Rachel lên sàn nhảy và hoà vào đám đông vô cùng thoải mái. Cô tự tin khoe những động tác uyển chuyển của mình, còn uốn lượn cơ thể để cho anh thấy.
Diệc Thần bị cuốn hút bởi vẻ đẹp quyến rũ khi cô là chính mình, ánh mắt anh không rời.
Bỗng ở đâu có một người đàn ông lạ từ từ tiến đến chỗ của Rachel, anh ta vừa nhảy vừa xích lại gần như có ý định xấu. Cô có cảm giác nguy hiểm nên dè chừng, người đó bắt đầu buông lời gạ gẫm: “ Em gái! Em xinh đẹp như vậy mà có một mình cô đơn quá… Hay là đi chơi với anh đêm nay”.
Tay anh ta bắt đầu chạm vào eo, cô lập tức đẩy ra. Người đàn ông thích thú lại muốn đυ.ng chạm thì ngay lúc này Diệc Thần đi đến cho hắn một cú đấm lăn xuống sàn. Mọi người xung quanh bắt đầu tản ra, hoảng hốt xem chuyện gì đang xảy ra.
“ Không được chạm vào cô ấy”, anh cảnh cáo.
Người đàn ông đứng dậy với khoé môi chảy máu đầy tức giận: “ Mày là ai mà dám đánh tao?”
Diệc Thần với lời khẳng định chắc nịch: “ Tôi là bạn trai của cô ấy”.
Vừa nghe lời đó từ chính miệng anh, Rachel không do dự, lập tức kéo anh đến và trao cho anh một nụ hôn nồng cháy. Những người đứng xung quanh chứng kiến cảnh tượng này thì hò hét, còn có người vỗ tay vì màn đánh dấu chủ quyền.
Diệc Thần lúc đầu còn chưa hiểu, nhưng sau đó thì cũng chủ động hôn lấy cô. Người đàn ông như chết đứng nhìn hai người thả cẩu lương. Dứt môi, Rachel quay qua nhìn hắn ta với ánh mắt sắc lẹm: “ CÚT!”.
Sau đó cô nắm lấy tay anh: “ Theo tôi!”, rồi một mạch kéo đi.
Nơi cô đưa anh đến là khách sạn, vừa mở cửa phòng đi vào, cánh cửa vừa khép kín, Rachel liền buông túi xuống và ôm chầm lấy anh. Cô hôn tới tấp lên môi anh không kịp thở, Diệc Thần đẩy nhẹ cô dứt môi: “ Chúng ta làm vậy không hay đâu, cô không sợ bạn trai sẽ biết hay sao?”
Rachel bật cười: “ Bạn trai? Ý anh là Cao Dương?”
Anh gật đầu đáp: “ Phải… Lần trước ở buổi tiệc của DIA, cô đã nói…”.
Cô hiểu ra liền lập tức đáp: “ Tôi nói là nếu chứ có khẳng định đâu, là do anh đây suy nghĩ nhiều thôi… Tôi và anh Cao Dương vừa là bạn bè, vừa là đối tác, ngoài ra không còn bất cứ quan hệ nào khác”.
Khi anh biết được cô đang không có mối quan hệ tình cảm nào thì vui trong lòng. Rachel thấy anh có vẻ vẫn không tin thì lùi lại phía sau: “ Nếu anh vẫn không chắc thì có thể rời đi, nhưng tôi phải nói trước… Một khi anh bước chân ra ngoài cửa, ngoài công việc ra thì giữa anh và tôi đừng gặp riêng nhau, tôi không thích dây dưa”.
Diệc Thần đáp lại: “ Còn trường hợp tôi ở lại thì chúng ta có tiếp tục chuyện đang dở dang không Rachel?”
Cô hỏi lại: “ Anh muốn dây dưa?”
“ Không. Anh muốn ở bên em”. Vừa dứt lời, anh tức khắc tiến đến bên cô, tay đỡ lấy khuôn mặt và cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng ấy.
Dù đây chưa phải là lời tỏ tình rõ ràng nhưng cô cũng cảm nhận được anh cũng có tình cảm với mình.
Cả hai vừa hôn vừa đi đến giường và nằm bịch xuống. Anh ngồi dậy cởϊ áσ mình ra và tiếp tục cúi xuống gặm lấy môi cô. Bàn tay bắt đầu chạm vào bờ vai rồi kéo dây váy xuống.
Khác với đêm đầu còn luống cuống, cơ thể của anh lúc này thành thật hơn nhiều. Cảm xúc lẫn hơi thở đã biết kiểm soát sao cho dễ chịu hơn.
Diệc Thần chấm môi lên vai cô rồi đến hõm cổ, còn Rachel nhắm mắt lại vô cùng hưng phấn. Anh muốn cởi chiếc váy này ra, cô hiểu ý mà ngồi dậy quay lưng lại. Cô chủ động vén tóc sang một bên để không bị vướng víu.
Dây kéo ở sau, anh nhẹ nhàng kéo xuống, kéo tới đâu thì da thịt cô lộ đến đó. Tấm lưng trần nuột nà, trắng nõn không tì vết khiến anh ngây ngất một lúc. Đến khi chiếc váy tuột xuống thì anh mới nhớ ra là mình phải làm gì.
Anh đặt môi lên sau gáy, vòng tay ra trước ôm cô vào lòng mình. Rachel từ từ quay người lại, cô đưa tay chạm vào khuôn mặt anh nói: “ Anh có biết môi anh rất đẹp không? Mỗi lần nhìn thấy em đều muốn chạm vào, bằng môi của em”.
Vừa dứt lời, cô liền mím chặt lấy môi anh, lưỡi lúc này cũng chạm vào nhau tạo ra những tiếng nhớp nháp ám muội.
Một lúc sau, hai cơ thể trần như nhộng, anh bắt đầu đẩy hông, đưa vật cứng vào cô bé. “ Ơh~”, tiếng rên đầu tiên từ phía dưới cho biết rằng anh đã đi đúng hướng rồi.
Vì đây là lần thứ hai nên cũng dễ dàng hơn so với đêm hôm ấy, hông anh đẩy ra vào nhẹ nhàng để cả hai tận hưởng trước rồi mới đẩy nhanh tốc độ hơn.
Cứ như thế, cả hai đã trải qua một đêm dài mặn nồng, cháy bỏng bên nhau.
Sáng hôm sau thức giấc, Rachel đưa tay mò mẫm bên cạnh thì trống rỗng. Cô mở mắt nhìn không thấy anh liền ngồi dậy nhìn xung quanh kiểm tra. Đôi mắt đượm buồn, nhỏ giọng: “ Anh ấy lại biến mất nữa rồi”.
“ Em dậy rồi”, anh từ trong phòng tắm bước ra với bộ quần áo tối qua.
Rachel sững sờ, liền nằm xuống đắp mền kín người, che nửa mặt. Anh đi tới ngồi bên cạnh, cúi đầu xuống trêu ghẹo: “ Sao thế? Em mắc cỡ à?”
Cô cười trừ: “ Không phải… Chỉ là cảm thấy có hơi lạ”.
Diệc Thần cười mỉm: “ Người đặt phòng là em, dáng vẻ vội vã ấy, chẳng lẽ em không nhớ?”
“ Ừ thì… Tối qua tôi uống khá là nhiều nên có hơi hăng một chút”, cô ngập ngừng, nhớ lại cảnh tượng đêm qua thì đỏ mặt.
“ Em hối hận?”, anh muốn hỏi rõ.
Rachel nhìn thẳng vào mắt anh nhưng vẫn không hé môi. Cô không hề nhận ra anh có tình cảm với mình mà nghĩ rằng người anh nhớ đến là Thiên Kỳ.
Thật ra tối qua Diệc Thần đã tỏ tình với cô, nhưng vì câu nói chưa chính thức xác định mối quan hệ giữa hai người nên còn có sự hiểu lầm. Anh đứng lên với vẻ mặt thất vọng: “ Có lẽ anh đã quá tự tin về bản thân rồi… Anh không thể hiểu được em, Rachel”.
Khi anh quay người đi cô vội nắm lấy tay anh giải thích: “ Tôi không phải loại người như anh nghĩ đâu. Có một vài vấn đề tôi muốn làm rõ trước, tôi không thích trở thành cái bóng của ai”. Hai người với sự nghi hoặc nhìn nhau.
#Lịch cập nhật tuần này: T2; T6