Chương 30

Năm trước, ngày hôm sau là lễ Giáng Sinh, Bùi Dục Uyên cùng Lý Tinh La liền đi đăng ký kết hôn, sau đó cẩn thận chuẩn bị làm đám cưới, vào ba tháng sau cũng thuận lợi thành hôn.

Sauk hi hai người kết hôn, tuần trăng mật vẫn luôn ngọt ngào đường mật. Lý Tinh La hiện tại ngẫu nhiên vẫn là sẽ chọn một hai cái kịch bản đóng phim, nhưng phần lớn đều là tuyến nhân vật phụ chỉ xuất hiện vài lần trong phim. Dù sao cô cũng không có việc gì, đóng phim rèn luyện một chút kỹ thuật diễn gì đó vẫn là thật sự tốt, thời điểm không đóng phim, vợ chồng son liền sẽ ở trong nhà hoặc là đi ra ngoài du lịch. Lúc Bùi Dục Uyên đi làm, cô liền trở về nhà cũ Bùi gia, nói chuyện phiếm cùng mẹ chồng. Hàng ngày phi thường an nhàn cũng tự tại.

Trong một tuần, bởi vì công ty nước ngoài gặp vấn đề bị bại lộ giá thầu, Bùi Dục Uyên lại vội vã mà bay đi qua.

Lý Tinh La luôn luôn dính người, lần này Bùi Dục Uyên đi gấp, nếu không phải không có vé máy bay, cô xác định chắc chắn đi cùng với anh!

Tối hôm qua nói chuyện phiếm, biết anh là sáng nay 10 giờ sẽ về tới, cô gái nhỏ hưng phấn đến bốn giờ sáng! Hơn nữa còn tự mình đi chọn lựa đồ ăn, chuẩn bị ở nhà cũ cùng mẹ Bùi cùng nhau làm một bàn lớn mỹ vị.

“Mẹ, mẹ tới nếm thử thịt bò nạm con làm nha.” Lý Tinh La như hiến vật quý đem chiếc đũa trình tới trước mặt mẹ Bùi, trên khuôn mặt nhỏ trộm đắc ý, “Đây là con lần đầu tiên làm, không biết mẹ có thích hay không?”

Mẹ Bùi đang giận nhưng nhìn thấy cô, nhéo nhéo mặt trắng nõn của cô, “Mẹ thấy mẹ có thích hay không không quan trọng, Dục Uyên có thích hay không mới quan trọng, có phải hay không?”

“Nói bậy!” Cô ôm lấy tay mẹ Bùi làm nũng, “Mẹ thích mới quan trọng, người kia không thích liền không quan trọng!”

“Nha?” mẹ Bùi ra vẻ nghi hoặc, “Nếu là lời nói kiểu này, mẹ đây đợi một chút liền nói cho Dục Uyên…”

“Ai nha!” Lý Tinh La kiều kiều mềm mại mà không thuận theo, “Mẹ là tốt nhất!”

Mẹ Bùi chỉ chỉ lên cái trán của cô, “Con nha, ăn nói ngọt như vậy!” Nói xong, cầm lấy chiếc đũa, gắp lên một miếng thịt bò nhỏ nếm nếm.

“Thế nào mẹ? Ăn ngon sao?”

“Còn có thể, chính là giấm bỏ thêm hơi nhiều.” Mẹ Bùi có chút kỳ quái, nha đầu này trù nghệ không tồi, không nên phạm loại này sai lầm.

“Bỏ giấm nhiều? Con không có bỏ nhiều.” Sẽ không nha, cô nhớ rõ cô bỏ vừa vặn tốt “Con nếm thử.”

Mới vừa cúi đầu, chưa kịp mở miệng, nghe mùi vị của miếng thịt bò kia, Lý Tinh La chỉ cảm thấy khi nấu cơm nỗ lực áp chế cơn buồn nôn thật sự không nhịn được, từ yết hầu cơn buồn nôn xông lên.

“Oẹ!” Cô đột nhiên che miệng lại, xông thẳng hướng hướng WC mà chạy.

Mẹ Bùi thấy bộ dạng này, trong lòng lo lắng mà chạy theo, “Tinh La? Tinh La, con làm sao vậy?”

“Oẹ! Mẹ, con không có việc gì oẹ… Oẹ…”

Mẹ Bùi ở ngoài cửa thật đúng là vội muốn chết, như này còn gọi không có việc gì? Bà đối với người con dâu này là thật sự vừa lòng, người ngoan ngoãn nghe lời, mềm mại đáng yêu, còn biết lạnh biết nóng, tựa như cô là áo bông nhỏ tri kỷ, là đứa nhỏ có phúc khí. Chính là con bé thân thể kém một chút, con xem đi, đã phun thành như vậy! Nếu là dưỡng đến lại trắng trẻo mập mạp, năm sau cô có khi lại sinh ra đứa cháu nội mập mạp…

!!!

Cháu nội?

Mẹ Bùi nghĩ nghĩ, cả người lập tức đều cứng lại, ngay sau đó trong ánh mắt toát ra vẻ tha thiết vui sướиɠ.

Nghĩ đến cơm cô nấu bỏ nhiều giấm, lại thấy cô đang nôn? Chưa chừng chính là có đi!!!

Mẹ Bùi gấp đến độ đi tới đi lui ở cửa WC, nghe bên trong âm thanh nôn mửa không ngừng, càng nghĩ càng cảm thấy là cháu nội đang làm ầm ĩ bên trong bụng, “Bùi gia tổ tông phù hộ! Bùi gia tổ tông phù hộ!!!” Mặt đầy ý mừng.

“Cách” cửa mở ra, Lý Tinh La vẻ mặt yếu ớt đi ra.

Mẹ Bùi nhìn mặt cô nhợt nhạt trong lòng liền đau lòng, tiến lên đỡ lấy cô, “Thế nào, hiện tại khá hơn chút nào không?”

“Không có việc gì đâu mẹ, khả năng chính là ăn phải đồ ôi thiêu rồi.” Lý Tinh La an ủi mẹ chồng.

“Này như thế nào có thể kêu không có việc gì đâu? Xem khuôn mặt trắng bệch này của con,” Mẹ Bùi duỗi tay giúp giúp cô lâu đi vệt nước, “Đi, chúng ta đi bệnh viện kiểm tra.”

“Mẹ, con có chỗ nào yếu ớt như vậy ạ…” Vừa dứt lời, cái người tự nhận không yếu ớt như bị rút đi sức lực mà ngã xuống, thẳng tắp hướng trên mặt đất xụi lơ đi, “Mẹ, đầu con choáng quá…”



Mẹ Bùi tay mắt lanh lẹ mà đỡ lấy cô, sợ tới mức trong lòng kêu lên một cái.

“Mẹ Chu! Mẹ Chu mau tới đây giúp!!!”

——-

11 giờ 15 phút, máy bay đáp trễ xuống sân bay quốc tế thành phố A.

Cả người mặc áo khoác màu xanh Bùi Dục Uyên cùng Tống Tri Đình từ lối VIP đi ra tới.

Dung mạo tuấn tú cùng người đầy khí chất bang lãnh dẫn tới một ít người qua đường cùng tiếp viên ghé mắt nhìn.

Này không phải là đại minh tinh đi?

Có người nhỏ giọng nói thầm.

Tay phóng viên nằm vùng ở sân bay thấy, trong lòng cũng là một trận tán thưởng, mới vừa mở ra camera chuẩn bị chụp, lại bị một phóng viên lớn tuổi ngăn lại.

“Anh, làm sao vậy?”

Phóng viên lớn tuổi che lại màn ảnh, vẻ mặt giữ kín như bưng, “Người kia, không thể chụp.”

“Vì cái gì?”

“Cậu mới vào nghề, điều phải học còn nhiều lắm!”

Ở bên này, Bùi Dục Uyên mới vừa mở ra di động, trên di động liền liên tục nhảy ra hơn 50 cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là mẹ Bùi gọi tới.

Lòng ngực anh đập liên tục, chẳng lẽ là A La xảy ra chuyện gì? Bùi Dục Uyên sắc mặt khó coi đang chuẩn bị gọi lại, mẹ Bùi lại gọi tới tiếp, anh nhanh tay bắt máy.

“Mẹ, có phải hay không vợ con xảy ra chuyện gì ? ”

“Ôi Dục Uyên, vợ con đã nhập viện con như thế nào còn chưa trở về?” âm thanh mẹ mình khóc thút thít xuyên vào lỗ tai anh, nghe được nội dung làm anh chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, trước mắt biến thành màu đen.

“Cô ấy bị làm sao vậy?” Bùi Dục Uyên giọng nói khô khốc, cực lực khống chế cảm xúc của mình.

Mẹ Bùi ở điện thoại đầu bên kia khóc đến rối tinh rối mù, “Trong điện thoại một lúc nói không rõ, con mau tới bệnh viện đi…”

Bùi Dục Uyên trong lòng như là bị nện xuống một cục đá lớn, ép tới anh thở không nổi.

“Đi bệnh viện.” Đôi tay anh niết đến trở nên trắng, thanh âm khẽ run.

“A?” Tống Tri Đình có chút không phản ứng kịp.

“Tôi nói đi bệnh viện! Mau đi bệnh viện!!!”

Bí thư Tống bị Bùi Dục Uyên hô lớn sợ tới mức đột nhiên run lên, “Là là là, lập tức liền đi!”

Nhìn qua kính chiếu hậu, Tống Tri Đình lần đầu tiên thấy sắc mặt trắng bệch lại tối tăm của ông chủ.

A tổn thọ đi, tổng tài đại nhân thật đáng sợ!!!

Chẳng lẽ là phu nhân xảy ra chuyện gì?!

Dọc theo đường đi:

“Quá chậm, chạy nhanh lên!”

“Là là là!”



“Nhanh lên!”

“Là là!”

“Lại nhanh lên!”

“Là…”

“Tống Tri Đình cậu…”

“Bùi tổng không thể lại nhanh…”

“Cậu xuống dưới, tôi lái!”

Cậu trộm liếc mắt nhìn mặt không cảm xúc của người ngồi sau.

Thư ký Tống: Cảm giác dù sao đều là chết.【 cười sống sót jpg.】

“Sếp, tôi lập tức tang tốc!” Cậu nghĩ còn có thể bảo toàn được cả mạng mình nguyên vẹn.

Trong phòng bệnh.

“Mẹ, mẹ đừng khóc nha…” Lý Tinh La lôi kéo tay mẹ Bùi, nước mắt lưng tròng. Mẹ khóc thành cái dạng này, cô cũng đều phải khóc theo.

“Con dâu ngoan, con đừng động vào mẹ” mẹ Bùi nhỏ giọng lời nói nhỏ nhẹ, tựa hồ sợ nói âm thanh lớn liền dọa tới cô, “Mẹ chính là, chính là cao…”

“A La!” Cửa phòng đột nhiên bị người từ bên ngoài mở ra.

Bùi Dục Uyên tới.

Lý Tinh La vốn dĩ ở trước mặt mẹ Bùi vẫn là nhịn xuống, chính là không biết sao, vừa nhìn thấy Bùi Dục Uyên, nước mắt lạch cạch lạch cạch liền rớt xuống dưới, trong lòng liền ủy khuất đến không được.

“Dục Uyên…” Cô gái nhỏ kêu lên.

Anh trên trán toàn là mồ hôi, vẫn là chạy tới rất gấp.

“Con, thằng nhóc này, liền không biết nhẹ một chút sao!” mẹ Bùi đi qua chính là chuẩn bị một cái tát, nhưng là nhìn thấy anh hoảng loạn thần sắc khẩn trương như vậy, lại dừng tay.

“Con dâu, chính con cùng nó nói đi, mẹ trước đi ra ngoài.”

“Dạ…”

Bùi phu nhân lau nước mắt đi ra ngoài.

Theo sau mà đến, thư ký Tống mới vừa đi lên liền thấy mẹ Bùi lau nước mắt, trong lòng thầm nghĩ: Đây là không ổn a.

“Lão phu nhân, Bùi phu nhân đây là?”

“Lão phu nhân? Như thế nào tôi thật rất già sao?” Mẹ Bùi trừng cậu.

“…Nhìn tôi này ăn nói vụng về, phu nhân bảo dưỡng khéo léo, cùng Bùi tổng đều giống nhau, đều cảm thấy ngài là chị gái của Bùi tổng!”

Mẹ Bùi cười đắc ý, “Cậu này người trẻ tuổi, cái gì chị gái? tôi lập tức liền sẽ thành bà nội xinh đẹp nhất!”

“A?!”

Mẹ bùi đi ra tới cửa, Lý Tinh La liền hướng Bùi Dục Uyên duỗi tay, khóc manh mà làm nũng: “Ôm một cái…”