Chương 76

Hoàng Huyền đưa tay chụp lên vật giữa hai chân nổi cộm dưới Kimono, ngón tay dò xét vào trong vạt áo chỗ ngực anh.

“Khó chịu mà!” Mại Vu không thấy xấu hổ cản Hoàng Huyền đang đốt lửa khắp người anh, chỉ bĩu môi thì thầm, “Đều tại anh hết, tùy tiện chạm vào người ta, hai em vừa rồi không thể làm gì khác hơn là tự sướиɠ, sau đó… Sau đó anh lại tới quấy rầy.”

Nói đến một nửa bỗng nghẹn ngào, phần nhỏ là tủi thân đau khổ khi mình chịu đựng du͙© vọиɠ, phần lớn là vì tay Hoàng Huyền đang vuốt ve khắp người anh tạo nên kɧoáı ©ảʍ dồn dập.

“Ừ, đó là lỗi của anh hả?” Ngón tay vuốt ve làn da nóng bỏng, miệng ngậm vành tai khéo léo của Mại Vu, bộ dạng người đàn ông trước mắt uống say quyến rũ và đường nét cương trực kiên nghị của hắn ở cùng một chỗ quả thực xứng đôi đến bất ngờ.

“Đúng, đều tại anh hết!”

“Vậy cần anh giải quyết giúp không?” Hoàng Huyền nương theo đùi lộ ra ngoài trượt vào giữa hai chân Mại Vu, cầm vật đứng thẳng dâng trào, nhưng chỉ nắm, vô cùng xấu xa, ngay cả vuốt nhè nhẹ cũng không chịu bố thí.

“Muốn, em muốn Huyền Huyền giúp em.” Dưới tác dụng của rượu, nếu bình thường Mại Vu chắc chắn sẽ rất ngây ngô, nhưng bây giờ vô cùng nhõng nhẽo, cọ xát Hoàng Huyền.

“Hả? Muốn anh giúp….” Mang theo ý cười ấu xa đè Mại Vu xuống, môi mỏng dán lên gương mặt hồng phấn của anh, Hoàng Huyền cắn làn da co dãn của anh.

“Đúng…. Muốn Huyền Huyền.” Si mê nhìn qua khuôn mặt tuyệt mỹ của đối phương, Mại Vu cắn môi dưới, không biết lúc này mình trông ngon miệng cỡ nào.

“Vu Vu, muốn anh giúp, vậy trước tiên em giúp anh thế nào đã?” Người đàn ông cười đẹp mắt, đối với Mại Vu mà nói như thế thì không cách nào kháng cự, thực tế lúc anh say càng không hề có sức chống cự.

“Được rồi!” Rất phóng khoáng, không giống như ngày trước dáng vẻ xấu hổ nói chuyện lắp bắp, Mại Vu khẽ đẩy Hoàng Huyền ngã xuống, Hoàng Huyền thì nghiêng người theo anh, khuỷu tay chống xuống đất, trên mặt lộ vẻ trêu tức.

Hoàng Huyền yêu Mại Vu, bất kể bộ dạng nào của anh cũng đều rất yêu, nhưng mấy năm gần đây hắn mới để ý tới. Hoàng Huyền và Mại Vu kết giao đã gần bảy năm, lúc mới quen, Hoàng Huyền yêu Mại Vu không nhiều bằng Mại Vu yêu Hoàng Huyền. Nhưng gần đây hình như thay đổi…. Cũng không thể nói là thay đổi vì Hoàng Huyền yêu Mại Vu hơn Mại Vu yêu hắn, đúng một điểm, đó là phải nói rằng Hoàng Huyền đang cân bằng tình yêu giữa họ. Hắn không muốn một mình Mại Vu lúc nào tỏ vẻ nhìn như đang yêu hắn, hắn muốn thể hiện nội tâm cho Mại Vu xem, mình cũng rất yêu em ấy.

“Biểu tình này là gì?” Đầu chìm vào mờ mịt, Mại Vu mỉm cười hỏi người đàn ông đầy tà mị.

“Không có gì, chẳng qua cảm thấy em rất đáng yêu, không được à?”

“Được, Huyền Huyền nói cái gì cũng đúng!” Mại Vu bổ nhào vào trên người Hoàng Huyền, mang vẻ cười ngốc nghếch, tuấn tú đáng yêu. Không thể nói tất cả biểu hiện đều do rượu tạo thành, phải nói đó là rất tự nhiên.

Mại Vu tách hai đùi thon dài trắng nõn của Hoàng Huyền ra, làm động tác bình thường Hoàng Huyền hay làm với anh nhất, hôm nay tự mình hành động, lỗ tai đã bắt đầu nóng đỏ.

“À, không phải giúp anh à?” Hoàng Huyền chợt cười, đôi mắt xen lẫn trêu chọc mở nhìn Mại Vu đực ra giữa hai chân mình. Hoàng Huyền tự chủ động vén áo lên, sau khi chứng kiến vẻ mặt Mại Vu mê người thế, lửa nóng giữa hai chân đã sớm chờ giải phóng không chút nào che giấu.

“Đúng rồi!” Mại Vu nhìn Hoàng Huyền, trên mặt nóng rát nắm chặt du͙© vọиɠ cực đại của đối phương, nuốt nước miếng, đoạn há miệng ngậm đối phương vào miệng.

Cảm xúc ấm áp bao quanh nơi riêng tư mẫn cảm của mình, lông mi dài ngoằng của Hoàng Huyền run rẩy, gò má trắng nõn lộ ra ánh hồng mê người.

Mại Vu cố gắng vòng quanh lưỡi liếʍ thứ giữa hai chân hắn, ra sức muốn giúp hắn giải phóng du͙© vọиɠ, đáng tiếc là chỉ càng làm du͙© vọиɠ của hắn càng lúc càng bành trướng.

“Vu….” Khẽ gọi, ngón tay cắm vào trong tóc anh.

Mại Vu ngậm cực đại của đối phương, động tác hơi vụng về, trước kia không hay giúp Hoàng Huyền làm chuyện như vậy, một trong những nguyên nhân là do anh rất dễ xấu hổ, nguyên nhân thứ hai là Hoàng Huyền cũng biết đối với chuyện như vậy anh rất dễ thẹn thùng nên không bắt buộc. Mại Vu biết, đây là Hoàng Huyền thỉnh thoảng thể hiện săn sóc người khác, không giống với Hoàng Huyền xấu xa thích đùa cợt anh ngày trước. Giống như một đứa trẻ vừa quật cường vừa đáng yêu, luôn muốn người trong lòng làm chút ít gì đó, nhưng lúc nào cũng biến thành người bắt nạt người khác.

Du͙© vọиɠ của đối phương trong miệng càng lúc càng nóng bỏng, nhưng vẫn không có xu hướng bắn ra như cũ, miệng Mại Vu đã mỏi nhừ, anh lúng ta lúng túng ngẩng đầu, mặt đầy hối lỗi nói với Hoàng Huyền đang mềm nhũn như nước, “Xin lỗi, miệng đau quá, có thể dùng những cách khác giúp anh không?”

Con ngươi Hoàng Huyền phủ đầy tìиɧ ɖu͙©, trông thấy khóe mắt Mại Vu ứa lệ, khóe miệng còn dính nước bọt chưa kịp nuốt vào, du͙© vọиɠ càng tăng cao. Hắn chỉ cười nói không sao, ngay sau đó liền nghiêng người về trước hôn lên môi đối phương, không chờ được đưa tay vuốt ve người yêu.

“Đợi…. Đợt một chút, Huyền, anh không vào phòng à?” Thật vất vả tìm được khe hở giữa đôi môi như hoa tường vi của hắn, Mại Vu cũng chỉ có thể nói mấy chữ này.

“Không, anh không muốn đợi.” Bốc đồng đè lên đối phương, bốc đồng nói lời này, vì hắn biết rõ dù thế nào đối phương cũng sẽ theo hắn.

“Được.” Anh nhỏ giọng nói, thực sự để mặc đối phương tàn sát bừa bãi trên người mình.

Hoàng Huyền nghe thấy giọng nói mơ hồ chỉ nhẹ giọng cười, gặm hôn lên cổ màu lúa mạch của đối phương, hắn rất thích để lại dấu vết của mình ở đó.

“Vu….”

“Gì ạ?” Hoàng Huyền cúi đầu trước ngực Mại Vu, sợi tóc màu trắng rũ xuống, thỉnh thoảng bị gió thổi bay, anh có thể trông thấy dung nhan tuyệt mỹ làm người ta yêu thích của Hoàng Huyền. Mại Vu biết mình có được Hoàng Huyền là chuyện xa xỉ cỡ nào, một người đàn ông tuyệt mỹ như vậy lại chỉ thuộc quyền sở hữu của mình anh. Mại Vu biết, chắc chắn là mình bị người ta ganh ghét, nhưng dù vậy, đó cũng là do anh nhiều năm vất vả chờ đợi theo đuổi, cho nên, dù xảy ra chuyện to tát cỡ nào, anh tuyệt đối không đơn giản buông tay Hoàng Huyền ra, anh tình nguyện ngây ngốc đi theo sau Hoàng Huyền, cho dù Hoàng Huyền có chán ghét cũng vậy…

“Em yêu anh không?” Đôi con ngươi màu lam xinh đẹp bị lông mi dài che phủ, khóe miệng nở nụ cười chứ thật chất là đang cười nhạo mình sao lại hỏi câu hỏi ngu xuẩn thế. Thực ra hắn biết rõ đáp án không phải sao? Cho dù mình hỏi Mại Vu mấy trăm mấy ngàn lần một câu hỏi giống như cũ thì cũng sẽ tìm được câu trả lời giống y hệt như vậy.

Nhưng không sao, hắn chỉ đơn giản muốn nghe đáp án này từ trong miệng Mại Vu nói ra.

Mại Vu nhìn Hoàng Huyền, không hiểu tại sao Hoàng Huyền là người thông minh giảo hoạt lại đi hỏi vấn đề còn đơn giản gấp trăm lần so với chuyện hỏi một cộng một bằng mấy. Nhưng không sao, anh sẵn lòng nói thêm một lần nữa để Hoàng Huyền hiểu tâm ý của anh, “Đương nhiên, em yêu anh nhất.”