Khoảnh khắc tủ quần áo được mở ra, đúng lúc tia chớp xẹt qua bên ngoài cửa sổ, chiếu sáng Lâm Tam Thiên trong gương.
Hoặc là nói, đó là "Lam" trong gương.
Mặt gương đã cắt đứt Lâm Tam Thiên và tấm gương.
Giờ phút này Lâm Tam Thiên như bị đóng đinh tại chỗ, tim đập thình thịch đứng trước gương, hình ảnh trong gương của anh dường như đang bận thay đồ.
"Lam" kéo dây áo tuột khỏi tay lên, vòng tay qua eo kéo khóa váy, y đeo tất chân đứng trước gương trong tủ quần áo, mái tóc đen dài ngang vai mềm mại xõa xuống.
Y đang ngậm một điếu thuốc lá dài nhỏ trong miệng, hơi ngẩng đầu lộ ra yết hầu rồi đối diện với gương buộc chặt choker.
Ánh lửa của tàn thuốc lóe lên, phản chiếu nốt ruồi lệ như tàn thuốc nơi khóe mắt trái của y.
Mà phía sau "Lam" là căn phòng hoàn toàn giống nhau, sàn gỗ không trải thảm, đồng hồ chỉ 2:30 sáng và cửa sổ đối diện với tủ quần áo cũng có tia sét chiếu qua.
"Lam" lúc ẩn lúc hiện trong ánh sáng trắng của tia chớp.
Dường như Lam không thể thấy Lâm Tam Thiên ở phía đối diện của tấm gương, y giơ tay lên để lấy điếu thuốc xuống, dập tắt tàn thuốc trước mặt gương.
Cũng giống hệt như những gì Lâm Tam Thiên đã làm bảy năm trước, anh lập tức hoài nghi mình đã đến một không gian song song.
Nhưng anh nhanh chóng bác bỏ giả thuyết về không gian song song.
Vì anh để ý thấy có thứ gì đó giống như xích sắt quấn quanh mắt cá chân của Lam, sợi xích màu nâu rỉ sét tôn lên mắt cá chân trắng lạnh của y hơn, thỉnh thoảng còn phát ra âm thanh chói tai theo chuyển động của Lam.
Còn làn da lộ ra ngoài của Lam có thể lờ mờ thấy những vết bầm tím và vết thương sâu hoặc nông, hệt như vừa bị hành hạ dã man.
Lâm Tam Thiên nhíu chặt mày, trái tim nhói lên.
Ngay khi tinh thần của anh chấn động, Lam trong gương đột nhiên giương mi mắt lên, lẳng lặng chăm chú nhìn anh.
Ngắm mình trong gương là điều bình thường, nhưng giờ phút này lại đầy kịch tính.
Lâm Tam Thiên bị y nhìn chằm chằm đến mức không thể cử động, thậm chí ngay cả suy nghĩ cũng ngừng lại.
Lam giống như mỉm cười, cầm lấy cây son thoa môi mình thành màu xanh trước gương: "Đẹp không?"
"... Hả."
Lam có thể thấy anh sao? Vậy vừa nãy Lam chỉ giả vờ như không biết...
Chỉ trong nháy mắt, Lâm Tam Thiên dường như đã biến trở lại thành cậu bé trong tủ quần áo mười lăm năm trước, không thể phát ra âm thanh dưới ánh nhìn của đối phương.
"Thầy Lâm, trông tớ có đẹp không?"
Lâm Tam Thiên còn chưa kịp phản ứng thì một cảm giác lành lạnh nào đó đã quấn lấy gáy anh, dưới lực kéo mạnh và đột ngột, Lâm Tam Thiên theo quán tính không kịp đề phòng mà đâm sầm vào gương.
Mọi thứ diễn ra trong tích tắc, không có chỗ cho anh giãy giụa.
Lâm Tam Thiên nhắm chặt mắt theo bản năng, nhưng khi anh đập vào gương, tấm kính vốn nên cứng rắn đột nhiên tan chảy, trở nên mềm mại như một chất lỏng trong suốt, bao bọc lấy cơ thể và các giác quan của anh kín đến không kẽ hở, giống như chìm xuống đáy nước.
Có một đôi tay che mắt anh như chơi trốn tìm.
"Suỵt." Đó là giọng nói quen thuộc của anh, cũng là giọng nói của chính anh.
Ngón tay che mí mắt rất lạnh, nhiệt độ này và ký ức của anh mười lăm năm trước chồng chéo, dường như đối phương đã vượt qua một đoạn đường dài trong bão tuyết mới tới đây.
"Vào rồi không được mở mắt ra, đây là quy tắc." Hơi thở của Lam quấn lấy.
Lông mi Lâm Tam Thiên cọ vào lòng bàn tay của Lam: "Ai đặt ra quy tắc."
Có vẻ như cuối cùng anh cũng lấy lại được bình tĩnh.
"Quy tắc tồn tại của tớ." Lam nói.
"Cậu là ai?"
"Tam Thiên, cậu biết tớ là ai."
Lâm Tam Thiên im lặng một lúc: "Nhưng tớ muốn nghe chính miệng cậu nói cho tớ biết."
Có đôi khi anh khá cứng đầu, điều này Lam rõ ràng hơn bất cứ ai.
Vì thế Lam mỉm cười, giọng trầm xuống: "Lam của cậu."
Ngay khi nghe được câu trả lời, cơ thể anh khẽ run lên.
Dường như anh đã chờ đợi câu trả lời này rất lâu.
"Sao trên người cậu lại có vết thương?"
"Gặp tai nạn nho nhỏ."
Dường như Lam không quan tâm lắm đến vết thương của mình, nhưng sự cố chấp của Lâm Tam Thiên lại tới nữa.
"Tai nạn nhỏ gì?"
"Tai nạn giao thông."
Lam chỉ trả lời ngắn gọn nhưng Lâm Tam Thiên đã tìm ra ngọn nguồn sự việc trong nháy mắt.
Trước khi xảy ra vụ nổ tối nay, vì để ngăn chiếc taxi của anh lái vào khu vực xảy ra vụ nổ mà Lam đã tự lao ra rồi bị đυ.ng phải.
Vậy Lam cũng sẽ bị thương...
Lông mi Lâm Tam Thiên càng run hơn, càng gãi lòng bàn tay của Lam ngứa ngáy.
"Có đau không?" Anh hỏi.
"Tạm thời tớ không có dây thần kinh cảm giác đau."
"Còn... sợi xích trên chân thì sao?"
"Vì tớ đã phạm sai lầm nên bị phạt."
Lâm Tam Thiên im lặng một lúc, anh không hỏi đã mắc lỗi gì.
Anh có linh cảm cả hai không còn nhiều thời gian.
"Tớ có thể cởi trói cho cậu được không?"
"Cậu có thể và cũng chỉ cậu có thể." Lam chắc chắn trả lời.
"Hãy nói cho tớ biết phải làm gì."
"Cậu sẽ chịu à?"
"Cậu biết tớ sẽ làm."
Về điểm này thì họ ngầm hiểu như nhau, Lam dụi cằm vào vai anh.
Lâm Tam Thiên ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc trên người y.
Đó là nước hoa anh chọn cho Lam, nó rất rẻ, chọn ở chợ đêm phố ngầm.
Chọn nó, vì tên nước hoa là: "Blue Dawn".
"Vậy tớ có thể hôn cậu được không?"
Lam nén lại nụ cười, nghiêm túc nói.
Lâm Tam Thiên: "..."
Tuy không nhìn thấy nhưng anh biết mình đỏ mặt, một luồng nhiệt từ ngực anh truyền đến má anh.
"Tam Thiên, tớ có thể hôn cậu không? Tớ cần có sự đồng ý của cậu."
Lâm Tam Thiên vô thức liếʍ đôi môi khô khốc của mình.
"Có thể." Anh nói.
Ngón tay che ở trên mắt dời đi, Lam chuyển tới chính diện của anh: "Đừng mở mắt ra, rất nhanh thôi, chỉ một giây là được."
Lâm Tam Thiên lại im lặng một chút.
"Không nhanh như vậy cũng không sao." Anh nói.
Lam mỉm cười, hơi thở áp tới, môi của y cũng rất lạnh, hơi thở cũng vậy.
Giống như không khí mát lạnh khi mở tủ lạnh vào mùa hè.
Son môi màu xanh thoa từ môi Lam sang môi Lâm Tam Thiên.
Đó là một cái chạm rất nhẹ và dịu dàng, nhưng mùi máu trong miệng anh ngày càng nồng nặc.
Lông mi Lâm Tam Thiên run rẩy, anh không dám mở mắt ra, anh luôn là một đứa trẻ ngoan tuân thủ quy tắc.
Anh không cảm thấy đau, vậy là Lam đang chảy máu ư?
Lâm Tam Thiên tạm thời không có cách nào lấy được đáp án.
"Tam Thiên." Hơi thở của Lam hơi thay đổi: "Ở thế giới của cậu chờ tớ."
Y chỉ mấp máy môi, Lâm Tam Thiên không nghe rõ y nói gì.
"Cậu tỉnh lại được rồi." Lam lại nói.
Lời vừa dứt, cảm giác chạm vào môi đã biến mất.
Lâm Tam Thiên lại nghe thấy tiếng bước chân ướt sũng, còn có âm thanh giống như mặt băng nứt ra, giống như những gì anh nghe thấy trong tủ quần áo vào đêm tuyết rơi đầu mùa mười lăm năm trước.
Cùng lúc đó, tiếng băng nứt nhanh chóng lan rộng.
Lâm Tam Thiên vừa mở mắt ra thì nghe thấy một tiếng "đùng" lớn.
Lúc này cửa sổ phía Nam mở toang, một cơn gió mạnh ập vào nhà, những tia chớp liên tục chiếu sáng căn phòng tối om.
Cánh cửa tủ quần áo không biết từ lúc nào đã mở ra, anh vốn đang ngủ trên giường giờ lại đứng trước tủ quần áo, mặt gương nứt ra vỡ vụn phản chiếu hình ảnh của anh.
Trên mặt đất vương vãi rất nhiều mảnh kính vỡ, anh giẫm lên sàn nhà bằng đôi bàn chân trần, nhưng bàn chân lại không có một chút vết trầy xước.
Có phải mộng du không? Nhưng anh không bao giờ mộng du.
Lâm Tam Thiên đứng ở giữa mảnh kính vỡ, đột nhiên có chút luống cuống tay chân, mặt gương vỡ vụn phản chiếu ra vô số hình ảnh, anh tìm kiếm từng cái một, nhưng trong đó không có "Lam" trong "giấc mơ".
Nhờ ánh sáng của sét, anh nhón chân cẩn thận vòng qua mảnh kính vỡ, tìm công tắc đèn ấn xuống, nhưng đèn cũng không sáng lên.
Hình như là mất điện, chuyện này thường xảy ra ở cô nhi viện, Lâm Tam Thiên cũng dần bình tĩnh lại, tìm đôi dép lê bên giường mang vào, tránh cho bị đứt chân.
Lúc này tiếng gõ cửa cũng vang lên.
"Ai?" Lâm Tam Thiên vô thức căng thẳng thần kinh.
Anh nhìn về phía cửa, thấy một chút ánh nến lọt qua khe cửa.
"Tôi nghe thấy tiếng gì đó đập vỡ trong phòng, giáo sư Lâm, thầy không sao chứ?" Giáo viên trực đêm ở ngoài cửa hỏi.
Buổi tối cô nhi viện có quy định kiểm tra phòng, vừa nãy khi giáo viên kiểm tra phòng trở về đi ngang qua phòng Lâm Tam Thiên thì tình cờ nghe thấy trong phòng có tiếng thủy tinh bị đập vỡ rất lớn nên đã chú ý đến, sau khi động tĩnh biến mất thì gõ cửa xác nhận an toàn của Lâm Tam Thiên.
Lâm Tam Thiên ổn định lại tâm trạng của mình, nói qua cánh cửa: "Không có việc gì, vừa nãy không cẩn thận làm vỡ gương, tôi xin lỗi vì đã gây ra tiếng động lớn như vậy."
"Đường dây điện bị trục trặc, mất điện, ban đêm đi lại rất bất tiện, có lẽ phải đợi đến rạng sáng mới có người đến sửa." Giáo viên trực đêm nói: "Thầy có cần nến không?"
"Không, cám ơn." Giọng của Lâm Tam Thiên nghe có vẻ khàn khàn.
"Phòng y tế bây giờ trực suốt đêm, nếu bị mảnh kính vỡ đâm vào thì có thể đến đó kê đơn thuốc."
"Được rồi cảm ơn."
"Chúc thầy có giấc mơ đẹp."
Nhìn ánh nến sau cửa dần dần biến mất, Lâm Tam Thiên mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh không muốn bất cứ ai nhìn thấy cảnh tượng lộn xộn trong phòng.
Nhờ ánh sáng đèn pin điện thoại di động, Lâm Tam Thiên vượt qua mảnh thủy tinh đi đóng cửa sổ, tiếng sấm càng lúc càng lớn, gió càng lúc càng dữ dội, hoa cẩm tú cầu trong vườn hoa bị thổi thành chùm màu lam, tầm mắt Lâm Tam Thiên dừng lại một lát, mới kéo rèm cửa sổ ngăn cách mọi thứ với bên ngoài.
Cơn mưa nặng hạt trong đêm đầu hè, những bông hoa cẩm tú cầu nở rộ làm anh nhớ đến cái đêm đáng sợ khi mẹ anh tự sát khi anh lên sáu.
Đêm đó, anh thấy mẹ nhấc ghế đập vào gương bàn trang điểm, phòng ngủ của mẹ anh cũng bừa bộn y như thế này.
Cũng trong đêm đó, anh thấy hai người mẹ, một người đã gϊếŧ người kia trước khi tự sát.
Mẹ anh bình thường cũng không điên, là một người phụ nữ hiền lành dịu dàng lại cảm tính.
Rốt cuộc đêm đó bà đã trông thấy thứ gì trong gương?
Phải chăng bà cũng có "giấc mơ" giống mình và nhìn thấy một "bản thân" khác trong gương?
Cũng giống như "Lam" mà anh thấy tối nay...
"Điên sẽ di truyền đấy, một ngày nào đó mày cũng sẽ trở thành bệnh nhân tâm thần giống như con mẹ điên của mày."
Những lời nguyền rủa quen thuộc mà anh đã từng nghe khi còn nhỏ chợt hiện lên trong đầu, Lâm Tam Thiên không kiên nhẫn nhắm mắt lại.
Tiếng sấm ầm ầm vang lên, Lâm Tam Thiên cuộn tròn ở trên giường, để xoa tan nỗi lo lắng đang dâng lên, anh bắt đầu hồi tưởng lại "giấc mơ" vừa rồi, vận dụng trí tưởng tượng của mình để phác thảo đôi môi của Lam, cảm nhận hơi thở của Lam.
Rất mềm, rất lạnh, rất thoải mái.
Chẳng mấy chốc, nội tâm Lâm Tam Thiên đã bình tĩnh trở lại, hai má cũng có chút nóng lên.
Anh lại liếʍ môi, động tác rất cẩn thận giống như đang chạm vào điều cấm kỵ không thể cho ai biết.
Trái tim đột nhiên như bị móng của mèo con cào một cái, có chút ngứa ngáy.
Nhưng anh không nếm được hương vị của son môi màu xanh trong "mơ", máu đã khô lại thấm ra, anh chợt nhận ra môi mình đã rách từ lúc nào.
Anh chạm vào, giống như vết thương nhỏ bị thủy tinh sượt qua, không đau.
Cứ như vậy đợi trong chốc lát, Lâm Tam Thiên không buồn ngủ nữa, anh lấy laptop ra bắt đầu viết về chủ đề tôn thờ ác ma cổ xưa.
Trong thời đại cổ xưa đó, tiếng sấm rền vang trước cơn mưa rào đêm hè, tiếng xào xạc của mưa rơi xuống trên lá cây hoa cỏ, được coi là lời thì thầm của ác ma kêu gọi người hiến tế.Người ta đồn rằng những người được chọn sẽ trông thấy ác ma vào một đêm như thế này, nếu họ tình nguyện dâng hiến những gì ác ma muốn, họ sẽ đạt được một "giao dịch" đẳng cấp cao nhất.Linh hồn của người hiến tế sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi sự kiểm soát của ác ma, loại vĩnh hằng này không đơn giản như sự khô héo của sinh mệnh, nó có thể tồn tại trong linh hồn của người hiến tế, hoặc lựa chọn một hình thức trực quan hơn đó chính là huyết thống, lời nguyền giống như gen được viết vào dòng dõi bất hạnh này.Trong truyền thuyết cổ xưa về thời đại sùng bái ác ma, phù thủy thực hiện "hiến tế tối cao" sẽ gieo rắc bi kịch cho cả dòng dõi và con cháu đời sau, ác ma luôn có cách lừa con cháu của họ ký vào "hiệp ước tự nguyện".Lúc này ngoài cửa sổ mưa rơi tầm tã, vang lên từng giọt tí tách.
Tay đánh chữ của Lâm Tam Thiên thoáng khựng lại, sau một thời gian ngắn mất tập trung, anh bắt đầu tìm kiếm tài liệu tài liệu liên quan đến "người trong gương", nhưng anh không tìm thấy tài liệu tham khảo nào có giá trị ngoại trừ một câu chuyện đã phục chế trăm ngàn lỗ hổng và lan truyền rộng rãi trên một diễn đàn nào đó.
Những bí ẩn chưa được giải quyết này thực sự chỉ tồn tại trong các tác phẩm văn học, phim ảnh và truyền hình, Lâm Tam Thiên vô thức thở phào nhẹ nhõm.
Anh tập trung trở lại vào chủ đề.
Cho đến khi laptop của anh hết pin thì đã là sáu giờ sáng, mưa bên ngoài cửa sổ cũng đã tạnh từ lâu.
Đường chân trời phía đông hơi sáng lên, nước mưa trên cửa sổ nhanh chóng bị ánh nắng làm bay hơi.
Lâm Tam Thiên đẩy cửa sổ ra, để ánh mặt trời chiếu vào, mặt đất đầy kính vỡ lấp lánh.
Anh bắt đầu quét dọn phòng, tỉ mỉ quét dọn từ tủ quần áo đến đáy giường.
Khi anh thấy chiếc vali dưới gầm giường, động tác của anh dừng lại, một cảm xúc vi diệu giống như linh cảm bị mắc kẹt trong l*иg ngực, càng lúc càng dâng trào.
Lâm Tam Thiên khom người kéo vali ra, ngay khi anh nhập mật khẩu mở ra, máu trong người anh đột nhiên nguội lạnh.
Chiếc vali trống rỗng một vùng, chỉ có vài bộ quần áo và đồ dùng hàng ngày của anh đặt một cách lỏng lẻo.
Son môi màu xanh, lá thư, đầm suông, choker, tất chân... tất cả đều biến mất.
Anh đổ hết hành lý xuống đất, kiểm tra một lần, hai bên, ba lần, bốn năm lần...
Tất cả đồ đạc mà "B" gửi tới đều biến mất.
Anh lại kiểm tra túi áo của mình, tờ giấy lấy được ở quán bar tối qua đã biến mất.
Anh mở danh bạ điện thoại di động, dãy số "B" anh ghi cũng không còn, ngay cả lịch sử cuộc gọi anh gọi cũng bị xóa sạch.
Bên tai Lâm Tam Thiên ù đi, một cảm giác bất an mãnh liệt ùn ùn kéo đến, bao lấy anh thật chặt trong đó.
Vào buổi sáng đầy nắng này trong viện mồ côi sau cơn mưa lớn, mọi manh mối về "B" và "Lam" đã hoàn toàn biến mất.
Tác giả có lời muốn nói:Tam Thiên: Lam đâu hức hức hức
Cuckoo: Chi phí xuất hiện của Lam quá đắt, để tôi tính cái đã.
Lam (lớn tiếng): Tôi không lấy tiền! Thả tôi ra để tôi ra ngoài gặp vợ!