Chương 25: Lời nói dối chân thật

TruyenHD tui đã tặng chap này nha, dù muộn nhưng vẫn chúc cô sinh nhật vui vẻ :3

Jungkook được chuyển đến phòng bệnh dịch vụ sau khi được xác nhận tình trạng sức khỏe đã có tiến triển tốt.

Taehyung không hề rời cậu nửa bước, nếu lão quản gia không đem cơm cho hắn, phỏng chừng hắn đã nhịn ăn.

Năm ngày, Jungkook vẫn miên man.

Năm ngày, Taehyung đợi cậu tỉnh lại, đợi khoảnh khắc đôi mắt thuần khiết ấy nhìn mình một lần nữa.

Taehyung tỉ mỉ lau người cho cậu, lại tự tay đổi bình truyền dịch, hắn chẳng để ai khác nhúng tay vào.

Hắn là một tướng quân cao cao tại thượng, nhưng hắn nguyện ý bỏ đi thân phận này chỉ để chăm sóc cho người đang nằm trên giường.

Đáng tiếc rằng, người vĩnh viễn không hề hay biết.

Chúng ta đều đã từng yêu một người đến mức sẵn sàng lấy cả sinh mạng để đánh đổi lấy một nụ cười, một ánh mắt.

Đến khi kiếp này đã hóa thành tro bụi, đáp lại vẫn chỉ là mòn mỏi trong vô vọng một mối u hoài.

Biết đến khi nào, tình yêu này mới thôi vọng lại những nỗi đau nối dài bất hạnh?

Nào ai hay.

Taehyung lo cậu nằm lâu khi tỉnh lại chân tay sẽ hoạt động không tốt, lúc rảnh rỗi hắn còn xoa bóp chân tay cho cậu.

Đôi tay của Jungkook vô cùng mềm mại, khác hẳn đôi tay của hắn.

Thế nhưng, những vết sẹo trong lòng cậu còn đau gấp vạn lần những vết chai trên tay hắn.

Mỗi tối, hắn đều kể cho cậu câu chuyện cổ tích với cái kết có hậu.

Dẫu hắn chẳng thể thay cậu chịu đựng tổn thương chồng chất tổn thương, chẳng thể chữa lành những vết thương vẫn rỉ đau của cậu, hắn vẫn muốn cậu được hạnh phúc, chí ít là trong câu chuyện tự mình huyễn hoặc.

Ngày xửa ngày xưa, có một con cáo đem lòng yêu một con thỏ nhút nhát. Cáo muốn bảo vệ bé thỏ con của mình, nhưng dòng đời xô đẩy, nó bị cuốn vào vòng xoáy của cuộc sống, đã chẳng thể nhớ kĩ bé thỏ năm nào.

Cáo nào hay biết, bé thỏ đã dùng cả thanh xuân ngắn ngủi của mình để chờ đợi hắn.

Bé thỏ đem theo vết thương lòng đến tìm cáo, cáo chẳng những không nhận ra, còn làm bé thỏ tổn thương.

Cáo và thỏ, vốn dĩ chẳng thể ở bên nhau, thiên mệnh và duyên kiếp vốn chẳng hòa quyện.

Thế nhưng bằng lòng kiên trì và tình yêu sâu nặng, cáo và thỏ đã sống một cuộc đời hạnh phúc sau bao nhiêu sóng gió.

Jungkook, em đã từng thật sự hạnh phúc chưa?

Em đã từng hạnh phúc khi đem lòng yêu một người mà lời yêu chẳng thể nói ra?

Tình yêu này, tựa như một quyển sách đã cũ mòn, vết mực đã nhòe mờ, trang giấy đã ố vàng.

Khư khư muốn níu kéo mảnh tình nhỏ bé còn sót lại, lại làm đau chính mình.

Chúng ta, một người khờ, một kẻ ngốc.

Loay hoay tìm kiếm lối thoát.

Lại mắc kẹt trong thứ tình yêu đầy gai nhọn.

...

Buổi sáng ngày thứ bảy, Jungkook chậm rãi mở mắt, đón chờ cậu là những gương mặt xa lạ, người ta hốt hoảng ồn ào một góc bệnh viện xa hoa.

Cậu mơ hồ nghe được giọng của Taehyung, nhưng dường như là giọng nói vọng từ một miền quá khứ xa xăm, giọng nói của Taehyung ở những tháng ngày chỉ còn là những vệt đau nối dài.

Jungkook bần thần nhìn ống truyền dịch cắm ở tay mình, hồi lâu mới phản ứng lại được những gì đã xảy ra, vội vàng đưa tay sờ bụng mình, nhưng lại chẳng hề có chút cảm giác gì.

Trái tim của cậu run rẩy một nhịp bi ai, muốn nhoài dậy nhưng bị cô y tá đè lại.

Bác sĩ kịp tới kiểm tra cho cậu.

Jungkook im lặng, đôi mắt trống rỗng đến vô hồn.

Hồi lâu, cậu mới run giọng hỏi bác sĩ.

"Con tôi..."

Bác sĩ chỉ chờ đến câu nói này của cậu, tuôn ra một tràng như thể đã chuẩn bị sẵn.

"Cậu hỏi gì kì lạ thế? Cậu đâu có mang thai."

Jungkook thảng thốt.

"Khi kiểm tra cho cậu, tôi phát hiện cậu có triệu chứng mang thai giả. Triệu chứng này xuất hiện khi cậu quá mong chờ và kì vọng vào khả năng mang thai của mình. Các biểu hiện cực kì giống mang thai, nhưng kì thực không phải. Cậu yên tâm, chứng bệnh này có thể chữa hết, miễn sao cậu phục hồi và cân bằng được tâm lí của mình. Cũng phải nói là trong rủi có may, qua vụ tai nạn này mà các triệu chứng giảm rõ rệt."

Thì ra là mang thai giả.

Mang thai giả.

Jungkook cong cong khóe môi, đời này vẫn định sẵn số mệnh chẳng thể có duyên với con.

Phải chăng cậu ám ảnh quá mức về một đứa bé, đến độ mang thai hay không cũng chẳng phân biệt được rõ ràng.

Chí ít, cậu không mang thai.

Liệu đây có phải là lối thoát cho cậu không?

Không có đứa trẻ nào, sẽ chẳng còn bất kì mối quan hệ nào với Taehyung.

Sẽ lại trở thành những người xa lạ.

Khoảnh khắc chúng ta lướt qua đời nhau, vài năm, vài chục năm, kì thực chỉ như một tích tắc, ngắn ngủi đến tang thương.

Đo được nhịp đi của thời gian, nào ai đong được sức nặng của kí ức?

Bụi hồng trần chôn vùi kí ức và thậm chí là một bóng hình.

Liệu Taehyung giờ có đang hạnh phúc với tình yêu của mình hay không?

Chắc chắn rồi.

Bác sĩ kiểm tra cho cậu một lượt, vẫn dặn dò cậu hạn chế đi lại chờ chân hồi phục và các loại thức ăn cần kiêng rồi lịch sự đóng cửa ra ngoài.

Không ngoài ý muốn nhìn thấy một người ngoài cửa, tựa lưng lên tường chẳng biết đang trầm tư điều gì.

"Cậu Kim, tôi đã thực hiện theo lời của cậu, đảm bảo cậu Jeon sẽ không hề nghi ngờ mà tin tôi ngay lập tức."

Taehyung khẽ gật đầu cảm ơn, rồi cũng không nói gì thêm.

Bác sĩ thấy hắn lộ rõ vẻ mỏi mệt, cũng chỉ nói qua loa về tình trạng của Jungkook rồi rời đi.

Taehyung hiểu rằng, nếu Jungkook biết mình bị sảy thai, chắc chắn cuộc sống với cậu chẳng khác nào địa ngục.

Sao hắn có thể nhẫn tâm nhìn cậu đau đớn thêm một lần nữa?

Nỗi đau mất đi đứa bé này, mình hắn chịu đựng là đủ.

Em không hề biết sự tồn tại dẫu ngắn ngủi của con chúng ta, không sao cả.

Ai nói Alpha không có tình yêu?

Ai nói kẻ quyền cao chức trọng không biết đến nỗi đau?

Chỉ là vỏ bọc cứng nhắc của họ quá hoàn hảo.

Phàm là Alpha đều mong muốn bảo vệ được Omega của mình, để em ấy sống một đời vô ưu vô lo, cho em ấy cuộc sống hạnh phúc.

Con thuyền đem theo mối tình trải qua bao sóng gió đã chòng chành chực lật.

Hi vọng lẫn tuyệt vọng, vẽ nên hồi ức một mối tình.

Bảo vệ được đất nước còn có ý nghĩa gì khi không bảo vệ được người mình yêu?

Một người quân nhân, một người đàn ông, đứng giữa lựa chọn trách nhiệm và tình yêu, còn có thể đắn đo điều gì?

Taehyung qua cửa kính phòng bệnh nhìn gương mặt Jungkook ngủ say, lần đầu tiên trong cuộc đời nở một nụ cười thê lương.

...

Jungkook nằm trên giường bệnh một tháng, Taehyung cũng chưa từng xuất hiện lấy một lần.

Cậu biết viện phí là do ai trả, nhưng cậu cũng chưa từng lên tiếng hỏi.

Sự im lặng tựa như những nhát dao bén ngọt cứa lên vết thương lòng, ủ ấp những nỗi bi ai.

Kim Taehyung, đời này cậu nợ hắn quá nhiều, biết trả sao cho đủ?

Nếu có kiếp sau, em sẽ trả cho anh.

Một tình yêu nguyên vẹn.

Kiếp này, ta chẳng thể chung đôi.

Tình này thiên trường địa cửu, nhưng cũng có ngày bóng hình người năm nào chỉ còn là một chấm nhỏ nhòa mờ lẫn trong những mảnh vụn kí ức, lúc đó, ta có thể đem tình yêu này chôn cùng giấc mộng chẳng thành của một kiếp người.

Jungkook cẩn thận suy nghĩ, cậu đã từng oán hận hắn lần nào chưa?

Kì thực, nỗi đau là do cậu tự chuốc lấy, chẳng thể oán trách người.

Kim Taehyung... mãi mãi là một vệt sáng vụt qua cuộc đời tăm tối của cậu.

"Cậu hồi phục khá tốt, nếu muốn thì có thể xuất viện trong ngày hôm nay."

Cậu cảm ơn bác sĩ, lại nghe mấy cô y tá nói chuyện về một người mới sinh con một tuần trước, đứa bé thì khỏe mạnh còn cậu Omega kia thì sức khỏe không tốt.

Jungkook vô thức nghĩ về Jimin, đứa bé của cậu ấy như thế nào?

Coi như cậu đã thực hiện thay tôi ảo mộng một đời rồi...

Jungkook mỉm cười, nhìn xuống đôi tay của mình, tưởng tượng một đứa bé xinh đẹp trong lòng mình.

Chỉ dừng lại ở tưởng tượng.

Jungkook thuận lợi xuất viện, thuận lợi biến mất khỏi cuộc sống của Taehyung.

Ngày cậu đi, Taehyung đứng ở tầng thượng của bệnh viện nhìn xuống, nhìn chiếc xe nhỏ rời đi, rồi hòa lẫn vào dòng xe tấp nập.

Hắn biết, lần chia ly này sẽ là lần cuối cùng.

Cũng là lần vĩnh viễn.

Vì sao hắn không giữ cậu lại?

Chẳng phải vì hắn không tự tin rằng mình có thể bảo vệ cậu một đời, cũng chẳng phải vì hắn nguyện ý để cậu rời xa mình.

Trước kia hắn đã từng cố chấp muốn giữ cậu cho riêng mình, đã từng điên cuồng độc chiếm cậu.

Thế nhưng chẳng cưỡng lại được số mệnh.

Ở bên nhau, chỉ đem lại tổn thương giày vò.

Đến bên nhau, với tay không tới hạnh phúc.

Yêu người, người trở thành một phần máu thịt khảm vào bản thân, lại tự tay gϊếŧ chết chính mình.

Liệu có phải, cách thức chúng ta đến bên nhau đã sai lầm?

Hoặc giả chăng, ngay từ đầu, đã không nên rẽ bước vào đời nhau.

Hắn nghĩ tới những tháng ngày giam cầm cậu, nên tự trách bản thân hắn quá vội vàng, bị tình yêu làm cho mù quáng.

Hơn nữa, hắn giữ cậu được một năm, chẳng thể giữ cậu một đời.

Có những kẻ, khi yêu chẳng còn chút lí trí.

Đến khi vùng thoát ra khỏi giấc mộng phù hoa, lại vẫy vùng trong biển đen của cơn ác mộng chia ly.

Giới hạn của tình yêu là ở đâu? Là ở sự cao thượng hay sự ích kỉ?

Ta không biết, người chẳng hay.

Taehyung ngắm nghía một vật trong bàn tay.

Là chiếc vòng mà Jungkook đã cắt đứt.

Lựa chọn của chúng ta, ít nhất vào lúc này, giống nhau.

...

Trong căn phòng xa hoa, một người đàn ông luống tuổi trầm tư trước thùng bưu kiện.

Bên trong là thông tin về đứa con mà hơn hai mươi năm qua ông không hề hay biết về sự tồn tại của nó.

Ông có chấp nhận đứa con này hay không?

Một người đã sống một đời trong danh vọng, được người người kính trọng, có thể chấp nhận đứa con ngoài giá thú mà thậm chí còn chưa từng gặp mặt?

Tất nhiên là có.

Nguyện vọng có con suốt một đời giờ đã thành hiện thực, hà cớ gì phải từ chối giọt máu của mình?

Người đàn ông run run mở hộp bưu kiện ra, cầm những tấm ảnh chụp, người trong ảnh rõ ràng là bản sao của ông thuở thiếu thời.

Trên gương mặt cứng nhắc hằn dấu vết thời gian ấy, lặng lẽ rơi lệ.

"Jeon Jungkook... Jungkook..."

Hồi lâu, ông mới khe khẽ thở dài, mang theo bao nỗi sầu muộn chẳng thể sẻ chia với ai.

Chap này không ngược nhở, tin tui chưa =))