Chương 1-2

“Cầu Luân Đôn sập rồi, sập rồi, sập xuống rồi, sập xuống thật rồi. Đáng! Đáng! Đáng! Đáng! Anh chàng họ Vương nhà đó có một mảnh đất nha! Là là la la! Anh ta có nuôi một cụ chuột già trên mảnh đất đó nha! Là là la la! Nơi này chui chui chui! Nơi đó trốn trốn trốn! Nơi này chui! Nơi đó trốn! Chui chui, trốn trốn…”

Trong căn phòng ngủ màu vàng kem,bên dưới một giá sách rất lớn có một thanh âm nho nhỏ mềm mại vang lên,là đang hát một bài hát thiếu nhi chắp vá lộn xộn.Trong góc phòng còn gọi là nhà kho tạm có thật nhiều vỏ cam tích trữ được sắp xếp rất gọn gàng, bên cạnh còn có không ít những hạt dẻ màu nâu rám.

Nhìn kho tàng tích lũy được thật nhiều, trái tim nho nhỏ trong l*иg ngực của tôi lại đập thình thịch những tiếng rộn ràng, trong mắt cũng dâng lên một niềm xúc cảm.

“Ai nha, Tiểu Nhĩ Bạch ta thật là quá tuyệt vời! Nhìn xem! Đem đồ ăn sắp xếp đẹp đến như vậy, trước khi mùa thu tới, kho tàng của ta đã tích đầy, trên thế giới này, không có chuột vàng kim nào giỏi như ta hết.”

Trong lòng thật cao hứng, cái loại hưng phấn đến toàn thân run rẩy này, không biết nên làm thế nào để trút ra. Vì thế lền bò tới bên cạnh kho tàng, bắt đầu ở trên chiếc thảm êm ái lăn nha lăn nha!

“Vui quá, vui quá đi!”

Lăn qua…

“Tiểu Nhĩ Bạch giỏi nhất!”

Lăn lại…

“Nếu Nhĩ Triết mà biết…”

Lăn được một nửa,thân thể đột nhiên dừng lại, giương mắt nhìn chỗ thu hoạch đẹp đẽ kia, len lén quay đầu lại nhìn cánh cửa phòng đang khép hờ.

Nhĩ Triết nói: “Nếu lại giấu đồ ăn ở khắp nơi nữa, thì phạt cuối tuần sẽ không đưa mình ra ngoài chơi.”

Nhĩ Triết còn nói: “Nếu đem đồ ăn tới phòng ngủ, phạt bữa tối sẽ không có món điểm tâm ngọt ngào để ăn.”

Nhịn không được mà chu chu môi, chầm chậm hướng tiểu kho tàng yêu dấu lăn tới…

“Tiểu Nhĩ Bạch sắp xếp chỗ này rất đẹp mà!”

Vươn tay chạm vào vỏ cam đẹp đẽ, đông sờ, tây sờ. Chợt nhớ tới có một chiếc máy ảnh đặt trong ngăn kéo bên cạnh, liền nhanh nhanh bò tới mang ra, liên tiếp chụp tới bảy tám tấm ảnh, trên màn hình, vỏ cam vàng óng, nói có bao nhiêu đẹp liền có bấy nhiêu, lại còn có cả hạt dẻ nữa.

Nhớ tới bên trong trái cam vàng đến rực rỡ, mềm mềm, hương trái cây thơm ngát nồng đượm vị ngọt…

“Hấp. …. ”

Nước miếng đã chảy xuống rồi

“Làm sao bây giờ, thật không nỡ bỏ đi, vì sao Nhĩ Triết bọn họ lại không hiểu được tích trữ lương thực là một đức tính đáng quý chứ?

Có thể hay không… liệu Nhĩ Triết sẽ không phát hiện?”

“Không thể!”

Trong bụng còn đang trộm nghĩ, phía sau đã đột nhiên truyền đến một thanh âm nghiêm khắc vô cùng vô cùng quen thuộc, thật hù doạ người ta, hại tôi bỗng chốc run rẩy.

“Nhĩ Triết…” ô! Vì cái gì Nhĩ Triết bước đi không một tiếng động như vậy? Người ta vừa nãy không có nghe thấy tiếng bước chân, không còn kịp nữa rồi.

Thật chậm, thật chậm xoay người, ngẩng đầu, quả nhiên thấy Nhĩ Triết dùng vẻ mặt rất nghiêm túc nhìn tôi, hai tay còn khoanh trước ngực… A, hơi có chút sợ!

“Nhĩ Bạch, anh đã nói thế nào?”

…..

“Anh nói, nếu em lại lén giấu đồ ăn ở khắp nơi nữa, thì phạt cuối tuần sẽ không đưa em ra ngoài chơi.”

“Còn có gì nữa?”

“Anh nói, nếu đem đồ ăn tới phòng ngủ, phạt bữa tối sẽ không có móm điểm tâm ngọt ngào để ăn.”

Ô….rất muốn khóc! Đây đều không phải tôi vừa mới ở trong lòng nhớ tới sao?

“Vậy hiện tại phải làm sao? Tội đã phạm phải! Cũng đã bị người bắt quả tang.”

Vì Nhĩ Sâm là hình cảnh nên mấy từ thế này thường được chúng tôi nói rất nhiều, đó là lý do mà tôi ngay cả chữ “Tang” viết thế nào cũng đã biết! Nhưng mà…đây không phải lúc để nghĩ đến chuyện này…

Lén trộm nhìn sắc mặt Nhĩ Triết một lần nữa, nhịn không được mà giơ tay ôm lấy đầu, chạy thật nhanh tới bạn nhỏ chăn bông đáng yêu mà trốn vào trong đó.

Đột nhiên nghĩ đến: loài người có câu “ôm đầu chạy như chuột, chạy bán sống bán chết”, có phải cứ như vậy mà tôi sẽ chết không?

“Nhĩ Bạch…”

“Em không phải cố ý đâu!” Chậm rãi kéo lên một khe hở, len lén nhìn Nhĩ Triết một cái, giống như, không phải bộ dáng thực đang tức giận.

“Không phải cố ý? Vậy em đã làm chuyện này bao nhiêu lần rồi? Vì cái gì còn tiếp tục?”

“Chính là bản năng đó!”

Nhìn Nhĩ Triết với vẻ mặt “em lại nữa rồi” tôi oan ức chu chu miệng.

“Thực sự mà! Giống như chim nhỏ sẽ bay,Gấu Trúc sẽ ăn cây trúc, chuột vàng kim cũng chính là thích cất giấu đồ ăn thôi!”

Nhĩ Triết đi tới, xốc chăn của tôi lên, tiếp đó đem tôi kéo ra, ôm vào trong lòng, cảm giác ấm áp này thật thoải mái.

“Vấn đề là em không phải chuột.”

“Nhưng trước kia là như vậy mà!”

Tôi nghe thấy tiếng thở dài của Nhĩ Triết.

“Vậy hiện tại không phải,đúng không?”

Tôi chu miệng, học anh thở dài, cảm thấy mình chắc chắn là một con chuột vàng kim duy nhất biết thở dài. “Nhĩ Triết, anh vì sao không chịu tiếp nhận, em trước đây đúng là một con chuột vàng kim chứ?”

Những lời này là tôi đêm qua đã học được từ một bộ phim nào đó, nghe lên nghe lên giống như rất có hiểu biết, tôi cũng thật sâu sắc!

Sau khi nghe câu hỏi của tôi, khuôn mặt đẹp của Nhĩ Triết nhịn không được mà bật cười, lập tức ngồi xuống giường ngay bên cạnh tôi, xốc chăn lên, đem tôi ôm vào trong lòng.

Ừm….thật sự là rất ấm áp, thật thoải mái!

“Nhĩ Bạch, em vì sao nhất định không chịu tiếp nhận chuyện mình là một con người vậy?” Vuốt vuốt khuôn mặt tôi, anh chậm rã đem câu nói kia trả lại cho tôi.

“…”

Tôi nhíu mày, cố sức nhíu mày.

Phát hiện vấn đề này thực sự làm khó tôi, lúc xem ti vi chỉ cảm thấy những lời này khi nghe rất phong cách, rất sâu sắc, thế nhưng không nghĩ tới khi chính bản thân được hỏi, lại cần phải động não nhiều như vậy.

Vì sao tôi nhất định không chịu tiếp nhận chuyện mình là một con người ư? Đúng vậy! Tôi hiện tại là một con người, thế nào mà lại luôn ghi nhớ những thói quen khi là chuột chứ? Hơn nữa, tôi đã là một con người được hơn hai năm, khi là loại chuột thì cũng chỉ có một năm, nếu như tôi bây giờ vẫn là một chuột con màu vàng nhạt, có lẽ đã sớm biến thành lão chuột già đang hấp hối rồi.

Cho nên, tôi hẳn là một con người, mà không phải một con chuột?

Nhưng không phải bản chất tôi vẫn là một con chuột sao?

Phu!

A?

Bên tai lần thứ hai truyền đến tiếng thở của ông chủ Nhĩ Triết, một bàn tay to lớn ấm áp chạm vào giữ hai lông mày tôi, nhẹ nhàng mà vuốt mở ra những đường nhăn nơi đó.

“Em đó! Đầu óc không thích hợp để nghĩ mấy chuyện có hay không có, nhìn xem, hiện tại cũng đã mấy giờ rồi, nếu không nhanh nhanh xuống ăn cơm, đợi lát nữa món cá nhỏ nướng chua ngọt

(1)

mà em thích nhất sẽ bị Nhĩ Sâm đem ăn sạch hết đó.”

Cá nhỏ nướng chua ngọt?

Nhớ tới vị chua chua ngòn ngọt, nhịn không được vui vẻ mà bật dậy reo hò, hoàn toàn quên mất kho tàng nhỏ đáng yêu kia của tôi, cũng đem vấn đề phải suy nghĩ đến đau đầu vừa nãy quăng ra sau. “Nhĩ Triết! Chúng ta xuống thôi! Mau Mau! Đừng cho Nhĩ Sâm ăn sạch hết! Mau! Anh Nhĩ Sâm rất xấu, lúc nào cũng thích cướp những món ăn em thích nhất! thối hình cảnh,bại hoại!”

Kéo tay Nhĩ Triết đứng dậy định sẽ hướng xuống lầu chạy thật nhanh. Nhưng lại bị Nhĩ Triết dùng chút lực nhẹ nhàng kéo trở về, tựa vào l*иg ngực kia, tôi khó hiểu nhìn anh, rất đẹp, đó là gương mặt tươi cười dịu dàng mà tôi luôn cảm thấy thân quen, bàn tay to lớn xoa xoa đỉnh đầu tôi, sau đó trong một thoáng ôm chặt lấy tôi, rồi mới kéo tay tôi cùng nhau xuống lầu.

“Nhĩ Triết?”

“Đi nhanh lên nào! Cùng đi ăn cơm thôi.”

“Ừm…”

Nhớ tới vẻ mặt nghi hoặc vừa rồi của Nhĩ Bạch, Nhĩ Triết liền không nhịn được cười, anh phải làm thế nào mới có thể giải thích cho Nhĩ Bạch đây, bởi Nhĩ Bạch đáng yêu đến mức anh không nhịn được muốn ôm chặt vào trong lòng sao?

Cũng đã hơn hai năm trôi qua, Nhĩ bạch của anh vẫn hồn nhiên ngây thơ đến đáng yêu y hệt ngày trước, bất luận là cái gì mỗi một hành động đều khiến cho người ta có một loại kích động đến muốn ôm thật chặt vào lòng, không bao giờ buông ra.

“Anh nghĩ gì vậy?”

Nhĩ Sâm ngồi một bên, nhìn người anh trai của mình mang vẻ mặt đầy tình ý giúp tiểu Nhĩ Bạch chọn một miếng cá nướng, đem xương gỡ ra hết, rồi đặt vào chiếc bát nhựa nho nhỏ. Cả nhà cũng chỉ có tiểu Nhĩ Bạch dùng bộ đồ ăn bằng nhựa, vì cho dù tình trạng phục hồi đang rất tốt, nhưng trong những cử động vẫn không được linh hoạt như người bình thường, thường hay đánh rơi đồ, bởi vậy chỉ cần là đồ dùng riêng của Nhĩ Bạch, gần như toàn bộ đều dùng những chất liệu không sợ rơi vỡ.

“Nghĩ Nhĩ Bạch từ khi chúng ta quen biết đến nay vẫn không hề thay đổi.”

Nghe thấy tên mình, Nhĩ Bạch ngẩng đầu nhìn Nhĩ Triết với hai má nhét căng phồng đầy thức ăn, nhận được nụ cười cổ vũ dịu dàng của Nhĩ Triết, hai con mắt tròn xoe lập tức cười đến híp hí cả lên, sau đó tiếp tục cùng bữa cơm của mình hăng hái chiến đấu.

“Đúng vậy! Đây là một chuyện tốt, nếu như Nhĩ Bạch vĩnh viễn đáng yêu như thế, sẽ là một điều rất tốt.”

“Anh tin tưởng cậu ấy sẽ như vậy.”

Vương Nhĩ Sâm dừng đũa, một mặt nhìn vật nhỏ vẫn đang ăn với vẻ mặt đầy thỏa mãn, mặt khác không quên gắp thức ăn cho cậu, nghe thấy tiếng cảm ơn của vật nhỏ, cũng cười theo:

“Em cũng nghĩ như thế”.Ngay cả trẻ em học lớp lá cũng không ngoan ngoãn như cậu ta.

“Vậy còn em?”

“Hả?” vừa mới gắp một miếng thức ăn đang muốn đưa vào miệng, đã bị người anh trưởng thình lình giao cho một câu hỏi mù mịt.

“Anh và Nhĩ Bạch đang rất hạnh phúc, vậy còn em? Lúc nào thì có thể đưa người yêu về cho người anh này nhìn một cái?” Hiện tại điều duy nhất khiến anh lo lắng chính là người em trai này, vì tình chất đặc thù của nghề nghiệp, cả năm số ngày nghỉ cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa đồng nghiệp có thể nói phần lớn đều là các Vương Lão Ngũ cả (ám chỉ toàn đàn ông), muốn tìm một cô gái thích hợp với Nhĩ Sâm thật sự là quá khó, điều này làm anh rất lo lắng cho tương lai của em trai mình.

“Hả? Anh, em mới có bao nhiêu tuổi, anh đã nghĩ đến chuyện này, như vậy thật không giống anh chút nào!” Chẳng lẽ những người sau khi đã lập gia đình đều bắt đầu có những suy nghĩ này?

Vương Nhĩ Triết lắc đầu, làm anh cả lâu như vậy, hơn nữa người em trai này có thể nói do chính một tay mình nuôi lớn, Nhĩ Sâm lúc này trong đầu nghĩ cái gì, anh làm sao không đoán ra.

“Anh không lo lắng mới là lạ, công việc của em vừa nguy hiểm lại không có thời gian rảnh rỗi, còn như vậy nữa, khi về già ai sẽ đồng ý bầu bạn với em?”

“Có cái gì quan trọng đâu, em có thể sống cùng anh và Nhĩ Bạch!”

“Em không muốn có con cái? Tương lai, anh và Nhĩ Bạch không có cơ hội có con, nhưng em thì có thể, anh hi vọng có một ngày khi em già đi, đứa con của em sẽ chăm sóc cho em.” Tiếng Nhĩ Triết nói không lớn, thế nhưng vì Nhĩ Bạch gần như ngồi dán bên người anh,liền nghe được “Anh và Nhĩ Bạch không có cơ hội có con” ngay lúc đó, đôi mắt chớp chớp mấy cái, tai cũng hơi khẽ động.

“Vậy anh thì sao? Kỳ thực em cũng không quan tâm có con cái hay không, huống hồ em hiện tại vẫn còn là một đứa trẻ đó! Có thể cũng không thay đổi, anh không bận tâm vào là tốt rồi, còn trông cậy bọn chúng khi lớn sẽ nuôi chúng ta? Đừng ngớ ngẩn, em xem ra so với việc cứ kì vọng kiểu này, còn không bằng tự mình sớm tích lũy đủ vốn, tương lai sau này muốn làm cái gì đều có thể làm cái đó, cho dù nếu đến lúc đi lại khó khăn, cũng có thể tìm một y tá tốt săn sóc cho mình đến khi chết già mới thôi. Cho nên, anh trưởng à, anh cũng đừng suy nghĩ nhiều quá. Hay…anh là đang mong muốn nhà họ Vương chúng ta có một người thừa kế?” Cau mày, nghĩ tới khả năng này, tuy rằng nói cái gì mà nối dõi tông đường, trong nhà bọn họ cho tới bây giờ chưa từng được lấy ra bàn luận, những cũng không có nghĩa là không ai nghĩ tới, không phải sao?

Vương Nhĩ Triết tức giận trừng mắt với Nhĩ Sâm một cái.

“Anh là người cổ hủ như vậy sao? Hơn nữa chính anh cũng không có biện pháp làm được, lại thế nào mà đem gánh nặng này đặt lên người em?”

Vương Nhĩ Sâm cười khì, một tay cầm đôi đũa, tay kia nhịn không được đưa tay lên sờ sờ đầu mình, anh chỉ là đột nhiên nghĩ đến, cũng không phải thực sự cho là như thế, loại chuyện này nghĩ một chút cũng chẳng phải là chuyện phạm pháp gì.

“Thật xin lỗi! Là em nghĩ quá nhiều, nhưng nếu anh còn không yên tâm chuyện này, cũng đừng nghĩ nhiều làm gì! Em tin tưởng vào duyên phận, giống như cách anh và Nhĩ Bạch gặp nhau, tuy rằng điều kiện của em tương đối khó tìm được một người thích hợp, nhưng là chuyện đã an bài của ông trời thì ai mà biết được?Anh nói xem có phải hay không? Chờ một ngày nào đó duyên phận của em tới, anh trưởng như anh mà nghĩ không đồng ý cũng không được đâu!”

“Tốt nhất là như vậy!” Hơn mười năm là anh em, Nhĩ Triết trên bờ vai của Nhĩ Sâm vỗ một cái, hai người ăn ý nhìn nhau cười, thứ tình cảm vừa thoáng qua trong đáy mắt kia, là thứ mà người khác không bao giờ có thể thay thế được.

“Sinh em bé a?”

Hai người không phát giác chính là, vật nhỏ ngồi bên cạnh kia, vừa cắn miếng cá nướng chua chua ngọt ngọt, đôi mắt tròn vo đảo quanh một vòng, tại thời điểm không ai chú ý tới, trong đầu lại không hiểu được đang suy nghĩ cái gì.

—–Hết chương I—–

Chú giải:

(1)

Cá nhỏ nướng chua ngọt: trong bản gốc là 糖醋小鱼排,bản nào góp ý cho mình mục này với,thực sự mình cũng không biết món đó là món gì,ban đầu mình tưởng là cá viên sốt chua ngọt nhưng hình như không phải (mình có lên tra vài bức ảnh nhưng sau khi có góp ý nào đó mình sẽ đăng sau ^^)

Tự

sự tâm tình một chút: mình nhận thấy là mình rất mệt sau khi mới chỉ làm được một chương,edit là một công việc rất khó,cực kì khó trong khi mình không biết tiếng

Trung =”=

To beta của ta: nàng ơi,t quyết định để là Thím Vương:((((