Đứng ở trước thang máy, anh dự định sẽ đáp thang máy đi đến lầu chín. Lúc cánh cửa thang máy bên ngoài trượt mở ra hai bên, có một nam một nữ từ bên trong đi ra. Người phụ nữ này đã say đến mức ngay cả đi đường cũng không thể đi nổi nữa rồi, phải nhờ người đàn ông bên cạnh nâng đỡ.
"Tôi... Không có say, ông không cần phải... Kéo tôi." Người phụ nữ cúi đầu, nói bằng giọng điệu của người đã say mèm, hai tay quơ quơ, nghĩ muốn đẩy người đàn ông trung niên đang dìu mình ra.
"Đúng, đúng, em không hề say." Người đàn ông trung niên nhẫn nại dỗ dành cô gái, tay vẫn còn ôm chặt cái eo nhỏ của cô gái không buông, nhìn bộ dáng cô gái đã quá say rượu, tròng mắt ông ta không kiềm chế được mà nhiễm lên ngọn lửa dục nồng đậm,
tiếp đó ông ta liền đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt của cô lúc này bị rượu cồn nhuộm đỏ.
"Tôi đã bảo là ông bỏ tôi ra, không cần phải cứ một mực dán lên người tôi như vậy, nóng quá." Cô ngước gương mặt đã bị rượu cồn hun đến mức mặt đỏ rực lên, lôi kéo cái cổ áo dệt kim màu xanh rêu đang mặc trên người, nghĩ làm sao để cho cái khô nóng trên người được vợi bớt đi.
"Là tôi sợ em bị té ngã thôi, tôi...”
"Buông cô ấy ra cho tôi!" Nhìn tướng mạo của cô gái, Cao Chi Ngang không khách khí thưởng cho người đàn ông trung niên kia một quyền, sau đó đoạt lấy Mộc Tâm Vân còn đang say khướt từ trong tay của ông ta.
"Anh định làm gì vậy? Vô duyên vô cớ đã bị trúng một quyền, lại còn bị đoạt mất cả con mồi đã ở trong ngực mình rồi, Giám đốc Trần phẫn nộ giận dữ, trừng mắt nhìn tên Trình Giảo Kim trước mặt.
"Tôi đây mới là người phải hỏi ông định làm gì Tâm Vân mới đúng!" Để cho thân thể mềm mại của cô tựa vào bả vai của mình, từ trước đến giờ Cao Chi Ngang vẫn luôn cười cười, lúc này trong đôi mắt của anh đã tóe lên ánh lửa giận.
"Làm sao anh biết tên của cô ấy là Tâm Vân? Anh quen biết cô ấy sao?" Giám đốc Trần chột dạ cả kinh hỏi lại.
"Đúng vậy."
"Cô ấy, cô ấy uống rượu say, Dieenndkdan/leeequhydonnn tôi đây chỉ hảo tâm nghĩ muốn đưa cô ấy trở về phòng mà thôi, anh là gì của cô ấy vậy?" Giám đốc Trần hất cái cằm lên mà đặt câu hỏi.
"Tôi là người ở đối diện với nhà của cô ấy, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, là bạn tốt của nhau." Trả lời xong vấn đề của ông ta, từ trong mắt của Cao Chi Ngang lóe lên sự tàn khốc, anh trầm giọng chất vấn: "Chẳng phải cô ấy đã đi cùng với chủ nhiệm Thái đó sao? Tại sao lại bị uống say đến mức như vậy? Cô chủ nhiệm đâu rồi?" Anh nhớ rõ, ngày hôm qua Tâm Vân đã từng nói với anh, hôm nay bàn bạc xong mọi chuyện sẽ đáp tàu cao tốc chạy trở về ngay trong đêm. Vì sao cô lại có thể uống đến mức say như chết như vậy chứ,
lại còn bị một người đàn ông lạ lẫm mang đến khách sạn này?
Khi chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Cao Chi Ngang, Giám đốc Trần cảm giác ý đồ nghĩ muốn nhúng chàm Mộc Tâm Vân phảng phất bị nhìn xuyên thấu rồi, chỉ lắp bắp nói: "Thái, Chủ nhiệm Thái tạm thời có việc, cho nên đã nhờ vả tôi đưa Mộc tiểu thư đã uống rượu say đến khách sạn để nghỉ ngơi. Anh đã là bạn tốt của cô ấy, vậy thì phiền toái anh đưa cô ấy trở về phòng của mình." Nói xong, vội ném cho anh cái chìa khóa của gian phòng đang cầm trên tay, sau đó vội vàng rời đi không dám lưu lại lâu hơn nữa.
Tiếp nhận cái chìa khóa, Cao Chi Ngang nói lại một câu: "Hừ, coi như ông đã nhanh chóng chạy thoát được!" Anh không đưa Mộc Tâm Vân trở về gian phòng này, mà đỡ lấy cô, lúc này vẫn không ngừng lộn xộn tựa như một con bọ chó, đi trở về trong phòng của mình.
Đi vào trong phòng, anh đỡ cô nằm ra trên giường, mái tóc dài của cô xõa tung ở trên chiếc ga giường tuyết trắng. Bởi vì cảm giác say rượu mà lớp da thịt tinh tế lộ ra sắc đỏ bừng, bên dưới hàng lông mày cong cong là đôi mắt hạnh khép hờ, cặp môi anh đào nở nang hé mở, phảng phất như phát ra lời mời gọi anh. Trong cơn say, ánh mắt lúng liếng của cô vừa như đang đưa tình cười nũng nịu duyên dáng, lại vừa cứ chằm chằm nhìn anh tựa như thích khách thực sự muốn đòi mạng vậy.
Cô nằm ngổn ngang ở đó với bộ dáng đầy quyến rũ như muốn trêu chọc người, làm cho dưới bụng Cao Chi Ngang trong nháy mắt trở nên căng thẳng, nhiệt độ cơ thể như bão tố dâng cao, một mồi lửa được nhen nhóm ở trong cơ thể, bắt đầu lén lút tỏa ra bốn phía.
"Chết tiệt, lúc này em đang khiêu chiến sự tự chủ của tôi hay sao?"
Lý trí và tìиɧ ɖu͙© của anh như lâm vào một trận giao chiến trước nay chưa từng có giữa con người với thiên nhiên.
Đau đầu quá! Say rượu tỉnh lại, Mộc Tâm Vân bưng lấy đầu, chẳng qua cô cảm thấy đầu nặng trĩu giống như có một quả tạ được nhét vào trong đó vậy.
Cô ngồi dậy, cảm thấy miệng khát khô, vừa xuống giường định đi tìm nước uống, đột nhiên cảm thấy trên người mát lạnh.
Thoáng giật mình, tầm mắt của cô chậm rãi dời xuống, khi trông thấy trên người của mình không có một mảnh vải che thân thì cô ngẩn người ra, trong đầu cảm thấy mơ hồ rối loạn hết cả lên. Cô cố gắng hồi tưởng nghĩ ngợi tại sao trên người mình lại không thấy mặc quần áo như vậy.
Đột nhiên từ sau lưng cô truyền đến một tiếng nói, "Em đã tỉnh lại rồi hả?"
Cô hoài nghi không biết có phải mình đã nghe lầm hay không, chậm mất hai giây cô mới chậm rãi chuyển con mắt liếc sang, đập vào ánh mắt của cô lúc này chính là bóng dáng của một người đàn ông, mà cô đã quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn nữa."Hả, Cao Chi Ngang, tại sao anh lại ở chỗ này?"
Cô hỏi vẻ quái lạ, tiếp đó, khi nhìn rõ anh đang nằm ở trên giường, cơ thể lúc này cũng hoàn toàn trần trụi thì cô giật mình há to miệng ra.
"Tại sao anh cũng không mặc quần áo thế này?!" Lúc này cô mới hậu tri hậu giác phát hiện ra chính mình cũng đang ở trong một gian phòng lạ lẫm, hơn nữa cả cô và anh đều không mặc quần áo, không phải là bọn họ đã... Cô cả kinh giận dữ hỏi: "Tối hôm qua anh đã làm cái gì đối với tôi vậy? Nơi này là chỗ nào?"
Cao Chi Ngang ngồi dậy vẻ mặt lười biếng, thân hình màu lúa mạch khỏe mạnh cùng tứ chi thon dài, tất cả đều trần trụi cứ như vậy mà phơi bày ra bên ngoài, chỉ có bộ phận trọng yếu bằng cái chén ở trên người là được che đậy.
Anh chậm rãi trả lời vấn đề của cô, "Nơi này là phòng số 1128 của khách sạn Khải Tân, bởi vì tối hôm qua có người hóa thân thành sói háo sắc, nên đã lột sạch quần áo trên người của anh, vì vậy giờ đây anh mới có thể ở trong tình trạng không mảnh vải che thân thế này."
Say rượu đã làm cho đầu óc của Mộc Tâm Vân có chút không được sáng sủa, cô suy nghĩ vài giây mới hiểu được ý tứ trong lời nói của anh.
"Anh muốn nói là tôi đã lột sạch quần áo của anh sao? Làm sao có thể!"
Cho cô một cái liếc trắng mắt, Cao Chi Ngang lành lạnh nhắc nhở cô.
"Em đã quên tối hôm qua em uống rượu đến say xỉn rồi hả?"
"Tôi uống say?" Cô nheo mắt lại cố gắng hồi tưởng, đúng rồi, tối hôm qua cô cùng với Chủ nhiệm Thái đến Đài Nam, sau đó các cô đã cùng với Giám đốc Trần tới quán ăn ở phía trước khách sạn này để vừa ăn bữa tối, vừa đàm phán về gói bảo hiểm nhà xưởng, sau khi dùng cơm xong, Chủ nhiệm Thái lại đề nghị đến PUB để tiếp tục đàm phán.
Cho nên bọn họ đã đến PUB mới mở trong khách sạn Khải Tân, sau khi đã thỏa thuận thành công giá trị khoản tiền hoa hồng thối lại của gói bảo hiểm kia. Chủ nhiệm Thái đã kêu đến đó vài ly rượu để uống chúc mừng cho cuộc đàm phán giá trị gói bảo hiểm kia, của các cô đã thành công. Chủ nhiệm Thái một mực mời rượu cô, cô uống đến chén thứ hai đầu óc đã bắt đầu có chút hôn mê, đón lấy... Cô không ngờ rằng...
Cô nghi ngờ giương mắt lên hỏi: "Chủ nhiệm Thái đâu rồi? Cô ấy đang ở nơi nào?"
"Anh cũng không biết là bây giờ cô ấy đang ở nơi nào. Anh chỉ biết tối hôm qua thiếu chút nữa em đã bị người ta ăn mất rồi." Cao Chi Ngang tức giận nói, xem gương mặt cô biểu lộ ra vẻ mơ hồ thế kia, tám phần là cô đã không hề biết tối hôm qua đã có chuyện gì xảy ra với chính bản thân mình.
"Thiếu chút nữa?" Mộc Tâm Vân ngắm nghía anh với vẻ hồ nghi, "Anh muốn nói là tôi và anh, tối hôm qua không có...”
"Không phải anh muốn nói là em đã đi theo anh." Anh sắp bị sự mơ hồ của cô làm cho tức chết, liền dứt khoát nói thẳng ra: "Tối hôm qua có một người đàn ông đã đưa em đi lên đây, hắn có ý đồ định làm loạn đối với em." Ánh mắt của anh không chịu sự khống chế, cứ dừng lại ở trên thân thể yểu điệu của cô, tận hưởng thân hình mê người kia không bỏ sót chỗ nào.
"Có người đưa tôi đi lên đây, vậy người kia là ai nhỉ?" Cô hỏi vẻ quái lạ, đến lúc phát giác được tầm mắt của anh thì bất giác cô theo ánh mắt đó mà cúi đầu xem xét, lúc này mới hậu tri hậu giác quát to lên một tiếng, vội nắm lấy chiếc chăn mỏng ở trên giường bao lấy thân thể trần trụi của chính mình.
"Anh, cái đồ sói háo sắc này nhìn cái gì vậy, cẩn thận tôi đánh cho thủng cái ánh mắt kia của anh đó!"
"Là do chính bản thân em không mặc quần áo đứng ở bên giường chứ, không nhìn thì cũng uổng phí đôi mắt."
Bị lời của anh nói trúng, gương mặt của Mộc Tâm Vân đỏ rực lên, xấu hổ hỏi: "Cái người này, anh nói cái gì vậy, vì sao cả anh và tôi, chúng ta lại cởi hết quần áo, trên người không mảnh vải che thân, lại ngủ ở cùng một chỗ với nhau như vậy?!" Rốt cuộc tối hôm qua bọn họ có cùng nhau làm cái chuyện kia hay không, cái đó mới là trọng điểm!
"Ở ngay cửa thang máy, anh đã gặp em và người đàn ông kia, cho nên anh liền làm anh hùng cứu mỹ nhân, vội vã lôi em từ trong tay của con người cặn bã kia trở về, kết quả...”
"Kết quả anh đã biến thành sói háo sắc, đã làm loạn đối với tôi, có đúng hay không?" Cô căm giận mở miệng hỏi.
"Đương nhiên là không đúng rồi. Anh đã hảo tâm cứu em từ trong tay của con người dâʍ ɭσạи, côn đồ kia về, ai biết được em lại có thể trở thành con người háo sắc như vậy, cứ bổ nhào lên anh, cởi hết cả quần áo của anh ra, hơn nữa lại còn “Bá Vương ngạnh thượng cung” đối với anh."