Chương 62

Ngáp, vươn vai, thật vất vả ngồi máy bay hơn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến Nhật Bản.

Mặc dù trên máy bay có ngủ thϊếp đi nhưng vẫn cảm thấy buồn ngủ.

Ngồi trên xe Hoàng Huyền, Mại Vu nhìn chiếc xe thể thao cao cấp, hâm mộ ghê, thân là lão đại hắc đạo, quả nhiên ở đâu cũng có xe, có tiền tốt thật! Đâu giống anh, buôn bán không được vài đồng nhỏ.

“Huyền Huyền, chúng ta đi đâu thế?” Mại Vu nhìn qua Hoàng Huyền, ngay cả lái xe cũng đẹp trai quá, nhàm chán cắn ngón tay đặt câu hỏi.

“Izu…..” Hắn liếc qua Mại Vu một cái rồi tiếp tục chú tâm lái xe.

“Izu…” Mại Vu chợt phát hiện, điều anh nghĩ từ lâu sắp trở thành hiện thực.

Izu là suối nước nóng nổi tiếng, đi vào trong đó không ngâm suối nước nóng thì có thể làm gì chứ… Hơn nữa, nếu như ngâm suối nước nóng.. Thì có thể nhìn Huyền Huyền mặc áo tắm Kimono rồi…

Hi hi hi hi.

Mại Vu tự mình đỏ mặt cười trộm.

“Em đang cười gì thế?” Nhìn Mại Vu cười vô cùng quỷ dị, chắc chắn đang suy nghĩ tới chuyện gì đó.

“….. Không có.” Sau đó lại cười.

“Ngốc.” Hoàng Huyền nói khẽ, quên đi, dù sao Mại Vu cũng chỉ dám nghĩ trong đầu chứ không dám làm, còn như suy nghĩ mấy chuyện linh tinh thì mặc kệ em ấy.

“Wow wow!” Khen khách sạn đẹp, Mại Vu lôi kéo Hoàng Huyền, bộ dạng muốn chết không muốn sống vì phải ngồi xe mấy giờ vừa rồi chuyển thành khỏe như vâm nhảy như tôm.

Khách sạn trước mặt rất cổ kính, tiêu chuẩn trang nhã, nhìn cách trang trí thì biết là một nơi cao cấp chỉ có kẻ có tiền chi rất nhiều tiền mới ở được.

Một nơi ở như vậy không biết phải xài bao tiền nhỉ?

Hoàng Huyền bên cạnh ngược lại rất bình tĩnh, kéo Mại Vu đi vào bên trong.

Vừa bước vào sân nhỏ của khách sạn đã có người ra đón tiếp, ra đón chính là một người phụ nữ mặc bộ Kimono sắc sảo màu đen, bộ dạng rất xinh đẹp, nhìn thấy Hoàng Huyền lập tức cười quyến rũ đi lên trước, duỗi bàn tay trắn nõn mảnh khảnh kéo tay Hoàng Huyền, sau đó… Nói một loạt những từ mà Mại Vu nghe không hiểu.

Mại Vu nhíu mày, nhìn người phụ nữ kéo tay Hoàng Huyền… Rồi lại nhìn Hoàng Huyền.

Hoàng Huyền chỉ hơi cong môi, dùng tiếng Nhật nói lời khách sao với người phụ nữ. Mặc dù vẻ mặt vẫn rất lạnh lùng, nhưng Mại Vu nhìn ra người phụ nữ này tuyệt đối rất thân quen với Huyền Huyền nhà anh, nếu không với cá tính lạnh lùng chết người không đền mạng của Huyền Huyền, sao có thể để người khác kéo tay anh ấy như vậy!

Ghen……..

Mại Vu đáng thương kéo tay Hoàng Huyền, cả người dồn lên trước, sau đó bày ra bộ dạng chó dữ với người phụ nữ kia.

Người phụ nữ nhìn Mại Vu, mặt trắng nõn chợt đỏ lên, đáy mắt lóe ra ánh sáng kỳ dị. Ngón tay nhỏ nhắn nhéo mặt Mại Vu, trong miệng nói ra ba chữ, kế đó lại nói với Hoàng Huyền mấy câu mà anh chỉ nghe được chứ không hiểu được.

Gì chứ… Mại Vu nhìn Hoàng Huyền và người phụ nữ kỳ quái nói chuyện, vẻ mặt Hoàng Huyền lạnh lùng, quá trình nghe người phụ nữ bên cạnh nói chuyện, tay ôm Mại Vu siết chặt một chút.

Vẻ mặt người phụ nữ thì hưng phấn nói bô bô.

Thi thoảng nhắc tới chữ nào đó Hoàng Huyền sẽ để lộ nụ cười đáng yêu, như một nữ sinh đang yêu đương, Mại Vu nhìn cũng ngây người, rốt cuộc bọn họ đang nói gì, rất muốn biết, tột cùng là nhắc đến chuyện gì mà có thể khiến Huyền Huyền nhà anh lộ ra biểu cảm như vậy?

Mại Vu vẫn giống như chú gấu Koala to xác ôm chặt Hoàng Huyền, đành ngoãn ngoãn chờ bọn họ nói chuyện xong.

Hoàng Huyền biết Mại Vu đang ghen nên dứt khoát để anh tiếp tục ghen, dù sao dáng vẻ đó cũng rất đáng yêu.

Đang sôi nổi nói chuyện với Hoàng Huyền là nữ chủ nhân của khách sạn này, trước kia gia tộc có tụ họp mà tới Nhật Bản cũng đều đến ở khách sạn này, cho nên Hoàng Huyền và người phụ nữ đó xem như có chút giao tình.

Người phu nữ vừa rồi chạy qua rất tự nhiên kéo tay Hoàng Huyền, đó là vì thân là bà chủ cộng thêm Hoàng Huyền là một người đàn ông điển trai như vậy, lại còn là khách quen nên sinh ra động tác rất tự nhiên, không nghĩ tới mới khách sáo nói vài câu, Mại Vu bên cạnh đã ghen tuông sấn người lên.

Hoàng Huyền bình tĩnh mỉm cười, nhìn bộ dạng vừa rồi của Mại Vu, thiếu chút nữa không nhịn được bật cười ra tiếng.

Còn người phụ nữ thì kinh ngạc, thiếu chủ hắc đạo có khuôn mặt trẻ nhưng lại lạnh lùng mà không tùy tiện thế mà lại hiếm khi xuất hiện vẻ mặt như vậy, sau đó nhìn gấu Koala trong ngực hắn mới hiểu được; À, thì ra là vì người này sao?

Bà chủ tò mò nhìn Mại Vu, không nghĩ tới bộ dạng Mại Vu lại đang giống như chú chó nhỏ nổi giận trừng mắt với cô ta, hại trái tim nai con của cô ta nhất thời nhảy loạn…. Vì… Người đàn ông này thật sự đúng là đáng yêu!

Kết quả cũng rất tự nhiên đưa tay nhéo anh, trong miệng không kiềm chế được khen ngợi nói: “Thật đáng yêu quá.”

Cô ta ngẩng đầu nhìn Hoàng Huyền, giọng mang theo nụ cười, hỏi: “Ôi chao, không ngờ thiếu chủ sẽ dẫn một người bạn đáng yêu như vậy tới đây, thật sự hiếm khi quá!”

Hoàng Huyền khẽ lắc đầu, sau đó nói: “Em ấy không phải là bạn bè, là người yêu.”

Cô chủ vừa nghe, đầu tiên là đứng hình, sau đó mỉm cười. Trước kia đã từng nghe thiếu chủ đẹp trai này có một người yêu cùng giới, không nghĩ tới hôm nay thế mà lại gặp được người đó, hơn nữa lại còn là một người đàn ông đáng yêu đến thế. “Thật à! Cậu ấy rất đáng yêu!”

“Ừ, rất đáng yêu!” Hoàng Huyền ôm chặt người trong ngực mỉm cười, nụ cười dịu dàng xấu hổ.

Bà chủ nhìn thấy nụ cười đó cũng mất hồn, còn Mại Vu đang mãi bất an ghen tuông, không biết nụ cười kia của Hoàng Huyền vì anh mà nở rộ