Người Tình Nguy Hiểm

4/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cuộc hành trình đi tìm lại ký ức đầy gian nan của một cô gái chính là nội dung của truyện Người Tình Nguy Hiểm của tác giả Mạc Nhan. Lúc tỉnh dậy thì cô biết mình đã mất tri …
Xem Thêm

Biệt thự họ Lôi

Tương Bình chậm rãi mở mắt ra, rèm cửa sổ lý lộ ra mấy phần ánh sáng rất nhỏ, cô không khỏi nghi vấn thời khắc hiện tại, nghĩ rằng hẳn là sắp giữa trưa!

Cô ngồi dậy, muốn xốc lên một ít vải mành rất nặng, nhưng mũi chân còn chưa chấm đất, liền bị một đôi cánh tay mạnh mẽ kéo quay về.

"Đi chỗ nào?" Lôi Đình Lạc ôm cô, dùng giọng điệu giữ lấy hỏi.

"Trời đã sáng."

"Thì tính sao, không được xuống giường." Quyến luyến hôn da thịt của cô, hắn vui với việc

hưởng thụ cảm giác thân mật.

Hai ngày không cạo râu, râu của hắn chà xát cổ của cô, làm cô ngứa khó nhịn.

"Đừng như vậy." Cô nhẹ giọng kháng nghị, lại đổi lấy ý cười bên miệng hắn.

"Bộ dáng em vừa tỉnh ngủ thật mê người." Hắn mê luyến mùi thơm của cơ thể cô cùng sương mù xinh đẹp vừa tỉnh.

Tương Bình nhẹ nhíu mày, từ sau khi trở thành người phụ nữ của Lôi Đình Lạc, ngày ngày đêm đêm ôm cô mà ngủ, tựa hồ tinh lực dùng không hết, khiến cô căn bản không có cơ hội đi điều tra cái gì.

"Nên ngồi dậy, anh không thể luôn ở trong này."

"Em không thích?" Ánh mắt nhìn cô thực sắc bén.

"Anh là người bận rộn.. . ở cùng tôi sẽ chậm trễ chính sự." Cô giải thích, nhắc nhở chính mình không thể có vẻ mặt kháng cự, miễn cho hắn hoài nghi.

"Không có chuyện gì quan trọng hơn là cùng với người phụ nữ của tôi, đối với tôi mà nói đây mới là chính sự." Thân thể phụ nữ là ôn nhu hương làm người ta say mê nhất, tay không an phận lại đưa lên đùi của cô lần nữa, cố ý vô tình đùa, cô nhịn không được cầm chặt tay hắn.

Lôi Đình Lạc giương mắt ngóng nhìn cô, đột nhiên hiểu, khóe miệng vẽ ra đường cong. "Thì ra đùi là chỗ mẫn cảm của em."

Ánh mắt có chút tà khí của hắn khiến cô bất an, muốn bảo trì khoảng cách, nhưng Lôi Đình Lạc có dễ né như vậy sao? Hắn liên tục xấu xa sờ đùi của cô...

"Không cần." Cô kháng nghị, không muốn cũng không nguyện bị hắn khıêυ khí©h như thế, người đàn ông này đã sờ lần toàn thân cô, hiện tại lại vẫn được một tấc lại muốn tiến một thước thăm dò chỗ mẫn cảm của cô.

Lôi Đình Lạc đâu có thể nào buông tha cô như vậy, hai tay bắt đầu dò xét mỗi một tấc da thịt toàn thân cô, trừ bỏ đùi, còn phát hiện eo của cô cũng thực mẫn cảm, không để ý sự cự tuyệt của cô, lại bướng bỉnh gãi vào chỗ mẫn cảm của cô.

Không muốn bị hắn phát hiện nhược điểm này, Tương Bình ẩn nhẫn xúc động muốn cười, đồng thời ngăn cản hành vi bá đạo của hắn. Nhưng mà càng ngăn cản, liền càng kích khởi du͙© vọиɠ khiêu chiến của hắn.

Đánh không lại sức mạnh của hắn, Sở Tương Bình đơn giản lạnh nhạt đáp lại, ít nhất cô còn có đủ sự chịu đựng để kiêu ngạo, chờ hắn cảm thấy tự tìm mất mặt sẽ dừng tay.

Nhưng không thể tưởng được hắn đáng giận đến cực điểm, đột nhiên ngưng động tác làm cho người ta nghĩ đến hắn buông tha cho, đợi cô mới buông lỏng, liền dùng tốc độ trở tay không kịp tấn công vào phần eo của cô.

"Dừng tay —" Cô bị hắn bức cười, phát ra kháng nghị.

"Em rốt cục nở nụ cười, tôi thích nhìn em cười."

"Muốn tôi cười nói một tiếng là được, không cần như vậy, tha tôi đi!"

"Cái đó không giống, em không có lòng phòng bị, cười rộ lên thập phần mê người."

Tương Bình vội vàng bắt lấy tay hắn, mười ngón giao nhau quấn quít lấy, làm như vậy ít nhất có thể ngăn cản hắn tiếp tục mãnh liệt, cô thở hổn hển, bị hắn lăn quan lăn lại như vậy, kế hoạch nghĩ kỹ ban đầu đều rối loạn. Vốn hy vọng hắn nhanh chóng rời đi để cho mình có cơ hội điều tra, kết quả lại thành tiết mục tán tỉnh.

Ngực cô kịch liệt phập phồng, vừa mới náo loạn, đem chăn đá xuống giường, lộ ra thân thể trần trụi, hai người mười ngón giao lấy nhau, cô ở dưới mà hắn ở trên, cảnh sắc này thực mê người. Con ngươi hắn dần dần biến thâm, cuối xuống hôn lên.

Ý đồ thực hiểu được, hắn vẫn còn chưa hết ý.

"Đợi chút — ô —" còn không kịp chống lại đòi hỏi của hắn, nụ hôn của hắn liền bá đạo hạ xuống môi của cô. Cô nhíu mày, không thể nào, tiếp tục như vậy chỉ sợ lại là mây mưa thất thường vô tận.

Ngoài cửa hợp thời vang lên tiếng đập cửa, khiến cho hắn đình chỉ đoạt lấy.

"Ai?" Lôi Đình Lạc thập phần không vui, là người nào không biết sống chết tới quấy rầy?

Ngoài cửa truyền đến tiếng báo cáo khϊếp sợ của thủ hạ. "Anh Lạc, anh có điện thoại."

"Kêu đối phương một giờ sau lại gọi tới."

"Là điện thoại của Chu tiên sinh."

Thủ lĩnh tổ chức tự mình gọi đến, không ngừng cũng không được, tuy rằng không tình nguyện nhưng không có biện pháp. "Chờ tôi."

"Uh." Cô gật đầu, đợi Lôi Đình Lạc đi ra ngoài, cuối cùng có thể thở ra thật lớn. Chu tiên sinh thực rõ ràng là chỉ lão đại trùm thuốc phiện Chu Siêu, điều này chứng tỏ cô có chuyện có thể tra xét.

Khi Lôi Đình Lạc trở lại trong phòng cô đã mặc quần áo, ngồi ở trước kính làm bộ chải đầu, Lôi Đình Lạc thì thay tây trang, xem ra là muốn ra ngoài.

"Anh muốn đi ra ngoài?" Cô hỏi.

"Lão đại tìm anh đi họp, rất nhanh sẽ trở lại."

"Mang em đi được không, em muốn đi theo anh." Cô mềm mại cầu xin, giống một cô bé.

"Em thật sự muốn đi?"

"Uh, em muốn đi theo bên cạnh anh."

Chăm chú nhìn cô thật lâu sau, Lôi Đình Lạc rốt cục đồng ý. "Được rồi, chỉ là nhớ kỹ, đi theo bên cạnh anh, trăm ngàn đừng rời khỏi anh."

"Được." Tương Bình cảm thấy mừng thầm, thừa dịp này có thể nhìn trộm tổng bộ của tổ chức trùm thuốc phiện, cơ hội này rất khó.

Nơi bọn họ đến là một công trình kiến trúc ở trên núi vùng ngoại thành, nơi hẻo lánh mà hoang vắng.

Chu Siêu triệu tập người đứng đầu các khu, mục đích của lần tụ hội này là muốn trưng cầu ý kiến của mọi người đối với việc tổ chức hợp tác cùng Nam Hàn.

"Bên Nam Hàn muốn tăng tiền, nhưng đối phương công phu sư tử ngoạm, nếu lần này đáp ứng yêu cầu của bọn họ, chỉ sợ về sau bọn họ sẽ càng ăn đến xương cốt, được một tấc lại muốn tiến một thước, nhưng nếu không đáp ứng, chúng ta sẽ mất đi cả khối bánh lớn, tôi muốn nghe ý kiến của các cậu một chút." Chu Siêu ngồi ở vị trí chủ tọa chậm rãi nói.

"Phân chia 6-4, đối phương cư nhiên muốn 6 phần, đương nhiên không thể đáp ứng." Một người đứng đầu trong đó đưa ra cái nhìn.

"Đúng vậy, lão đại, nếu chúng ta đáp ứng thì thật sự bị đối phương ăn chắc." Một người đứng đầu khác cũng phụ họa.

"Vấn đề là nếu mất đi khối bánh lớn này, trừ bỏ chúng ta, bên Philippines đối tuyến Nam Hàn này cũng rất có hứng thú, nếu để cho bọn họ đoạt tuyến này, muốn đưa quân vào Nhật Bản và đại lục sẽ dễ dàng, đối với chúng ta là một uy hϊếp lớn!"

"Xác thực, kỳ thật chia 6-4 chúng ta cũng không phải không có lợi nhuận, chỉ sợ vì nhỏ mất lớn, mất nhiều hơn được."

Thảo luận lại lần nữa lâm vào cục diện bế tắc, mọi người ý kiến khác nhau, không cam lòng bị đối phương đi lên trên nhưng cũng không dám liều kết luận.

"Xem ra chúng ta phải cùng đối phương nói chuyện, nghĩ biện pháp thuyết phục bọn họ đồng ý điều kiện của chúng ta." Chu lão đại nói, vấn đề lại vòng trở lại điểm bắt đầu.

Lúc này Hùng Bưu đứng lên hăng hái thét to. "Lão đại, làm gì chịu thiệt đối phương? Thế lực của chúng ta ở Đông Nam Á bọn họ cũng không phải không biết, nếu không hợp tác với chúng ta, cũng là tổn thất của bọn họ, đối phương là đang cố ý làm chúng ta sợ!"

"Ý của cậu là —"

"Vẫn là chia 6- 4, đồ là chúng ta ra, đương nhiên kiên trì chia 6 phần, đồng thời lén chèn ép Philippines, để cho bọn họ biết ai mới là lão đại ở Đông Nam Á, bảo bọn hắn an phận chút!"

Chu lão đại trầm ngâm một lát, ánh mắt dời về phía Lôi Đình Lạc thủy chung trầm mặc. "Đình Lạc, ý tứ của cậu thì sao?" Ánh mắt của mọi người toàn bộ chuyển hướng hắn.

Lôi Đình Lạc rướn thân thể lười biếng, lạnh nhạt nói : "Giao dịch mua bán, ích lợi phải chú ý, nhưng cái tình cũng không thể đắc tội, mua bán phải làm tất cả vui mừng sau này mới có thể đàm phán tiếp, đối phương công phu sư tử ngoạm, chưa hẳn hoàn toàn vì tiền, theo tôi thấy bọn họ chủ yếu là muốn thí nghiệm hạn độ của chúng ta ở đâu, dù sao đây là lần đầu tiên mua bán, cả hai cũng không hiểu biết đối phương."

Thêm Bình Luận