“Gia Vĩ, anh có thể xin nghỉ phép về nhà được không?”
“Anh đang làm việc, có chuyện gì sao?”
“Em thấy việc làm ăn của mẹ em hôm nay rất thuận lợi, tâm trạng rất tốt, rất vui vẻ. Em muốn đưa anh đi gặp mẹ, bàn chút chuyện hôn sự của hai chúng ta.”
“Bác ấy sẽ không đuổi anh ra ngoài nữa chứ?”
“Khó nói lắm, chúng ta thử một chút xem, dù sao anh cũng đâu phải bị một hai lần, sợ cái gì. Hơn nữa nếu mẹ không đồng ý, hai chúng ta vĩnh viễn cũng không thể kết hôn được.”
Đỗ Mạn Lâm cúp điện thoại, vừa ra khỏi bốt điện thoại liền nghe cuối phố phía đông truyền đến khúc hát “Người tình tri âm”, cô khẽ ngâm nga vài câu, sau đó lái trên chiếc mô tô nữ rẽ vào con hẻm lâu đời nhất thành phố, lượn qua bảy tám con hẻm ngoằn ngoèo để đến cửa nhà họ Khang ở trong con hẻm sâu nhất, cô vừa chống chân xe máy liền nghe được một tràn ho dữ dội từ trong nhà phát ra. Cô nhẹ nhàng mở cửa, một làn khói dày đặc phả vào mặt cô, cô dùng ống tay áo che đi mũi miệng. Cô vừa vào được một bước, thấy mẹ Khang một tay ôm ngực ho khan, tay kia cho thêm củi vào bếp.
“Mẹ, Gia Vĩ không phải đã bảo mẹ dùng bếp gas rồi sao, mẹ lại dùng củi làm gì.” Đỗ Mạn Lâm dìu mẹ Khang ra ngoài phòng.
Lúc ra ngoài, mẹ Khang cũng đã ngừng ho, không ngừng thở dốc, hai mắt giàn giụa nước mắt vì khói. Đỗ Mạn Lâm vừa xoa lưng cho bà, vừa lấy khăn tay lau nước mắt cho bà.
“Già rồi, không thể chịu nổi ngạt khói!” Mẹ Khang thở dài, nhìn Đỗ Mạn Lâm nở nụ cười: “Con thật là một cô gái tốt, Gia Vĩ yêu con đúng là phúc phần của nó.”
Đỗ Mạn Lâm tìm một chiếc ghế tre, dìu mẹ Khang ngồi xuống: “Mẹ, sau này đừng đốt củi nữa, mẹ dùng gas dùng điện đỡ phải để bản thân bị sặc khói, vả lại đốt củi cũng không tiết kiệm được bao nhiêu tiền.”
“Khụ, không phải con và Gia Vĩ muốn làm đám cưới sao? Nhà chúng ta nghèo, cứ tiết kiệm càng nhiều càng tốt, cố gắng mua thêm chút đồ dùng trong nhà cho con và Gia Vĩ.”
“Mẹ, mẹ đã lớn tuổi rồi, không cần phải nhọc lòng về mấy chuyện này đâu. Con đã nói với Gia Vĩ rồi, con gả cho anh ấy là vì con người anh ấy, con không cần những món đồ đó, cũng không ngại gia cảnh anh nghèo. Mẹ hãy giữ gìn sức khỏe thật tốt, mẹ mà khỏe mạnh là đã tiết kiệm cho Gia Vĩ rất nhiều tiền rồi ạ.”
“Haiz, cha của Gia Vĩ mất sớm, mẹ chỉ là một bà già dựa vào việc nhặt ve chai nên cũng không kiếm được bao nhiêu tiền. Mạn Lâm, con gả vào nhà họ Khang này thật thiệt thòi cho con rồi!”
“Không thiệt, không thiệt. Mẹ ngồi xuống đi, con đi nấu cơm, chờ Gia Vĩ về ăn cơm, con đưa anh ấy đi gặp bố mẹ con bàn chuyện hôn sự.” Đỗ Mạn Lâm nói xong xoay người bước vào phòng.
Mẹ Khang đứng dậy kéo cô lại: “Không được, không được, con còn chưa qua cửa nhà này, mẹ sao có thể để con xuống bếp được.”
Đỗ Mạn Lâm lại dìu mẹ Khang về chỗ ngồi: “Mẹ, con đã gọi mẹ là mẹ, qua cửa hay không không quan trọng, mẹ đã lớn tuổi nên cứ nghỉ ngơi đi ạ!”
Mẹ Khang gật gù vui vẻ: “Đời mẹ tu luyện như nào mới có phúc có được cô con dâu tốt như này.”
Đỗ Mạn Lâm vừa nấu ăn xong, Khang Gia Vĩ đã về, vừa bước vào nhà đã ngửi thấy mùi thơm liền kêu lên: “Mẹ, hôm nay mẹ nấu món gì ngon thế, mùi thơm quá.” Anh ngẩng đầu liền bắt gặp Đỗ Minh Lam đang đeo tạp dề, vui mừng quá đỗi: “Mạn Lâm, vất vả cho em rồi.”
“Không vất vả.” Khang Gia Vĩtrên bàn ăn ríu rít: “Chà, rất thịnh soạn nha, ba rọi xào măng, giò heo kho tộ. Mạn Lâm, em và đầu bếp thật không có sự khác biệt, mùi thơm đến nỗi từ xa cũng ngửi được. Mẹ đâu? Mẹ nhặt ve chai còn chưa về à?”
Mẹ Khang từ trong phòng ngủ của Khang Gia Vĩ đi ra cười toe toét: “Mẹ đây này, con xem con đã bao nhiêu tuổi rồi, về rồi liền không khác gì đứa trẻ, chỉ biết tìm mẹ.”
“Không tìm mẹ, con còn có thể tìm ai?”
Mẹ Khang trộm chỉ về phía Đỗ Mạn Lâm: “Tìm vợ, vợ mới là người quan tâm chăm sóc con cả đời. Mẹ già rồi, không thể chăm sóc cho con được nữa.” Bà cố đè nén giọng mình xuống mức thấp nhất: “Con nhìn phòng con xem, giống như cái ổ. Sau này phải chú ý một chút, để lại ấn tượng tốt với vợ.”
Nghe mẹ Khang nói vậy, vành tai Khang Gia Vĩ thoáng ửng đỏ.
Đỗ Mạn Lâm múc nửa chậu nước đưa cho Khang Gia Vĩ: “Rửa tay trước đã rồi mau đến ăn cơm, cơm nước xong em đưa anh đến nhà em gặp bố mẹ.” Cô vừa nói vừa phủi đi bụi bặm trên người anh, hệt như một đôi vợ chồng già ân ái.
Mẹ Khang đứng một bên cười vui sướиɠ.
Ăn xong bữa trưa, Đỗ Mạn Lâm đưa Khang Gia Vĩ đến nhà họ Đỗ trên con mô tô nữ. Nhà họ Đỗ nằm trong một con hẻm cũ ở chợ nông sản phía tây thành phố. Cha Đỗ mẹ Đỗ là những người bán cá có tiếng trong trấn, mua một quầy hàng ở chợ nông sản, hai người ở nơi nào đó la hét bán cá cả ngày. Mẹ Đỗ nổi tiếng là người vừa có kinh tế lại vừa hám tiền, trời sinh đã ăn nói chua ngoa, nói như pháo nổ mãi không dứt, không nặng không nhẹ. Còn cha Đỗ “sợ vợ” có tiếng, trung thực, an phận, đối xử tử tế với mọi người. Hai người một nóng một lạnh bù đắp cho nhau, giúp cho việc làm ăn của họ luôn rất phát đạt. Cứ như vậy, họ dựa vào việc bán cá mà tích góp được rất nhiều của cải.
Đỗ Mạn Lâm đoán cha mẹ còn đang ở chợ bán cá, thế là cô cùng Khang Gia Vĩ trực tiếp đến quầy bán cá ở chợ nông sản.
Khang Gia Vĩ lễ phép gọi hai tiếng: “Cha, mẹ.”
Cha Đỗ vẻ mặt tươi cười đáp: “Ừ, đến rồi à.”
Khách mua cá đều quay lại nhìn hai người họ, trong chớp mắt nổ ra một màn chúc mừng.
“Ông chủ, bà chủ, chúc mừng nha, sắp lên chức ông ngoại bà ngoại rồi.” “Chàng trai này rất đẹp trai, cùng với con gái ông bà như ngưu lang chức nữ, thật xứng đôi…”
Mẹ Đỗ vớt một con cá trắm lớn quăng mạnh lên thớt, mỉa mai nói: “Không đủ tiền mua cá thì cũng đừng giả ngu, đê tiện đến nỗi gặp ai cũng gọi cha mẹ, đừng tưởng gọi một tiếng cha mẹ tôi sẽ tặng anh một con cá trắm lớn.”
Lời này rõ là đang nhằm vào Khang Gia Vĩ, mặc dù Khang Gia Vĩ cảm thấy ủy khuất nhưng vẫn tươi cười chào hỏi. Ngược lại là Đỗ Mạn Lâm bị chọc đến phát bực: “Mẹ, mẹ có thể tích đức chút không, mẹ làm tổn thương tình cảm của người ta như vậy để lòng mình dễ chịu hơn sao?”
“Cái con nhỏ này, tao là mẹ mày, mày nói chuyện với mẹ mày vậy sao? Mày học cái thói bênh người ngoài cắn người nhà ở đâu, tao nuôi mày, còn nó rõ là làm mày đau lòng, mày lại nói tao làm tổn thương tình cảm nó.”
Các khách hàng không biết chuyện gì, chỉ yên lặng xem náo nhiệt.
Cha Đỗ gác công việc trong tay, dẫn Đỗ Mạn Lâm và Khang Gia Vĩ đến chỗ yên tĩnh: “Mạn Lâm, cha nói cho con biết, con ngàn vạn lần đứng nổi nóng với mẹ con, con nóng là mẹ con liền đập, con dẫn Gia Vĩ về nhà trước, có gì về nhà hẵng nói. Đây là cái chợ, không phải chỗ nói chuyện gia đình. Gia Vĩ, mẹ Mạn Lâm nóng nẩy vậy đấy, con đừng quá lo lắng.” Ông vỗ vai Đỗ Mạn Lâm: “Đi đi, cá sắp bán hết rồi, nửa tiếng nữa bọn ta sẽ về.”
Quả nhiên nửa tiếng sau, cha Đỗ mẹ Đỗ bưng giỏ cá trở về. Vừa nghe tiếng bước chân, Khang Gia Vĩ chạy vụt ra khỏi nhà, giúp cha Đỗ mẹ Đỗ tháo bẫy cá xuống.
Cậu đừng tỏ vẻ nịnh nọt, bất luận cậu thể hiện thế nào, tôi vẫn cứ câu nói kia, Mạn Lâm nhà tôi và nhà các người sẽ không trở thành người một nhà. Muốn tôi đáp ứng hôn sự của các người chỉ có một huống, chính là chờ tôi chết đi đã, khi đó các người muốn làm gì thì làm.” Mẹ Đỗ vừa đi vào nhà vừa thở hồng hộc nói.
Cha Đỗ đi theo sau mẹ Đỗ, không ngừng lắc đầu thở dài.
Khang Gia Vĩ ngây ra một hồi, kiên trì theo vào trong đến cùng.
Mẹ Đỗ dựa vào ghế sofa trong phòng khách, dùng tay trái nhẹ vỗ vào đầu. Đỗ Mạn Lâm rót một tách trà, ra hiệu cho Khang Gia Vĩ bưng đến. Khang Gia Vĩ có chút chột dạ nhưng vẫn nhận lấy tách trà, từ từ đến cạnh mẹ Đỗ, chỉ thấy mẹ Đỗ đột nhiên thẳng người ngồi dậy, trừng mắt nhìn anh: “Tôi không phải đã nói với cậu đừng tỏ vẻ nịnh nọt rồi sao? Cái này không có tác dụng với tôi đâu.”
Khang Gia Vĩ chỉ cười: “Chỉ cần con và Mạn Lâm còn ở bên nhau, con có nghĩa vụ phải hiếu kính với trưởng bối.”
“Ai nói cậu và Mạn Lâm được ở bên nhau? Khang Gia Vĩ, tôi nói cho cậu biết, người sẽ ở bên Mạn Lâm là Lí Thạch Tỉnh, cậu biết Lí Thạch Tỉnh không?”
Đương nhiên Khang Gia Vĩ biết, Lí Thạch Tỉnh là “quan nhị đại”, “phú nhị đại” điển hình. Cha anh ta là ông chủ bất động sản lớn nhất huyện Thổ Thành, chủ tịch của công ty TNHH bất động sản Thiên Ninh - Lí Thế Mậu. Mẹ là bộ trưởng bộ tài chính huyện - Liên Nguyệt Kiểu. Chị gái là phó cục trưởng bộ công thương huyện - Lí Thạch Công. Ỷ vào sự giàu có và quyền lực, anh ta từ nhỏ đã ăn chơi lêu lỏng, không làm việc đàng hoàng, là một công tử phóng đãng có tiếng. Nhưng anh ta lại nhất mực yêu Đỗ Mạn Lâm, nhà họ Lí đã nhiều lần phái người sang nhà đề nghị kết thông gia, lần nào mẹ Đỗ cũng hào phóng đồng ý, nhưng Đỗ Mạn Lâm lại sống chết không đồng ý.
Khang Gia Vĩ dời mắt sang Đỗ Mạn Lâm, Đỗ Mạn Lâm lắc đầu nguầy nguậy với anh như trống lắc, ý chỉ những gì mẹ Đỗ nói không đúng sự thật. Cô sẽ không, tuyệt đối không gả cho Lí Thạch Tĩnh.
“Mạn Lâm đời này kiếp này nhất định sẽ không ở cùng Lí Thạch Tỉnh.” Khang Gia Vĩ quả quyết trả lời, rất cương quyết.
“Thật biết nói đùa, Lí Thạch Tĩnh là ‘quan nhị đại’, ‘phú nhị đại’, có tiền có thế, Mạn Lâm không ở bên cậu ấy, chẳng lẽ lại ở bên tên ‘cùng nhị đại’, ‘kẻ nhặt rác’, ‘con của góa phụ’ như cậu?” Giọng mẹ Đỗ nghiêm khắc, trong lời nói hàm chứa đầy lời sỉ nhục, khinh thường.
Cùng nhị đại: miêu tả con cái của những gia đình nghèo khó.
Lòng tự tôn của Khang Gia Vĩ như bị đâm thủng, khóe mắt đã rướm nước mắt.
Mẹ Đỗ liên tục xát muối lên vết thương của anh: “Khang Gia Vĩ, bây giờ tôi hỏi cậu, cậu lấy Mạn Lâm thì cậu cho cô ấy được gì? Vàng bạc đầy tay, nhà cửa, xe cộ, sổ tài sản… Những thứ này là căn bản về hạnh phúc của phụ nữ, dựa vào địa vị nhà cậu, cậu có thể cho con bé được bao nhiêu? Cậu cũng không thể đưa ra được, thứ cậu cho nó không phải là lõa hôn sao, lõa hôn chính là cuộc hôn nhân lừa dối. Cậu muốn dùng cái gọi là tình yêu hoang đường của cậu để lừa gạt con gái tôi, sau đó để nó cùng cậu thức khuya dậy sớm đến hết cuộc đời, liều mạng làm ngày làm đêm cho nhà họ Khang các người. Cho dù cậu có làm cho gia đình khang trang hơn, làm cho bà già này hài lòng thì được ích gì? Cả đời không được hưởng hạnh phúc, vậy yêu cậu chẳng phải là lãng phí cả đời của nó sao?”
Lõa hôn: là việc kết hôn mà không tổ chức đám cưới, hai người đến với nhau với hai bàn tay trắng, không đòi hỏi gì về vật chất.
“Mẹ.” Khang Gia Vĩ dở khóc dở cười gọi.
“Đừng gọi tôi là mẹ, tôi không phải mẹ cậu.” Mẹ Đỗ gần như gào lên.
“Vậy, vậy con gọi mẹ là bác gái nhé?”
Ngoài trừ mẹ, má, nhạc mẫu không được phép gọi, cậu muốn gọi gì tùy cậu.”
“Bác gái, những gì con vừa nói trong đó có một giá đỡ hạnh phúc, ham muốn vật chất chính là cơ sở tạo tiền đề có hạnh phúc. Nhưng mà đó không phải là để thỏa mãn nhu cầu vật chất, con người nhất định phải được hạnh phúc. Có thêm một giá đỡ hạnh phúc, đó chính là khao khát tinh thần, nhu cầu tinh thần của con người, chỉ khi hai người nương tựa vào nhau mới có thể có được hạnh phúc.”
“Vậy cậu có hai cái giá chống đỡ này không? Cậu một cái cũng không có, cậu căn bản không thể cho Mạn Lâm được hạnh phúc.”
Đúng là con không thể cho Mạn Lâm những của cải vật chất, nhưng con có thể mang lại hạnh phúc cho cô ấy, vì hai chúng con thật lòng yêu nhau, trái tim đã hòa vào nhau, không ai có thể rời bỏ ai, bản thân của sự vui vẻ này đã là một loại hạnh phúc, một nghị lực, tâm trạng hạnh phúc, với sự chống đỡ hạnh phúc này, trăn trở làm sao để trở nên giàu có! Bác gái, con có thể cam đoan với bác trong vòng mười năm con chắc chắn sẽ làm cho Mạn Lâm trở thành một người phụ nữ vừa giàu có vừa hạnh phúc ở Thổ Thành.”
“Cậu đừng ở đây nói nhảm, cũng không cần nói với tôi về chuyện tương lại, tôi chỉ nhìn ở hiện tại, nếu như bây giờ cậu có thể bắt kịp Lí Thạch Tỉnh, có nhà có xe, gửi tiết kiệm mấy trăm vạn, may ra tôi sẽ đồng ý gả Mạn Lâm cho cậu, nếu cậu làm không được thì lập tức rời khỏi Mạn Lâm, xéo khỏi nhà tôi, đừng bước vào nhà tôi nửa bước.”
Trái tim của Khang Gia Vĩ đã hoàn toàn bị tổn thương, nước mắt lăn dài hai má. Anh biết, mẹ Đỗ quyết tâm không tiếp nhận cậu con rể nhà nghèo là anh. Con đường tiến đến hôn nhân của anh và Đỗ Mạn Lâm nhất định sẽ gian nan phức tạp. Anh từ từ xoay người lại, nhìn Đỗ Mạn Lâm chăm chú, xem ra hai người cuối cùng có đến được với nhau không phải xem thái độ và lập trường của Đỗ Mạn Lâm.
Đỗ Mạn Lâm sững sờ đứng đó khóc, hai mắt cô lúc này đã ngấn lệ.
Khang Gia Vĩ chầm chậm đến bên cô, anh vươn tay ôm cô vào lòng, cô bỗng òa khóc nức nở, khóc không thành tiếng, anh chợt buông tay, chạy như điên ra ngoài.
Nhìn thấy Khang Gia Vĩ đột ngột đột ngột rời đi, Đỗ Mạn Lâm nhất thời lúng túng. Cô không biết nên thuận theo mẹ chia tay Khang Gia Vĩ để gả cho Lí Thạch Tỉnh hay nên chống lại mẹ để chạy theo Khang Gia Vĩ? Cô khó xử không thể quyết định, lại không thể hạ quyết tâm. Một bên là tình yêu điên dại của cô, một bên là mẹ ruột cô, hai người đều là những người cô yêu thương nhất, ai cũng đều không thể làm tổn thương, không thể buông tay.
Vào lúc này, một câu của mẹ Đỗ đã làm cô hạ quyết tâm, đưa ra lựa chọn.
Mẹ Đỗ nói: “Mẹ biết, nhân phẩm Lí Thạch Tỉnh hơi kém chút, không tốt bằng Khang Gia Vĩ, nhưng nhà cậu ta có tiền, thời đại này có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ. Con gả cho cậu ta, lừa mấy chục, mấy trăm vạn, nếu Lí Thạch Tỉnh đối với con không tốt con liền ly hôn, nếu đến lúc đó Khang Gia Vĩ còn chưa kết hôn, con có thể tái hôn với cậu ta, chẳng phải vẹn cả đôi đường sao.”
Lời này thật là khiến Đỗ Mạn Lâm phát điên, cô vênh mặt hất hàm đáp trả lại mẹ: “Mẹ, mẹ nói nhân phẩm Lí Thạch Tỉnh kém, con lại thấy nhân phẩm mẹ còn kém hơn Lí Thạch Tỉnh. Mẹ cư nhiên lại vì tiền mà nhẫn tâm phá hoại tình cảm mà con và Khang Gia Vĩ đã vun đắp mười mấy năm qua. Mẹ quá tham lam, quá bỉ ổi. Con nói cho mẹ biết, trừ Khang Gia Vĩ ra, ai con cũng không lấy, muốn con gả cho Lí Thạch Tỉnh để thỏa mãn lòng tham của mẹ, mẹ nằm mơ đi!”
Hai mười mấy năm kể từ lúc sinh ra đến giờ, mẹ Đỗ chưa từng nghe cô nói những lời đầy xúc phạm như vậy trong cơn tức giận. Mà dĩ nhiên, bình thuốc nổ của mẹ Đỗ cũng bị cô châm ngòi: “Đỗ Mạn Lâm, con cho là con đã lớn rồi, đủ lông đủ cánh rồi nên có thể muốn làm gì thì làm, có thể bay cao sao? Con nghe mẹ, nhất định phải gả cho Lí Thạch Tỉnh. Nếu con muốn gả cho Khang Gia Vĩ thì không phải là con gái ta, không đúng, vĩnh viễn cũng không.”
Đỗ Mạn Lâm giàn giụa nước mắt, tay chỉ vào mẹ: “Mẹ cho rằng con sẽ quan tâm đến sự ích kỉ của mẹ sao, mẹ tuyệt tình, lòng tham không đáy. Mẹ cũng nghe con nói đây, nếu mẹ không đồng ý hôn sự của con và Khang Gia Vĩ, con sẽ khiến mẹ ân hận cả đời, con sẽ khiến mẹ sống không bằng chết, sẽ làm cho mẹ thống khổ tột cùng.”
Cô đột ngột quỳ xuống thật mạnh bên cạnh cha đang đứng bất động, dập đầu ba cái, khóc đến nỗi nước mắt nước mũi chảy ròng ròng: “Cha, con gái cảm ơn người đã có ơn nuôi dạy con, con gái có lỗi với người!” Nói xong, cô mạnh mẽ đứng dậy lao ra khỏi nhà nhanh như chớp.