Chương 20

“Ưm…” Ba ngón tay thon dài lại mang theo vết chai mỏng không ngừng ở u cốc đưa đẩy, Lý Tinh La cảm thấy bụng dưới hơi hơi no căng, cùng với kia khó có thể miêu tả ý ngứa.

Theo anh khuếch trương, bên trong đã thập phần ướt dính trơn trượt.

“Ưm…” Lý Tinh La vặn vẹo cơ thể, rầm rì, có vẻ có chút sốt ruột.

Bùi Dục Uyên biết cô đã chuẩn bị tốt, đối với môi anh đào của cô lại hôn hôn, ôn nhu mà trấn an cô, sau đó không chút do dự đem côn ŧᏂịŧ đã sớm cương cứng đến phát đau, nóng bỏng cắm vào tiểu huyệt đang ướt đẫm.

“Ô…ô!” tiểu huyệt bị từng chút từng chút mà căng ra, cả người sung sướиɠ thỏa mãn dần dần lan toả trong lòng Lý Tinh La. Hai chân cô thon dài hướng hai bên càng banh rộng ra, cực kỳ thuận theo.

Thấy cô đã hoàn toàn thích ứng, Bùi Dục Uyên cũng không hề do dự, một chút một chút mà ở trong cơ thể cô kiên định hữu lực mà đưa đẩy chính mình.

Lý Tinh La ôm lấy bên eo anh. Trong đầu mơ mơ màng màng mà nghĩ đông nghĩ tây: Anh ôn nhu như vậy, có phải hay không đối với Đoạn Vũ Kỳ cũng từng như vậy ôn nhu qua? Có phải hay không cùng cô ta ở trên giường cũng…

Trong lòng một trận bực mình, người đàn bà kia có cái gì tốt? Làn da không bằng mình, bộ dáng không đẹp bằng mình, tính cách cũng không đáng yêu như mình, còn nghĩ đến tìm mình gây phiền toái? Hừ!!!

“Em không nghiêm túc.” Bùi Dục Uyên nhận thấy được cô thất thần, ý xấu nổi lên cắm một cái thật mạnh vào trong cô.

“Ách a!” Lý Tinh La đầu ngón tay dùng sức, trong đầu còn tính toán: Dù sao có đối lập mới có chân tướng, cô khẳng định lợi hại hơn so với người đàn bà kia! Vì thế cô nhẹ nhàng nâng eo, chủ động đón ý nói hùa, trong cơ thể một trận co chặt, “Ân… Ân… Dùng sức nha…”

Cô trước nay lớn mật.

Bùi Dục Uyên bị cô kẹp đến kêu rên một tiếng, trên trán mồ hôi chảy xuống đến mặt cô, lại là làm cô thân mình run lên, hoa huyệt không tự giác mà chặt lại.

“Tê, thật tốt…” Cô thế nhưng vẫn luôn ở đè ép anh!

“Hôm nay nhất định thỏa mãn bảo bối của anh…” Bùi Dục Uyên tiếng nói khàn khàn, rất là ôn nhu, nhưng dưới thân lại là cắm mạnh thâm nhập tận cùng hoa huyệt, chơi đùa vạch thịt bên trong.

“Ách a…” Lý Tinh La gương mặt ửng đỏ, ánh mắt mê ly mà nhìn, cả người phập phồng lên xuống, trong đầu chỉ có một ý niệm: Làm anh càng thêm dùng sức…



Nghĩ đến như thế, hoa huyệt liền lại một lần gắt gao co rút lại.

“Tê!” Bùi Dục Uyên thần sắc dày vò.

Không biết có phải hay không bị cô gái nhỏ cắn chặt, anh không lưu tình chút nào mà chơi đến tận bên trong hoa huyệt. Một lần so một lần tàn nhẫn hơn, càng nhanh hơn, nhiệt nóng từ trước đầu nấm đυ.ng tới địa phương mềm mại bên trong, anh cũng không hề ôn nhu, mà là đột nhiên hướng chỗ địa phương kia cắm mạnh.

“A… Ân…” Lý Tinh La ngửa đầu, bụng dưới mãnh liệt mà đến bủn rủn làm cô nhất thời có chút không chịu nổi.

Bùi Dục Uyên không có dừng lại. Càng trương cứng và to hơn một vòng làm thêm khít chặt, càng làm tử ©υиɠ nóng lên, biểu tình của anh càng thêm căng chặt khó nhịn, tạm dừng một chút, sau đó lại dung mãnh thọc vào. Nhiều lần côn ŧᏂịŧ hoàn toàn đi vào, bị thọc nhanh hoa huyệt cũng phun ra tới da^ʍ thuỷ.

Bụng nhỏ vốn là bủn rủn, nơi nào còn có thể thừa nhận lực đạo mạnh như vậy, không bao lâu, Lý Tinh La hai chân bỗng dưng căng thẳng thẳng tắp về phía trước, hai mắt trợn to, trước mắt hình như có pháo hoa nổ tung. Hoa huyệt một trận mãnh liệt mà co rút lại, miệng tử ©υиɠ cũng là gắt gao siết chặt thân gậy, “A…” Cô cao trào mà tiết ra da^ʍ thuỷ dính nhớp, tưới đến côn ŧᏂịŧ Bùi Dục Uyên dục hỏa khó nhịn.

Lý Tinh La gắt gao mà ôm lấy Bùi Dục Uyên, tùy ý anh ở trên người mình nhấp lên nhấp xuống. Lúc này cao trào dư vị còn chưa hoàn toàn rút đi, toàn thân cô mềm như cục bông, theo tần suất của Bùi Dục Uyên, trên khăn trải giường đầy da^ʍ thuỷ trào ra mà chảy xuống.

“Dục Uyên… Em, em có phải hay không… Rất lợi hại…” Cô thanh âm lại kiều mị rên rĩ.

Bùi Dục Uyên thật là bị cô chọc cười, dưới thân động tác không nghỉ, anh hơi suyễn, “Mới như vậy vài cái em liền mệt thành cái dạng này, còn lợi hại? Hửm?” Đột nhiên anh như là nhớ tới cái gì, anh cười xấu xa, nhẹ giọng nói, “Bất quá, bảo bối xác thật là lợi hại…” Anh vừa nói vừa điều chỉnh một chút tư thế, sau đó đối với điểm mẫn cảm trong cơ thể cô, nặng nề mà cắm thọc.

“Ách… A a không… Ân a…” Lại tới nữa, giống như vỡ đê ập tới, tuy rằng có chút đau, nhưng là cả người mất khống chế lại cực hạn sảng kɧoáı ©ảʍ giác thật sự là làm cô điên cuồng.

Chính là, Lý Tinh La hiện tại nào còn có tâm tư nghe anh nói gì đó? Cô chỉ nhớ kỹ anh nói chính mình không lợi hại, trong lòng nghẹn một hơi.

Như thế nào? Em không lợi hại Đoạn Vũ Kỳ lợi hại sao? Ý định tưởng ở trong lòng cùng Đoạn Vũ Kỳ so cao thấp, không cho Bùi Dục Uyên biết chính mình “Tức giận”, vì thế cắn răng một cái, trên mặt diễn bộ dáng bị cắm tàn nhẫn, trong lòng âm thầm dùng sức co rút lại bụng dưới, lại co rút lại… Cô thậm chí đều cảm thấy chính mình luyện cái gì đại pháp hút côn ŧᏂịŧ, hút đến anh có thể cảm nhận được…

Bắt lấy cơ bắp anh đang căng chặt, móng tay không ngừng ở bấm lên lưng anh, lưu lại vài vết hồng hồng, chân nhỏ đáng yêu câu tròn hai bên eo anh.

Bùi Dục Uyên rên lên một tiếng, dưới thân thình lình xảy ra xoắn chặt làm anh trong lúc nhất thời da đầu tê dại, ý muốn bắn ra cũng đột nhiên mãnh liệt rất nhiều. Mồ hôi dính ướt lông mi, anh nhìn Lý Tinh La vẻ mặt thanh thuần, anh hoài nghi cô gái nhỏ cố ý chơi xấu, cô gái nhỏ của anh chính là tiểu yêu tinh, “Bảo bối thật chặt, nước lại nhiều…” Anh âm thanh ấm ách đến kỳ cục, “Rất lợi hại…”



Phía dưới đau đớn, eo sườn vô tình kí©h thí©ɧ, cô gái yêu kiều, dưới thân càng ngày càng gấp đường đi cũng ướt nóng… Trong ngoài Bùi Dục Uyên càng them bức bách, động tác anh càng lúc càng lớn, càng ngày càng gấp, vứt bỏ cái gọi là kỹ xảo, cũng càng ngày càng theo xu hướng nguyên thuỷ dập như pít tông, một mở một đóng, phảng phất mỗi một chút thâm nhập, anh đều phải đem hai túi thịt kia muốn nhét đi vào. Anh thở dốc cũng một lần so một lần nhanh, mỗi nhấp mạnh hơn một chút, khó có thể ức chế rêи ɾỉ liền ở bên tai Lý Tinh La kêu lên.

“Ách a…”

“Ách a!”

Thật là gợi cảm đến muốn mạng.

Lúc này cả trái tim lẫn tâm hồn cô gái nhỏ đều bị âm thanh thô nặng cùng côn ŧᏂịŧ trong cơ thể cô dập đến tâm tinh lay động khống chế không được. Cả người như là ở biển rộng nương theo mưa gió chìm nổi, khó có thể khống chế, khó có thể tự giữ. Dưới thân chăn xốc xếch lại nhớp dính không ai quan tâm. Thanh âm của cô một lần lại một lần mềm mại, một lần so một lần càng thêm yêu mị. Đàn ông thô nặng than nhẹ cùng phụ nữ trằn trọc ngâm nga, ở trong phòng tràn đầy tìиɧ ɖu͙© tạo nên một chương nhạc hài hòa.

Lý Tinh La không biết cao trào bao nhiêu lần, bụng nhỏ trướng thật sự, mật dịch theo Bùi Dục Uyên đưa đẩy vẩy ra.

“A… Không được… Em… Em… A ân… Nha…” Lúc này đây cao trào so trước vài lần đều phải vội vàng, cô gắt gao ôm lấy eo Bùi Dục Uyên, cổ thon dài đột nhiên ngước lên, kiều mị rêи ɾỉ biến thành thét chói tai thật dài, mà kia rõ ràng có thể nhìn đến một cây côn ŧᏂịŧ thô tráng nhô lên trên bụng nhỏ, không thể tưởng tượng tốc độ mãnh liệt run rẩy, tựa như mở ra chốt mở tử ©υиɠ, mật dịch phun trào ra, một cổ tiếp một cổ vây quanh lại tạo nên luồng dịch nóng…

Hoa huyệt điên cuồng bị cắm đảo, mật dịch tưới xối vào đầu côn ŧᏂịŧ, ngập đầu tê dại kɧoáı ©ảʍ tận xương bốc lên, Bùi Dục Uyên không hề nhẫn nại, liên tục hung hăng va chạm mấy chục cái, cuối cùng một chút lại tàn nhẫn thẳng tắp cắm vào huyệt nhỏ kia, “A… Bảo bối…”

Anh gầm nhẹ một tiếng, rốt cuộc cũng bắn ra.

Anh từ trước tới nay lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ rất nhiều, hơn nữa cô lại sinh bệnh, nhịn lâu như thế nên nay ra rất nhiều, tϊиɧ ɖϊ©h͙ vẫn luôn liên tục không ngừng mà hướng tử ©υиɠ cô mà bắn phun ra. Cô gái nhỏ bị bắn vào run run, lại là một trận cao trào tới.

Lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trực tiếp phun bắn ra tới lúc bụng nhỏ Lý Tinh La đã trở nên trương phình. Dâʍ ɖị©ɧ vốn dĩ đã chảy ra nhiều, hơn nữa them tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Bùi Dục Uyên, bụng nho nhỏ sớm đã không chứa hết, ái dịch của cả hai chảy ra từ huyệt khẩu, chậm rãi tràn ra tới, mà đại đa số, còn bị Bùi Dục Uyên vẫn đang bắn ở bên trong.

Lý Tinh La ở dưới thân anh từng ngụm từng ngụm thở dốc, anh yêu thương mà hôn môi cô.

Sau cao trào là dư vị cực kỳ sảng khoái, hai người lúc này đều không có nói chuyện, nhưng là lại dính sát vào ở bên nhau. Anh là nghĩ cô gái nhỏ vừa mới khỏi bệnh, Bùi Dục Uyên chịu đựng không tiết ra du͙© vọиɠ lần nữa chuẩn bị đi tắm, không nghĩ tới cô gái dưới người một phen ôm anh, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị cô đẩy ngã ở trên giường, hai người vị trí nháy mắt đổi chỗ.

Trong cơ thể gậy nóng theo động tác hai người, bỗng dưng trượt ra tới, dính nhớp ái dịch từ từ mà chảy xuống bụng dưới của anh, chảy ướt một mảnh, mà vách hoa huyệt còn như luyến tiếc, làm như bất mãn, còn co rút vài cái.

Cô gái nhỏ ưm ư vài tiếng, ánh mắt mị hoặc mềm mại, “Thân ái còn muốn sao…”