Người Tình Nguy Hiểm

4/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cuộc hành trình đi tìm lại ký ức đầy gian nan của một cô gái chính là nội dung của truyện Người Tình Nguy Hiểm của tác giả Mạc Nhan. Lúc tỉnh dậy thì cô biết mình đã mất tri …
Xem Thêm

Lôi Đình Lạc khó nén nỗi lòng cuồn cuộn. Là Tương Bình! Không sai được! Cô còn sống! Tìm kiếm một năm mười ba ngày, rốt cục cũng có manh mối, hắn lập tức hạ lệnh với mọi người.

"Lập tức phái người đến nơi cô ấy xuất hiện đi hỏi thăm tin tức của cô ấy, có tin tức lập tức hồi báo." Lúc này đây, hắn tuyệt đối phải tìm được cô!

※※※

"Cô thật sự là cái gì cũng không nhớ rõ?" Phỉ Phỉ trừng lớn mắt, không dám tin hỏi.

Sở Tương Bình gật đầu, sau khi xác định cô gái gọi Phỉ Phỉ này không có nói dối, cô quyết định nói cho cô tình hình thực tế.

"Cho nên cô không nhớ rõ mình làm sao mất tích? Cũng đã quên tôi là ai?"

"Đúng vậy."

Phỉ Phỉ kinh ngạc một hồi lâu, rốt cục khẳng định Tương Bình không phải đang nói giỡn với cô, khó trách cô mất tích một năm, thì ra là ở Nhật Bản.

"Cô nên đi khám bác sĩ." Cô đề nghị.

"Kiểm tra qua, bác sĩ nói phải mổ, cần một số tiền phẫu thuật khổng lồ."

"Cái này thì khá phiền toái." Phỉ Phỉ quay đầu thở dài, cô chỉ là một vũ nữ nghèo, ngay cả bản thân mình cũng khó bảo toàn, càng khỏi nói giúp Tương Bình được cái gì.

Tương Bình xem kỹ căn phòng nhỏ năm mét vuông này, thử tìm về trí nhớ quá khứ, theo cách nói của Phỉ Phỉ, tên của cô xác thực kêu Sở Tương Bình, là một cô nhi, không có anh chị em.

Lơ đãng nhìn đến ảnh chụp trên bàn, đó là ảnh chụp cô chụp chung với Phỉ Phỉ, trên ảnh chụp là mình với một đầu tóc quăn gợn sóng lớn, bôi một lớp phấn dày cùng son môi đỏ tươi, thản nhiên cười, phong tình vạn chủng mười phần.

"Tôi làm công việc gì?" Cô hỏi.

"Cái này sao —" Ngữ khí của Phỉ Phỉ giả vờ vô cùng nói: "Đương nhiên là làm một công việc khiến cho người ta hâm mộ, không phải người bình thường có thể đảm nhiệm, phải có điều kiện vĩ đại mới có thể."

"Tôi là vũ nữ." Đánh gãy lời của cô, Tương Bình quay đầu nhìn cô. "Phải không?"

Lời nói một nửa treo ở giữa không trung, nếu cô đoán được cũng không còn cái gì tốt để giải thích, nhưng hiển nhiên Tương Bình đối với thân phận của mình có chút thất vọng, Phỉ Phỉ pha trò an ủi nói: "Kỳ thật làm vũ nữ cũng không có cái gì không tốt, nghe qua là quang vinh không lớn, nhưng béo bở cũng khá! Bên người tùy thời quay quanh những người đàn ông dùng tiền tài châu báu để nịnh nọt mình, một ngày có thể kiếm cả vạn đồng, cho dù kinh tế hiện tại đình trệ, một tháng cũng ít nhất có năm, sáu vạn, mỗi ngày ăn được mặc được, giống bà trẻ."

"Hầu hạ đàn ông có cái gì tốt." Cô lạnh lùng nói.

"Kia chính là thủ đoạn khiến cho đàn ông cam tâm tình nguyện đem tiền mặt nhổ ra thôi!"

" Có gì là tốt, ngược lại bị đàn ông chém gϊếŧ đòi nợ, giống như cô vậy."

"Ai nha! Chuyện quá khứ cũng đừng nói ra, ngựa có lúc rớt móng, người cũng có lúc thất sách thôi, may mắn cô xuất hiện đúng lúc, đúng rồi, nói đến chuyện này, khi nào thì cô trở nên lợi hại như vậy? Trước kia tôi chưa bao giờ biết cô có công phu, oa! Lập tức đã đem bốn người đánh ngã trên mặt đất."

Lại mờ mịt nhìn tay mình, Tương Bình lúng ta lúng túng nói: "Tôi cũng không biết, có lẽ là vì phòng thân mới học, về phần học ở đâu, khi nào thì học. . . . Tôi thật sự nghĩ không ra."

Một chút cũng không có chú ý tới cô mất hồn, Phỉ Phỉ tự ôm cô cao hứng nói: "Nghĩ không ra thì đừng nghĩ, như thế rất tốt, cô lợi hại như vậy, về sau chúng ta sẽ không sợ những tên đàn ông xấu hạ lưu này đập phá ! Đúng rồi, ngày mai tôi đưa cô đến khách sạn, bằng điều kiện của cô khẳng định không bao lâu sẽ trở thàn tiểu thư thẻ đỏ nhất (cấp bậc cao nhất) trong khách sạn."

Cô lắc đầu nói: "Không được, tôi không nhớ một chút gì về cuộc sống, chắc sẽ làm không được."

"Bắt đầu học lại cũng được mà, trước kia cô chính là hoa khôi khiêu vũ đỏ cả nửa bầu trời nha, bao nhiêu đàn ông tranh nhau muốn cô, huống chi cô không phải không có tiền sao? Nếu không kiếm ít tiền, chẳng lẽ muốn uống gió tây bắc? Tóm lại, tất cả cô đừng lo lắng, quản lý khách sạn ở chỗ tôi đang làm hiện tại rất quen thuộc với tôi, để tôi giới thiệu khẳng định không thành vấn đề. Tôi mệt rồi, có chuyện gì ngày mai nói sau."

Đối với Phỉ Phỉ mà nói, nơi này là nhà của mình, vừa lên giường liền ngủ, nhưng với Tương Bình mà nói, đây vẫn là nơi xa lạ, lại nhìn ảnh chụp của mình lần nữa, cô khẽ thở dài.

Kế sách bây giờ, chỉ có đi từng bước tính từng bước.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[1]Chung Quỳ: Thần Chung Quỳ là vị thần có thể đánh quỷ trong truyền thuyết, dân gian xưa thường treo ảnh của thần, cho rằng có thể trừ tà ma

Vì kiếm tiền thuốc men, cũng vì kiếm sống, Tương Bình đi theo Phỉ Phỉ trở lại khách sạn muôn màu muôn vẻ, có Phỉ Phỉ giới thiệu, cô thuận lợi vào khách sạn làm việc.

Khách sạn lớn Vân Mộng có một cô gái mới đến xinh đẹp, lập tức làm xôn xao không nhỏ giữa những gã đàn ông theo đuổi hương thơm, Sở Tương Bình dùng tên giả Bình Bình mới đến khách sạn ba ngày, tên rất nhanh liền lan ra.

Đại bộ phận đàn ông đều hướng đến cô tiêu phí, xài bó tiền mặt lớn chỉ vì muốn thấy diện mạo thật của cô, bởi vì số người đăng ký nhiều lắm nên thậm chí còn phải xếp hàng chờ.

Sở Tương Bình vốn tưởng rằng mình sẽ không làm công việc này được, không thể tưởng được cô rất nhanh liền thích ứng, cô rất có bản lĩnh ứng đối với khách, ngay cả chính cô cũng cảm thấy ngoài ý muốn, có lẽ đây là tiềm ẩn trong ý thức, cho dù mất đi trí nhớ, năng lực vẫn không mất đi. Tù xì, uống rượu, so sức uống rượu, mọi thứ không thua kém khách, hơn nữa cô lãnh ngạo xinh đẹp có năng lực ca múa giỏi, chỉ có thể đứng xa để xem không thể đυ.ng tới, khách đối với cô lại xua như xua vịt.

Cô đối phó khách rất tốt, nhất là những tên đàn ông vượt ranh giới chiếm tiện nghi, đều bị cô gọn gàng ra tay giáo huấn cũng không dám động tay động chân nữa. Đồng thời Tương Bình cũng phát hiện một chuyện, cô uống rượu không thành vấn đề, nhưng lại cực kỳ ghét mùi thuốc, thậm chí cảm thấy ghê tởm.

"Tương Bình, cô có khỏe không?"

Tương Bình ở toilet ói ra một hồi lâu, Phỉ Phỉ vội vỗ lưng của cô, cảm thấy kỳ quái trong bụng, sao tửu lượng của cô thay đổi kém như vậy, chẳng lẽ mất đi trí nhớ cũng có ảnh hưởng với tửu lượng?

"Không thể uống thì đừng uống nhiều lắm, không phải tôi đã dạy cô cách làm bộ uống rượu sao?"

"Tôi ói không phải bởi vì uống rượu." Cô nhận giấy vệ sinh Phỉ Phỉ đưa.

"Tôi chán ghét mùi thuốc."

Phỉ Phỉ hiểu ra nói: "Đúng rồi, từ trước đến nay cô luôn ghét mùi thuốc, tôi nhớ rõ trước kia cô còn mang một lọ bạc hà bên người, dùng nó để khử mùi thuốc."

"Như thế có ích sao?"

"Ít nhất chưa thấy cô ói như thế này."

"Lần sau tôi sẽ thử xem, nhưng hiện tại tôi muốn về nhà nghỉ ngơi." Mùi thuốc khiến cô đau đầu.

"Được rồi, nhìn cô như vậy tôi cũng không nhẫn tâm, tôi sẽ giúp cô nói một tiếng với quản lí."

"Cảm ơn."

Rời khách sạn, cô chỉ muốn chạy nhanh trở về tẩy rửa đi mùi thuốc hôi hám trên người, nhưng vừa xuống taxi đi chưa được vài bước, Tương Bình lập tức phát hiện điều khác thường.

Tuy rằng cô không thoải mái, cảm giác cũng không đần, lại có người đang theo dõi cô, khẳng định lại là sắc lang nào không biết sống chết tự tìm khổ ăn.

Sắc lang này thật lớn mật, chẳng những càng theo càng gần, thậm chí đột nhiên bắt lấy bả vai của cô, không nói lời nào, cô lập tức đánh bất ngờ công kích đối phương, không ngờ động tác của đối phương so với cô càng gọn gàng, dễ dàng ngăn trở một kích này của cô, thậm chí không có ý tứ lui ra phía sau, ngược lại càng đến gần thân thể của cô.

Sau khi qua mấy chục chiêu, Tương Bình cảnh giác đến nhân vật lần này không đơn giản, cô vội vàng lui ra phía sau bảo trì khoảng cách, nhờ ánh trăng mà nghĩ biện pháp muốn thấy rõ tướng mạo đối phương.

Lôi Đình Lạc từ chỗ âm u chậm rãi đi ra, thẳng đến ánh trăng chiếu vào toàn thân hắn, chiếu ra một thân anh tuấn, kiềm chế sục sôi ở sâu trong nội tâm, con ngươi nóng cháy khóa lại bóng hình xinh đẹp khiến hắn sớm tối nhớ mong kia.

Thêm Bình Luận