Chương 2: Dây dưa cùng cô

Lại Ngọc Lan trong lòng rối loạn

trước những sự việc xảy ra liên tiếp

trong đêm nay. Cô hồi tưởng lại

những việc vừa mới xảy ra chưa đầy

nửa tiếng trước.

Đêm tối!

Trời mưa, hẻm nhỏ ầm ướt!

Mười mấy người đàn ông mặc

áo đen, vẻ mặt lạnh lùng, cầm súng

lục, chạy thùm thụp đuổi theo một

bóng dáng to lớn cao ngạo phía

trước!

Thân thể anh mặc âu phục màu

trắng, nơi nào đó trên người đã trúng

đạn, ngón tay nhỏ máu, cầm một hộp

gỗ, ở trong ngõ hẻm ẩm ướt nhanh

nhẹn chạy trốn, hai mắt giống như

chim ưng, lóe lên những tia lo lắng

dữ dội!

“Anh ta chạy tới phía bên kia rồi,

đuổi theo cho tôi!“ Tiếng nói của

mấy người đàn ông áo đen từ đầu

kia ngõ hẻm truyền đến.

Anh tỉnh táo nghe tiếng nói này,

lại nắm chặt cái hộp màu đỏ trong

tay, tiếp tục chạy về phía trước, máu

tươi từ tay của anh rơi xuống nhưng

anh tuyệt không chú ý, vẫn tiếp tục

chạy về phía trước, hai mắt tìm kiếm

xung quanh.

Lúc này, trước mặt là cửa sau

một quán bar, phịch một tiếng mở ra,

một cô gái nhỏ đi ra, người mặc áo

Sơ mi trắng, áo ghi lê màu đỏ, mặc

đồng phục nhân viên tạp vụ, một đôi

mắt hạnh trong sáng, trong miệng

lầm bầm ghi nhớ tên nhiều loại rượu

đỏ thượng hạng.

Hai mắt anh ở trong bóng tối

sáng lên, lập tức nhanh chóng tiến

đến, trong lúc cô gái còn chưa kịp

phản ứng, giống như cơn gió, lưu

loát nắm chặt tay cánh tay của cô

gái nhỏ, kéo cả người cô vào sau nhà

bếp của quán bar!

Cửa phịch một tiếng đóng lại

chặt kín!

Tay của anh cứng rắn như sắt

thép, kiểm chế chắc cánh tay của cô,

đem cô cả người nện bên vách

tường, lập tức che miệng của cô, để

cho cô không thể động đậy!

“Ưmh…” Lại Ngọc Lan bị sợ đến

mất hồn mất vía, con ngươi trừng

lớn, thông qua ngọn đèn nhỏ u ám

của phòng bếp, nhìn thấy khuôn mặt

người đàn ông trước mặt, hai mắt lóe

lên sự sợ hãi, trong lòng của cô chợt

run lên, một loại cảm giác chết chóc

đáng sợ đột nhiên tới gần mình, cô bị

sợ đến sắc mặt tái nhợt, cả người

run rẩy, mềm nhữn ở trên tường,

không dám nhúc nhích.

Anh vừa kiểm chặt cô, vừa

ngừng thở, nghiêng đầu lắng nghe

tiếng bước chân ngoài cửa càng lúc

càng gần, hai mắt anh rối loạn quét

về phía cô gái trước mặt, mặc dù

nhìn không rõ mặt mũi, nhưng cảm

thấy đôi mắt to trong vắt động lòng

người của cô đang lộ ra ánh sáng sợ hãi!

Anh cố chịu đựng ba chỗ trúng

đạn trên người, khổ sở nặng nề thở

gấp, cúi đầu về phía cô nhỏ giọng

nói: “Đừng lên tiếng! Tôi sẽ không

nh oan gia} Chương 2 Dây dưa cùng cổ

“làm thương tổn cô! Mới vừa rồi tôi

nghe cô đọc tên rượu đỏ, tôi biết cô

là người thích rượu! Thời gian đã

x- kịp rồi, tôi rất có thể sẽ gặp

“bất trắc! Trên người tôi có một vật

“hó đến trong tay Tưởng lão tổng

giám đốc Khách sạn Á Châu, nhớ kỹ!

” nên qua tay người khác!

Phẩm rất quý giá, làm phiền cô mang

Người thân cũng không cho phép!

Ông ấy nhất định sẽ đền đáp cho cô!

Tôi thề! Đây là tiền đánh cuộc cuối

“cùng trong cuộc đời tôi! Nhờ cô! Tín

vật này quan hệ đến số mạng hai gia

tộc! Vô cùng quan trọng! Làm ơn!”

Cặp mắt Lại Ngọc Lan nheo lại,

Chăm chú nhìn người đàn ông trong

bóng tối.

Anh nói hết lời, nhanh chóng

đưa cái hộp gỗ trong tay nhét vào

trong ngực Lại Ngọc Lan , ở trong

bóng tối nhìn cô gái này thật sâu,

anh lộ rõ lên tâm trạng rét lạnh và do

dự, lại đột nhiên cúi xuống, ở trên

môi cô gái cắn mạnh!

“Ưmh! !“ Lại Ngọc Lan hoảng sợ

đến gan mật đều vỡ, bị anh đột nhiên

cắn, càng thêm đau đến thấu tim

phổi.

Anh nâng chặt mặt của cô, nhấp

nhẹ máu trong môi cô, giọng khàn

khàn, gấp rút nói: “Tôi đã nếm máu

của cô, mạng của tôi sẽ là mạng của

cô, nếu Nhà họ Tưởng phản bội, tôi

làm Quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho

bọn họ!”

Ngoài cửa tiếng bước chân

càng lúc càng gần…

“Bây giờ tôi đi ra ngoài dẫn dụ

bọn họ! ! Mặc kệ ở bên ngoài nghe

được âm thanh gì, ngàn vạn đừng

lao ra, cũng đừng báo cảnh sát!”



Anh nói hết lời, bưng chặt vết

thương bên bụng trái, nhịn đau mở

cửa đi ra ngoài!

“Này…” Lại Ngọc Lan còn chưa

kịp phản ứng, chỉ ôm cái hộp gỗ nhỏ

màu đỏ, núp ở sau khe cửa, nhìn

bóng lưng của anh, căng thẳng lo sợ

run rầy vội gọi: “Tôi không biết anh,

tại sao tôi phải giúp anh? Tôi không

biết những người anh nói! Tôi nên

làm thế nào?”, thế nhưng anh ta đã

đi xa một khoảng.

Trong ngõ hẻm tối tăm truyền

đến một trận tiếng kêu rên kinh

khủng!

Cả người Lại Ngọc Lan run lên

dữ dội, con ngươi trừng lớn, không

thể tin được khi thấy người đàn ông

kia đã trúng đạn, ngã vào trong vũng

máu, bị mấy người đàn ông bao vây

quanh, thậm chí bọn họ quay nhìn về

phía cửa sau quán rượu nói: “Tôi

– thấy anh ta mới vừa rồi đi vào cửa

sau! Có thể anh ta đem đồ chuyền

cho người liên hệ rồi !“

Lại Ngọc Lan hoảng sợ che

miệng, bậm gan khóa chặt cánh cửa

nặng nề lại, lao thật nhanh ra khỏi

phòng bếp, đi qua thật nhiều người

đang sôi nổi cười nói ở quầy bar, vừa

muốn trốn ra bên ngoài thì bước

chân dừng lại, hai mắt trừng lớn,

nhìn thấy ngoài cửa quán rượu vọt

vào mấy người đàn ông mặc áo đen,

bọn họ đang đứng ở trong sàn nhảy,

mặt lạnh đáng sợ tìm tòi xung

quanh…

Trong lòng của Lại Ngọc Lan run

lên, ôm chặt hộp gỗ này, lập tức

nhạy bén xoay người, vọt vào phòng

thay quần áo nhân viên tạp vụ!

Mấy đàn ông thấy bóng lưng Lại

Ngọc Lan hốt hoảng căng thẳng,

hơn nữa trong ngực ôm hộp gỗ khả

nghi, lập tức muốn đuổi theo hướng

của cô nhưng mới vừa bước tới vài

bước, cũng đã nghe có người nói:

“Tưởng tiên sinh đang ở chỗ này!

Không nên xăng bậy! Nhìn sắc mặt

của anh ấy dường như tâm trạng

không tốt!”

Người đàn ông cầm đầu vừa

nghe, vẻ mặt thay đổi.

Lại Ngọc Lan thở hổn hển núp ở

trong phòng thay quần áo, bị sợ đến

cả người run run ôm cái hộp gõ, gấp

đến độ đầu đầy mồ hôi, nghiêng đầu

nghe ngóng ngoài cửa có tiếng động

lạ hay không, lo lắng kêu than trong

lòng: “Mẹ ơi! Tại sao chuyện tốt như

thế lại cho tôi gặp phải? Nên làm cái

gì đây? Rốt cuộc đây là thứ gì? Làm

cho người ta mất mạng bảo vệ nó?”,

cô chợt nghĩ đến không biết tình

trạng của gã đàn ông kia bây giờ ra

Sao rồi.

Cô nói xong, liền tò mò giơ cái

hộp gỗ cũ kỹ lên, mắt to nhìn chằm

chằm, nhìn phía trên có mấy con số

mơ hồ không rõ, giống như đã có

thời gian lịch sử nhất định, thần thần

bí bí, không nhìn ra đến tột cùng là

thứ gì!

Cô nhướng mày, do dự một lát,

rồi nhanh chóng ngồi xổm xuống ở

cạnh cửa, quyết định vươn tay, há

miệng run rầy dùng hết sức, nghiến

răng, mồ hôi đầm đìa vặn bung cái

nắp đó ra!

Một chai rượu đỏ cũ kỹ xuất

hiện trước mắt Ngọc Lan.

“A! Rượu đỏ? Rượu đỏ này có bí

mật động trời gì làm cho người ta vì

nó đi tìm chết?” Con ngươi Ngọc Lan

cũng muốn rớt ra, thật sự giật mình,

từ trong hộp rút ra chai rượu đỏ, nhìn

xung quanh, nhìn từ trên xuống,

Xoay tròn nhìn, trợn to hai mắt nhìn,

nheo mắt nhìn, cũng không thấy nó

có gì đặc biệt.

Cô mơ hồ nhưng chưa từ bỏ ý

định, đứng lên, giơ chai rượu đỏ về

hướng ánh đèn phòng thay quần áo,

chiếu rọi chất lỏng bên trong chai

xem rốt cuộc là thứ gì, nhưng vì chai

rượu này đã bị phai mờ theo tháng

năm, chỉ thấy dịch rượu đang đong

đưa, cô cắn môi cầm chai rượu đỏ,

đưa lên tai lắc lắc mạnh, vừa lắc vừa

nói: “Tôi muốn xem thử, bên trong

còn có thứ gì? Làm cho người chết

ngựa đổ, làm cho tôi bây giờ giống

như con chuột qua phố!”

Nhưng cô cố gắng lắc cũng chỉ

nghe được âm thanh chất lỏng đong

đưa, không có tiếng động của vật

cứng gì khác!

Lúc này, Lại Ngọc Lan cầm chai

rượu đỏ ngẫm nghĩ chuyện linh tinh,

nào là bản đồ kho báu, nào là viên

kim cương to lớn, thứ gì cũng nghĩ

đến, ánh mắt cô đột nhiên nóng lên,

hạ quyết định nói: “Mình mở nó ra

xem một chút! Nếu thực sự không

có vật gì thì uống nó luôn, vậy mình

đã xong làm hết mọi chuyện!”

Nói xong lời này, Lại Ngọc Lan



lập tức quỳ trên mặt đất, vẻ mặt đau

khổ suy nghĩ: “Cho dù mình uống nó,

mấy người đàn ông áo đen cũng sẽ

không bỏ qua cho mình!” Cô lại nghĩ

đến người đưa chai rượu đỏ cho

mình có thể đã chết, đây chính là đồ

của người khác dùng tánh mạng nhờ

vả mình, tại sao có thể tùy tiện xử lý

nó? Như vậy không phụ lòng người

khác sao?

Cô nặng nề thở dài một hơi, có

chút bất đắc dĩ cầm chai rượu đỏ

nhìn xung quanh, đang lúc do dự,

sau lưng phịch một tiếng, cửa bị mở

ra! “A…“ Lại Ngọc Lan giật mình thét

lên một tiếng, mất hồn, ôm chai rượu

đỏ ngã lăn trên đất, đưa lưng về phía

cửa phòng, hoảng sợ nhắm mắt lại,

Suy sụp kêu to: “Đừng có gϊếŧ tôi! Tôi

không biết gì cả…”

Đồng nghiệp Trương Cầm mặc

đồng phục tổ trưởng, đứng ở bên

cửa nhìn Lại Ngọc Lan giống như

vừa gặp ma, há miệng run rẩy nằm

trên mặt đất, có chút không hiểu,

ngay lập tức đưa chân ra, đạp một

cái trên chân cô, rồi nói: “Cô lại bị

phát điên à?”

Lại Ngọc Lan mở mắt lườm một

cái, lập tức quay đầu thấy Trương

Cầm, cô đột nhiên thở phào nhẹ

nhõm, bị sợ đến toàn thân đổ mồ hôi

lạnh, hoảng hồn nhìn cô trách móc:

“Cô đi vào cũng không chịu gõ cửa

hả? Làm tôi sợ muốn chết!”

Trương Cầm a một tiếng, để cái

khay xuống, cầm ly nước của mình

vừa uống vừa nói: “Còn có chuyện

có thể dọa được cô à? Tôi cho rằng

cô chỉ thua mỗi sao chổi! Không phải

gây ra họa gì chứ? Ví dụ như bị

khách hàng sờ mông, sau đó tát anh

ta một bạt tai, vặn ngón tay người ta

rồi báo cảnh sát bị kẻ gian hút hàng

trắng vô lễ với mình…!”

Lại Ngọc Lan hung hăng nhìn

đồng nghiệp, nói: “Không thể nào!

Hôm nay mọi thứ đều gió êm sóng

lặng!”

Trương Cầm lập tức xoay người

nhìn Lại Ngọc Lan nói giỡn: “Cho

nên tôi mới cảm thấy kỳ lạ, nếu

không phải vì lỗ mũi của cô có chút

bén nhạy, biết một chút rượu đỏ, làm

sao quản lý có thể chịu đựng để cô

xúc phạm với khách hàng ngày à?

Còn một giờ nữa tan tầm rồi, tôi xin

cô kiềm chế cảm xúc cho tốt, đừng

gây chuyện…! Đừng để cho tôi bị

mắng nữa!”

“Làm như tôi là ngôi sao chổi

gây họa hàng ngày!” Lại Ngọc Lan

mở trừng hai mắt, nhìn Trương Cầm

bất mãn nói!

“Cô vốn là ngôi sao chổi gây

họa! Có một khách phòng số ba lầu

hai đã đi! Tôi đi thu dọn một chút!

Dọn bàn thay rượu.” Trương Cầm

lười nói với cô liền cầm lên khay

muốn di ra ngoài.

Lại Ngọc Lan vừa nghe, đột

nhiên đầu óc khẽ động, lập tức đoạt

lấy cái khay trong tay Trương Cầm,

nịnh nọt cười nói: “Tôi giúp cô đưa

lên!”

Trương Cầm mỉm cười nhìn Lại

Ngọc Lan, vô cùng ngạc nhiên nói:

“Ø? Hôm nay chịu khó như vậy? Cô

có lén uống rượu hay không? Không

có say chứ? Đầu óc còn tỉnh táo

chứ?”

“Không có, không có! Ngày nào

cũng lén uống rượu, không phải

quản lý gϊếŧ tôi à?” Lại Ngọc Lan nói

xong, ngay lập tức cầm lên chai rượu

đỏ có bí mật động trời, đặt ở trong

khay, làm thành rượu đỏ bình thường

trong quán rượu, vững vàng nâng

lên muốn di ra. Cô phải tạo thành bộ

dáng bình thường mới hòng qua mắt

được đám người ngoài kia.

“Cô… chai rượu đỏ này…”

Tương Cầm có chút kỳ quái chỉ vào

chai rượu đỏ trên khay, có chút mơ

hồ.

“Lấy trong hầm rượu! Năm

1997!“ Lại Ngọc Lan chớp đôi mắt

to, nhanh chóng nói xong, vẻ mặt có

chút hốt hoảng cầm khay rượu đỏ

bước nhanh đi ra quầy bar, muốn

nhân cơ hội chạy ra ngoài nhưng

nhìn thấy mấy người đàn ông áo đen

đang ngồi ở trên quầy bar uống

Whisky, lâu lâu ngẩng đầu lên, âm

trầm nhìn xung quanh, lòng của cô

chợt lạnh, hoảng sợ đến sắc mặt tái

nhợt nhanh tay cầm chai rượu đỏ bỏ

vào trong ngực xoay người đi lên cầu

thang, đi về phía phòng lầu hai, bộ

dáng hớt ha hớt hải.

Người đàn ông cầm đầu tỉnh

mắt nhìn thấy Lại Ngọc Lan đi ra, lập

tức giơ tay lên, dẫn thủ hạ đuổi theo

Lại Ngọc Lan lên lâu hai. Trong lúc

gấp gáp, cô đã liều mạng mở đại một

căn phòng trốn vào, không ngờ cánh

em. ch gia? Chương 2 Dây dưa cùng cô

cửa đó lại dẫn cô vào một mớ rắc rối khác.