Chương 29: Đại sứ hình tượng - alexander

Chương 29: Đại sứ hình tượng - Alexander

Đối với một vài loài động vật ở vùng địa cực mà nói, cực dạ là một tin tức tốt, mang ý nghĩa bọn họ có nhiều cơ hội săn được con mồi hơn, mà với một vài loài động vật khác thì lại là tin xấu, bởi vì chúng nó là đối tượng bị săn bắt.

Những động vật bay được như cú tuyết, cắt Bắc Cực và kền kền thuộc về nhóm chim dữ có khả năng nhìn trong đêm khá tốt, có thể sống trong kỳ cực dạ như cá gặp nước. Mà đối lập với chúng chính là tuần lộc, khả năng nhìn trong đêm có hạn, sẽ rất dễ trở thành đối tượng bị săn gϊếŧ của các loài động vật ăn thịt khác.

Còn về gấu bắc cực đứng trên đỉnh chuỗi đồ ăn vùng địa cực thì, bất kể ban ngày hay ban đêm, dường như đều không ảnh hưởng gì đến chúng nó.

Ngoại trừ những con gấu bắc cực khắp nơi đều có khuyết điểm, ví dụ như vị đang nhận được rất nhiều sự chú ý – Alexander đây.

Dù là ai cũng chưa từng nghĩ đến cậu lại sợ tối.

Một con gấu bắc cực sợ tối, đang trải qua thời gian cực dạ.

#Cực dạ đã tới, không thể quay chụp được Otis và Alexander đáng yêu#

Trên diễn đàn người yêu thích vùng địa cực, mọi người vừa chúc mừng cực dạ đã đến, vừa đăng bình luận cảm thán đáng tiếc, không thể tiếp tục theo dõi hành tung của các con vật đáng yêu thật sự là quá đáng tiếc.

Không chỉ là Otis và Alexander, mà còn có những động vật khác. Nhưng bàn về độ phổ biến, Otis và Alexander trước mắt là hai con vật nổi tiếng nhất.

Bọn chúng là người đầu tiên thu hoạch một đám fans, mà sự yêu thích là có thể đồng cảm, nhóm fans này rất tích cực chia sẻ những câu chuyện và hình ảnh của Otis và Alexander ở những trang mạng khác, giúp cho hai chú gấu bắc cực đáng yêu này tích cóp thêm một đợt fans mới.

Trải qua một mùa hè tích lũy, Otis và Alexander dần dần có xu hướng trở thành hai vị gấu đại ngôn* cho Bắc Cực.

*Đại ngôn: Từ trong giới giải trí, nghĩa là "người đại diện cho một thương hiệu", ý tác giả ở đây chính là hại vị nvc sắp đại diện "thương hiệu" Bắc Cực (: D)

Những người quan tâm đến hoàn cảnh hai cực rất vui mừng về việc này, cũng rất kích động khi thấy hai chú gấu bắc cực hấp dẫn được nhiều ánh mắt trên khắp thế giới về đây như vậy.

Bọn họ hy vọng Otis và Alexander càng nổi tiếng. Khiến càng nhiều người nguyện ý đi tìm hiểu gấu bắc cực và hoàn cảnh của hai cực hiện tại. Khiến càng nhiều người vì những sinh mệnh nhỏ bé đáng yêu này mà mỗi ngày đều cổ vũ bản thân góp một viên gạch cho công tác bảo vệ môi trường Trái Đất.

Thật ra nhóm fans đời đầu vốn tích cực tuyên truyền Otis và Alexander đang có hơi lo lắng, ây, cứ tiếp tục như thế này thì sẽ không dẫn đến việc ấn tượng của mọi người trên thế giới về gấu bắc cực đều sẽ dừng lại ở hình ảnh trắng trẻo mập mạp này ư?

Nhìn tinh thần, vẻ mặt của Alexander đi, có chỗ nào là trải qua cuộc sống dày vò đâu?

Rõ ràng là còn trắng trẻo xinh xắn hơn cả thú cưng trong nhà nữa.

#Bàn về tính khả thi của việc Alexander giảm béo#

: Chuyện là thế này, tôi là một giáo sư đại học, định kỳ phát biểu một bài luận văn liên quan đến Bắc Cực. Mấy ngày trước tôi có phát hai tin về Otis và Alexander, thuận tay đính kèm ảnh chụp của hai cu cậu này. Thế là sau đó có người nhắn riêng cho tôi bảo, nhìn hai chú gấu bắc cực này khiến bọn họ cảm thấy hoàn cảnh sinh hoạt ở Bắc Cực vẫn còn ổn. Tôi: .

: Tôi cũng thế, tôi là người Na Uy, tài khoản cá nhân của tôi ngày nào cũng có người nhắn tin, bảo, hai chú gấu bắc cực này trông đẹp quá, có phải là nhà nước mình đang nuôi dưỡng không, lại bảo quốc gia chúng ta giàu dữ.

: Otis và Alexander là gấu bắc cực sinh ra trên đảo Greenland!

: Tui biết ngay là sẽ có người nhầm lẫn, [ che mặt /] [ che mặt /] [ che mặt /] Alexander trông còn sống tốt hơn tui nữa. Nếu để nó làm đại sứ hình tượng thật sự sẽ khiến người ta cảm thấy gấu bắc cực sống rất tốt, việc này cũng không thể trách người ta được.

Bất kể ai nhìn thấy một con động vật "nhỏ" trắng trẻo, mập mạp, đều sẽ nghĩ rằng nó sống rất tốt, không gặp khó khăn gì.

: Vấn đề là những con gấu bắc cực mặt xám mày tro, gầy trơ cả xương không thể thoát vòng được, cười khóc, chỉ có như Alexander như vậy, khiến mọi người cảm thấy thích thú, mới có thể thoát vòng. Nhưng mà đẩy nó ra thì lại khiến mọi người lầm tưởng hoàn cảnh Bắc Cực rất tốt, bó tay, nồi này ai tiếp?

: Là Otis sai, khụ, cũng không hẳn sai, mình vẫn hy vọng gấu mẹ khắp thiên hạ này đều sẽ nuôi con mình giống như nó.

: Otis – Một con gấu bắc cực đực khiến mọi con gấu bắc cực cái xấu hổ.

: Vậy các vị thảo luận đến ngang đâu rồi?

: Chẳng ngang đâu cả, Alexander giảm một hai ký thịt, đêm nay Otis sẽ vào nhà you diệt khẩu.

: Muốn Alexander gầy xuống trừ phi bạn có thể bước qua xác Otis.

: Phải nói, cơ bản là Otis không muốn nhóc gấu đi ra làm ăn gì cả, cho dù tôi đứng ở góc độ là con người cũng lý giải suy nghĩ của nó.

Ai lại hy vọng bảo bối mình coi chừng mỗi ngày bị nhiều người nhòm ngó cơ chứ.

Cho nên cái đề tài này ngoại trừ chứng minh Otis trông chừng nhóc gấu bắc cực rất chặt ra thì có vẻ như không còn tác dụng nào khác.

Nhìn xem, ngay cả người trên diễn đàn đều biết Otis trông chừng nhóc gấu bắc cực rất chặt, thậm chí còn bắt cóc bé Vàng để ra lệnh cho gấu nhỏ, cực kỳ giống như những bố mẹ giấu đồ chơi của con mình đi khi chúng nó không chịu ăn cơm.

Khắp nơi đều là tình yêu đong đầy.

Thân là đương sự, Kiều Thất Tịch thật ra chưa từng cảm giác bị trói buộc hay bị quản chế, ngược lại vì lúc này trời tối thui nên cậu cực thích dán Otis.

Đương nhiên đối phương cũng không ghét bỏ điều đó!

Dừng chân bên bờ vịnh khoảng mấy ngày sau, Kiều Thất Tịch tự cảm thấy bản thân vô dụng quá nên đã cố gắng thích nghi được với bóng đêm, hoặc là nói đã quen thuộc bóng đêm trên vùng vịnh này nên không còn sợ hãi như trước nữa.

Vừa vặn trong vịnh có không ít cá, có cá hồi chấm Bắc Cực, cá Smelt*, cá Tuyết mình dài, đều là đồ ăn gấu bắc cực thích ăn.

*Cá Smelt: Kết hợp một số loài cá nhỏ, thường sống theo bầy đàn.

Dưới sự che dấu của bóng đêm, những loài cá vốn sống dưới biển sâu rốt cuộc cũng bơi lên mặt nước hoạt động.

Mặc dù kỹ thuật vồ cá voi của Kiều Thất Tịch chẳng ra gì, nhưng ở phương diện bắt cá thì không tệ lắm, nằm trong nhóm gấu có thể một mình sinh hoạt không tự bỏ đói bản thân.

Ngân hà trên bầu trời đêm lộng lẫy, mỹ lệ hấp dẫn, dù cho chụp ở góc cạnh nào cũng là một tấm bổ mắt, chứng tỏ rằng dù là cực dạ nhưng hoàn cảnh vẫn chưa đến nỗi quá tối.

Kiều Thất Tịch vốn dĩ sợ hãi là vì trên mặt biển vẫn luôn lơ lửng một đám sương mù mông lung, quỷ dị, cộng với tiếng sóng vỗ và các loại âm thanh trên đại dương, bốn phía nhìn không thấy bờ, cực kỳ giống như cảnh tượng trong phim ma.

Nhưng mà hiện tại quen thuộc rồi, cậu đã có thể can đảm rời đi Otis, bơi ra xa bờ biển hơn, đến chỗ sâu bắt cá.

Một con cá Smelt mùi vị cực tốt bị nhóc gấu bắc cực ngậm ở trong miệng. Cậu vui vẻ rạo rực trồi lên mặt nước, bơi tới một tảng đá ngầm ở gần đó, leo lên nằm xuống hưởng thụ thành quả lao động.

Nghiêng đầu ăn đến một nửa, Kiều Thất Tịch mắt sắc phát hiện trên mặt nước đằng xa có một cái đầu gấu trắng bơi lại đây. Phản ứng đầu tiên của cậu chính là nghĩ rằng Otis đến, cho nên nhả ra nửa còn lại của con cá, định nhường phần đuôi cho Otis ăn.

Nhưng rất nhanh sau đó, Kiều Thất Tịch phát hiện không đúng, Otis hẳn là đang ở phía sau khu thủy vực này, không thể từ phương hướng kia bơi lại đây, cho nên con gấu bắc cực này không phải Otis.

"?"

Gấu nhỏ từng nghiên cứu qua Binh Pháp Tôn Tử, lập tức ngậm lên con cá, xoay người một đầu đâm vào nước biển, trở về tìm đại lão.

Chỉ cần cậu bơi thật nhanh, nguy hiểm sẽ không đuổi kịp cậu.

Trên vùng biển đen như mực mênh mông sương mù, Otis rầm một tiếng nổi lên khỏi mặt biển, trong miệng cắn một con cá biển còn đang quẫy đuôi. Nó đang định đi tìm nhóc gấu thì bỗng cảm thấy một quả cầu thịt bắn vào l*иg ngực, cho nó một cái ôm thật bự.

Otis híp đôi mắt, còn chưa kịp đưa cá đút cho gấu nhỏ thì đã nhận ra có kẻ xâm lấn từ xa bơi đến.

Hiển nhiên đã có gấu bắc cực khác coi trọng nơi bắt cá ngon nghẻ này.

Thừa dịp đối phương vẫn chưa đến đây, Otis ôm nhóc gấu bơi về phía bờ biển. Nếu chỉ có một mình nó đi kiếm ăn, nó sẽ không ngại chia sẻ vịnh cá này với những con gấu bắc cực khác, hoặc là thẳng thắn đánh một trận cưỡng chế đối phương rời đi, nhưng bây giờ nó đã không còn một mình.

Từ khi có nhóc gấu bắc cực bên người, số lần đánh nhau của Otis giảm xuống nhanh chóng. Trừ phi có tình huống cần thiết phải lộ ra răng nanh để giải quyết, nếu không thì bình thường nó đều sẽ dẫn Kiều Thất Tịch rời đi.

Bọn họ bơi đến một bãi đá ngầm khác, gió biển thổi đến mức Otis híp lại hai mắt.

Đối với việc Otis gặp phải xung đột liền trực tiếp ôm chính mình chạy trốn, Kiều Thất Tịch giơ lên hai cánh tay gấu nhỏ của mình tỏ vẻ tán đồng. Mọi người đều là động vật lâm nguy chết một con liền thiếu một con, hà tất gọi đánh gọi gϊếŧ, hòa thuận mới có càng nhiều cá ăn.

Khu vực biển này không ở được thì đi khu vực biển bên cạnh.

Kiều Thất Tịch ôm lấy đuôi cá, ngẩng đầu liếʍ liếʍ giọt nước trên lông mi Otis, chỉ cần ở bên Otis, đi nơi đâu đều được.

Ây, suýt tí nữa thì quên mất, nhóc gấu bắc cực ngượng ngùng đưa cho Otis nửa phần đuôi cá còn lại, mặc dù chỉ có nửa con, nhưng rất khó bắt!

Nếu không phải nhớ sớm, có khi nửa con cũng không còn.

Vấn đề là, Otis ăn nửa con cá cậu đưa, lại đưa con nó vừa mới bắt kia cho cậu.

Kiều Thất Tịch tính đường nào đều cảm thấy bản thân kiếm lời.

Chờ gấu nhỏ ăn xong, Otis lại ôm gấu nhỏ chui vào trong biển, bơi đến một khu vực biển khác.

Nói cách khác, Kiều Thất Tịch phải rời khỏi hoàn cảnh mà bản thân đã vất vả làm quen, đi tới một nơi mới.

Hoàn – cảnh – mới.

Ai biết nơi mới sẽ như thế nào đâu!

Cảnh vật xa lạ dần dần xuất hiện, bốn cái chân béo của nhóc gấu bắt đầu run rẩy, tim trong l*иg ngực đập bình bịch, ngay cả cặp mắt cũng không biết nên nhìn đi đâu.

Vạn nhất nhìn thấy thứ đồ gì khủng bố thì đến công chuyện liền.

Bơi trong biển một lúc sau, bọn họ thuận lợi lên bờ, đứng ở trên bãi cát lắc bộ lông vẫy nước, xem ra lộ trình sau đó là đất bằng.

Đi đêm có ngày..

Kiều Thất Tịch không dám hó hé, đi sát rạt Otis.

Trời đêm mà Kiều Thất Tịch quen thuộc là nơi đèn đuốc sáng trưng, người người tụ tập, ban đêm nơi vùng hoang dã vẫn cần thời gian để thích ứng.

Otis bảo bọc nhóc gấu hơi hơi run rẩy, lại đưa mặt đến gần, mặt dán mặt ngửi ngửi, dường như đang muốn xác nhận trên người đối phương không có chuyện gì.

Lúc này mới yên tâm bắt đầu lên đường.

Mục tiêu của Otis khá là chính xác, nó muốn mau chóng tìm đến nơi có thể săn mồi, trong quãng thời gian này có thể duy trì lượng đồ ăn sung túc trước khi đông đến.

Bầu trời lấp lánh muôn ngàn ánh sao, hai người cùng nhau đồng hành.

Ngoại trừ ngẫu nhiên có tiếng kêu của động vật hay tiếng sóng biển truyền đến, không gian vẫn luôn yên tĩnh, đây là một loại trải nghiệm khá mới lạ.

Nhóc gấu bắc cực dần dần bình tĩnh lại, từng bước từng bước một đi tới, cậu cảm thấy bản thân đang hòa nhập đất trời nơi đây.

Đoạn thời gian đến Bắc Cực làm việc, cậu vẫn chưa cảm thấy bản thân thuộc về mảnh đất này, thật giống như nơi đây chỉ là một nơi tạm dừng trong nhân sinh của bản thân.

Giữa lúc công tác bận rộn, có được thời gian rảnh, cậu sẽ đi khắp nơi quan sát cảnh đẹp, đúng thế, là quan sát, tựa như thưởng thức đồ vật nhà người khác vậy, mang theo ánh mắt của người bên ngoài.

Chỉ là hiện tại giống như có gì đó đã thay đổi, vùng địa cực không còn là một chốn dừng chân, mà trở thành một nơi để sống, để hoạt động.

Mặc dù nơi sinh sống này đến buổi tối có hơi khủng bố chút.

"Ngao!" Kiều Thất Tịch cảm thấy bầu không khí quá im ắng, trên đường đi quá nhàm chán, cậu quyết định tán gẫu với Otis.

Hì hì, coolboy trầm mặc kiệm lời này sẽ sẵn lòng phản ứng cậu chứ?

"Rống.." Otis quả nhiên bằng lòng cùng cậu tám chuyện, rất nhanh đã đáp lại một tiếng, giọng nói vẫn hồn hậu như vậy.

Nếu bắt buộc phải đem ra phân chia thì, Kiều Thất Tịch cảm thấy giọng mình như giọng shota, ngọt ngọt mềm mềm, còn Otis hoàn toàn chính là giọng tổng công bá đạo, vừa nghe vào tai đã khiến chân gấu béo rụng rời.

Đương nhiên không phải là vì cậu tưởng tượng, mà là bởi vì cậu đã đi mệt.

"Ngao.." Nhóc gấu bắc cực ngáp một cái, phát ra tiếng rù rù ngái ngủ, khóe mắt cũng xuất hiện ướŧ áŧ.

Trong vòng mười phút, Otis đã tìm được một nơi có thể đi ngủ, dùng thân thể cao lớn của bản thân ngăn trở đầu gió duy nhất, để gấu nhỏ ở vị trí bán phong kín, như vậy sẽ khiến cậu ngủ ngon hơn một chút.

Còn về bé Vàng, thì bị đặt ở bên ngoài lẻ loi một mình.

Một quả đầu gấu tròn tròn chui ra, cằm đặt trên cánh tay Otis, mỹ mãn thưởng thức ánh sao trên bàu trời đêm.

Coi như đây là phúc lợi trước khi đi ngủ.

Chuyện về các ngôi sao có rất nhiều, nếu có thể kể một vài câu chuyện cho Otis thì tốt biết bao.

Gấu bắc cực kiến thức hạn hẹp, ngoại trừ ăn và ngủ ra hẳn là chưa từng nghe những câu chuyện cổ tích hay ho thú vị như vậy. Mà hiển nhiên, gấu bắc cực hẳn sẽ không quan tâm những thứ này, chúng nó chắc sẽ hứng thú với đồ ăn của con người nhiều hơn.

Lạp xưởng lớn, trái cây đóng hộp, bánh quy, chép chép miệng, hay là sang năm lại ghé nhà gỗ một chuyến?

Nằm úp sấp một hồi, gấu nhỏ dần ngủ say.

Otis ngẩng đầu liếʍ khuôn mặt đã say ngủ của gấu nhỏ, sau đó nhẹ nhàng ôm đối phương vào trong l*иg ngực mình cọ cọ, rồi cũng nhắm hai mắt lại.

Mặc dù cuộc sống của nó không hấp dẫn như những câu chuyện cổ tích kia, nhưng cũng không phải không thú vị, ngoài những việc nhàm chán giống những con gấu bắc cực khác như lấp đầy bụng, tìm kiếm nơi sinh tồn thích hợp ra, nó còn có một con gấu nhỏ tinh nghịch cổ quái làm bạn.

Lại nói, trước đây một giấc tỉnh lại mặt trời vẫn chói chang, nay mở mắt ra vẫn luôn tối thui một màu.

Cảm giác khá mới mẻ.

Kiểu như, cho dù ngủ bao lâu cũng vẫn luôn cảm thấy trời chưa sáng, có thể ngủ nướng thêm một lát.

Gấu "nướng" tỉnh rồi lại không muốn rời giường, nằm trong l*иg ngực Otis moi chân.

Bất kỳ ai đều không thể ngờ rằng dưới dáng vẻ ngốc ngếch đáng yêu kia đang xảy ra một hồi giao chiến thiên hùng.

Rời giường bắt đầu đi tiếp chứ?

No no, cậu không muốn lên.

Nhưng mà giọng ban đầu lại nói, mày đã sắp thành một con gấu trưởng thành chuẩn bị sống một mình, phải biết thời gian là vàng bạc.

Ồ, gấu nhỏ trở mình tiếp tục moi chân, thật xin lỗi, lời nói như vậy cậu đã nghe từ nhỏ, đã thành miễn dịch.

Chừng nào kế hoạch lớn bao dưỡng Otis còn chưa thành công, mày vẫn chỉ là một con gấu gà mờ vô dụng.

Dám đả kích gấu?

Đến mức này thì không thể nhịn được nữa, Kiều Thất Tịch tràn đầy động lực, lập tức rời giường thành công.

"Ngao ngao ngao."

Việc đầu tiên sau khi rời giường là tự mình tiêm máu gà, một ngày nào đó cậu rốt cuộc sẽ bao dưỡng được Otis!

Giống như thường ngày, nhóc gấu dậy rồi Otis liền tự dậy theo. Nó sẽ kéo nhóc gấu vào l*иg ngực liếʍ láp một trận.

Không thể không nói hành động này hơi biadia, nhưng mà Kiều Thất Tịch mong rằng mọi người không cần nghĩ nhiều, đối với gấu bắc cực mà nói, đây chỉ là rửa mặt mà thôi, thuần khiết như rửa mặt đánh răng của con người vậy.

Mấy người có ai rời giường không đi đánh răng rửa mặt đâu?

Cách làm không giống nhưng mục đích vẫn giống nhau.

Sau khi tiếp nhận một đợt rửa mặt theo phong cách Bắc Cực, Kiều – không muốn liếʍ Otis nhỏ giúp Otis – Thất Tịch cường điệu liếʍ mặt của đối phương vài lần, coi như xong việc.

Sau đó bọn họ phải xuất phát, tiếp tục lên đường.

Con đường phía trước dài đằng đẵng mà lại gian nan, hai chú gấu bắc cực đi được một quãng xa mới tìm tới nơi dừng chân mới.

Ngoại trừ vài cục đá vụn và mấy lùm cây lùn ra, xung quanh là một mảnh hoang vu, hẳn là sẽ không còn có con gấu bắc cực nào khác tụ tập nơi đây.

Kiều Thất Tịch, vị gấu nhỏ dễ sinh ra lòng trung thành với vùng đất nơi mình sinh hoạt, mong rằng bọn họ có thể thuận lời nán lại đây đến khi băng dày.

Otis nhìn trúng một cái hang đá ở đây, cũng không thể nói là hang đá, chỉ là mấy tảng đá lớn xây chồng lên nhau, đúng lúc tạo thành một không gian rỗng.

Đối phương bận rộn ra vào, dọn sạch hạt cát và rác thải bên trong.

Không có công cụ, chỉ có thể dùng tay và miệng.

Đây là nơi tạm dừng ư?

Kiều Thất Tịch tò mò lại gần quan sát, bởi vì bên trong quá hẹp, dùng để ngủ còn có thể, nhưng để hoạt động thì hiển nhiên không đủ, nên Otis ôn hòa lại lễ phép đẩy gấu nhỏ ra.

Bộ dáng cứ như bảo, ngoan, ở ngoài chơi đi, đừng quấy rầy ông đây làm việc.

Kiều Thất Tịch: "!"

Vẫn luôn cùng Otis thói quen xuề xòa, Kiều Thất Tịch thiếu chút nữa thì quên mất gấu bắc cực cũng sẽ có lúc xây tổ.

Thế nhưng thường chỉ có gấu bắc cực cái mới làm điều này, bởi vì gấu bắc cực cái cần cho gấu con một nơi nghỉ ngơi an toàn.

Gấu bắc cực đực không cần ba thứ đồ này.

Thân là người đàn ông độc thân, bọn họ ngủ ở đâu đều được.

Otis bỗng dưng tích cực xây tổ, chẳng lẽ là bị chính mình kích phát tình mẹ?

Kiều Thất Tịch cúi đầu nhìn bản thân, đã không còn nhỏ, gần đây thân thể bắt đầu trổ giò, cả người lớn lên rất nhiều, phỏng chừng đến mùa đông sẽ còn cao lên nữa.

May mà có Otis tận lực cho ăn, cậu hấp thu đủ nhiều chất dinh dưỡng, so với những con gấu bắc cực con bữa đói bữa no khác, cậu vừa lớn nhanh lại đồng thời rất mạnh khỏe.

Nhưng mà có chỗ ở, Kiều Thất Tịch vẫn rất phấn khích, lập tức cùng Otis sắp xếp lại nơi này.

Giữa những tảng đá lớn có khá nhiều khe hở, rất dễ lộng gió biển, vì vậy Kiều Thất Tịch ôm đến một ít cục đá vừa phải chặn lại khe hở.

Hành động của cậu lây sang Otis, rất nhanh sau đó Otis cũng trở thành thành viên khuân vác.

Sau một giờ, nhà đá của hai chú gấu bắc cực hoàn công.

Kiều Thất Tịch vui vẻ ở bên trong lăn vài vòng, trước kia là một con gấu có của cải, giờ đã là một con gấu có nhà cửa rồi.

Ăn mừng xong thì đi ra ngoài nhìn, Otis đang bắt cá không ngừng nghỉ, thật là một chú gấu chăm chỉ giản dị mọi mặt đều tốt.

Vị gấu bắc cực cái trong tương lại kia, a không, gấu bắc cực đực cũng không chăm sóc gấu bắc cực cái mãi mãi.

Ây dô, Kiều Thất Tịch suy nghĩ, hình như không có cách nào ăn vạ Otis mãi được.

Gấu bắc cực đực thật giống như những kẻ tự do trong vạn bụi hoa.