Chapter 133: Thuốc mê

Câu hỏi này khiến ông né tránh: “ Con nɠɵạı ŧìиɧ là sai, tại sao lại không hề biết quay đầu?”

“ Ba hãy nói con biết đi, ba đã biết chuyện Ninh Hinh không hề bị mù phải vậy không?”, anh muốn biết sự thật.

Khi người giúp việc mang lên, cô liền lập tức chặn lại: “ Để tôi mang vào, dì làm gì thì làm đi”.

Người giúp việc cũng dè chừng nhưng phận là tớ thì không dám cãi chủ. Ninh Hinh đắc ý nhìn rồi mang vào cho hai cha con.

‘Knock-knock’, cô lên tiếng: “ Ba ơi! Con vào nhé ạ”, cô mở cửa đi vào.

Vừa đi đến bàn, cô vừa nói: “ Con có pha trà cho ba và anh Thành, hai người dùng đi ạ”.

Cô đặt hai ly trà lên bàn, bản thân cũng ngồi xuống cạnh Vĩ Thành: “ Biết ba thích uống trà nên con pha ạ. Đây là trà Bích Loa Xuân ở Tô Châu, tỉnh Giang Tô mà ba mang về biếu riêng ba chồng. Loại trà này uống rất tốt cho sức khỏe ạ, dành cho người hạ huyết áp, tốt cho dạ dày, và đặc biệt là phòng chống bệnh ung thư”.

“ Con dâu ba tâm lý quá!”, ông khen ngợi và cầm lên uống một ngụm.

“ Đúng là trà ngon! Một lúc nữa ba sẽ gọi cảm ơn thông gia vì món quà quý”.

Ninh Hinh đưa ly trà còn lại cho Vĩ Thành: “ Chồng à! Anh cũng uống thử đi”.

Anh không quan tâm nhưng ông Hà lại nhăn mặt: “ Vợ con có lòng như thế rồi, uống một chút thì có làm sao”.

Vĩ Thành chán nản, cầm ly trà uống một hơi cạn rồi đứng lên: “ Con xin phép!”, nói xong thì anh rời đi.

Ông Hà an ủi: “ Vĩ Thành từ nhỏ đã khó tính, con đừng trách chồng con”.

Ninh Hinh cười tươi: “ Con hiểu mà ạ! Chắc là anh ấy cần thêm chút thời gian”.

Vĩ Thành trở về phòng lấy ít quần áo và giấy tờ công ty. Ninh Hinh lúc này đi vào: “ Anh tránh mặt em vài ngày thì được chứ cả đời thì không. Ba đã hạ mình đến Lâm gia rước em về như thế rồi mà anh vẫn ngoan cố, anh đang làm ba buồn lắm đó”.

Anh không quan tâm cứ thế mà sắp đồ đạc vào vali, Ninh Hinh cười ẩn ý đến vuốt ve cánh tay anh: “ Vĩ Thành à! Anh đừng lạnh lùng như vậy nữa, hãy nhớ lại những đêm ân ái của chúng ta”.

Đôi mắt anh đột nhiên mờ dần mà gục xuống giường, cô gọi: “ Chồng à! Anh bị làm sao vậy?”

Không nghe anh hồi đáp, Ninh Hinh cười nhếch mép. Thì ra là lúc nãy cô đã bỏ thuốc mê vào ly trà của anh, đúng 2’ thì thuốc quả thật có tác dụng.

Cô ngồi xuống cạnh bên, đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh: “ Đây là anh ép em, đừng giận em đó”.

Bàn tay cô từ từ lướt xuống cổ áo rồi bắt đầu gỡ từng cúc áo ra, không chần chừ mà cúi xuống hôn lên cổ anh. Ninh Hinh cởi toàn bộ quần áo anh xuống, nhưng cô dùng cách nào thì cậu nhỏ vẫn không cương lên được. Quả thật chỉ có Thiên Kỳ là người duy nhất khiến anh có cảm giác.

Đang hành sự thì có điện thoại gọi đến, Ninh Hinh cầm điện thoại anh lên thì đó là Thiên Kỳ. Cô không chờ đợi liền lập tức nhấc máy: “ Xin chào cô Lý!”.

Nghe giọng nói quen thuộc, Thiên Kỳ liền lập tức nhận ra: “ Lâm Ninh Hinh”.

“ Cô kỳ thật! Gọi cho chồng tôi vào giờ này là muốn gì đây?”, Ninh Hinh với giọng khıêυ khí©h.

Thiên Kỳ bình tĩnh: “ Vĩ Thành đang ở đâu?”

Ninh Hinh ngồi lên cơ thể trần trụi của anh, chạm vào từng múi bụng trả lời: “ Đang ở cạnh tôi… À, nói đúng ra là đang nằm ở phía dưới tôi”.

Nghe được những lời ẩn ý này, Thiên Kỳ không tin: “ Cô đã làm gì anh ấy?”

Ninh Hinh làm vẻ mặt hưng phấn, bắt đầu rêи ɾỉ tiếng lớn: “ Ưh~… Ưh~… Ưh… Thành à!.. Anh nhẹ thôi! Sâu quá á… Ahh~”.

Trong khi đó Vĩ Thành vẫn nằm bất động, không hề hay biết Thiên Kỳ đang chịu những trò biếи ŧɦái điên rồ, và anh chính là công cụ.

Thiên Kỳ hoảng loạn, vội cúp máy trước. Hiện Vĩ Thành đang thật sự ở nhà, và đang ở trên giường làm chuyện ấy. Cô nửa tin nửa ngờ muốn xác minh nhưng đi đến cửa thì bước chân chợt dừng. Ở Hà gia, Vĩ Thành vẫn chưa ly hôn, cô đến đó với tư cách gì đây chứ?

Chưa ổn định tinh thần thì có tin nhắn gửi đến, đó là loạt hình ảnh Ninh Hinh nằm trong lòng Vĩ Thành đầy ân ái. Cả hai người đều không mặc gì, nằm ngủ trên chính chiếc giường đó, trong căn phòng đó.

Lúc này Thiên Kỳ không tin thì cũng phải bị lung lay, âm thanh, hình ảnh đều rõ ràng, nước mắt khi này đã nặng trĩu mà rơi xuống.

Không phải anh ấy đã nói là sẽ không về Hà gia ngủ cho đến khi Lâm Ninh Hinh rời đi sao. Anh ấy đã hứa với cô hôm qua nhưng hôm nay lại thay đổi. Thiên Kỳ buồn bã, nước mắt không ngừng chảy ra trong sự thất vọng.



Trong một quán bar, nơi âm nhạc và rượu cùng hoà quyện vào nhau. Người người đều tận hưởng, ở bàn bar, Diệc Thần và Rachel đang tâm sự.

Dường như Rachel đã hơi say, cô uống khá nhiều rồi. Diệc Thần hỏi han: “ Cô có chuyện gì không vui thì có thể nói với tôi, uống nhiều sẽ say thật đó”.

Cô nhìn anh bằng đôi mắt long lanh vài giây rồi tiếp tục uống một ngụm: “ Tửu lượng của tôi cũng không kém đâu, gấp đôi số này tôi cũng không ngán”.

Anh mỉm cười: “ Phụ nữ hiện đại ai cũng đều mạnh mẽ như vậy sao?”

“ Anh từng hẹn hò bao giờ chưa?”, cô đột nhiên hỏi lại.

Diệc Thần có hơi ngạc nhiên, vì ở tuổi anh đúng ra là cũng phải có vài mối tình vắt vai rồi mới đúng. Trước giờ anh toàn đơn phương, chưa trong mối quan hệ nào chính thức thì phải trả lời thế nào mới ổn.

Thấy anh im lặng, cô liền giúp đỡ: “ Khó trả lời như thế sao? Một là nhiều đến nỗi không nhớ, hai là chưa từng. Theo sự hiểu biết của tôi về anh thì… anh thuộc câu trả lời thứ hai”.

Anh cười nhạt: “ Cô biết câu trả lời rồi thì sao lại hỏi tôi?”

“ Vì phụ nữ hiện đại cũng là phụ nữ mà, chỉ khác nhau ở chỗ đối phương là ai… Nếu là người bình thường, họ sẽ phải thật mạnh mẽ. Còn là người mà họ thích, anh sẽ thấy cô ấy cũng cần được che chở”, cô trả lời câu hỏi từ anh.

“ Là vậy à!”, anh cảm thán.

Rachel cụng ly với anh rồi khuyên nhủ: “ Tại sao anh không từ bỏ cô gái đó đi, yêu đơn phương vốn dĩ không có hồi kết đẹp?”

Diệc Thần quay qua nhìn cô hỏi một câu: “ Có vẻ như tôi không có duyên với tình yêu. Thật khó tin! Khi tôi vẫn không dứt được với cái gọi là tình yêu đơn phương. Cô gái lúc trước, tôi đã buông rồi, sau đó lại là một cô gái khác”.

Người anh nói đến là Rachel nhưng dường như cô vẫn chưa nhận ra. Cô tìm hiểu: “ Cô ấy độc thân chứ?”

“ Không, cô ấy có bạn trai rồi”.

Cô vỗ vai anh nói: “ Vậy là anh thật sự là xui quá rồi đó… Không vấn đề! Ở đây cũng có rất nhiều cô gái xinh đẹp, anh cũng phải nên chủ động một chút”.

Tuy Rachel tỏ ra vui vẻ, nhưng trong lòng đã có chút thất vọng. Cô ngỏ lời: “ Anh muốn nhảy không?”

Anh mỉm cười ngại lắc đầu, cô nói: “ Nhạt nhẽo! Vậy anh ngồi ở đây xem tôi nhảy cũng được”, rồi nháy mắt quay đi.

#Tuần sau mình off nhé ạ