Chương 70: Uy hϊếp

Trong vườn hoa oải hương . . . .

Hạ Vũ cùng Ân Tịch tìm mãi vẫn không thấy bóng dáng của bà ngoại Tần Phương và con gái Tiểu Ức.

“Hạ Vũ, sao có thể như vậy?” Ân Tịch bắt đầu cảm thấy lo lắng, cô buộc Hạ Vũ đi cả đêm tới đây nhưng không thấy bóng dáng của bà ngoại và Tiểu Ức, cô đã vô cùng sốt ruột.

“Ân Tịch trước mắt cậu bình tĩnh cái đã, không có việc gì đâu, tuyệt đối không có việc gì đâu.” Hạ Vũ tựa hồ là an ủi Ân Tịch mà tựa như cũng an ủi chính mình.

Cô bắt bản thân phải tỉnh táo lại, rốt cuộc là kẻ nào ra tay, nơi này trừ bỏ cô và Lí Vĩ ở ngoài không có đến người thứ ba biết, chẳng lẽ là Lí Vĩ?

Sẽ không đâu, hắn luôn luôn trung thành với Hạ gia như vậy, cũng trung thành với cô và ngườimẹ đã quá cố của cô như vậy, không có khả năng hắn sẽ bán đứng cô. Không chắc chắn, cô vẫn là rút di động ra gọi đến số của Lí Vĩ, chính là một lần lại một lần vọng đến giọng nói ‘Số điện thoại này tạm thời không liên lạc được.”

“Hạ Vũ, phải làm sao bây giờ, bà ngoại cùng Tiểu Ức có phải đã gặp chuyện không may rồi không?” Trong mắt cô lộ ra tia sợ hãi cùng lo lắng, hai người là người thân chí mạng của cô, tuyệt đối không thể có chuyện gì được.

“Đừng lo, mình nghĩ là bọn họ mới bị phát hiện, có thể bọn chúng muốn dùng hai người để uy hϊếp cậu, ai có khả năng làm như vậy chứ?” Trong mắt Hạ Vũ tràn ngập nghi vấn nhìn về phía Ân Tịch, cũng đang tự hỏi chính mình.

“Là Tống Hồng sao, bà ta vẫn như trước muốn mình quay về Thịnh Thiên.” Ân Tịch quay lại hỏi cô.

“Tống Hồng thực sự có khả năng lớn như vậy sao? Chuyện này tuyệt đối có quan hệ với xã hội đen.” Hạ Vũ cũng hiểu được, Hạ gia chính là xã hội đen.

Lí Vĩ vốn là người của Hạ Gia, có thể uy hϊếp Lí Vĩ kẻ đó nhất định phải quen thân với hắn, biết rõ Lý Vĩ trừ bỏ đã từng là người bang xã hội đen của Hạ gia mà hắn nhất định cũng là chân tay của bang xã hội đen nào đó

“Chẳng lẽ là . . .” Ân Tịch trợn lớn hai mắt, không dám tin.

“Cậu đang nghĩ đến ai?”

“Tống Hồng đi tìm mình, bà ta nói cho mình cha của con mình là ai.” Ân Tịch thản nhiên nói, trong ánh mắt tất cả đều là ưu thương cùng bất đắc dĩ.

Người đàn ông như vậy cô thế nào cũng không thể chấp nhận đó là cha của con gái cô được.

“Hắn là ai?” Hạ Vũ tiếp tục hỏi.

“Thân Tử Kiều.” Thanh âm của cô rất thấp, thấp đến mức căn bản chính bản thân cô cũng không muốn nghĩ tới người này.

Khuôn mặt Hạ Vũ có chút nhăn nhó lại, Tiểu Ức là cô bé đáng yêu như vậy làm sao có thể có người ba là Thân Tử Kiều chứ, cứ cho là cô không hi vọng tất cả là thật đi, nhưng cũng không thể không chấp nhận sự thật này. Năm đó kẻ mua đêm đầu tiên của Ân Tịch lại thông qua Tống Hồng môi giới, muốn chơi đùa kiểu đó chỉ có thể là Thân Tử Kiều.

Thân Tử Kiều, Tiểu Ức là con gái của hắn sao?

Ánh mắt Ân Tịch trở nên mở mịt, “Mình không biết, mình không biết hắn có biết không, nhưng mình tuyệt đối không muốn tên ác ma như hắn là ba của Tiểu Ức, mình sẽ không để cho Tiểu Ức nhận hắn, hắn không xứng làm baba của Tiểu Ức”

Hạ Vũ có thể hiểu được cảm giác lúc này của Ân Tịch.

“Chúng ta thử suy nghĩ một chút, nếu Tiểu Ức cùng bà ngoại đang nằm trong tay của Thân Tử Kiều, như vậy hắn muốn làm gì?” Lời nói của Hạ Vũ đi thẳng vào mấu chốt vấn đề, hành động tiếp theo của Thân Tử Kiều bọn họ khó mà đề phòng được.

“Nếu Tiểu Ức cùng bà ngoại ở trong tay hắn, hắn nhất định sẽ dùng họ để uy hϊếp mình, đến cuối cùng mình không còn gì để phản kháng nữa.” Ân Tịch gần như tuyệt vọng dựa người vào tường, tay ôm đầu vò vò tóc, thật lâu không có ngẩng đầu lên.

Đột nhiên, Tiểu lạp từ bên ngoài chạy vào, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Hạ Vũ, nó mạnh mẽ nhào vào lòng của cô, cong người lại sủa nhặng lên như là muốn cho người ta hiểu được ý nghĩ của nó.

Tầm mắt của Hạ Vũ cùng Ân Tịch đều tập trung ở trên người Tiểu Lạp, Tiểu Lạp nhảy khỏi vòng tay của Hạ Vũ, bắt đầu chạy đi, Hạ Vũ cùng Ân Tịch đuổi sát phía sau nó.

Chạy mấy vòng, Tiểu Lạp dẫn đến một con đường lớn, hướng tới đại lộ đi về thành phố F nó điên cuồng hét lớn, ý nói cho hai người biết Tiểu Ức cùng bà ngoại theo hướng đó mà đi rồi, cũng đồng nghĩa nói cho bọn họ biết Tiểu Ức cùng bà ngoại tạm thời vẫn còn an toàn.

Chỉ cần biết được hai người bọn họ còn an toàn, tâm tình của Ân Tịch cũng trấn an đi một nửa.

Đang trong lúc này, điện thoại của cô đột nhiên vang lên, cô không chút nghĩ ngợi lập tức bắt máy.

“Hứa tiểu thư . . . 10h ngày mai chúng tôi mời cô đến tòa biệt thự XX tại đại lộ XX, đến đây cô nhất định sẽ nhìn thấy kinh hỉ mà cô muốn.” Đối phương là một người đàn ông có giọng nói cực kỳ trầm thấp.

“Các người muốn làm gì con gái và bà ngoại của tôi? Các người không được động vào họ, nếu bọn họ bị thương, tôi nhất định sẽ không tha cho các người.” Tâm tình của Ân Tịch đã cực kỳ kích động.

“Cô đi đến sẽ biết rõ, 10h ngày mai rất hoan nghênh cô đến.” Không chờ Ân Tịch kịp đáp lại, đối phương đã cắt đứt điện thoại, chỉ còn lại tiếng tút tút hồi lâu…

Cả tối Ân Tịch trằn trọc không yên, làm cách nào cũng không thể đi vào giấc ngủ được, ngày mới vừa sáng, cô liền đi chuẩn bị một chút, ngồi chờ thời gian trôi qua.

Cô rất mong gặp được Tiểu Ức, hơn nửa năm có phải nó đã thay đổi rất nhiều, ngày càng đáng yêu hơn không, còn bà ngoại, thân thể bà vẫn tốt chứ, nghĩ mấy năm nay bôn ba, nghĩ đến ba người thân bên cạnh, Ân Tịch dù có kiên cường thế nào cũng trở lên yếu ớt, đặc biệt là sau khi đối mặt người thân, yếu ớt rồi cũng hóa kiên cường.

Khi cô đứng ở cửa của biệt thự, lại phát hiện có một thân ảnh đứng ở phía trước cô, cô ấy quay người lại nở nụ cười ngọt ngào với cô, Ân Tịch cảm động rơi nước mắt.

“Hạ Vũ, sao cậu lại tới đây?” Ân Tịch cố nén cảm xúc, chính là âm thanh vẫn lộ ra nghẹn ngào.

“Mình cùng đi với cậu, có thêm một người đi bên cạnh sẽ có thêm ứng phó, như vậy mình cũng yên tâm hơn.” Hạ Vũ vươn một bàn tay về phía cô, ánh mắt cổ vũ mang theo vẻ kiên định, những điều này càng làm cho Ân Tịch cảm thấy ấm áp và cảm động vô cùng.

Cùng Ân Tịch ở chung hơn nửa năm cô cũng từ từ hiểu rõ được tính tình của cô ấy, cô ấy sẽ tuyệt đối không đem chuyện này nói cho Trữ Dịch biết, nếu như để một mình cô ấy đến đối mặt tất cả những điều này, cô sao có thể yên tâm chứ?

Ân Tịch cùng Hạ Vũ vừa mới đi tới của, thanh âm ngọt ngào như búp bê đã vang lên: “Mẹ, mẹ!”

Một lúc sau, một thân hình nhỏ bé xinh đẹp bổ nhào vào lòng Ân Tịch, Ân Tịch gắt gao ôm lấy thân thể bé nhỏ của Tiểu Ức, đến lúc này cũng không thể khống chế được nữa khóc ra tiếng.

“Tiểu Ức, Tiểu Ức, mẹ rất nhớ con, rất nhớ con.”

“Mẹ, Tiểu Ức rất ngoan, Tiểu Ức cũng rất nhớ mẹ, nhưng cụ ngoại nói mẹ đang tìm baba cho Tiểu Ức, nên không thể làm phiền mẹ, bởi vậy Tiểu Ức chỉ dám trộm nói là nhớ mẹ.”

Thân thể phấn nộn của nó có mùi thơm ngọt ngào, làm cho Ân Tịch thế nào cũng không muốn buông ra.

“Mẹ, mẹ ôm Tiểu Ức thật chặt, Tiểu Ức sắp ngạt thởrồi.” Tiểu Ức ngọt ngào oán giận, mẹ như thế nào mà ôm nó chặt thế, nó sắp thở không nổi. Cứ cho là mẹ nhớ nó đi, nhưng là nó không muốn làm cho mẹ khổ sở như vậy.

“Ân Tịch!” Bà ngoại đã đi tới, thanh âm sớm đã nghẹn ngào.

“Bà ngoại!” Ân Tịch nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của bà ngoại, cảm thấy nửa năm nay bà đã già đi rất nhiều, cho thấy nửa năm nay bà đã kiên định rất nhiều mới không đi gặp cô, mà cũng không thể gặp, loại tra tấn này sao cô lại không hiểu được chứ?

Lập tức cô tựa như xem nhẹ tất cả những người bên cạnh.

Tiểu Uức thừa dịp mẹ ôm cụ ngoại, thân thể nho nhỏ của nó đã lủi đến nhào vào lòng Hạ Vũ cọ cọ.

“Dì Hạ, Tiểu Ức rất nhớ dì. Rất thơm” Nó giơ bàn tay nhỏ bé của mình lên ngang mũi của Hạ Vũ, làm cho cô ngửi thấy mùi thơm trên người nó.

“Ừ, rất thơm, là mùi hoa oải hương.” Cô nhẹ nhàng mà điểm vào chóp mũi của Tiểu Ức, có chút cưng nịnh, ngay sau đó, một tay đem nó ôm vào trong ngực.

“Tiểu Ức hình như nặng hơn rất nhiều, lại cao thêm một chút nữa.” Hạ Vũ ôm nó nhẹ nhàng nói.

“Dì Hạ, Tiểu Ức nói với dì một bí mật” Miệng nó dán vào bên tai Hạ Vũ, nhẹ giọng nói.

Hạ Vũ ngẩng đầu, nhìn Tiểu Ức gật mạnh đầu.

“Có một chú người xấu bắt cóc cháu và cụ ngoại, sau đó lại có một chú nói chú ấy là ba cháu, tuy bộ dạng rất đẹp trai nhưng cháu cảm thấy không thích chú ấy, cháu có thể không cho chú ấy là baba của cháu hay không? Dì có thể khuyên nhủ mẹ hay không?” Nó lộ ra vẻ ủy khuất nho nhỏ, nhưng nó lại không dám nói với mẹ, nó không thích cái tên Thân Tử Kiều kia, bởi vì nó chưa nghe mẹ nó nói bao giờ.

“Vì sao cháu không thích chú ấy?” Hạ Vũ có chút tò mò hỏi.

“Cháu không biết, chỉ là cháu không thích, nhưng cháu lại thích chú Lí Vĩ, nhưng cái chú nói là baba của cháu kia, cháu sẽ không thích chú ấy nhìn cháu, khi nhìn cháu rất sợ, cháu thấy thật là kỳ quái.” Một đứa bé nho nhỏ như nó, vẫn là không thể lý giải sự sợ hãi đó là gì, đây là trực giác giữa người với người.

Nếu như là phụ nữ, cho dù là người xấu, lần đầu tiên gặp nó cũng không sợ hãi cùng chán ghét như vậy.

Nhìn thấy đôi mắt to tròn vô tội ngập nước của Tiểu Ức, cô không dám đi nói với một tiểu hài tử là baba không thể thay đổi.

Mà Tiểu Ức từ nhỏ đã không có tình thương của cha, rất kỳ vọng tình thương của cha, mà bây giờ lại bài xích với sự xuất hiện của một người cha, đây là bản năng hay vẫn căn bản là do hắn có vấn đề gì?

Thân Tử Kiều đứng ở một góc trên lầu yên lặng nhìn tất cả, hắn nghĩ đã đến lúc hắn đi xuống rồi ….

Hắn dọc theo tay vịn cầu thang từ trên lầu từng bước đi xuống, ánh mắt hắn trước sau như một vẫn dừng ở trên mặt Ân Tịch, vô luận là nhìn cả mặt hay nửa mặt, vô luận là đêm tối hay là ban ngày, mỗi góc độ của cô đều làm trái tim hắn hoảng hốt, cực độ khát vọng muốn giữ lấy.

Bên vành tai cô tóc dài tiêu tán, tản ra vẻ dịu dàng nhu thuận lại vô cùng xinh đẹp, tựa như cô không cần cửu động gì cả, chỉ cần yên tĩnh đứng ở đó cũng tuyệt đối khiến cho Thân Tử Kiều quên đi tất cả.

Hắn đã gặp qua nhiều người phụ nữ dáng người còn tốt hơn Hứa Ân Tịch, khuôn mặt cũng vô cùng hấp dẫn, nhưng khí chất của những kẻ đó đã bị tiền tài mua chuộc khiến cho không một ai có thể tiến vào trái tim của hắn cả.

Càng đi xuống thấp hắn tựa hồ cảm nhận được nhịp tim của mình càng đập nhanh hơn.

Hạ Vũ ôm Tiểu Ức, ánh mắt một mực nhìn phương hướng mà Thân Tử Kiều xuất hiện, đây là lần đầu tiên cô tận mắt nhìn thấy hắn, khuôn mặt kia có anh tuấn đến cỡ nào cũng không thể che giấu được nội tâm ác độc, hắn hoàn toàn bất đồng với anh trai hắn, anh trai hắn tuy cũng rất lãnh khốc, tàn ác, nhưng ở trên mặt hắn lại không nhận thấy có chút tương quan nào với bản chất, nguyên bản anh trai hắn là người tốt, nhưng là hoàn cảnh sống đã khiến hắn hình thành một bộ mặt như vậy.

Cô cảm thấy bản thân đã suy nghĩ quá xa rồi, cố gắng nhắc nhở mình phải trở lại tình hình thực tế lúc này.

“Ân Tịch, chúng ta đã lâu không gặp!” Thân Tử Kiều đứng ở trước mặt cô, ý cười trong mắt khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, lạnh đến thấu xương.

“Thân tiên sinh, cám ơn ngài đã đem con gái và bà ngoại tôi trở về thành phố K.” Ân Tịch trấn tĩnh đáp lại, cái chính là trong lòng cô đang vô cùng sợ hãi người đàn ông này, hắn tựa như một cơn ác mộng không thể xóa nhòa, đêm đó một hồi tra tấn của hắn và Tề Tư Di tựa như chưa từng tiêu tan khỏi ký ức của cô, nhìn thấy hắn, cô có cảm giác sợ hãi như ngày tận thế đến vậy.

“Cô biết Tiểu Ức phải gọi tôi là gì không?” Thanh âm của hắn rất nhẹ, rất ôn nhu nhưng lại khiến cho Ân Tịch cùng Hạ Vũ càng cảm thấy sợ hãi.

Ân Tịch khích lệ chính mình, dũng cảm mà đối diện hắn, hết thảy những điều này, đều vì Tiểu Ức và bà ngoại, cô phải dũng cảm đối mặt.

“Chú Thân, Tiểu Ức hẳn là nên gọi anh một tiếng chú Thân.” Ân Tịch lộ ra một nụ cười vô cùng bình tĩnh và lại thực tùy ý, sau đó quay đầu nhìn về phía Tiểu Ức, ý tứ trong mắt cô chỉ có hai mẹ con hiểu được.

“Chú Thân, Tiểu Ức và bà ngoại rất cám ơn chú đã chiêu đãi.” Nhìn đến ánh mắt của mẹ Ân Tịch, mặc dù có chút lo lắng, nhưng nó cũng biết là mẹ không thích người baba này, điều này làm nó rất vui vẻ, bởi vì nó có thể chờ một người baba tiếp theo, nó hy vọng mẹ có thể chọn một người baba mà mẹ thích nó cũng thích.

Ân Tịch khẽ nhíu mi, Tiểu Ức thỉnh thoảng cũng thích gọi Tần Phương là bà ngoại giống như cô, trước kia đã dạy nó phải gọi là cụ ngoại, chính nó luôn nói như thế rất xa cách, huống chi bà ngoại cũng chưa có già, Ân Tịch cùng Tần Phương cũng không có nói nhiều nữa.

“Tiểu Ức, con hẳn phải gọi là baba đi.” Hắn hướng Tiểu Ức lộ ra một nụ cười vui vẻ trên khuôn mặt anh tuấn, đây cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Hạ Vũ, mới phát hiện ra người phụ nữ này thực xa lạ với hắn, mà ánh mắt của cô cũng đâm thẳng vào trái tim hắn.

Vẻ đẹp của cô và Ân Tịch không giống nhau, hắn nhanh chóng nhìn hết cô một lượt từ đầu đến chân, thậm chí hắn có thể nhận ra cô chính là đối tượng mà hắn điên cuồng tìm kiếm khát cầu bấy lâu nay, chỉ cần hắn coi trọng hắn sẽ có thể đem bọn họ đặt ở dưới thân mình, nhìn hai người hưởng thụ khi bị hắn tra tấn như thế nào.

Mục đích hiện tại của hắn là Hứa Ân Tịch, đây vẫn là người hắn muốn nhất.

Đại não của Ân Tịch một mảnh trống rỗng, người đàn ông này đã biết được hắn chính là ba của Tiểu Ức, đây là sự thật tàn nhẫn đến cỡ nào, không, cô không thể để cho sau này hắn trở thành ba thực sự của Tiểu Ức được.

“Mẹ Ân Tịch nói chú là chú Thân, không phải baba, Tiểu Ức không thể gọi bậy baba được.” Cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu của Tiểu Ức đô ra trả lời.

“Ta nói ta là ba của con thì chính là ba của con.” Thanh âm của hắn vẫn nhẹ như trước, nhưng là khí nghiêm túc khiến cho không khí xung quanh nháy mắt đã ngưng trọng lại, tựa như hàn băng đâm vào lòng người.

“Thực xin lỗi, Thân tiên sinh, Tiểu Ức không hiểu chuyện, cám ơn chiếu cố của ngài, tôi nghĩ chúng tôi vẫn nên đi về thôi.” Ân Tịch ôm môt tia hy vọng, có lẽ hắn sẽ bỏ qua cho cô, có lẽ hắn chính là một người lương thiện.

Ân Tịch lôi kéo bọn họ nghĩ nhanh chóng rời đi khỏi nơi này, chân còn chưa bước được mấy bước thanh âm lạnh lùng của Thân Tử Kiều đã vang lên ở phía sau: “Đi? Các người tưởng rằng ra vào dễ dàng như vậy hay sao?”

Chỉ thấy phía ngoài cửa đã có một loạt người đứng ở đó, chỉ cần một tiếng ra lệnh, họ đã có thể rút súng ở phía sau ra.

Ân Tịch dừng bước, chậm rãi xoay người lại, nghênh đón ánh mắt hắn, nếu không đi được cũng phải dũng cảm đối diện với tất thảy những chuyện sẽ xảy ra.

” Thân tiên sinh, ngài đây là có ý tứ gì?” Ân Tịch trực tiếp hỏi.

“Cô cảm thấy thế nào, cô cho là nơi này là nơi nào, có thể tùy ý ra vào hay sao? Tôi đem bà ngoại của cô với Tiểu Ức về thành phố K này chỉ là để cho cô gặp hay hay sao?” Hắn liên tiếp đưa ra những câu hỏi hướng về phía Ân Tịch.

“Xin thứ cho Ân Tịch ngu muội, tôi luôn cho rằng con người ta bản tính là thiện lương, cho nên Ân Tịch tôi không nhận ra Thân tiên sinh đang muốn chơi trò gì đó với Ân Tịch.”

“Trò chơi, ha ha. Cô thông minh như vậy như thế nào lại đoán không ra chứ?” Tay hắn vuốt vuốt vai áo của Ân Tịch, khuôn mặt càng tiến sát đến mặt của cô gần gũi mà quan sát cô, làn da sáng láng không có một bụi phấn, vẫn non mềm như trước.

“Chú người xấu này, không được đối với mẹ cháu như vậy, mẹ cháu là phụ nữ, đàn ông không được đánh phụ nữ.” Tiểu Ức từ trong lòng Hạ Vũ nhảy xuống, nó muốn đi giúp mẹ nó.

“Tiểu Ức, đây là một loại hành động biểu hiện baba yêu mẹ con, không phải là đánh.” Hắn cực lực áp chết tất thảy cảm xúc.

“Nếu như anh muốn dùng cách này để bức tôi rời khỏi Hoa Đằng, tôi sẽ đồng ý, chỉ cần anh tha cho Tiểu Ức và bà ngoại tôi.” Ân Tịch nhận thấy sự kiên nhẫn đang mất dần trong mắt hắn, không thể không cầu xin hắn buông tha cho bọn họ.

“Ân Tịch, suy nghĩ của cô thực là khờ dại, nhưng tôi lại yêu sự khờ dại đó.” Tay hắn kìm lòng không đậu mà nhéo một cái khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, lộ ra một màn tham lam.

“Không phải anh vẫn muốn bức tôi rời khỏi Hoa Đằng sao?” Ân Tịch mở lớn hai mắt, chuyện này sẽ không đơn giản như vậy, nhưng chung quy thế nào thì cô không nghĩ sâu xa được, hành động lần trước của hắn cô đã hiểu được, lần này sao dễ dàng buông tha cho cô chứ, nếu hắn muốn đòi quyền nuôi nấng Tiểu Ức thì cô…

“Hiện tại tôi chỉ có một ý tưởng là tôi muốn cô gả cho tôi.” Thân Tử Kiều một chữ lại một chữ nói ra, những lời này vừa dứt không khí liền trở lên ngưng trọng.

“Không thể!” Cơ hồ là cùng một lúc, bà ngoại, Tiểu Ức cùng Hạ Vũ đều nói giống như nhau.

Không khí lại lần nữa đọng lại, đôi mắt xinh đẹp của Ân Tịch mơ hồ có thể thấy được khϊếp sợ kinh hoàng, cô thật không ngờ cư nhiên Thân Tử Kiều lại muốn cô gả cho hắn.

“Cô . . . . Đồng ý sao?” Trong giọng nói của hắn không có chút nhu tình, chỉ có uy hϊếp.

“Không . . . Thân tiên sinh, hôn nhân không phải trò đùa, tôi cũng không thích hợp với ngài, cho nên tôi sẽ không đáp ứng ngài.” Thân Tử Kiều chính là một cơn ác mộng với cô, tất cả chỉ là tra tấn cùng sợ hãi, cô làm sao có thể làm cho những người thân bên người theo cô phải chịu cơn ác mộng này.

“Nếu cô không đồng ý, như vậy tôi sẽ đòi về quyền nuôi dưỡng Tiểu Ức, hơn nữa, còn không cho các người gặp mặt.” Lời nói của hắn tựa như một lưỡi đao hung hăng đâm vào trái tim Ân Tịch.

“Không . . . . Anh không có quyền làm như vậy.”

“Nó là con gái của tôi, với năng lực của tôi, tôi có quyền, cô lựa chọn đi, gả cho tôi tôi sẽ đối xử với cô thật tử tế. Tiểu Ức, còn có người thân của cô nữa, nếu không . . . . Tôi nghĩ cô biết hậu quả như thế nào?” Lời nói của Thân Tử Kiều vẫn ở thế công như trước, tràn ngập uy hϊếp.

Ân Tịch theo bản năng gắt gao ôm lấy Tiểu Ức vào lòng, ôm lấy nó nghĩ chạy tới bên ngoài, Thân Tử Kiều nhìn hết thảy những điều này, lộ ra nụ cười ác ý.

Còn chưa bước ra khỏi cửa, một cánh tay đã chặn ngay Ân Tịch lại.

Người đàn ông bên cạnh, không chút do dự cướp Tiểu Ức từ trong tay cô ra.

“Không . . . Trả con gái cho tôi, các người trả Tiểu Ức cho tôi.” Ân Tịch lớn tiếng gào thét.

“Mẹ . . . mẹ . . . cháu muốn mẹ . . . các người là lũ người xấu . . . buông . . . buông ra.” Tiểu Ức huy động hai chân hai tay, thân thể nhỏ bé của nó bị người đàn ông kẹp vào bên nách tựa như diều hâu bắt con gà con vậy.

Tiểu Ức trừ bỏ giãy nảy hai chân hai tay, miệng còn lớn tiếng kêu mẹ, nó cái gì cũng không thể làm, vì cái gì nó còn không mau lớn lên, luôn như vậy chỉ cần một cái là bị người ta túm gọn chứ?

Ân Tịch muốn đuổi theo đòi về Tiểu Ức, lại bị một người đàn ông khác gắt gao dùng súng để khống chế, người đàn ông túm chặt lấy hai tay của cô, khiến cô căn bản không thể nhúc nhích.

Hạ Vũ cùng bà ngoại muốn đuổi theo, nhưng chưa đi lên được hai bước, chỉ nghe “bang bang” hai tiếng, đạn nổ cách bọn họ chỉ có ba bước, là Thân Tử Kiều nổ súng, “Ai dám tiến lên, người đó phải chết.”

Tiếng súng vang lên, hết thảy tiếng khóc nháo la hét đều im bặt.

Người đàn ông này đáng sợ đến cỡ nào, tùy tiện dám nổ súng, một khi bị chọc giận, cũng tùy ý mà gϊếŧ người, người của Thân Tử Kiều đang giữ chặt Ân Tịch cũng không dám động đậy, chỉ có thể chờ kế hoặt tiếp theo của hắn.

“Thân Tử Kiều, rốt cục anh muốn như thế nào mới bằng lòng tha cho tôi?” Ân Tịch bước nhanh đi đến trước mặt hắn, tức giận chất vấn.

“Chỉ cần cô đồng ý gả cho tôi, hết thảy sẽ không có chuyện gì nữa, con gái là của chúng ta chúng ta cùng nhau nuôi lớn, tôi sẽ không thương tổn nó, nhưng nếu cô không đồng ý gả cho tôi, vậy cả đời này cô cũng đừng nghĩ gặp lại nó nữa, tôi nói được, làm được. . .” Lời nói của hắn lại mang theo đe dọa, ý cười trên môi, đây là nụ cười thắng lợi của hắn, Hứa Ân Tịch không thể cự tuyệt.

“Ngươi đê tiện, ngươi vô sỉ.”

“Cô thậm chí còn có thể mắng tôi hạ lưu, nham hiểm” Hắn không quên thay cô bổ sung, trong quá trình sinh tồn của hắn mà nói, thủ đoạn như thế nào với hắn không quan trọng, thứ hắn muốn là kết qủa, là thật sự khi còn sống có thể túm được cô gái này, sau đó chơi đùa đến khi hắn không muốn chơi nữa, lại dùng cô để cưỡng bức kẻ khác.

“Tôi căn bản không thích anh, anh cưới tôi cũng sẽ không hạnh phúc, vì cái gì anh nhất định phải dồn cả hai chúng ta xuống địa ngục chứ?”

Ân Tịch thủy chung không hiểu, nếu như nói giữ lấy một người là hạnh phúc thì cô tình nguyện vĩnh viễn thống khổ.

“Cô sai rồi, tôi với cô kết hôn chỉ có hạnh phúc, không phải là xuống địa ngục, em yêu, tưởng tượng xem, chúng ta có một đứa con gái đáng yêu, em còn có một người chồng yêu em, đó là chuyện hạnh phúc nhất.”

“Không . . . .” Ân Tịch dùng tay bịt kín hai tai của mình, tên ác ma biếи ŧɦái này, tuyệt đối không được.

“Tôi cho cô ba ngày, ba ngày suy nghĩ cho kỹ, nếu cô không đồng ý, thì cô vĩnh viễn đừng mong gặp con gái của cô nữa, tôi nói được, nhất định làm được. Đừng có bức tôi, ba ngày sau vẫn là ở đây thời gian này, tôi muốn cô đến đây đồng ý kết hôn với tôi.”

Hắn tựa như là đưa ra tối hậu thư.

Bà ngoại cùng Hạ Vũ lại chỉ có thể bất lực như vậy, hai người trừ bỏ thương tâm khổ sở cho Ân Tịch cũng không thể làm gì khác.

~~~~~~~~~~Vficland~~~~~~~~~~~

Một mình Ân Tịch đi vô mục đích ở vùng quanh khu biệt thự này, cô phải tỉnh táo, cô cự tuyệt không muốn bà ngoại và Hạ Vũ cùng đi. Tần Phương sợ xảy ra chuyện, muốn theo dõi nhưng lại bị Hạ Vũ ngăn lại, giờ phút này cô cần phải bình tĩnh.

Xuất phát từ an toàn, cô gọi điện thoại cho Trữ Dịch, có lẽ là anh có thể giúp được cô, đây là một tia hy vọng cuối cùng của cô.

Trên con đường hoang vắng, làm cho một dãy những khu biệt thự cao tầng trở nên vô cùng vắng vẻ, cô tựa như người mất hồn mà bước đi, không biết đi về đâu.

Tiểu Ức là con gái của hắn, như thế nào lại có chuyện hoang đường như vậy xảy ra chứ? Làm thế nào Ân Tịch cũng không nguyện ý tin tưởng, tất thảy nói cho cô biết, đây là sự thật, hơn nữa người đàn ông này đang bắt giữ con gái của bọn họ, bức cô gả cho hắn . . . .

Thân ảnh gầy guộc của cô trải dài trên đường lớn, bám theo sau cô là một chiếc xe thể thao, chủ nhân của chiếc xe đó mắt chưa từng rời khỏi cô gái phía trước.

Khi thấy bóng dáng của cô hắn nhịn không được mà dừng lại, vì sao cô lại xuất hiện ở đây, vì sao trông cô có vẻ nặng trĩu tâm sự vậy?

Hắn cứ như vậy một mực đi theo cô, nghĩ muốn biết tiếp theo cô sẽ làm gì, đã thấy cô quẹo vào một con đường hắn nhanh chóng tăng ga, không có dấu hiệu gì, hắn liều mạng chạy về phía trước.

Hắn đạp mạnh chân ga nghĩ muốn tiếp tục đuổi theo, cô gái này, vì sao lại luôn ở thời khắc mà hắn muốn buông tay thì xuất hiện?

Chạy đi khá xa, Ân Tịch nói với chính mình, đừng nhụt chí, vĩnh viễn đừng có nhụt chí, cô không thể chấp nhận việc cô cùng người thân phải thần phục Thân Tử Kiều cả cuộc đời còn lại.

Khí lực trên người từ từ bị tiêu hao hết, cô chống vào cột gỗ ven đường, yết hầu dâng lên cảm giác muốn ói ra.

Cô dừng lại khiến cho người đàn ông trên xe nhanh chóng đạp phanh, nhìn bóng dáng run rẩy của cô, hắn đẩy cửa xe ra, dưới ánh mặt trời khuôn mặt hắn vẫn anh tuấn khí thế bức người như trước, biểu tình lạnh lùng che cất giấu đi vẻ ôn nhu, chậm rãi hướng Ân Tịch đi tới.

Tay hắn dừng giữa không trung rồi cuối cùng quyết định hạ xuống. Ân Tịch dường như cảm thấy sự khác thương bên người, xoay chuyển thân mình, ngẩng lại đầu đối diện với đôi mắt tĩnh lặng như nước hồ của hắn, xa lạ mà quen thuộc, hai người cứ như vậy nhìn nhau, lâu tựa như cả thế kỷ vậy.

“Cô sao vậy, vì sao lại xuất hiện ở đây?” Thanh âm của hắn vẫn lạnh lùng như trước.

“Còn anh, tại sao lại xuất hiện trước mặt của tôi?” Cô cũng như vậy ném lại vấn đề cho hắn.

“Trước hết cô trả lời vấn đề của tôi đã.” Ở trước mặt cô hắn không thể lạnh nhạt được, mỗi một phản kháng của cô đều khiến hắn muốn nổi giận.

Tay hắn gắt gao xiết chặt lấy tay cô, hình như không có ý định buông ra.

Cô hung hang trừng mắt với hắn, dùng sức mà rút tay về, ý bảo hắn buông ra, hắn lại cầm chặt hơn, ánh mắt giao nhau mà xa cách tựa như thiên sơn vạn thủy.