Chương 17

“Alo? Dục Uyên?” Đang ở cùng trợ lý nhỏ Đồng Đồng dạo trung tâm thương mại Lý Tinh La nhận được điện thoại Bùi tổng nhà mình, “Em cùng Đồng Đồng ở bên ngoài mua vài thứ… Chỉ đi trong chốc lát, cũng không có việc gì… Vâng, vậy buổi tối anh uống ít nhé, trở về sớm một chút, tạm biệt ——” tắt điện thoại, vẻ mặt cô phiền muộn.

Đồng Đồng tò mò mà nhìn Lý Tinh La, “Xem kìa, vừa mới nghe điện thoại rất hưng phấn cùng vui vẻ mà?” Như thế nào cảm xúc đột nhiên đi xuống như vậy.

“Nói buổi tối cùng chị xem phim… Kết quả hiện tại lại bị người ta kéo đến tiệc rượu…” Lý Tinh La bĩu bĩu môi, vẻ mặt tiếc nuối.

Đồng Đồng một bộ dáng từng trải: “Đàn ông a, có xã giao rất bình thường, lại nói Bùi tổng không giống mấy người đàn ông khác, công việc vất vả, chị nên thông cảm!”

“Chị biết…” Lý Tinh La lời nói còn chưa nói xong, một giọng nói dễ nghe truyền vào trong lỗ tai cô.

“Lý tiểu thư, thật khéo.”

Thật là không khéo, ở trong lòng yên lặng trợn trắng mắt, Lý Tinh La xoay người cười.

“Đoạn tiểu thư.”

Đoạn Vũ Kỳ cùng mấy chị em tốt đứng ở cách đó không xa, trên mặt khẽ mỉm cười.

Lý Tinh La cùng Đồng Đồng nhìn thoáng qua đối phương, rồi sau đó lấy lại bình tĩnh, cũng nở nụ cười và đi đến.

Hai bên đều cùng diễn giống như nhau, trên mặt cười hì hì, trong lòng thầm mắng chửi.

“Lý tiểu thư mới đến?” Đoạn Vũ Kỳ hơi hơi nghiêng đầu.

“Đi dạo trong chốc lát, không tìm được món gì ưng ý.” Lý Tinh La trả lời. Đoạn Vũ Kỳ mặt khác cùng hai nữ nhân trao đổi ánh mắt, rồi sau đó cười nói: “Nếu không cùng nhau đi uống nước một lát?”



Đồng Đồng vừa nghe lời này, còn không chưa kịp kéo áo Lý Tinh La tìm cách từ chối, Lý Tinh La sớm đã cười đáp ứng.

Dù sao kế đến cũng không có việc gì, cùng các người chơi đùa một lát.

Mới vừa đi đến quán cà phê phía trước, Đoạn Vũ Kỳ vẫn luôn đi theo bên cạnh hai cô gái kia liền vọt tới bên cạnh Đồng Đồng, mặt đầy tươi cười: “Em gái nhỏ, em bồi chúng ta qua bên kia xem đồ lót được không?”

Đồng Đồng không kiên nhẫn mà rút tay ra, không nghĩ tới Lý Tinh La lại nhẹ nhàng đè vai cô lại, “Nếu hai vị tiểu thư nhiệt tình mời, Đồng Đồng em liền bồi các cô ấy đi xem đi, bản thân coi trọng quần áo gì liền mua, hôm nay chị thanh toán hoá đơn.” Thanh âm mang theo ý cười, đôi mắt lại là nhìn Đoạn Vũ Kỳ.

Đoạn Vũ Kỳ cũng mỉm cười thúc giục.

Cuối cùng, đi vào quán cà phê chỉ có hai người bọn họ.

Mới vừa ngồi xuống, Đoạn Vũ Kỳ liền nhiệt tình mà mở miệng: “Cô muốn uống gì? Cà phê hay là nước trái cây?”

Lý Tinh La gỡ kính râm trên đầu xuống, tùy ý sửa sang tóc lại một chút, giống như lơ đãng mà nói: “Dục Uyên không cho ta uống thức uống bên ngoài, nước suối là được.”

Đoạn Vũ Kỳ tay dừng lại một chút, ngay sau đó cũng ngẩng đầu lên nhìn cô cười cười, “Phải không? Hoá ra là như vậy,” cô đóng menu, vẻ mặt như nhớ lại, “Tôi nói ở nhà nấu cơm cho anh ấy ăn, anh ấy lo lắng cho tôi, không đồng ý, kết quả chúng tôi cơ hồ mỗi lần đều là ra quán ăn…” Đoạn Vũ Kỳ nhẹ nhàng lắc đầu cười.

“Thế à? Có đôi khi tôi cũng rất muốn ra ngoài nếm vài món ăn lạ, bất quá anh ấy một hai bắt phải thử tay nghề của anh ấy, nói ăn trong nhà có bầu không khí, may mắn tay nghề của anh ấy cũng không tệ lắm, bằng không tôi cũng không thử!” Lý Tinh La bĩu môi, lời trong lời ngoài hình như có chút oán trách về hương vị.

Đoạn Vũ Kỳ tươi cười trên mặt biến mất hơn phân nửa, Lý Tinh La lại tâm tình tốt từ trong giỏ tre nhỏ chọn một viên kẹo trái cây, mới vừa bỏ vào trong miệng, Đoạn Vũ Kỳ lại mở miệng: “Thật hâm mộ Lý tiểu thư, mỗi ngày như vậy an nhàn, ngẫu nhiên chọn đóng một bộ phim trong một khoảng thời gian, sau đó liền có nhiều thời gian như vậy nghỉ ngơi, không giống như tôi, hôm qua mới từ nước Pháp trở về, cô xem, thật vất vả mới tìm ra được thời gian mà nghỉ ngơi. Bùi tổng một ngày trăm công ngàn việc, nghĩ đến Lý tiểu thư vẫn là có rất nhiều thời gian làm bạn ở bên…”

Lý Tinh La hơi ngượng ngùng cười, “Là tôi kỹ thuật diễn không tốt, với lại không muốn theo đuổi sự nghiệp, tôi rảnh rỗi liền ở bên cạnh bồi anh ấy.”

“Nhưng phụ nữ của Bùi tổng, cần có bản lĩnh mới có thể cùng anh ấy sánh vai, một người phụ nữ vô dụng lại không có gì liền chỉ có thể kéo chân sau… Đương nhiên, tôi cũng không phải nói cô, Lý tiểu thư ngàn lần không cần nghĩ nhiều…”



Nha, đây là đang cười chê cô?

“Sẽ không, tôi chính là thích làm người phụ nữ bé nhỏ phía sau lưng anh ấy, thật hạnh phúc.” Lý Tinh La nở một nụ cười xinh đẹp, nhìn qua như là hãy còn đắm chìm ở trong thế giới ngọt ngào của chính mình.

Đoạn Vũ Kỳ trong lòng khinh bỉ, ngay sau đó đắc ý mà nở nụ cười, “Lý tiểu thư thật là tốt số, không giống như ta lúc trước đều phải cố gắng làm việc, chính là Bùi tổng đem mọi việc ở phòng thiết kế giao đến trên tay tôi, mà tôi cũng không phải học thiết kế chuyên nghiệp, chỉ là mình yêu thích, thiết kế lung tung một chút, thiết kế cũng không tốt, Lý tiểu thư hiện tại ở không thật là thoải mái?”

Lần trước ăn cơm, Bùi Dục Uyên nói chuyện điện thoại video cùng cô, Đoạn Vũ Kỳ trong lúc vô tình thấy hình ảnh điện thoại cổ để trên bàn hoa văn lướt qua trong điện thoại, muốn tiến thêm một bước nhìn cho rõ, Bùi Dục Uyên lại nhanh chóng rời đi.… Bất quá nghĩ đến Lý Tinh La vẫn là ở tại nơi cô thiết kế trang hoàng nơi đó, lúc này tự nhiên là muốn lên mặt với cô một phen.

Lý Tinh La thân mình cứng nhắc, sau đó cười đến vô hại, “Không có.”

“Tôi nhớ rõ điện thoại cổ trong phòng khách kia là do tôi lựa chọn, à đúng rồi, còn có đèn bàn trong thư phòng kia, nhớ rõ lúc ấy lựa chọn cái đèn này, Bùi tổng và tôi còn tranh nhau hơn nửa ngày…”

Lý Tinh La hiện tại đã không nghe Đoạn Vũ Kỳ nói gì. Trong lòng cô tựa hồ có một cây búa nặng nề mà nện xuống, ép tới cô thở không nổi.

Bất quá, cô vẫn cứ là bất động thanh sắc. “Phải không? Cô không nói tôi cũng không nhớ rõ, điện thoại cổ để trong nhà có u ám, ném đi còn không kịp…”

“Có mấy loại đồ vật cũng không phải là nói ném liền ném.” Cô ta cố ý nói.

Màn hình di động nháy đèn hiển thị có tin nhắn tới.

Lý Tinh La nhìn một chút, sau đó cầm lấy kính râm trên bàn, “Thật ngại, Đồng Đồng nhắn tin cho tôi nói có chuyện gấp, tôi phải đi trước. Đoạn tiểu thư, về sau có cơ hội, chúng ta tiếp tục.”

Đoạn Vũ Kỳ cong cong môi, “Tốt thôi, như vậy lần sau gặp lại, Lý Tinh La.”

Đi đến một nửa, cô đột nhiên xoay người, “Tuy rằng có chút đồ vật không phải nói ném liền ném, nhưng cũng không phải muốn giữ lại là có thể giữ lại, đã có đồ mới hà tất lại lưu luyến món đồ cũ kia?” Nói xong câu đó, Lý Tinh La cười dịu dàng, sau đó rời đi.