Chương 15: Duyên hay phận?

Kim Taehyung chẳng phải mất công lục tìm chìa khóa kí ức để suy đoán xem người anh ta nói đến là ai, vì từ trước tới giờ người mà hắn "gieo mầm mống" chỉ có một.

Kì thật tổ hợp từ "gieo mầm mống" này hơi tục, Kim Taehyung nhướng mày nghĩ, hắn tuy đã làm em ấy bao nhiêu lần, cũng chưa từng có ý muốn khiến cho em ấy mang thai.

Hàng rào danh phận chực lăm le cắn nuốt hi vọng nhen nhóm mỗi khi hắn có ý định đạp đổ nó, đẩy hắn xuống vực sâu muôn trượng của bi ai.

Hắn có lời hứa với Jimin, hắn có trách nhiệm với đứa trẻ trong bụng cậu ta, hắn có nghĩa vụ nuôi đứa bé ấy lớn khôn và an toàn.

Tất cả những thứ ấy đổ dồn lên vai hắn, đè trĩu nặng lên trái tim đã sớm chai sạn sau bao nhiêu năm lăn lộn chốn chiến trường sinh tử chỉ cách nhau một khoảnh khắc.

Wang Kyeol thấy hắn chẳng tỏ thái độ gì sau câu nói khơi mào của mình, lại nóng vội bỏ bom.

"Kim Tướng quân, tôi cũng chẳng vui vẻ gì khi mình bị cắm sừng trắng trợn như vậy. Nhưng ngài nói xem, tôi cũng nên đòi lại chút công bằng cho mình chứ?"

Đến lúc này hắn mới hơi nhíu mày.

Hắn nhớ rất rõ ràng, trước kia Jungkook đã nói rằng, hôn phu của cậu biết chuyện giữa cậu và hắn, nhưng qua lời kể của cậu dường như anh ta là người biết bao dung, thậm chí còn chấp nhận chuyện cậu bị hắn bao dưỡng.

Bây giờ lại chạy đến đây đòi công bằng, tính cách của cậu ta thay đổi thật chóng mặt, đeo quá nhiều mặt nạ.

Hoặc là, cậu ta vốn không hề biết, chỉ biết khi Jungkook đã về cùng cậu ta, vậy có thể khẳng định, cậu ta chắc chắn không phải là người rộng lượng và bao dung như lời Jungkook kể.

Lời nói dối của em như một mũi tên tẩm thuốc độc ghim vào người tôi, Jeon Jungkook.

"Cậu đang uy hϊếp tôi?"

Wang Kyeol chột dạ xua tay.

"Nào dám. Tôi chỉ đang trao đổi quyền lợi với ngài thôi."

Taehyung cẩn trọng cân nhắc lời nói, không quên nhếch môi cười, dưới ánh sáng lờ mờ tuy chẳng nhìn rõ nhưng vẫn đủ cho người đối diện biết tâm tình hắn đang khó chịu cực điểm.

"Nếu Tổng cục biết được, cậu sẽ đối diện với án tù vì bôi nhọ danh dự quân nhân – một trong mười điều tối kị của đế quốc. Cậu có căn cứ gì khẳng định như vậy? Hơn nữa, tôi không có nghĩa vụ trao đổi quyền lợi với cậu."

Wang Kyeol nghe hắn không thừa nhận thì vừa hốt hoảng vừa tức giận, rồi lại ngẫm nghĩ mình chỉ vòng vo bên lề chứ không nói trực tiếp, lại nói Tướng quân quyền cao chức trọng thiếu gì tình nhân, chắc gì thằng nhóc Jeon kia đã là người duy nhất bò lên giường hắn?

Anh ta lôi ra điện thoại rồi tìm kiếm một bức hình của Jungkook. Thật may trước kia bố mẹ đã thuê người chụp vài kiểu ảnh của nó phòng trường hợp nó chạy mất, tấm ảnh này anh ta vẫn còn giữ.

"Vậy chắc ngài biết người tên Jeon Jungkook? Đây là hôn thê của tôi. Tuy chúng tôi chưa kết hôn nhưng thể theo luật của đế quốc, nếu có hôn ước rồi mà còn ăn nằm với người khác đều bị quy vào tội nɠɵạı ŧìиɧ. Kim Tướng quân, chắc chắn ngài biết tội nɠɵạı ŧìиɧ có hình phạt nhục nhã đến mức nào, đúng không?"

Âm cuối cố tình nâng cao giọng khıêυ khí©h, cũng là đe dọa.

Wang Kyeol nghĩ rằng bây giờ anh ta có con át chủ bài trong tay, chỉ cần đưa Jungkook đi kiểm tra và so sánh chất dẫn dụ trong cơ thể cậu với chất dẫn dụ của Taehyung, chắc chắn không thể chối cãi.

Khi nói câu này, Wang Kyeol không hề nhớ tới năm ba cô tình nhân nóng bỏng của mình.

Trong bức ảnh Jungkook đang đi cùng với một vài người bạn, cho dù có nhiều người đi chăng nữa thì hắn vẫn dễ dàng nhận ra vì cậu là trung tâm của ảnh. Jungkook đang cười mỉm, một điệu cười thực nhạt nhòa nếu không nhìn kĩ, nhưng hắn vẫn cảm thấy cả linh hồn mình như bị hút vào khóe miệng cong cong ấy.

Trước kia Jungkook hay cười, nhưng là nụ cười khıêυ khí©h, quyến rũ, chưa bao giờ là nụ cười thật tâm. Trước mặt hắn, em ấy chưa từng cười dịu dàng thế này, gương mặt cũng chưa từng bừng lên chỉ vì một động tác nhỏ như vậy.

Nếu duyên phận chỉ lăn bánh đến ranh giới của tình nhân, hắn còn có thể đòi hỏi điều gì nữa đây?

Hắn cũng chưa từng biểu lộ ra chút tình cảm thật với cậu.

Chúng ta đều đang dối lừa nhau, dối lừa chính mình, cố tìm cách trốn chạy bàn tay nghiệt ngã của số phận đang vươn đến thâu tóm tất cả sức sống.

Taehyung vẫn trầm mặc không nói, Wang Kyeol nghĩ rằng mình đã dọa sợ được hắn, vô cùng đắc chí nghĩ đến tiền đồ và tương lai xán lạn của mình.

"Ngài biết đấy, tuy Jungkook là Beta, nhưng kì thật là Omega, chắc chắn ngài cũng biết. Nếu kiểm tra chất dẫn dụ thì chắc chắn người chịu thiệt là ngài. Chi bằng chúng ta trao đổi chút điều kiện nho nhỏ, đôi bên cùng có lợi."

Taehyung dường như chẳng có chút gì gọi là sợ hãi. Khi đối diện với cái chết treo lơ lửng trên đầu, khi đối diện với nòng súng, với bom đạn hắn còn chẳng sợ, hà cớ phải sợ dăm ba câu đe dọa không đầu không đuôi?

Thế nhưng đùa giỡn người này rất thú vị, xoay cậu ta vòng vòng trong tay rồi hủy diệt cậu ta, cho cậu ta tỉnh ngộ cũng không tồi.

"Cậu muốn gì?"

Wang Kyeol chỉ chờ câu này.

"Tôi muốn thăng chức lên làm Thượng tướng!"

Taehyung liếc qua quân hàm trên vai cậu ta, hai chữ trèo cao đột nhiên xoẹt qua đầu.

"Sao nào? Chút yêu cầu nhỏ này không lẽ ngài không làm được?"

Vì sao anh ta lại muốn thăng chức, đơn giản vì kẻ quen được người khác chiều chuộng, quen được tâng bốc nịnh nọt không chịu nổi cảnh bị người khác giẫm đạp, hơn nữa, nếu thăng chức, có thể có nhiều Omega và Beta chủ động ve vãn, đó mới là mục đích nhân sinh!

Taehyung không biết cậu ta đang nghĩ gì, nhưng một câu nói cũng đã đủ để thể hiện bản chất tham lam của một con người, chỉ là hắn chưa muốn vạch trần.

Dù sao hắn cũng chỉ có hứng thú muốn để cho người này từ từ héo mòn trong tay mình, cũng không rảnh đi làm mấy việc không có lợi ích lại tốn thời gian.

"Đúng là tôi không làm được. Cậu Wang, nếu cậu muốn có thể gọi điện cho phóng viên để phỏng vấn, tôi cũng không sợ vài ba scandal đâu. Tôi có việc, đi trước."

Wang Kyeol mặt cắt không một giọt máu, trân trối nhìn hắn bước đi, hòa vào đám người, lại dễ dàng trở thành tâm điểm.

Anh sẽ hối hận, Kim Taehyung.

Anh ta không biết, ngay sau khi hắn quay trở lại buổi tiệc, mọi hành động của anh ta đều bị khống chế.

...

Jungkook lần thứ ba chạy vội vào nhà tắm.

Cậu không biết dạo này cơ thể cậu có vấn đề gì, nhưng những gì xảy ra gần đây quả thực cậu chưa từng trải qua.

Thường xuyên phát sốt, thần trí cũng không tỉnh táo, da thịt cũng mềm hẳn đi, tự cậu cũng cảm thấy da mình trắng hơn hồi trước. Còn một chuyện làm cậu cảm thấy kinh hoàng, gần đây không hiểu sao nửa đêm thường gặp mộng xuân, còn là những lần làʍ t̠ìиɦ trước đây với Taehyung, chỗ riêng tư ngứa ngáy thậm chí có hôm chảy ra dịch tình.

Sau khi dội nước lạnh, cậu lại uống thuốc ức chế, chờ đợi cơn xao động trong người giảm bớt mới thay quần áo đi ngủ.

Sau đợt này thì phải đi khám mới được, cậu nghĩ trước khi trầm trầm chìm vào giấc ngủ.

Cũng không thể trách cậu không hiểu biết về cơ thể mình. Trước kia cậu còn là Omega thì còn quá nhỏ để học những kiến thức sinh lí của mình, sau này thì chán nản và cũng không còn hứng thú, cũng không tìm hiểu về những biểu hiện của Omega. Cho tới bây giờ, nhìn thấy bất cứ thông tin gì về Omega là cậu tự né tránh.

Hơn nữa, tài liệu về Omega ít đến đáng thương. Trong nhà sách chỉ có sách hướng dẫn Alpha và Beta đối với tình trạng sức khỏe của Omega, cậu cũng không muốn mua. Hầu hết kiến thức mà Omega được học là kiến thức ở trong nhà trường dành riêng cho Omega, muốn lọt ra ngoài cũng khó.

Vì thế, cậu không biết rằng, chỉ trừ việc nhạy cảm với mùi của Alpha hơn thì cậu đã có đầy đủ dấu hiệu của lần phát tình đầu tiên.

Người ta nói, lần phát tình đầu tiên của Omega cần thời gian để chín mùi, lại cũng xô đến bất chợt như một cơn bão, vì thế cần phải đề phòng thật cẩn thận, cũng cần có một Alpha ở bên để an ủi xoa dịu.

Vừa hay Jungkook chẳng có bất kì thứ gì trong cả hai điều kiện trên.

Wang Kyeol về nhà, mẫn cảm phát hiện ra một mùi hương rất thơm luẩn quẩn trong nhà.

Mùi này anh ta cũng chẳng lạ gì, là mùi của Omega khi sắp đến cơn phát tình.

Anh ta nghĩ đến Jungkook đang ở trong nhà, thoáng nghĩ đến việc cậu đã từng bị kẻ khác chạm qua, cảm thấy khinh thường và ghê tởm cậu, nhưng bản năng Alpha đã trỗi dậy và lấn át hết lí trí.

Mùi ngọt mà không hề ngấy lan tràn mọi giác quan, đánh thức mọi tế bào ở trạng thái hưng phấn nhất.

Anh ta cắn răng nhịn xuống cảm giác ghê ghê trong cổ họng, đi một mạch đến phòng Jungkook, nhẹ nhàng vặn nắm cửa.

Không được.

Hẳn là cửa đã bị khóa ở trong.

Jungkook cũng chỉ vừa chìm vào giấc ngủ, nghe thấy có tiếng động cũng đã tỉnh dậy từ lâu, nhưng không ra mở cửa.

Cậu chẳng ngại việc hắn lại đánh cậu, nhưng chung quy bị đánh cũng chẳng có việc gì tốt, bây giờ thể lực cậu rất yếu, đánh không lại hắn, lại vác khuôn mặt sưng vù đi làm rồi thì biện minh như thế nào?

Sau đó cậu cảm giác được mùi Alpha trong không khí.

Điều này khiến cậu hoảng sợ, trái tim nơi l*иg ngực nhảy loạn như muốn nhảy ra ngoài.

Sao có thể...

Hơi thở ồ ồ của Alpha quanh quẩn nơi cửa phòng, đe dọa và đầy tính chiếm hữu.

Là bản năng, không phải tình yêu.

Cậu biết chắc chắn là Wang Kyeol, vì thế lại càng bất an, càng kiên quyết không mở cửa.

Việc cậu cảm nhận được mùi Alpha cực kì nguy hiểm, vì chỉ có Omega mới có khả năng này, điều này báo hiệu điều gì đây?

Jungkook không dám nghĩ tiếp.

Wang Kyeol thấy không mở được cửa, hắn cũng không có chìa khóa phòng này, bực bội bỏ ra ngoài, định bụng kiếm ai đó để giải tỏa du͙© vọиɠ của mình. Hôm nay đúng là xui xẻo, chẳng có việc gì vừa ý. Anh ta vừa bước đi vừa suy nghĩ lọc ra ai là người hợp ý nhất.

May mắn, Jungkook thoát được một lần, cũng không dám lơ là, ngay ngày hôm sau xin nghỉ việc để đề phòng việc ngửi thấy mùi của Alpha, lập tức lên mạng đặt nước hoa che giấu mùi Omega, đồng thời mua loại thuốc ức chế khác mạnh hơn. Cho dù có tiêu hết mấy tháng lương, cậu cũng không thể tiếc tiền mà buông bỏ được.

Có điều, thuốc đã không còn tác dụng với cậu.

Cùng lúc đó, tài liệu về Wang Kyeol đã được gửi cho Taehyung.

Tự nhiên thấy xây dựng hình tượng nam phụ não tàn quá =))