Chương 10
Có điều gì đó không ổn. Grace có thể cảm nhận thấy điều đó một cách rõ ràng khi cô lái xe đến Quảng trường. Julian ngồi ngay cạnh cô, mắt nhìn chăm chăm qua cửa sổ.
Mấy lần cô thử gợi chuyện với anh, nhưng anh vẫn tiếp tục lặng thinh. Cô chỉ có thể đoán nguyên nhân là do anh bị căng thẳng sau sự việc xảy ra ở nhà tắm. Chắc hẳn phải rất khó khăn cho một người đàn ông quen với việc tự chủ bản thân lại bị mất khả năng tự điều khiển như vậy.
Cô lái xe vào bãi để xe công cộng tìm một chỗ đậu xe.
"Ôi, nóng quá!" - Cô kêu lên khi vừa bước khỏi xe đã lập tức bị tấn công bởi bầu không khí oi bức.
Cô nhìn sang Julian đang nheo nheo mắt vì chói, mặc dù đã đeo cặp kính râm mà cô mua cho anh. Mồ hôi của anh đã bắt đầu túa ra.
"Anh có bị nóng quá không?" - Cô hỏi, thầm nghĩ chắc hẳn anh phải cảm thấy kinh khủng lắm khi đóng bộ quần jean và áo sơ mi thế kia.
"Anh sẽ không chết vì nóng đâu, nếu đó là điều làm em lo lắng." - Anh nói giọng chế giễu.
"Chúng ta chỉ đang hơi hờn dỗi một chút thôi phải không?"
"Anh xin lỗi!" - Anh nói và tiến đến đi cạnh cô. "Anh đang trút giận lên đầu em vì những việc không phải do lỗi của em."
"Không sao mà. Em quen làm cái bung xung cho người ta trút giận rồi. Thật ra, đó là nghề của em."
Do không nhìn thấy mắt của anh lúc đó, nên cô không biết liệu anh có ngạc nhiên trước những lời cô nói hay không.
"Đó là điều mà bệnh nhân của em thường làm à?"
Cô gật đầu. "Nhiều khi em sợ dựng tóc gáy lên ấy. Phụ nữ la hét với em không làm em sợ bằng đàn ông."
"Thế họ có làm em đau không?" Sự che chở trong giọng nói của anh khiến cô ngạc nhiên. Nó đem lại cảm giác tuyệt vời một cách khó tả. Cô đã quên cái cảm giác có người che chở cho mình lâu rồi.
"Không, không ai làm em đau cả." - Cô nói cố làm anh bớt căng thẳng. Và cô hy vọng mọi việc vẫn tiếp tục diễn ra êm đẹp như vậy, nhưng sau cú điện thoại của Rodney, cô cũng không dám chắc liệu anh ta có phải là một ngoại lệ sẽ tấn công cô hay không.
Mi thật nực cười. Chỉ vì anh ta đáng sợ không đồng nghĩa với việc anh ta là một kẻ nguy hiểm.
Khuôn mặt Julian trông cứng rắn và nghiêm khắc. "Anh nghĩ em nên tìm một nghề khác."
"Cũng có thể." - Cô nói bừa. Cô không hề có ý định bỏ nghề. "Nào, bây giờ anh muốn đi đâu trước?"
Ạnh nhún vai một cách thờ ơ. "Làm gì đó mới lạ một chút đi."
"Thế thì đi đến thủy cung đi. Ít nhất thì ở đấy cũng có điều hoà nhiệt độ."
Cô khoác tay anh đi qua bãi đỗ xe, xuống đường đi dạo hướng thẳng về phía thủy cung.
Julian vẫn tiếp tục giữ im lặng trong lúc cô mua vé vào cửa và dẫn anh vào bên trong. Anh vẫn không nói gì cho đến khi họ đi qua đường ống nhân tạo bao quanh là nước và ở đó họ có thể nhìn ngắm những loài sinh vật biển khác nhau đang bơi lội.
"Thật không thể tin nổi." - Anh thốt lên khi một con cá đuối khổng lồ bơi ngay trên đầu anh. Nét mặt anh khiến cô liên tưởng đến một đứa trẻ. Một tia sáng lóe lên từ trong mắt anh khiến tim cô ấm lại.
Bỗng máy nhắn tin của cô rung lên. Cô càu nhàu bực bội, đến khi nhìn thấy số máy.
Có ai gọi cho cô từ văn phòng vào ngày thứ 7 thế này nhỉ?
Điên rồ quá.
Cô lôi điện thoại di động khỏi ví để gọi.
"Grace à?" - Beth lên tiếng ngay khi nhấc máy. "Nghe này, tôi đang ở văn phòng. Tối qua chúng ta bị đột nhập."
"Không thể thế được. Ai có thể làm việc đó nhỉ?"
Grace thấy Julian đang chiếu ánh mắt tò mò vào mình. Cô mỉm cười với anh trong khi vẫn nghe Beth Livingston nói, Beth là béc sĩ tâm lý cùng thuê chung văn phòng với cô và Luanne.
"Tôi không biết. Có một đội điều tra tội phạm đang ở đây để lấy dấu vân tay. Nhưng theo tôi thì không có gì quan trọng bị lấy đi. Chị có để cái gì đáng giá trong phòng chị không?"
"Chỉ có cái máy tính thôi."
"Máy tính vẫn còn đây. Có gì nữa không? Có để tiền hay cái gì khác không?"
"Không. Tôi không bao giờ để cái gì giá trị lại đó cả."
"Chờ chút nhé, anh sĩ quan đây muốn nói chuyện với chị."
Grace chờ máy, sau đó nghe thấy một giọng đàn ông cất lên. "Bác sĩ Alexander?"
"Vâng."
"Tôi là sĩ quan Allred. Có vẻ như có ai đó đã lấy mất cuốn sổ tay Rolodex và mấy tập tài liệu của chị. Chị có nghĩ ra ai muốn lấy những thứ đó không?"
"Không, tôi không biết. Anh có cần tôi đến đó không?"
"Tôi nghĩ là không cần đâu. Về cơ bản thì chúng tôi chỉ đang lấy dấu vân tay thôi, nhưng nếu chị có thể nhớ thêm được điều gì thì nhớ gọi điện cho chúng tôi." Anh ta trao lại điện thoại cho Beth.
"Có cần tôi về đó không?" - Grace hỏi.
"Không cần đâu. Thật ra cũng chẳng có gì để làm cả. Buồn tẻ lắm."
"Okay, nếu có việc gì thì cứ gọi tôi nhé."
"Được."
Grace tắt máy và cất vào ví.
"Có chuyện gì không ổn à?" - Julian hỏi.
"Có ai đó đột nhập vào văn phòng bọn em đêm hôm qua."
Anh chau mày hỏi: "Vì sao?"
"Em không biết." Grace khiến anh lại chau mày khi cô nghĩ chuyện đó đã qua rồi. "Em không thể hiểu nổi vì sao có ai đó lại muốn lấy cuốn sổ tay Rolodex của em. Từ khi em mua chiếc máy tính kiêm sổ điện tử Palm Pilot hồi mùa xuân năm ngoái, em không hề dùng đến nó nữa. Chuyện này thật vớ vẩn."
"Thế chúng ta có cần đi không?"
Cô lắc đầu. "Không."
Julian để Grace dẫn đi xem các bể cá khác nhau và đọc những dòng chữ viết bằng ngoại ngữ giải thích các thói quen và đặc điểm sinh sản của từng loài cho anh nghe.
Thánh thần ơi, anh yêu giọng nói của cô khi cô đọc cho anh nghe làm sao. Có gì đó rất dễ chịu ẩn chứa trong giọng nói đó. Anh khoác tay lên vai cô khi họ sánh bước đi. Cô vòng tay ôm eo anh, một ngón tay ngoắc vào cái đ********* quần anh.
Cử chỉ đó khiến anh cảm thấy ấm áp. Và lúc đó, anh nhận ra rằng anh sống vì cảm giác có cô bên cạnh anh.
Khi cô mỉm cười với anh, anh cảm thấy tim đập loạn xạ. Ở người phụ nữ này có cái gì khiến anh xúc động đến vậy?
Nhưng sau đó anh đã biết. Cô là người phụ nữ đầu tiên nhìn nhận anh. Không phải diện mạo, không phải cơ thể, cũng không phải lòng dũng cảm của một chiến binh ở anh. Mà cô nhìn được tận sâu trong tâm hồn anh.
Trước đây anh chưa bao giờ được biết một người nào như vậy.
Grace đối xử với anh như với một người bạn. Và cô đặc biệt thích được giúp đỡ anh. Hay ít nhất cô cũng tỏ ra là như vậy.
Đó là một phần công việc của cô ấy.
Hay nó đã từng như vậy?
Liệu một người phụ nữ tuyệt vời và nhân hậu như cô có thể quan tâm đến một người đàn ông như anh được không?
Cô dừng lại trước một tấm biển khác. Julian đứng ngay sau choàng hai tay lên vai cô. Cô vừa đọc vừa gõ nhè nhẹ vào cánh tay anh.
Toàn thân anh nóng rực lên vì cô, anh cúi xuống đặt cằm lên đầu cô, vừa nghe cô đọc vừa nhìn ngắm đàn cá bơi lội. Mùi thơm từ da thịt cô choán lấy tâm trí anh khiến anh những muốn trở về nhà cô ngay lập tức.
Anh không thể nhớ nổi lần cuối cùng anh thèm muốn một người đàn bà nào như thèm muốn Grace. Thật ra, anh không nghĩ rằng anh từng muốn ai như cái cách anh muốn cô.
Cầu cho số phận rủ lòng thương. Nhưng cô lại ở trong da thịt anh.
Đó chính là điều khiến anh thực sự sợ hãi. Bởi vì cô nắm giữ một phần bên trong anh nơi có thể khiến anh phải chịu đựng một nỗi đau đớn mà anh chưa từng biết đến.
Cô, chỉ có mình cô, sẽ là người có thể làm anh gục ngã.
Sau đó họ rời khỏi thủy cung. Vừa bước ra ngoài, Grace đã co người lại vì nóng, Trong những ngày như thế này, cô thường tự hỏi không biết người ta sống thế nào hồi chưa có điều hòa nhiệt độ.
Cô nhìn sang Julian mỉm cười, Bây giờ anh sẽ là người có thể trả lời cho cô câu hỏi đó. "Nói cho em biết, ngày xưa các anh làm thế nào để sống qua những ngày nóng nực thế này?".
Anh nhướn mày. "Như thế này không gọi là nóng. Nếu em muốn biết thế nào là nóng, hãy thử hành quân qua sa mạc trên người mặc áo giáp và chỉ có một nửa bi đông nước để sống".
Cô nắm chặt tay anh. "Nghe có vẻ nóng quá nhỉ".
Anh không trả lời.
Grace đưa mắt nhìn ra phía quảng trường đang đông chặt người. "Anh có muốn qua chỗ Selena không? Chắc giờ này cô ấy đang có mặt ở cửa hàng. Thứ 7 cô ấy thường rất đông khách".
"Anh đang đi theo em mà".
Grace nắm tay anh kéo băng qua đường đi về phía quảng trường Jackson. Đúng như cô dự đoán, Selena đang ngồi ở quầy hàng với một người khách. Grace định đi thẳng để không làm phiền họ, nhưng Selena vẫy cô lại.
"Này, Grace, cậu còn nhớ Ben không? Hay đúng hơn là Tiến sĩ Lewis dạy mình ở trường?".
Grace ngập ngừng một hồi mới nhận ra người đàn ông bệ vệ trạc tứ tuần.
Còn nhớ ông ta không à? Ông ta chính là người đã cho cô điểm D kéo toàn bộ điểm trung bình các môn học của cô xuống. Còn chưa kể cái tôi của ông ta to cỡ diện tích bang Alaska và đặc biệt ông ta rất thích hạ nhục sinh viên. Thật ra, cô còn nhớ rõ một cô gái tội nghiệp đã khóc khi ông ta trả bài thi hết môn. Người đàn ông này khi đó đã cười trước phản ứng của cô gái.
"Xin chào." - Grace nói, cố gắng không để lộ ác cảm. Cô cho rằng người đàn ông này không thể không đáng ghét được. Là một tiến sĩ tốt nghiệp Harvard, người đàn ông này nghĩ rằng cả thế giới xoay quanh ông ta.
"Cô Alexander." - Ông ta nói vẫn với cái giọng đầy ác ý mà cô nhớ rõ và vô cùng căm ghét.
"Thật ra là Tiến sĩ Alexander." - Cô đính chính, hởi lòng hởi dạ khi thấy ông ta tròn mắt ngạc nhiên.
"Xin thứ lỗi cho tôi." - Ông ta nói với cái giọng chả có vẻ gì là hối lỗi cả.
"Tôi và Ben đang nói chuyện về Hy Lạp cổ đại". - Selena nói, nở nụ cười tinh quái về phía Julian. "Tôi ủng hộ quan điểm cho rằng Aphrodite là con gái của Uranus 1".
Ben trợn mắt. "Tôi đã nói với cô rồi, quan điểm được chấp nhận là bà ta là con của thần Dớt và Dione 2. Đến khi nào cô mới chịu đầu hàng và nhất trí với chúng tôi?".
Selena phớt lờ ông ta. "Julian, anh nói đi, ai đúng?".
"Cô đúng." - Anh nói với Selena. Ben đưa mắt nhìn Julian một cách ngạo mạn, Grace biết ông ta chẳng thấy gì ở Julian ngoài một anh chàng rất đẹp trai, một anh chàng có lẽ chỉ biết đến bia và ô tô thôi. "Này chàng trai trẻ, cậu đã bao giờ đọc Homer chưa? Mà cậu có biết ông ấy là ai không?".
Grace cố nín cười trước câu hỏi của ông ta. Cô nóng lòng chờ xem phản ứng của Julian.
Julian phá lên cười. "Tôi đã đọc tất cả các tác phẩm của Homer. NHững câu chuyện của ông là một tập hợp của những câu chuyện truyền thuyết được kể đi kể lại cho đến khi sự thật của thế giới cổ đại đã bị rơi rụng gần hết, trong khi tác phẩm Thần hệ của Hesiod được viết dưới sự giúp đỡ trực tiếp của Clio 3".
Tiến sĩ Lewis nói gì đó bằng tiếng Hy Lạp cổ.
Julian trả lời lại bằng tiếng Anh: "Đó không chỉ là một ý kiến đâu Tiến sĩ ạ, điều đó tình cờ lại là sự thật đấy."
Ben đã nhìn Julian bằng ánh mắt khác, tuy nhiên cô vẫn có thể khẳng định rằng ông ta chưa sẵn lòng tin rằng một người có diện mạo như Julian có thể hiểu biết về lĩnh vực của ông ta. "Thế làm sao anh biết được điều đó?".
Julian trả lời bằng tiếng Hy Lạp.
Lần đầu tiên kể từ khi biết người đàn ông này cách đây một htập kỷ, Grace thấy vị tiến sĩ tỏ vẻ kinh ngạc. "Chúa ơi!" - ông ta thốt lên - "Anh nói như thể anh sinh ra để nói thứ ngôn ngữ đó".
Julian mỉm cười ý nhị nhìn Grace.
"Tôi đã nói với anh rồi mà." - Selena nói. "Anh ấy biết về các vị thần Hy Lạp hơn bất kỳ ai trên trái đất này".
Tiến sĩ Lewis phát hiện ra chiếc nhẫn trên tay Julian. "Đây có phải là thứ mà tôi nghĩ không?" - Ông ta hỏi. "Nó có phải là nhẫn của nguyên soái không?".
Julian gật đầu. "Đúng rồi".
"Nếu anh không phiền thì cho tôi xem thử một chút".
Julian tháo chiếc nhẫn khỏi ngón tay và đưa cho ông ta.
Tiến sĩ Lewis hít một hơi dài. "Của người Macedon à? Tôi đoán là thế kỷ thứ 2 trước Công nguyên".
"Rất giỏi".
"Quả là một bản sao hoàn hảo." - Ben nói và đưa trả lại anh chiếc nhẫn.
Julian đeo lại chiếc nhẫn vào tay. "Đây không phải là một bản sao đâu".
"Không phải ư!?" - Ben kêu lên giọng nghi ngờ. "Nó không thể là nhẫn thật được. Thời đó quá xa rồi".
"Nó do một nhà sưu tầm cá nhân cất giữ." - Selena nói chen vào.
Ben hết nhìn người nọ lại nhìn sang người kia. "Làm thế nào anh lại có nó?" - Ông ta hỏi Julian.
Julian im lặng khi nhớ lại cái ngày anh được trao chiếc nhẫn. Anh và Kyrian xứ Thrace cùng được thăng chức sau khi hai người dũng cảm chiến đấu cứu thành Themopoly khỏi tay quân La Mã.
Đó là một trận chiến đấu khốc liệt, dai dẳng và đẫm máu.
Đội quân của họ đã bị tan tác và chỉ còn hai người bọn họ chiến đấu bảo vệ thành. Julian cứ nghĩ Kyrian cũng sẽ bỏ mặc anh, nhưng anh chàng ngốc nghếch trẻ tuổi đó đã chỉ mỉm cười với anh, mỗi tay cầm một kiếm và nói: "Hôm nay là một ngày đẹp trời để chết. Chúng ta hãy cứ gϊếŧ càng nhiều bọn chó đẻ La Mã càng tốt trước khi chúng ta phải lên đò của Charon 4.
Là một kẻ hoàn toàn điên khùng. Kyrian lúc nào cũng vũ dũng vô mưu.
Sau đó, họ đã cùng nhau uống say ăn mừng chiến thắng. Và buổi sáng tiếp theo, họ tỉnh dậy và được thăng chức.
Có thánh thần, trong số những người mà Julian biết ở Macedon, Kyrian là người mà anh nhớ nhất. Kyrian là người duy nhất từng đứng sau lưng để bảo vệ anh.
"Đó là một món quà." - Julian trả lời.
Ben liếc nhìn bàn tay Julian, ánh mắt đầy thèm thuồng. "Anh có định bán nó không? Tôi sẵn lòng trả giá cao để mua nó".
"Không bao giờ." - Julian trả lời khi nhớ lại những vết thương mà anh phải chịu trong trận chiến bảo vệ thành Themopoly. "Anh không biết tôi đã phải trải qua những gì để có được nó đâu".
Ben lắc đầu. "Tôi ước gì có ai đó trao cho tôi món quà như thế này. Anh có thông tin gì về giá trị của nó không?".
"Lần cuối cùng tôi được biết thì giá trị của nó là vàng ròng tương đương trọng lượng cơ thể tôi".
Ben phá lên cười, đập tay xuống mặt bàn bói bài của Selena. "Nói hay lắm. Đó chính là số tiền chuộc mọt tướng quân bị bắt làm tù binh đúng không?".
"Đối với những kẻ hèn nhát không dám chết trên chiến trường thì đúng là như vậy".
Sự tôn trọng hiện lên trong mắt Ben khi ông ta nhìn Julian. "Anh có biết chiếc nhẫn thuộc về ai không?".
"Thuộc về Julian xứ Macedon. Anh đã bao giờ nghe nói về ông ta chưa, Ben?" - Selena trả lời thay cho Julian.
Ben há hốc mồm. Mắt trợn tròn lên. "Cô nói nghiêm túc không đấy? Cô có biết đó là ai không?"
Selena giả bộ ngơ ngác.
"Nghĩa là cô không biết," - Ben tiếp tục giảng giải. "Tesius viết rằng Julian sẽ trở thành một Alexander Đại đế thứ 2. Julian là con trai của Nguyên soái Diokles người Sparta, còn được biết dưới cái tên "Diokles đồ tể". Người đàn ông đó đã khiến cho Marquis de Sade trông như Ronald McDonald."
"Có tin đồn rằng Julian là kết quả của sự kết hợp giữa vị nguyên soái với Nữ thần Aphrodite sau khi ông ta cứu một ngôi đền của bà khỏi bị mạo phạm. Tất nhiên, ngày nay người ta cho rằng mẹ của anh ta thật ra là một nữ tu sĩ tại đền thờ Aphrodite".
"Thật à?" - Grace hỏi.
Julian đảo mắt. "Không ai quan tâm đến Julian là ai đâu. Người đàn ông đó đã chết từ quá lâu rồi".
Ben phớt lờ câu nói của anh và tiếp tục khoe sự hiểu biết cua rmình. "Người La Mã gọi anh ta là Augustus Julius Punitor..." - ông ta nói rồi quay sang Grace giải thích thêm để cô hiểu - "nghĩa là: Julian - Người trừng phạt vĩ đại. Anh ta và Kyrian thành Thrace đã mở một đường máu xuyên qua Địa Trung Hải trong cuộc chiến tranh lần thứ 4 của Macedon chống lại thành Rome và thề rằng sẽ nhìn thành phố đó đổ dưới chân mình. Anh ta và Kyrian đã gần như thành công trong việc khiến thành Rome phải quy hàng".
"Anh có biết chuyện gì đã xảy ra với Kyrian thành Thrace không?" - Julian hỏi.
Ben khẽ huýt gió. "Anh ta có một kết thúc không mấy tốt đẹp. Anh ta đã bị bắt và bị quân La Mã hành hình vào năm 147 trước Công nguyên".
Nghe đến đó Julian co rúm người lại. Đôi mắt anh lộ rõ vẻ bồn chồn, anh lấy tay nghịch chiếc nhẫn. "Người đàn ông đó có lẽ là một trong những chiến binh giỏi nhất từ xưa đến nay. Anh ta yêu chiến trường hơn bất kỳ ai mà tôi từng biết". Anh lắc đầu nói: "Tôi còn nhớ một lần anh ta đánh xe ngựa vượt qua bức tường khiên để đánh thẳng vào sống lưng quân La Mã. Việc đó giúp cho binh lính của anh ta có thể đánh bại quân địch với số thương vong đếm trong lòng bàn tay". Anh chau mày. "Tôi không thể tin là họ có thể bắt giữ được anh ta".
Ben nhún vai vẻ thản nhiên. "À, thì sau khi Julian biến mất, Kyrian là nguyên soái Macedon duy nhất đáng để đứng đầu quân đội, vậy nên quân La Mã tìm cách săn lùng anh ta không từ một thủ đoạn nào".
"Chuyện gì đã xảy ra với Julian?" - Grace hỏi, tò mò không biết các nhà sử học nói gì về chuyện này.
Julian nhìn cô chằm chằm.
"Không ai biết cả." - Ben nói. "Đó là một trong những bí mật lớn nhất của thế giới cổ đại. Đó là một nguyên soái bất khả chiến bại, vậy mà đùng một cái, ở tuổi 32, anh ta biến mất không để lại dấu vết".
Ben lại vỗ một cái lên chiếc bàn bói bài của Selena. "Lần cuối cùng người ta nhìn thấy Julian là ở trận chiến Conjara. Bằng một nước đi tài tình, anh ta đã lừa được Livius rời bỏ vị trí vững vàng của mình. Đó là một trong những chiến bại thảm hại nhất trong lịch sử La Mã".
"Ai thèm quan tâm chứ?" - Julian càu nhàu.
Ben tảng lờ sự xen ngang của anh. "Sau trận chiến đó, người ta đồn rằng Julian đã nhắn tin tới Scipio con rằng anh sẽ đến tìm Scipio con để trả thù vì Scipio cha đã từng đánh bại quân Macedon. Quá khϊếp sợ, Scipio con đã từ chối không chỉ huy quân đội ở Macedon và thay vào đó xung phong sang chiến đấu ở Tây Ban Nha".
Ben lắc đầu. "Nhưng trước khi Julian kịp thực hiện lời đe dọa của mình, anh ta biến mất. Người ta tìm thấy gia đình anh ta bị thảm sát tại nhà. Và sau đó câu chuyện trở nên thú vị". Ben nhìn sang Selena. "Truyền truyết Macedon thì nói rằng anh ta bị một vết thương nguy kịch trong trận chiến với Livius và trong cơn đau tột cùng, anh ta phi ngựa về nhà gϊếŧ toàn bộ gia đình để họ không bị kẻ thù bắt làm nô ɭệ. Truyền thuyết La Mã thì lại nói rằng Scipio đã cử một nhóm binh lính tấn công Julian giữa đêm khuya. Giả thuyết cho là bọn họ đã gϊếŧ chết anh ta cùng gia đình, rồi sau đó cắt nhỏ xác anh ta đem giấu đi".
Julian khịt mũi trước giả thuyết đó. "Scipio là một kẻ hèn nhát và hợm hĩnh. Hắn mà dám tấn công t..."
"Ồ thời tiết tuyệt quá phải không?" - Grace ngắt lời Julian trước khi anh để lộ tung tích.
"Scipio không phải là một kẻ hèn nhát." - Ben nói với Julian. "Không ai có thể phủ nhận những chiến tích của anh ta ở Tây Ban Nha".
Cô thấy sự căm ghét lóe lên trong mắt Julian.
Nhưng Ben có vẻ không nhận ra điều đó. "Chàng trai trẻ, cái nhẫn của anh quả thật là vô giá. Tôi tha thiết muốn biết làm cách nào người ta có thể sở hữu được nó. Và tôi sẵn sàng đổ máu để được biết điều gì đã xảy ra đối với chủ nhân thực sự của nó".
Grace nhìn sang Selena vẻ không thoải mái.
Julian nhìn Ben cười chua chát. "Julian xứ Macedon phải hứng chịu cơn thịnh nộ của các vị thần và bị trừng phạt cho sự ngạo mạn của mình".
"Tôi cho rằng đó cũng là một cách giải thích". Bỗng chuông báo thức ở đồng hồ của ông ta kêu lên. "Khỉ thật, đến giờ tôi phải đi đón vợ rồi".
Ông ta đứng dậy và chìa tay ra cho Julian. "Chúng ta gặp nhau không đúng lúc rồi, tôi là Ben Lewis".
"Tôi là Julian." - Anh vừa nói vừa lắc tay ông ta.
Ben cười lớn. Nhưng rồi ông ta nhận ra rằng Julian không hề nói đùa. "Thật không?".
"Anh có thể nói tên tôi được đặt theo tên của vị nguyên soái Macedon của anh".
"Chắc cha anh cũng giống cha tôi. Yêu tất cả những gì thuộc về Hy Lạp".
"Thực ra ông ấy trung thành với Sparta".
Ben cười lớn hơn. Ông ta liếc nhìn Selena. "Sao cô không đưa anh ấy đến dự buổi họp mặt sắp tới của chúng ta ở câu lạc bộ Socrates nhỉ? Tôi rất muốn mọi người được gặp anh ấy. Không phải lúc nào tôi cũng tìm được một người biết về lịch sử Hy Lạp cổ đại gần bằng tôi thế này đâu". Nói đoạn ông ta quay sang Julian. "Rất hân hạnh".
"Hẹn gặp lại sau nhé." - Ben nói và vẫy Selena.
"Được." - Selena nói với Julian khi Ben đã lẫn vào đám đông. "Anh, một người bạn của tôi, đã hoàn thành một nhiệm vụ bất khả thi. Anh đã gây ấn tượng với một trong những học giả hàng đầu về Hy Lạp cổ đại của đất nước này".
Julian có vẻ không quan tâm lắm đến điều đó, nhưng Grace thì có. "Lanie này, cậu có nghĩ rằng Julian có thể trở thành một giảng viên đại học khi anh ấy phá vỡ được lời nguyền không? Mình đang nghĩ anh ấy sẽ...".
"Đừng, Grace." - Julina ngắt lời cô.
"Đừng cái gì? Sắp tới anh sẽ cần cái gì đó...".
"Anh sẽ không ở lại đây".
Ánh mắt anh lạnh lẽo vô cảm y như ánh mắt anh đêm đầu tiên khi cô triệu gọi anh. Nó như đâm thẳng vào tim cô.
"Ý anh là gì?" - Grace hỏi.
Anh đưa mắt nhìn đi chỗ khác trả lời: "Athena đã nói bà ấy có thể đưa anh trở về nhà. Một khi lời nguyền được hóa giải, bà ấy sẽ đưa anh trở lại Macedon".
Grace cảm thấy nghẹt thở. "Em hiểu rồi." - Cô nói, mặc dù cô đang chết đi ở trong lòng. "Anh sẽ chỉ lợi dụng thân xác em, rồi sau đó bỏ đi". Họng cô nghẹn đắng. "Ít nhất thì sau đó em cũng không cần phải nhờ Selena lái xe đưa về nhà".
Julian rúm người lại như thể cô vừa tát thẳng vào mặt anh. "Thế em muốn gì ở anh hả Grace? Vì sao em muốn anh ở lại đây?".
Cô không biết phải trả lời câu hỏi đó như thế nào. Tất cả những gì cô biết là cô không muốn anh ra đi. Cô muốn anh ở lại.
Nhưng nếu anh không muốn thì cô cũng không ép.
"Anh biết không," - cô nói và ý nghĩ anh sẽ rời bỏ cô khiến cô tức giận - "em không muốn anh ở lại đây. Thực ra, sao anh không qua nhà Selena ở vài ngày nhỉ?". Rồi cô nhìn sang Selena. "Cậu không phiền chứ?".
Selena há miệng ra rồi lại ngậm miệng lại như con cá đớp không khí.
Julian với tay nắm lấy cô. "Grace...".
"Đừng chạm vào người em." - Cô vừa nói vừa giằng tay khỏi tay anh. "Anh làm em nổi da gà".
"Grace!" - Selena gắt lên. "Mình không thể tin cậu lại...".
"Không sao đâu." - Julian nói giọng trống rỗng, lạnh lùng. "Ít nhất thì cô ấy cũng không tát vào mặt tôi khi trút hơi thở cuối cùng".
Cô đã khiến anh tổn thương. Grace có thể thấy điều đó trong mắt anh, nhưng chính anh cũng làm cô tổn thương. Thật kinh khủng.
"Gặp lại cậu sau." - Cô nói với Selena rồi để mặc Julian đứng đó.
Selena thở dài nhìn Julian trong khi anh dõi theo bước chân Grace đang bỏ đi. Toàn thân anh bất động như đá và cô thấy hàm anh giật giật.
"Họ tấn công, họ ghi bàn. Một cú đánh xuyên thẳng qua tim nhằm trúng vào những dây thần kinh tự ái".
Julian nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt giận dữ. "Nói cho tôi biết, bà đồng. Lẽ ra tôi phải nói thể nào?".
Selena trộn bộ bài. "Tôi không biết." - Cô nói vẻ đăm chiêu. "Tôi đoán là anh không bao giờ có thể phạm sai lầm nếu trung thực".
Julian vuốt mắt rồi ngồi xuống chiếc ghế cạnh chiếc bàn của Selena. Anh không định làm Grace buồn.
Và anh sẽ không bao giờ có thể quên nét mặt cô khi cô quật thẳng những lời này vào mặt anh. "Đừng chạm vào người em. Anh khiến em nổi da gà".
Nỗi buồn đè nặng trong tim khiến anh thấy nghẹt thở. Số phận lại một lần nữa trêu đùa anh.
Chắc hẳn hôm nay là một ngày buồn tẻ của họ trên đỉnh Olympus.
"Anh có muốn tôi bói cho anh một quẻ không?". Câu hỏi của Selena lôi anh ra khỏi những suy nghĩ về quá khứ.
"Có chứ." - Anh trả lời. "Vì sao lại không chứ?". Cô ấy không thể nói với anh bất kỳ điều gì mà anh không biết.
"Câu hỏi của anh là gì?".
"Tôi có bao giờ..." - Julian dừng lại không tiếp tục hỏi cô câu hỏi mà trước đây anh đã từng hỏi bà đồng ở Delphi nữa.
"Liệu tôi có thể giải được lời nguyền không?" - Anh lặng lẽ hỏi.
Selena xáo bộ bài, sau đó rút ra ba quân. Đôi mắt cô mở to.
Anh không cần cô phải đọc ý nghĩ của chúng. Anh có thể tự thấy được, một quân bài có ba thanh kiếm đâm vào một trái tim và một quân bài là một con quỷ đang lôi chiếc xích trói hai người.
"Được rồi," - anh nói với Selena - "thực sự thì tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ thoát khỏi nó".
"Đó không phải là những gì các quân bài nói." - Cô thì thầm. "Nhưng anh sẽ phải vượt qua muôn trùng chông gai đấy".
Anh cười cay đắng. "Chông gai tôi có thể vượt qua được". Chính nỗi đau trong tim mới là thứ sẽ gϊếŧ chết anh.
Grace lau sạch nước mắt khi lái xe về đến nhà. Cô cắn chặt răng, bước ra khỏi xe và đóng sập cửa lại.
Quỷ tha ma bắt Julian đi. Anh ta đáng bị giam giữ trong cuốn sách đó vĩnh viễn. Cô không phải là một miếng thịt cho anh ta xơi lúc đói lòng.
Sao anh ta có thể...
Cô lóng ngóng tra chìa khóa vào cửa.
"Sao anh ấy lại không thể chứ?" - Cô thì thầm khi tìm thấy đúng chìa khóa và mở cửa ra.
Cơn giận nguôi dần trong cô. Cô tự nhận thấy mình thật vô lý. Việc Paul là một con lợn ích kỷ không phải do lỗi của Julian. Và việc cô như con chim sợ cành cong, sợ bị người ta lợi dụng cũng không phải lỗi của anh.
Cô đang đổ lỗi cho Julian vì những việc mà anh không hề liên quan và mặc dù...
Cô chỉ muốn có ai đó yêu mình. Ai đó muốn sống cùng với cô.
Cô hy vọng bằng cách giúp đỡ Julian, anh sẽ ở lại và...
Cô đóng cửa lại, lắc đầu. Cho dù cô có muốn thay đổi việc đó đến đâu, điều đó cũng không đồng nghĩa với việc nó sẽ chiều theo ý cô. Cô đã nghe những điều Ben nói về cuộc đời Julian. Cả câu chuyện mà chính Julian kể cho lũ trẻ nghe về trận chiến đấu của anh.
Cô nhớ lại hình ảnh anh băng qua đường cứu đứa trẻ.
Julian được sinh ra và nuôi dưỡng để chỉ huy quân đội. Anh không thuộc về thế giới của cô.
Anh thuộc về thế giới của riêng anh.
Cô thật ích kỷ nếu cố tình giữ anh lại như một con vật cảnh được cô cứu sống.
Grace lê bước lên cầu thang, tim trĩu nặng, Cô sẽ chỉ cần phải giữ mình khỏi anh. Đó là tất cả những gì cô có thể làm. Bởi vì từ sâu thẳm trong tim mình, cô biết rằng cô càng tìm hiểm thêm về anh, cô sẽ càng quan tâm đến anh hơn. Và nếu Julian không hề có ý định ở lại, khi đó cô sẽ lại vô cùng đau khổ.
Đang lên nửa chừng cầu thang, cô nghe thấy tiếng ai gõ cửa trước. Trong giây lát, cô cảm thấy phấn chấn vì nghĩ rằng đó có thể là Julian - cho đến khi cô ra đến cửa và nhìn thấy bóng một người đàn ông bé nhỏ đang đứng ngoài hành lang.
Cô mở cửa và sững người lại.
Đó là Rodney Carmichael.
Anh ta mặc một bộ comple màu nâu sẫm, áo sơ mi vàng và thắt cà vạt đỏ. Mái tóc ngắn màu đen của anh ta được chải mượt ra sau và anh ta nhìn cô cười rạng rỡ. "Chào Grace".
"Ông Cramichel." - Cô lạnh lùng nói, mặc dù tim đang đập thình thịch. Có cái gì đó đáng sợ ở người đàn ông nhỏ thó, lanh lẹ này. "Ông làm gì ở đây vậy?".
"Tôi chỉ muốn ghé qua chào cô. Tôi nghĩ chúng ta có thể...".
"Ông cần phải đi ngay".
Anh ta chau mày nhìn cô. "Vì sao? Tôi chỉ muốn nói chuyện với cô thôi mà".
"Bởi vì tôi không gặp gỡ bệnh nhân tại nhà".
"Vâng, nhưng tôi không...".
"Ông Cramichel," - cô nói giọng cứng rắn - "tôi thực sự muốn ông đi ngay. Nếu không, tôi sẽ gọi cảnh sát đấy".
Không hề bị giọng nói giận dữ của cô tác động, anh ta gật đầu với một sự kiên nhẫn thánh thiện. "Ồ, chắc hẳn bây giờ cô đang rất bận rộn. Tôi có thể chờ dịp khác. Bây giờ tôi cũng có khá nhiều việc phải làm. Thế tối nay tôi quay lại được không? Chúng ta có thể ăn tối cùng nhau".
Hoàn toàn bị sốc, cô nhìn thẳng vào mặt anh ta nói: "Không".
Anh ta mỉm cười. "Thôi nào, Grace. Đừng như thế nữa. Cô biết là chúng ta sinh ra là để dành cho nhau mà. Nếu cô cho phép tôi...".
"Đi ngay!".
"Thôi được, nhưng tôi sẽ quay lại. Chúng ta có rất nhiều chuyện để nói với nhau". Anh ta quay đi và tiến thẳng qua hành lang nhà cô.
Tim cô đập loạn xạ, Grace đóng cửa và cẩn thận khóa lại.
"Tôi sẽ gϊếŧ cô Luanne ạ." - Cô vừa bước xuống bếp vừa nói. Khi bước qua phòng khách, bóng người hiện ra qua cửa sổ khiến cô chú ý.
Đó là Rodney.
Khϊếp sợ, Grace vội nhấc điện thoại gọi cho cảnh sát. Phải gần một tiếng sau cảnh sát mới tới. Trong suốt thời gian đó, Rodney đứng bên ngoài đi từ cửa sổ nọ sang cửa sổ kia, theo dõi cô qua khe những tấm rèm cửa và phải đến tận khi nhìn thấy xe cảnh sát tiến vào cổng, anh ta mới chạy băng qua sân sau nhà cô và biến mất.
Grace hít một hơi dài lấy lại can đảm rồi mới ra mở cửa cho cảnh sát vào nhà.
Họ chỉ ở lại giải thích với cô rằng họ không thể làm gì để khiến Rodney vĩnh viễn tránh xa cô cả. Cách tốt nhất mà cô có thể làm là đề nghị tòa ra lệnh cấm tiếp xúc, nhưng bởi vì hiện nay cô đang được yêu cầu điều trị cho Rodney cho đến khi Luanne trở về, nên điều đó không thể thực hiện được.
"Tôi xin lỗi!" - Viên cảnh sát nói khi bước ra khỏi cửa. "Nhưng anh ta cũng không vi phạm bất cứ quy định nào để chúng tôi có thể bắt anh ta tránh xa cô được. Cô có thể đề nghị tòa ra quyết định cấm đột nhập, nhưng với điều kiện anh ta phải có tiền sự về việc đột nhập, nói chung tòa cũng không thể làm gì nhiều đối với anh ta".
Viên sĩ quan trẻ nhìn cô đầy thông cảm. "Tôi biết là điều này thật chẳng dễ chịu gì. Chúng tôi có thể đi tuần ở khu vực này thường xuyên hơn một chút, nhưng quả thực mùa hè là mùa chúng tôi rất bận rộn. Với tư cách cá nhân, tôi khuyên cô nên có bạn ở cùng trong một thời gian".
"Vâng, cảm ơn anh". Ngay khi họ rời khỏi nhà cô, cô lao đi khắp nhà kiểm tra để chắc chắn rằng toàn bộ cửa sổ và cửa ra vào đã được khóa chặt.
Grace lo sợ nhìn quanh nhà, e rằng Rodney có thể chui qua khe tường vào nhà như một con gián.
Giá mà cô biết được liệu Rodney có nguy hiểm hay không. Bệnh án của anh ta từ bệnh viện liên bang có nhắc tới hành vi quấy rối thường xuyên của anh ta đối với cuộc sống của nhiều phụ nữ, tuy nhiên anh ta chưa bao giờ gây hại về mặt thể chất cho bất kỳ ai. Anh ta chỉ khiến các nạn nhân khϊếp sợ vì sự theo đuổi mù quáng của anh ta, đó là lý do vì sao anh ta được đưa tới bệnh viện để kiểm tra.
Người bác sĩ tâm lý trong Grace mách bảo rằng ở Rodney không có gì đặc biệt nguy hiểm, nhưng dù sao người phụ nữ trong cô vẫn rất sợ hãi.
Cô không hề muốn trở thành một con số thống kê.
Không, cô không thể ở lại đây để chờ anh ta quay lại và tìm thấy cô đơn độc một mình.
Cô lao lên gác đi gói ghém đồ đạc.
--- ------ ------ ------ -------
1 Thượng đế đầu tiên, cha của vị Thượng đế thứ 2 là Kronos và ông nội của chúa tể các vị thần. Thần Dớt (ND).
2 Nữ thần, vợ của Thần Dớt (ND).
3 Nữ thần Lịch sử (ND).
4 Người lái đò bến Mê, chở linh hồn ngưòi chết.