Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn LQĐ
“Nhưng mà sao, đàn ông mà còn uốn éo, sinh đứa bé rất khó khăn sao? Hay là sợ chịu trách nhiệm với bạn gái?” Anh bạn Chiến Quốc bắt chéo hai chân, nửa khép đôi mắt có thần sáng ngời. LQĐ
“Cũng không phải bạn gái, là bạn trai….” Mại Vu chu môi, hôn lên gò má Thanh Nhi.
“Cái gì?” Ngoáy lỗ tai, Chiếc Quốc nghi ngờ mình nghe lầm chăng, “Cậu lặp lại lần nữa?”
“A, tôi không phải nói bạn gái mà là bạn trai!” Môi dán lên má non mềm của Thanh Nhi như cũ, giọng nói Mại Vu mơ hồ không rõ.
….. Im lặng một lúc, trong đầu Chiếc Quốc đột nhiên tràn ra một đoạn đối thoại trước kia mình đã từng nói, “Nhất định phải tăng đề phòng! Tăng giáo dục giới tính! Làm nó thượng con gái – Đi một nơi không có đàn ông!” Tôi cũng không muốn để con trai đi theo bước chân mình – Chính là bị đàn ông biếи ŧɦái XXOO hoặc là biến thành biếи ŧɦái đi XXOO đàn ông khác!
Vậy bây giờ nhìn người trước mắt không chút do dự nói ra xu hướng tìиɧ ɖu͙© của mình vừa hôn con mình… Trong lòng Chiến Quốc âm thầm nói, mặc dù người này thoạt nhìn rất vô hại lại còn ngốc nghếch, nhưng cảm thấy người đàn ông bên cạnh người này chắc chắn là một tên biếи ŧɦái, vì cái gọi là gần mực thì đen gần đèn thì sáng, con mình gần như ngày nào cũng ở chung với người ba biếи ŧɦái rồi, nếu như bây giờ cũng ở chung với một tên biếи ŧɦái khác thì….
Oh my god!
Thế là dựa vào mẹ… Đính chính lại, là tình thương của ba! Bạn Chiến Quốc nhảy lên chuẩn bị nhào tới cứu con mình về! Nhưng nói thì chậm mà xảy ra lại nhanh, đột nhiên một đôi tay quấn lên eo Chiến Quốc, kéo hắn về.
Sau đó, một giọng nói rất khêu gợi của người nào đó phát ra, “Bảo bối, anh nói em chạy đi đâu, thì ra là cấu kết với một người đàn ông khác?”
Chiến Quốc rùng mình một cái, Mại Vu nhìn tình huống trước mắt cũng không hiểu ra sao.
Mỹ nhân Hoàng Huyền ngồi trên nệm êm, áo khoác ngoài trên người đã đổi thành Kimono được may từ vải thượng hạng mà khách sạn đã chuẩn bị, hắn vẫn duy trì bộ dạng lấy tay chống đầu, chỉ là đùi trắng nõn nà lộ ra bên ngoài từ chỗ xẻ ngã ba của bộ kimono, càng tăng thêm vẻ đẹp mỹ miều.
Hắn nhìn chằm chằm vào cửa, lại nhìn đồng hồ.
Được lắm, lần này quỷ tha ma bắt nếu Mại Vu thật sự không trở lại… Ha ha, hắn sẽ không tốt bụng đơn giản bỏ qua cho anh đâu!
Mại Vu nhìn người đàn ông ôm Chiến Quốc trước mắt, ngoại trừ kinh diễm vẫn là kinh diễm.
Bộ dạng người đàn ông ôm Chiến Quốc rất đẹp trai! Làn da trắng hồng, khuôn mặt như điêu khắc, còn có đôi mắt màu xanh biếc giống tiểu mỹ nhân mình ôm trong ngực… À, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng tuyệt đối có thể đấu với Huyền Huyền nhà anh!
Người đàn ông trước mắt nói với Chiến Quốc mấy lời mà anh nghe không hiểu… Má ơi, lại là anh nghe không hiểu! Mại Vu thở dài, sau đó dựng thẳng lỗ tai lắng nghe, hình như không phải tiếng Nhật….
Chỉ thấy trong miệng người đàn ông phun ra một đống từ, vẻ mặt Chiến Quốc thì thở phì phò thi thoảng dùng ngôn ngữ giống thế rống lên với người đàn ông, vẻ mặt không hiểu sao lại đỏ ửng.
Mại Vu nhìn hai người hình như đang cãi nhau, ngẩn người...Thanh Nhi trong ngực lại có phần không an phận trừng mắt liếc nhìn người đàn ông đẹp không thể tưởng tượng kia.
Đột nhiên người đàn ông hung ác đưa mắt trừng Mại Vu, ánh mắt kia… Lại càng giống như đang nhìn gian phu mà vợ gặp gỡ bên ngoài.
Hu hu, thật đáng sợ, làm gì nhìn anh như vậy chứ! Mại Vu bị trừng như vậy rất hoảng sợ…..
Dường như liếc còn chưa đủ, người đàn ông bước ba bước thành hai muốn đi về phía Mại Vu, lúc này Chiến Quốc lánh lẹ duỗi tay ra ôm eo người đàn ông, lại nhanh chóng phun ra mấy câu… À, đó là tiếng Pháp?
Sau đó, vẻ mặt người đàn ông dịu xuống, nhìn Mại Vu rồi lại nhìn Thanh Nhi trong ngực Mại Vu.
Mại Vu ngoài trừ không hiểu ra sao thì vẫn là không hiểu, đành lặng lẽ hỏi thầm bên tai Thanh Nhi, “Tiểu Thanh, em biết bọn họ đang nói gì không?”
Sao lại đổi thành gọi Tiểu Thanh? Mặt Thanh Nhi đầy vạch đen, nhưng nhìn vẻ mặt vô tội của Mại Vu, thôi quên đi, không so đo với anh ấy!
Thanh Nhi cũng ghé bên tai Mại Vu, dùng giọng non nớt đáng yêu thì thầm, “Papa, papa nói… Anh là gian phu, cho nên muốn dạy dỗ anh, sau đó mẹ vì cứu anh nói anh không phải gian phu mà là người trông trẻ.”
Thanh Nhi cố gắng dùng miệng nhỏ nhắn chưa quá linh hoạt kể vắn tắt tất cả sự việc mà cậu biết, đáng tiếc, Mại Vu vừa nghe xong… Hu hu hu, mặc dù Thanh Nhi nói quốc ngữ, nhưng anh nghe không hiểu ý tứ! Ai là gian phu?
Đầu óc không nhanh nhạy của Mại Vu nhất định không biết, tên gian phu trong miệng người đàn ông chính là anh.
“A, xú gia hỏa muốn dẫn mẹ đi!” Đột nhiên Thanh Nhi hô lên.
Mại Vu nhìn chằm chằm, thì ra xú gia hỏa trong miệng Thanh Nhi chính là người đàn ông đẹp trai kia, một tay y ôm eo Chiến Quốc, dùng sức mạnh cứng rắn dẫn hắn đi, trên khuôn mặt tuấn tú của Chiến Quốc thì tức giận lẫn xấu hổ hiện rõ, cũng rất bất đắc dĩ không thể không bị kéo đi càng lúc càng xa, đành phải la lớn với Mại Vu, “Mại Vu, giúp tôi trông Thanh Nhi một lúc, sau khi tôi giải quyết tên biếи ŧɦái xong thì qua dẫn nó về!”
Nói xong sau đó biến mất ở chỗ góc cua, tiếng la hét giận dữ cũng càng lúc càng nhỏ.
… Mại Vu nhìn hành lang gấp khúc, cúi đầu nhìn vẻ mặt oán hận của Thanh Nhi trong ngực, hỏi một vấn đề rất ngu ngốc, “Thanh Nhi, em đều gọi Chiến Quốc là mẹ à?”
Thanh Nhi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn ai oán lên nhìn Mại Vu, “Đúng rồi, chỉ có điều bình thường mẹ không cho phép em gọi ông ấy là mẹ!”
“À!” Thì ra là thế.
Im ắng…..
Ngón tay thon dài gõ mặt bàn, nhìn thời gian, khóe miệng mỹ nhân cười cười, trong đôi mắt thâm trầm lại nồng đậm sát ý.
Mại Vu xấu xa! Nếu như hắn ta không trở lại, hắn không ngại dùng cực hình đâu!
Hoàng Huyền trừng mắt nhìn cửa làm bằng mành trúc, trừng đến mức dường như sắp thủng một lỗ.
Nếu như… Nếu như hắn đếm tới 10 mà Mại Vu vẫn chưa quay về thì… Hắn phải đi ra cửa bắt người, sau đó mang hắn ta về phòng… Ha ha ha….
“Một….” Mỹ nhân Hoàng Huyền chậm rãi mở miệng, “Hai….”
Không kiên nhẫn được nữa, sau đó…. “Mười!”
Đập bàn “Bộp” một tiếng, đứng dậy, tay Hoàng Huyền cuộn thành nắm đấm, bước ra cửa thò tay chuẩn bị gạt cửa tìm người, đột nhiên cửa còn chưa kéo đã bị người khác kéo trước.
Chỉ thấy cửa trúc có một khe hở, một chiếc đầu thò vào.
Mái tóc màu đen cắt ngắn, đôi mắt to tròn và gương mặt đẹp trai cương nghị… Không phải là người Hoàng Huyền sớm nhớ chiều mong thì là ai?
“Mại Vu….” Nghiến răng nghiến lợi gọi cả tên lẫn họ.
“Huyền Huyền, xin lỗi, em về trễ….” Mại Vu đưa mắt nhìn Hoàng Huyền, biểu lộ trên mặt đã hiện rõ là mình cũng biết tai vạ đến nơi rồi.
“À đúng, thật sự rất muộn đấy, tiểu tử thối!” Hoàng Huyền cười cứng ngắc, đưa tay kéo Mại Vu vào, nhưng không nghĩ lần lôi kéo này lại kéo thêm một tiểu mỹ nhân.