Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Người Tình Hắc Bang Của Anh Chàng Bán Cá

Chương 69

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

“Huyền Huyền, mẹ cậu ấy nói chờ lát nữa sang đón rồi, đừng vội đưa người ta trở về vậy chứ!” Mại Vu ôm chặt Thanh Nhi trong ngực, không nỡ để vật nhỏ đáng yêu trong lòng về phòng sớm. LQĐÔN

Thanh Nhi nâng mắt to ngập nước nhìn Mại Vu, trong lòng biết Mại Vu sớm đã bị vẻ mặt ngây thơ xinh xắn của cậu lừa gạt, cho nên khi cậu nhìn thấy khuôn mặt Hoàng Huyền tái nhợt thở phì phò thì nụ cười tà ác tràn ra từ khóe miệng.

“Vu Vu….” Trông thấy Thanh Nhi cười như vậy, Hoàng Huyền cảm thấy huyết áp mình sắp dâng cao bùng nổ, “Em biết không? Anh vốn đợi sau khi em về sẽ không dạy dỗ em, bây giờ nếu thật sự em không đưa tên nhóc đáng ghét này đi về, không sao cả, buổi tối em sẽ chết càng thảm hơn!”

“Hu hu, nhưng mà em không nỡ….” Mại Vu ôm chặt Thanh Nhi, lúc Thanh Nhi mang đôi mắt màu xanh biếc đầy nước nhìn anh thì anh thật sự không nỡ đưa cậu trở về phòng.

“Hừ được rồi, đã như vậy…” Hoàng Huyền thở dài, nhìn bộ dạng Mại Vu đau lòng luyến tiếc… “Vậy buổi tối em cứ chuẩn bị chịu chết đi!”

Hứ! Lại dám trước mặt hắn nói không nỡ bỏ người khác, thì ra tiểu tử Mại Vu muốn buổi tối bị hắn làm đến chết đi sống lại đây mà! Không sao, hắn cam tâm tình nguyện theo hầu! Còn cậu bé đáng ghét bây giờ đang rất vui vẻ cọ trong ngực Mại Vu kia, nếu Mại Vu đã không chịu đưa nó về, cũng không sao, hắn tự mình ra tay.

Bước một bước dài, đưa tay bắt Mại Vu, kéo Thanh Nhi ra, Hoàng Huyền túm lấy một lớn một nhỏ đi về phía phòng khác.

*******

“A ừ….” Người đàn ông phát ra tiếng rên khêu gợi.

“Bảo bối, gần đây không làm gì cả, chồng em cấm dục lâu như vậy, biết rõ thật ra em cũng rất muốn, đúng không? Thật vất vả tiểu tử Thanh Nhi không ở đây làm bóng đèn….” Thổi khí nóng bên tai người đàn ông, trên gương mặt tuyệt mỹ của người kia mang theo ý cười và sóng triều ửng đỏ, không ngừng dùng côn th*t sưng tấy của mình ma sát khe hở giữa hai khe mông.

“Câm miệng cho lão tử…. Muốn làm cứ làm đi, nói nhảm một đống… Ưm ừ.” Tiếng rêи ɾỉ không ngừng do người đàn ông cắn chặt răng bật ra, trên khuôn mặt đỏ như say rượu lấm tấm mồ hôi, thân thể rắn chắc của người đàn ông khẽ run rẩy, đó chính là Chiến Quốc, người lúc nãy nhờ Mại Vu chăm sóc Thanh Nhi, “Em, chờ lát nữa còn phải đi đón Thanh Nhi đó!”

“Bảo bối, em cũng đừng quản gì nó nữa, người kia không phải là người trông trẻ sao? Có cậu ta dẫn về tới nơi!” Ngâm lấy lỗ tai tinh xảo của đối phương, mỹ nhân tự xưng là chồng Chiến Quốc tên là Shelly, bây giờ đang tiến hành xâm lược bà xã nhà mình.

“Cậu ta….” Thật ra không phải người trông trẻ… Chiến Quốc không thể nói thành lời, thật ra Mại Vu chỉ là khách trọ ở cùng khách sạn mà hắn trùng hợp gặp được, lại sợ mỹ nhân Shelly nhìn thấy hắn và anh sẽ ghen phát điên, cho nên mới tùy tiện hồ đồ nói anh là người trông trẻ…. Hiện giờ nếu như nói thật lại chỉ sợ chuyện càng không ổn?

“Cậu ta thế nào?” Mắt xinh đẹp đảo quanh, chuyển đến hai nụ hồng đỏ au trước ngực, cắn một ngụm.

“Đau quá! Anh đừng dùng sức cắn vậy chứ!” Chiến Quốc thiếu chút nữa đánh một quyền lên mặt mỹ nhân Shelly, nhưng nghĩ lại thì không được! Hắn không thể tùy tiện hủy ưu điểm duy nhất toàn thân của mỹ nhân trước mặt này.

“Bảo bối…”

“Cái gì?” Chiếc Quốc tức giận lớn tiếng hỏi, cảm giác bị mυ"ŧ trước ngực tê tê giống như lúc Thanh Nhi mυ"ŧ sữa, nhưng lại có chút không giống, hiện giờ chính là mang đủ ý tứ tình cảm mãnh liệt.

“Anh thích nụ hoa em, hồng hồng nho nhỏ, thật đáng yêu!” Gửi lời khen, mỹ nhân Shelly rất chuyên tâm mυ"ŧ một trong hai đóa hồng kiều diễm.

“…. Biếи ŧɦái!” Im lặng trong chốc lát, Chiến Quốc chỉ có thể từ trong cổ họng nhẹ nhàng phun ra một tiếng rõ ràng là bất đắc dĩ nhưng lại mang theo ý tứ hấp dẫn.

“Bảo bối, em biết anh biếи ŧɦái cũng không phải chuyện ngày một ngày hai!” Shelly ngẩng đầu, nước bọt trên trên đôi môi đỏ mọng, thoạt nhìn càng tăng thêm vẻ đẹp của y.

Ngón tay Shelly đặt lên mông Chiến Quốc, lặng lẽ thăm dò, ừ… Độ ẩm, độ mềm mại như vậy, chắc là có thể.

“Bảo bối, anh muốn đi vào.” Mang theo ý cười tà mị, mỹ nhân Shelly nâng eo Chiến Quốc lên, nửa người dưới kề sát khe mông của hắn, sau đó hơi động eo, ngay lúc lửa nóng của y chống lên khe mông ướŧ áŧ thậm chí khẽ đi vào….

Ba một tiếng, cửa gỗ bị dùng sức kéo ra, là vẻ mặt Hoàng Huyền lạnh lẽo khí thế kinh người đi vào.

Shelly và Chiến Quốc không hẹn mà cùng nhìn về vị khách không mời mà đến này, chỉ thấy một tay Hoàng Huyền đang kiềm giữ khuôn mặt tuấn tú đột nhiên ửng hồng của Mại Vu, một tay chính là đang nghẹn họng nhìn trân trối bọn họ… Thanh Nhi!

“Này! Đứa bé của các người!” Hoàng Huyền xách Thanh Nhi đi lên trước, trên mặt biểu lộ lạnh lùng giống như thần tiên thoát tục, đi theo phía sau chính là Mại Vu hai tai đều đỏ ửng.

Thoáng chốc Chiến Quốc trầm mặt xuống, trong nháy mắt du͙© vọиɠ vừa bị khơi mào bay thành khói bụi, hắn đá văng Shelly, nhanh chóng dùng chăn quấn lên cơ thể trần trụi của mình.

Xong rồi, danh tiếng dũng mãnh uy nghiêm của lão tử tiêu rồi, bị người ngoài nhìn thấy hắn bị một người đàn ông thoạt nhìn bề ngoài yếu ớt mỏng manh hơn hắn rất nhiều thượng còn chưa tính, bây giờ còn để con trai mà bình thường mình che chở rất tốt, chưa bao giờ để cậu nhìn thấy một màn này, chứng kiến… Thật sự xong rồi!

“Tới rất không đúng lúc, muốn tới quấy rầy người ta ân ái cũng phải xem đúng giờ chứ.” Shelly bị một cước đá văng xuống giường trong lòng không có tư vị gì, thân dưới vẫn rất nóng, y lại không thể làm gì, đành phải vừa khoác chiếc áo Kimino bên ngoài, vừa dùng giọng điệu bất mãn lẩm bẩm.

Sau đó, Hoàng Huyền lạnh lùng, cũng dùng giọng điệu đó đáp lễ. Hừ! Chính là tiếng Pháp, hắn cũng nói rất mượt. “Này! Tiểu tử, đừng tùy tiện thả tiểu quỷ nhà ông ra quấy rầy người khác!”

Shelly nâng mắt xanh, không vui nhìn về phía Hoàng Huyền xông vào, thoáng nhìn qua Mại Vu bị Hoàng Huyền nắm giữ chính là người trông trẻ Chiến Quốc vừa nói, “Các người không phải là người trông trẻ sao?”

“Ai nói với ông là người trông trẻ!” Phẫn nộ, lại dám nói hắn đường đường là lão đại hắc đạo Hoàng Huyền là người trông trẻ? Có lầm hay không vậy? “Nhanh dẫn đứa nhóc nhà ông về đi.”

Mỹ nhân Shelly nhìn về phía Thanh Nhi gần như cùng một khuôn đúc ra với y, sau đó nói với Hoàng Huyền, “Thế nhưng nó quá vướng víu, sẽ phá hư tôi và bảo bối bồi dưỡng tình cảm!”

Lúc này, bị gọi là bảo bối Chiến Quốc vẫn cuộn tròn bên cạnh âm thầm sôi máu.

“Vậy thì như thế nào, nó ở chỗ tôi cũng sẽ phá hư tôi và tiểu tử này bồi dưỡng tình cảm!” Hoàng Huyền kéo Mại Vu qua, bàn tay nhỏ bé đặt trên đầu anh, vẻ ngoài cười nhưng trong không cười.

…….. Mỹ nhân và mỹ nhân nhìn nhau, im lặng.

“Không tìm ra cách trung hòa xử lý sao?” Shelly nhíu mày thanh tú, hỏi.

“Này, nhưng nó là con ông chứ không phải con tôi đâu!”

……. Lại im lặng.

Đột nhiên, tiếng bước chân vội vàng đi tới, giẫm từng bước nhỏ, vừa lúc bà chủ đi qua gần đó vội tiến vào phòng.

“Sao vậy, những vị khách quý?” Bà chủ vừa rồi nghe thấy có rất nhiều âm thanh ầm ĩ từ trong phòng phát ra, mới đạp vào cửa phòng, bầu không khí hòa thuận trước mắt cũng thật quỷ dị.
« Chương TrướcChương Tiếp »