Chương 2

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Một tiếng “Bảo bối Vu, anh đã về,” khiến Mại Vu đang ăn vặt hoảng sợ. Không! Chuyện này không thể nào, rõ ràng tên kia không về sớm như vậy mà, Mại Vu thầm an ủi mình, một khuôn mặt đầy mảnh vụn bánh bích-quy quay đầu về phía sau.

Đập vào tầm mắt Mại Vu là một khuôn mặt tươi cười, trên mặt có một đôi mày rậm đẹp mắt, đôi mắt xếch xinh đẹp, mũi rất thẳng, còn có đôi môi mỏng gợi cảm hồng nhạt, hơn hết là khuôn mặt đẹp trai vạn phần tán thưởng! Khuôn mặt tươi cười để mái tóc dài chạm vai.

Do phần đuôi tóc nhuộm trắng hết, chỉ chừa mấy sợ đen, tóc rất cứng nên hơi dựng lên, khiến người ta có cảm giác phóng túng không nói ra được.

Đối mặt với Mại Vu, người đàn ông chỉ cười.

Người đàn ông rất cao, cao hơn Mại Vu người vừa vội nhảy từ trên ghế sofa xuống nửa cái đầu, thân hình người đàn ông rất đẹp, đang mặc tây trang màu đen tôn lên vóc dáng thon dài rắn chắc hoàn mỹ cực hạn. Toàn thân hắn tỏa ra khí thế bức người, nhưng đồng thời cũng khiến người ta mê mẩn. Cả người Mại Vu cứng đờ nhìn chằm chằm vào người đàn ông, anh sợ hãi mở miệng, tuyệt đối không hề phù hợp với bộ dạng đĩnh đạc lúc ở chợ bán đồ ăn, “Hắc, Huyền, anh…. Sao anh về sớm như vậy?”

Người đàn ông được Mại Vu gọi tên đưa tay vòng qua vòng eo rắn chắc của Mại Vu, nhẹ nhàng vuốt ve: “Nhớ em, nên cố gắng kết thúc công việc để về nhà.”

Người đàn ông tên đầy đủ là Hoàng Huyền, là người Mại Vu yêu nhất và cũng sợ nhất, người yêu của cậu. Tên Hoàng Huyền không xa lạ gì trong các giới, ba Hoàng Huyền từng là nhân vật nổi tiếng lừng lẫy trong giới hắc đạo, mấy năm trước, sau khi ba Hoàng Huyền mất đã giao cơ nghiệp hắc đạo này lại cho hắn, cũng nhờ vào thông minh tài trí và thủ đoạn xã giao của hắn, Hoàng Huyền giữ ổn định sự nghiệp của ba giao cho, thậm chí hiện tại còn phát triển hơn. Nhưng thiếu chủ hắc đạo này khống chế được tất cả mọi thứ lại không khống chế được một tên tiểu thương bán cá.

“Đúng… A, đã lâu không gặp anh, anh… Anh trở nên đẹp trai hơn, Huyền Huyền.” Mại Vu cố gắng mở miệng đang cứng đờ, khiến vẻ mặt mình thoạt nhìn ngốc nghếch hơn là háo sắc.

“Đúng vậy, Vu Vu, đã lâu không gặp, em trở nên….” Mặc dù ngoài miệng Hoàng Huyền vẫn mỉm cười, nhưng trong đôi mắt màu lam trộn lẫn dòng máu nước Anh lại tản ra ánh sáng lạnh lùng, ánh mắt rét lạnh quét qua trên ghế sofa, trên bàn là các mảnh vụn của đồ ăn vặt, cùng với màn hình TV đang chiếu phim hoạt hình, bề ngoài hắn cười nhưng trong lòng không cười, trên trán nổi đầy gân xanh, nói: “Em trở nên không ngoan rồi.”

Mại Vu bị Hoàng Huyền nhìn chằm chằm run rẩy, anh biết Hoàng Huyền kiêng kỵ nhất là anh làm mấy hoạt động không khỏe mạnh này. Nghĩ lại lần trước sau khi bị phát hiện, chuyện bị xử phạt kia… Tình trạng thảm thương, Mại Vu không nhịn được sợ hãi, hai chân run rẩy: “Huyền Huyền, muốn tắm nước nóng cho thoải mái chút trước không, em xả giúp anh!” Anh nịnh nọt nói, thuận tiện dời tiêu điểm.

Hoàng Huyền không nói gì, hắn chỉ liếc nhìn Mại Vu, sau đó ngồi xuống ghế sofa, nghênh ngang bắt chéo hai chân quan sát Mại Vu hai tháng rồi hắn không gặp, Mại Vu thì chỉ ngây ngốc đứng đó, nhìn nhau với Hoàng Huyền.

Thảm rồi thảm rồi! Trong lòng Mại Vu thầm kêu thảm, anh biết ánh mắt bây giờ của Hoàng Huyền nhìn anh là chỉ khi nào anh làm chuyện gì đó khiến hắn không vui mới có… Quả nhiên, giọng trong veo trầm thấp của Hoàng Huyền vang lên, “Thật không ngoan chút nào, Vu Vu, thật không ngoan.”

Hoàng Huyền giơ ngón trỏ thon dài lên lắc lư trái phải, trong miệng thỉnh thoảng còn phát ra tiếng chậc chậc.

“Thật xin lỗi, Huyền Huyền, tha cho em, lần sau em tuyệt đối không dám tái phạm nữa, đừng phạt em.” Cuối cùng Mại Vu không nhịn được nhào tới trước cầu xin tha thứ, nước mắt nước mũi tè le, như một đứa trẻ làm sai chuyện. Nhưng quái lạ, vẻ mặt này động tác này, không ngờ hết lần này tới lần khác lại vô cùng thích hợp với hình tượng người đàn ông cao lớn là anh, nhìn qua rất đáng yêu.

“Không được, Vu Vu.” Hoàng Huyền vừa cong miệng cười, vừa đưa tay vỗ vỗ mái tóc ngắn của Mại Vu, “Anh phải sửa thói quen xấu của em.”

“Đừng mà! Em không cần, Huyền ~”

Không để ý tới Mại Vu đau khổ cầu xin, Hoàng Huyền xem như gió thoảng bên tai, “Cũng đã hơn hai tháng rồi không chạm vào em, chỉ là chút trừng phạt không nghiệm trọng, làm chút chuyện dạo đầu.”

“Không được, Huyền, anh sẽ gϊếŧ em mất!”

Hoàng Huyền cảm thấy thái độ nhăn nhó của Mại Vu rất phiền phức, lúc trước giữa bọn họ đã sớm có thỏa thuận, nếu Mại Vu làm sai chuyện thì hắn được phép xử phạt anh vô điều kiện. Hoàng Huyền nâng đôi mày xinh đẹp, giọng nghiêm túc: “Mặc kệ! Em cởϊ qυầи áo đi vào phòng cho anh!”

**********

Trong lòng Mại Vu thầm nghĩ, sao lúc trước lại yêu, và ngày cả bây giờ vẫn yêu ác ma này chứ?

“A… Ưʍ.” Hai tay bị vải trói chặt, toàn thân không mảnh vải che thân, lộ ra thân thể rắn chắc thon dài, dưới ánh đèn da thịt màu lúa mạch lộ ra vẻ sáng bóng mê người. Toàn thân Mại Vu nóng bức, nhũn như con chi chi ngã xuống chiếc giường Kingsize mềm mại, trong mắt anh đầy nước nhìn qua Hoàng Huyền đang ngồi ở ghế sofa đối diện quan sát quá trình.

Hoàng Huyền cũng nhìn qua Mại Vu, cười khanh khách, ngay cả đáy mắt cũng lộ ra ánh sáng hưng phấn. Đáng yêu quá, bộ dạng Vu của anh thế này thật sự cực kỳ đáng yêu! Hắn âm thầm nghĩ. Đúng vậy! Đây chính là hình phạt cho Mại Vu, cho Mại Vu uống chút thuốc kí©h thí©ɧ do dược sĩ thiên tài nổi tiếng nhất dưới trướng hắn điều chế, rồi lẳng lặng ngồi bên cạnh quan sát vẻ quyến rũ của anh, đợi anh gần cao trào hắn mới giải phóng du͙© vọиɠ cho anh.

Đây là trò chơi Hoàng Huyền rất thích, nhưng Mại vu lại cho rằng đây là xử phạt.

Toàn thân Mại Vu gần như sắp bốc cháy, cố nén lửa dục trong cơ thể, anh oán thán nhìn Hoàng Huyền! Ác ma ác ma! Người này quả thực chính là ác ma! Cùng với Hoàng Huyền lúc anh mới quen vốn không phải là cùng một người sao!

Mại Vu uất ức bắt đầu rơi nước mắt, chẳng qua anh chỉ ăn lén đồ ăn vặt và xem TV thôi, sao lại phạt anh uống thuốc kí©h thí©ɧ chứ. Nước mắt rơi xuống, Mại Vu đột nhiên nhớ lại khoảng thời gian anh mới quen Hoàng Huyền.

Hết chương 2