Uông Tử Nhân theo Trương Nghĩa Vĩ đi Cao Hùng, thời tiết cực kì nóng bức, dù đã là chạng vạng vẫn khiến người ta choáng váng.
Chỗ họ tới là một công trình kiến trúc, ở đây có rất nhiều vật liệu, tuy bên ngoài giống nhau nhưng ông chủ hi vọng mỗi một loại sẽ có những chủ đề khác nhau.Trương Nghĩa Vĩ chụp ảnh lại, mấy ngày sau sẽ tiếp tục cùng ông chủ bàn bạc.
Cô nhìn anh cất máy ảnh đi.”Trương chủ nhiệm, anh không làm nữa?”
“Có, mai còn tiếp tục chụp”.Mệt mỏi cả ngày, mai lại tiến hành tiếp.”Nghe nói vùng gần đây có quán ăn Nhật rất ngon, muốn đi ăn không?Ăn đồ lạnh là thoải mái nhất.
“Được”.
Hai người đi vào quá ăn lạnh nổi tiếng, hương vị rất khác lạ.
Uổng Tử Nhân nhìn di động trên bàn của Trương Nghĩa Vĩ đến xuất thần.Duy Đình nói muốn liên lạc với cô, nhưng anh thực sự sẽ gọi sao?Trước kia anh rất ít khi gọi cho cô, ngẫu nhiên mới gọi về nhà nói cô cầm đồ đến công ty.
Nhưng cô hi vọng vẫn như trước, anh không rảnh để gọi cho cô, bởi vì điện thoại cô còn ở chỗ Tử Thiên, nếu hai người nói chuyện với nhau, chắc em gái lại khắc khẩu với anh.
“Ông chủ đúng là kì lạ, biết rõ tôi hâm mộ cô lại bắt tôi đi cùng cô, muốn biết tôi thành sói sao?”Thấy vẻ kinh ngạc của cô, Trương Nghĩa Vĩ bật cười.”Tôi hay nói giỡn!Nhưng mà cô rốt cục cũng hoàn hồn lại, vừa mới suy nghĩ gì thế?Nghĩ đến ngây người.Hôm nay tôi thấy cô không yên, sao vậy?”
“Chủ nhiệm, tôi xin lỗi”.Cô rất xin lỗi chuyện mình phân tâm.
“Tôi không có y trách cô, tôi nghĩ nến như cần giúp đỡ, cô có thể nói ra.Còn nữa, cô nhìn điện thoại của tôi chằm chằm như thế, cô muốn gọi điện sao?Tôi cho cô mượn”.
Uông Tử Nhân thấy thế không tốt.”Thực sự xin lỗi anh, không phải tôi muốn gọi điện thoại”.Cô không nên nghĩ đến chuyện Duy Đình mà ảnh hưởng công việc như thế.
“Cô không cần xin lỗi, nếu có gì cần giúp, cứ nói với tôi”.
“Cám ơn anh”.
“Cô biết không, ngày thứ 6 chồng cô tới tìm, chúng tôi cũng giật nảy mình, hóa ra chồng cô là tổng giám đốc Lục Duy ĐÌnh tập đoàn Sáng Tiên”.Cũng bởi vì anh ta đến tìm Tử Nhân, họ mới biết hóa ra chị em nhà họ Uông là thiên kim tiểu thư, Tử Nhân tao nhã thì rất giống, nhưng Uông Tử Thiên sao lại là thiên kim được, ăn mặc còn tuy tiện hơn cả họ.
Nghĩ lại, lúc trước Uông Tử Thiên đến công ty, làm việc thì loạn thất bát tao, ngay cả máy hút bụi cũng không biết dùng, làm cho cả phòng náo loạn, lúc ấy cô ấy nói cô ấy chưa làm qua, mọi người còn thấy lí do này buồn cười, hóa ra…đúng là chưa làm qua thật.
“Trước kia em gái tôi ly hôn với chồng, nó mang theo con gái ba tuổi về nhà mẹ để, tôi sau đó mới biết lí do hai đứa nó li hôn, là vì em rể quá mê chơi điện tử, ngày nghỉ đều ngồi trước máy vi tính, chuyện gì cũng không lo, em gái tôi không chịu nổi nên ly hôn”
Vì trò chơi trên mạng mà li hôn?Uông Tử Nhân không tin nổi.
“Cô không phải là thấy rất khoa trương chứ, chỉ là trò chơi trên mạng sao lại nghiêm trọng đến mức vợ chồng li hôn.Thực ra trò chơi đó chỉ là ngòi nổ, bọn nó sớm đã xuất hiện vấn đề, nhưng nó lại không giải quyết, cuối cùng mới thành như thế”.
Trương Nghĩa Vĩ cười khẽ: “Tôi nghĩ, cho dù cô và chồng ly hôn, nhưng ít ra phải giải quyết vấn đề đã, nói cho rõ mọi chuyện, có phải thực sự không thể ở chung nữa không?”Lục Duy ĐÌnh tìm tới cửa, bọn họ mới biết hóa ra Tử Nhân tự bỏ nhà ra ngoài, nhưng lại không giải quyết chuyện gì.
Uông Tử Nhân mới biết vì sao anh ta lại kể chuyện em gái với mình.”Chủ nhiệm, cám ơn anh quan tâm, tôi sẽ làm rõ, nhất định thế”.
Cô thực sự cám ơn ý tốt của Trương chủ nhiệm, nhưng tình huống của cô và em gái anh không giống nhau, vì giữa họ còn có bên thứ ba.Mà bên thứ ba kia, với cô là Lăng Dao, nhưng với Lăng Dao, cô mới chính là kẻ thứ ba giữa cô ấy và Duy ĐÌnh.
Lăng Dao lần trước đã nói, năm đó cãi nhau với Duy Đình mới chia tay, không ngờ Duy Đình giận mà kết hôn với cô, nghe ý cô ấy nói thì cô chính là kẻ thứ ba chen vào chuyện của họ.
Tóm lại, hôn nhân của họ xuất hiện bên thứ ba.
Tử Thiên nói đúng, nếu cứ như thế cô sẽ không buông anh ra được, cô cũng sẽ không sống độc lập được, công việc cũng bị ảnh hưởng.Có lẽ lúc này đây cô nên hạ quyết tâm.
Tám giờ tối, Uông Tử Nhân một mình ở phòng khách sạn, nhớ ra lâu không gọi điện cho mẹ, cho nên cô nhấc máy gọi qua thăm hỏi.
“Tử Nhân, sao lại gọi điện, Duy Đình không về nhà sao?”
“Nhớ mẹ nên gọi thôi”.Nghe giọng mẹ, cô thấy mũi chua chua, gần đây xảy ra quá nhiều việc.
Tử Nhân, con sao thế? Nghe giọng lạ quá?”Hà Tú Bình lo lắng hỏi.
“Lạ sao ạ?Người ta nhớ mẹ mà”.
“Tử Nhân, có chuyện với Duy Đình sao?”
Giống như cô xảy ra chuyện gì, mọi người lập tức nghĩ đến liên quan tới chồng, lần trước Tử Thiên cũng thế.”Không sao ạ, chúng con tốt lắm”.Vốn cô muốn nói thật, cuối cùng cũng không có dũng khí nói ra.
“Vậy là tốt rồi”.Hà tú Bình thở nhẹ ra.”Mẹ biết Duy Đình công việc bận rộn, con phải ở nhà một mình.Như vậy này, mai về nhà, mẹ nói đầu bếp làm món con thích”.
“Mẹ đối với con tốt nhất , nhưng mai con có việc rồi”.
“Con có việc gì?”
“À….con có hẹn với bạn”.
“Phải không?Đúng rồi, chị dâu con có thai, hai tháng rồi”.
“Chị dâu lại mang thai?”Chị dâu và anh hai kết hôn sáu năm, sinh ra ba cô bé đáng yêu.
“Đúng thế, anh con muốn có con trai, nên chị con phải sinh nữa, hi vọng lần này là con trai, phụ nữ sinh con rất khổ”.
“Anh con sao lại truyền thống thế, sao phải nhất định có con trai”.Thực ra không chỉ anh hai, gia tộc cô đàn ông luôn thế.
“Không có cách nào, là người kế thừa mà”.Hà Tú Bình tuy đau lòng cho người phụ nữ phải mang nặng đẻ đau nhưng cũng không biết làm sao, sinh con trai mới truyền thừa hương khói được.”Con thì sao?Lần nào đến bệnh viện kiểm tra một chút”.
“Dạ, mẹ, con sao phải đến bệnh viện?”
“Con tuổi không nhỏ nữa, phải có con thôi, hơn nữa nếu như chị dâu con, liên tục sinh con gái, đến khi loén tuổi lại càng vất vả”.
“Sinh con gái không tốt sao?Mẹ mẹ không thích con gái à?”
“Các con không phải không biết, bảo bối của mẹ là con và Tử Thiên mà, nhưng nối dõi tông đường không thể tránh, hơn nữa nhà chồng con cũng vội phải không?Nói sau đi, có con rồi, đàn ông sẽ chú tâm gia đình hơn”/
Không ngờ mẹ lại nói giống mẹ chồng thế, cô càng thấy đau đầu.
Đừng nói sinh con, giờ cô còn đang muốn ở riêng với Duy Đình kìa.
“Mẹ con đi ăn gì đã, lần sau lại gọi cho mẹ”.
Uông Tử Nhân dập máy, nhớ tới chị dâu, cô lại thấy đau lòng, chị dâu là người hiền lạnh, nếu lại là con gái thì làm sao đây, áp lực nhất định rất lớn.
Chồng cô thích con gái hơn nhỉ?
Nếu cô liên tục sinh vài con gái, anh sẽ vẫn bắt cô sinh sao?Uông Tử Nhân cười khổ, cô không thể tưởng tượng, huống hồ cô chưa bao giờ nói với chồng chuyện sinh con.
Nếu có con, hôm nay chắc sẽ không rơi vào tình trạng này.
Nhưng cũng không nhất định, có lẽ cô sẽ mang con rời đi.
Nghĩ lại, có lẽ may mắn là bây giờ hai người vẫn chưa có con, nếu không ba mẹ chia tay, đứa nhỏ lại càng đáng thương.
Uông Tử Nhân phát hiện đầu óc mình đều là chuyện về ông xã, cô đoán, cho dù mình và anh tách ra, chỉ sợ phải rất lâu nữa cô mới quên được anh đi.
Hoặc có thể không quên được?
“Lục Duy Đình, điện thoại chị tôi giờ tôi giữa, anh đừng gọi đến nữa”.
“Chị em đang ở đâu?”
“Tôi giấu chị tôi rồi, không muốn cho anh tìm thấy, anh chờ đơn ly hôn đi”.
Lục Duy Đình tức giận ấn phím tắt, nghiến răng nghiến lợi.
Mấy ngày nay gọi cho Tử Nhân đều là Uông Tử Thiên nhận điện, anh thậm chí đi qua nhà trọ của cô cũng không có ai, Tử Nhân đi đầu rồi…Uông Tử Thiên thật sự giấu cô rồi?Chẳng lẽ cô ta sẽ không thể không động vào chuyện vợ chồng anh sao?