Chu Mỹ Lị vừa nghe vội vàng kêu lên: "Em không muốn trở về, em muốn ở chỗ này!"
Không chút để ý tới sự cầu xin của Chu Mỹ Lị, hắn xách cô lên đẩy về phía thủ hạ, ra lệnh: "Đem cô ấy nhốt vào trong phòng canh chừng cho tốt, đến khi bảo vệ của Chu lão đại đến mới thôi."
Vài người lập tức tiến lên mang cô gái bốc đồng này đi, đồng thời ngoài cửa cũng vang lên một trận ồn ào.
"Anh Lạc, Hùng Bưu đến đây." Một gã thủ hạ ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng báo cáo.
Mới nói, một gã đàn ông lưng hùm vai gấu nghênh ngang tiến vào địa bàn của Lôi Đình Lạc, không khách khí ngồi vào sô pha, cũng đem hai chân gác ở trên bàn, hoàn toàn không xem người khác ra gì.
Lôi Đình Lạc lập tức ra hiệu cho thủ hạ đang phẫn nộ an tâm một chút chớ vội nóng nảy, rồi hắn liền thay lên khuôn mặt tươi cười luôn luôn khó dò cảm xúc.
"Hùng Bưu, là cơn gió nào đưa cậu tới đây?" Hắn biết rõ ý đồ đến của Hùng Bưu đều là không tốt.
"Ai muốn đến chỗ chó má này của mày, đương nhiên là Chu lão đại phái tao tới."
"Chu lão đại có chỉ thị gì?"
"Khách đến đây, ngay cả chén nước trà cũng không có, các người có hiểu đạo đãi khách hay không?" Ngậm thuốc, Hùng Bưu khıêυ khí©h gạt gạt tàn thuốc trên thảm.
Ánh mắt của Lôi Đình Lạc ra hiệu cho thủ hạ bên cạnh, lập tức có người bưng chén trà đưa tới trước mặt Hùng Bưu, nhưng Hùng Bưu vừa uống một ngụm, đột nhiên đem trà nóng hắt về phía tên thủ hạ kia, khiến cho mọi người một phen kinh ngạc.
"Mày định làm bỏng chết tao àh! Đưa trà nóng như vậy!" Hùng Bưu mắng, nói rõ ý định đập phá.
Thủ hạ bị phỏng mặt đau đớn thống khổ lăn lộn trên mặt đất, người bên ngoài liền mang hắn qua một bên cấp cứu, có người thậm chí giận không kìm được trừng mắt nhìn Hùng Bưu, nhưng cho dù tức giận đến đâu nhưng do bọn họ đã được huấn luyện nghiêm chỉnh không có mệnh lệnh của Lôi Đình Lạc thì không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hùng Bưu này cầm lông gà xem như lệnh tiễn, kỳ thật là thừa cơ đến đập phá, bởi vì Lôi Đình Lạc và hắn là hai đại thủ hạ của trùm thuốc phiện lớn nhất Đông Nam Á — Chu lão đại, tranh quyền hiềm khích lẫn nhau đã lâu, Hùng Bưu sớm muốn tìm cơ hội đối phó Lôi Đình Lạc, lần này hắn theo mệnh lệnh của Chu lão đại tới đây, trên thực tế là muốn thừa cơ khıêυ khí©h, mượn đề tài để nói chuyện của mình, để đến chỗ Chu lão đại cáo mình một tội, sao Lôi Đình Lạc lại không biết.
Dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo của Hùng Bưu khiến cho những người khác hận nghiến răng nghiến lợi, chỉ có Lôi Đình Lạc vẫn không thay đổi, khuôn mặt tươi cười đi ra phía trước, con ngươi sắc bén chợt lóe, mạnh mẽ nhấc Hùng Bưu lên ném thật mạnh lên bàn, tốc độ nhanh đến khiến cho người tôi không kịp phản ứng, lúc này một con dao nhỏ lắc lắc sáng chói lập tức để ở cổ họng Hùng Bưu, hai phe nhân mã đều giơ súng lên, bầu không khí không thể cứu vãn.
Hùng Bưu hắc hắc cười nói: "Muốn gϊếŧ tao? Làm sao ăn nói với Chu lão đại, mày không sợ bị khép vào tội danh phản bội tổ chức?"
"Gϊếŧ cậu? Chúng ta đứng trên cùng chiếc thuyền, tôi làm sao có thể ngốc đến nỗi làm thịt người chèo thuyền?"
"Không dám gϊếŧ tao liền thả tao ra, tao hảo tâm đưa tới lời nhắn của lão đại, bọn mày lại ngay cả một chút đạo đãi khách cũng không hiểu!"
"Người tới là khách, tôi tự nhiên lấy lễ đối đãi, chẳng qua muốn xem đối phương có thức thời hay không…"
"Mày dám động tao, cẩn thận hậu quả!"
"Cậu không phải muốn tìm cớ bức tôi ra tay, để đến trước mặt Chu lão đại cáo tội tôi? Tôi không thể khiến cậu tay không mà quay về, cậu rất băn khoăn đúng không."
Khuôn mặt tươi cười của Hùng Bưu không còn nữa. "Mày muốn làm gì?"
"Tặng cậu lễ vật kỷ niệm." Lôi Đình Lạc mạnh mẽ lấy một nhúm lá trà nhét vào trong miệng hắn, cũng cầm lấy ấm trà trên bàn đổ vào trong miệng hắn, sau đó che miệng hắn, thanh thản cười nói: "Đây là trà Hoàng Phủ tốt nhất, có thể làm giảm cơn tức, cậu cũng đừng khách khí."
Mắt to của Hùng Bưu trừng lên che kín tơ máu, nước sôi làm hắn nóng máu lên tận não, tay chân bị giữ chặt chỉ có thể run run giãy dụa, ngay cả thủ hạ của hắn cũng không thể cứu hắn.
Lôi Đình Lạc cúi người ghé sát vào bên tai của hắn, giọng điệu vô tình lạnh như băng. "Một chuyến này chỉ sợ là cậu đi không được gì, chuyện Chu lão đại cùng với người Nhật Bản nói chuyện làm ăn tôi đã sớm biết, sáng nay ông ta còn gọi điện lại đây nói, tỏ vẻ giao vụ làm ăn này cho tôi đi nói chuyện với đối phương, thật đáng tiếc cậu chậm một bước. Đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên nhắc nhở cậu, tôi cấm hút thuốc, lần sau đến làm khách đừng làm dơ thảm của tôi nữa." Lấy đi điếu thuốc trên tay Hùng Bưu rồi dập tắt trên l*иg ngực loã lồ của hắn, sau khi để lại một dấu vết, Lôi Đình Lạc liền đẩy hắn về phía đám thủ hạ của hắn.
Hùng Bưu lảo đảo đứng lên, tức giận đến toàn thân nổi gân xanh, nếu không phải thủ hạ đúng lúc giữ lấy hắn, hắn thiếu chút nữa mất đi lý trí đánh về phía Lôi Đình Lạc, cũng may dù sao không có động thủ, nếu không hắn liền thực trúng kế của Lôi Đình Lạc.
"Lôi Đình Lạc! Mày đừng đắc ý, cẩn thận ngày nào đó bị tao bắt được nhược điểm, nhất định cho mày chết không có chỗ chôn, chúng ta đi!"
Sau khi quẳng xuống lời độc ác Hùng Bưu bỏ đi, rồi hướng tất cả thuộc hạ ra lệnh. "Bọn mày nhất định phải tìm được ả đàn bà kia trước Lôi Đình Lạc, tao muốn lợi dụng con ả kia khiến cho Lôi Đình Lạc quỳ xuống chân cầu xin tao tha thứ!"
"Anh Bưu, làm gì khổ tâm lớn như vậy, không bằng để em thay anh âm thầm xử lý hắn!" Một gã thủ hạ trong đó xung phong nhận việc nói.
"Bọn mày không phải đối thủ của hắn, có thể âm thầm xử hắn tao đã sớm làm, sao còn chờ đến bây giờ? Tóm lại mấy người đi trước tra xét tung tích của Sở Tương Bình, chỉ cần ả ta rơi vào trong tay của tao, tao cũng không tin Lôi Đình Lạc còn có thể ra vẻ bao lâu!"
"Anh Bưu, Sở Tương Bình chẳng qua là loại con gái từng trải, Lôi Đình Lạc chưa chắc sẽ đi vào khuôn khổ."
"Bọn mày không hiểu, họ Lôi kia tìm tung tích con ả đó một năm rồi, đến bây giờ còn không có buông tha! Có thể thấy được hắn cực kỳ vừa ý ả, tao muốn lợi dụng nhược điểm này của hắn để làm khổ chết hắn."
"Đến lúc đó thiếu họ Lôi, anh Bưu ở trong tổ chức chúng ta liền trở thành người tâm phúc nhất trước mặt Chu lão đại."
"Này còn phải nói, đến lúc đó toàn bộ miền nam này — không, phải nói này toàn bộ thị trường thuốc phiện Đài Loan đều là phạm vi thế lực của Hùng Bưu tao."
"Anh Bưu mưu tính sâu xa, chúng em theo anh là đúng."
"Muốn thăng quan phát tài liền chăm chỉ chút, đi tìm người đàn bà kia, mặc kệ sống hay chết đều phải có kết quả."
"Vâng! Anh Bưu."
Tươi cười âm hiểm, Hùng Bưu không chút nào che dấu tâm tình hận thấu xương của hắn với Lôi Đình Lạc. Nếu không có Lôi Đình Lạc, Chu lão đại đã sớm đem thị trường Đài Loan giao cho hắn quản lý, không nghĩ rằng nửa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim như hắn làm hỏng chuyện tốt của mình, mà ngay cả con ả kêu Sở Tương Bình kia cũng bị hắn cướp đi, Chu lão đại trọng dụng hắn, ả ta thương hắn; còn Lôi Đình Lạc - Hùng Bưu hắn còn xông pha cái gì!
Hơn nữa từ một năm trước hắn làm mất con chip, ở trước mặt Chu lão đại dần dần không được tin tưởng, may mà sau đó tung tích của con chip kia vẫn không rõ, cũng không nghe nói rơi vào trong tay cảnh sát, Chu lão đại mới buông tha cho hắn một đường lui, nhưng thù mới thêm hận cũ, hắn không thể không tìm cơ hội đánh Lôi Đình Lạc!
Sân bay Thành Điền Nhật Bản
"Lôi tiên sinh, chúng tôi chờ ngài đã lâu rồi." Năm người đàn ông Nhật Bản tây trang thẳng nếp, vẻ mặt nghiêm túc có lễ bắt tay với hắn.
Lôi Đình Lạc dùng tiếng Nhật lưu loát cười nói: "Được Cao Kiều tiên sinh đích thân nghênh đón, tôi cảm thấy vinh hạnh sâu sắc." Lúc nói chuyện, hắn ung dung thản nhiên quan sát địa hình bốn phía, phát hiện có vài chỗ đều là người bọn họ an bài, xem ra đối phương phòng bị tương đối mạnh, người Nhật Bản làm việc quả nhiên thật cẩn thận.