cơm.

Taehyung cũng đứng dậy theo cậu nhưng là kéo cậu vào lòng mình một lần nữa.

"Lát nữa chúng ta sẽ ra ngoài ăn."

Jungkook tựa đầu vào vai hắn im lặng một hồi.

"Lần đầu tiên em gặp anh là một ngày mùa đông, tay em vừa lạnh vừa buốt đỏ ửng lên, ngồi ở trước cửa nhà. Chẳng ai quan tâm đến em cả, họ đã quen với cảnh em ngồi một mình như vậy rồi, họa hoằn lắm mới có một người tới hỏi vài câu. Lúc đó anh có rất nhiều người bên cạnh, lúc nào đi học cũng có xe đưa đi, em đã từng ước ao giá như em có thể được đi đôi giày đó, được ngồi trong xe ấm áp đó để đi học một lần cũng được."

Taehyung sờ lên đôi bàn tay của cậu, nắm thật chặt.

"Sau đó vài ngày anh bỗng nhiên cho em đồ ăn, còn cho em rất nhiều thứ khác, em lại nghĩ ước gì anh là của em."

Hắn cầm tay cậu lên hôn.

"Anh đã là của em rồi."

Những khát khao tưởng chừng chỉ là mơ lại hóa thành hiện thực.

Những kí ức quá khứ đau buồn lẫn hạnh phúc bỗng chốc trở thành những hoài niệm bình lặng.

Tình yêu kì diệu là vậy.

Taehyung ôm cậu trong chốc lát, cùng đọc sách với cậu, cho tới khi lão quản gia gõ cửa nhắc nhở đi ăn mới dừng lại.

Lão quản gia nhìn hai người nắm tay nhau đi dưới ánh đèn, ôm Yeontan nựng nựng cằm nó, hiếm có khi nở nụ cười.

Người yêu nhau sẽ được hạnh phúc, đúng không Yeontan?

Yeontan vẫy tít đuôi hưởng ứng.

...

Tuy Jungkook không thích tổ chức đám cưới rườm rà, nhưng Taehyung nhất định muốn cho cậu một đám cưới hoành tráng nhất, để cậu trở thành một Omega hạnh phúc nhất đế quốc.

Ba Jeon đồng tình với Taehyung, con của ông chịu khổ bao nhiêu năm, nếu không bòn bớt tiền của thằng nhóc kia thì nó được lợi quá rồi! Vì thế một mặt yêu cầu Taehyung tổ chức hôn lễ xa xỉ, một mặt đòi sính lễ sang trọng làm Jungkook dở khóc dở cười.

Kim tướng quân tuyệt đối không thiếu tiền, ba Jeon yêu cầu bất kì thứ gì hắn đều có thể đáp ứng, về điểm này ông tương đối hài lòng với bạn đời của con mình.

Thân phận của Jungkook hơi đặc biệt, nhưng để sửa cho cậu trở lại thân phận Omega cũng không phải chuyện gì khó, nhất là khi cậu có người cha chiến công lẫy lừng và người yêu đến đế vương cũng phải nhún nhường.

Lại nói khi Hoseok trở về, đợi cho Jimin tĩnh dưỡng phục hồi lại cơ thể thì lập tức kéo cậu đi tổ chức một đám cưới ấm cúng, nhân tiện tuyên bố với truyền thông con của hai người, cứ như tát thẳng vào mặt gia tộc Park.

Người gia tộc Park lúc đó hận nghiến răng, thằng nhóc xưa kia cả gia tộc chê nghèo không chấp nhận bây giờ quay về cưới Jimin, lại còn có đủ danh vọng và quyền lực mà không sợ họ uy hϊếp, ai cũng than thở rằng lúc trước cứ gả quách cho xong, đâu tới nỗi mất mặt như bây giờ!

Sau khi bàn bạc xong về những vấn đề cần thiết trong khi tổ chức lễ cưới, Hoseok vắt chéo chân dựa lưng lên ghế, nới lỏng cúc áo.

"Lúc đó chú tổ chức hôn lễ với Jiminie nhà anh thế nào vậy? Anh hỏi em ấy mấy lần nhưng mỗi lần hỏi đều bị đuổi ra ôm sofa..."

Taehyung uống nước, cũng nới lỏng caravat, mấy hôm nay bận bịu tổ chức hôn lễ nên hắn không thể mặc quân phục.

"Hôn lễ lúc đó không có ai chứng kiến. Để che mắt đám phóng viên phiền phức nên em và Jimin mới nghĩ cách trốn ở trong nhà thờ đủ thời gian thực hiện nghi thức, tiệc tối cậu ấy cũng không tới, lấy lí do là bị ốm. Cho nên kì thực là một đám cưới giả được cố tình ngụy trang như thật."

Nhắc tới hôn lễ lúc đó hắn cũng không vui vẻ.

Nếu tính toán thời gian Jungkook mang thai, đêm đó là đêm hắn tạo kết trong đường sản đạo của cậu.

Đó không chỉ là nỗi đau, mà còn là bi kịch xót xa.

Dù Jungkook nói rằng cậu tự nguyện, thì cũng chẳng thể chối bỏ được sự thật nghiệt ngã.

Dẫu cho chúng ta có bên nhau bao lâu, vết thương lòng cũng chưa thể lành lại.

Nhưng có em bên đời, anh sẽ dùng một đời này để bù đắp cho em tất thảy.

Hoseok thấy sắc mặt hắn không tốt, biết rằng hắn lại nhớ tới quá khứ không vui, vỗ vai cậu.

"Chắc chắn hai người sẽ hạnh phúc. Thế này đi, nếu sau này con các chú là Omega thì sẽ hứa hôn với thằng nhóc Minseok nhà anh, còn nếu là Alpha thì cho chúng nó làm anh em kết nghĩa, thế nào?"

Taehyung sảng khoái đồng ý.

...

Hôn lễ càng đến gần, Jungkook càng hồi hộp.

Taehyung hôm nào trước khi ngủ cũng phải dỗ dành cậu một hồi thì cậu mới ngủ được, thế nhưng cậu chỉ ngủ được một lúc rồi lại tỉnh giấc khi còn chưa sáng.

Vì thế trước ngày tổ chức hôn lễ hai mắt cậu thâm quầng, Taehyung bất đắc dĩ phải hát ru cậu ngủ đến khàn cả giọng.

Hôn lễ của họ được tổ chức trên tinh cầu khác, ở một giáo đường cổ kính được xây nên từ đá cẩm thạch, giáo đường này nổi tiếng với truyền thuyết cặp đôi nào tuyên thệ với nhau ở đây thì sẽ gắn bó với nhau trọn đời. Nghi thức thì giản dị nhưng tiệc cưới thì xa hoa vô cùng. Taehyung đã không hề suy nghĩ mà vung tiền sử dụng toàn bộ ly chén làm từ đá quý, thực đơn được đích thân đầu bếp nổi tiếng nhất đế quốc lo liệu, khăn trải bàn là loại lụa cao cấp từ tơ nhện tự nhiên không phải có tiền là mua được, toàn bộ hoa tươi trong tiệc cưới đều phải sau ba giờ thay mới để giữ được sắc tươi tắn, cộng thêm hàng loạt thứ xa xỉ khác.

Jungkook không nghĩ tới Taehyung lại dành cả tâm huyết để chi tiền như vậy, sau khi biết được thì cũng là chuyện khi hôn lễ đã kết thúc.

Khoảnh khắc bước chân vào giáo đường, đi trên thảm đỏ, nhìn thấy Taehyung mặc lễ phục đang chờ mình, tất cả hồi hộp lo lắng của cậu đều tan biến.

Chỉ cần đi hết đoạn đường này thôi, cậu và hắn sẽ chính thức ở bên nhau một đời.

Dẫu chẳng thể quay lại những tháng năm thanh xuân đã từng bỏ lỡ nhau, dẫu chẳng thể xóa nhòa những nỗi đau thời niên thiếu đã từng lầm lạc, ta còn có nhau.

Đời này kiếp này sẽ chẳng còn gì có thể chia ly chúng ta.

Thứ gọi là hạnh phúc, chính là tình yêu của chúng ta dành cho nhau vĩnh viễn không đổi thay.

Hôn nhân của chúng ta là dấu chấm hết cho những bi thương, là khởi đầu cho hạnh phúc trọn đời.

Chỉ vài bước nữa thôi, số mệnh của chúng ta đã hòa làm một.

Chỉ vài phút nữa thôi, ta chẳng còn đau đáu một bóng hình chỉ còn là những mảnh ghép quá khứ chắp vá.

Taehyung nắm tay cậu, cùng cậu thề ước, cùng cảm nhận hơi ấm của nhau qua đôi môi.

Cuộc đời dẫu thăng trầm, tình yêu của chúng ta vẫn mãi là một nốt ngân vang.

Anh và em, Taehyung và Jungkook.

-END-

Còn phiên ngoại bù H và câu chuyện về các bảo bảo, đừng quên đó nha =))

Đôi dòng lảm nhảm: Tui không nghĩ rằng mình có thể kiên trì hoàn thành fic VKook đầu tay như này, cảm ơn tất cả mọi người đã không ngừng ủng hộ tui để tui hoàn thiện đứa con cưng này. Hi vọng rằng mọi người cũng sẽ ủng hộ các fic sau của tui nhé ^^ hẹn gặp lại ở phiên ngoại, cảnh báo có ngược :>