Chương 42: Huynh đệ trở mặt

Thân Tử Duệ vươn tay từ phía sau nắm chặt bả vai Trữ Dịch, nghĩ muốn đem sức mạnh của hắn mà truyền cho Trữ Dịch. Nói cho Trữ Dịch, hết thảy có huynh đệ là hắn ở đây.

“Nói cho mình biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Giọng nói hắn rất thấp trầm, âm u làm cho người ta tuyệt đối không thể cự tuyệt.

“Còn nhớ mình đã nói với cậu về cô gái kia không?” Trong lời nói của Trữ Dịch lộ vẻ đau thương, buồn bã.

“À, cậu một mực tìm cô gái đó, chẳng lẽ cậu đã tìm được cô ấy?” Thân Tử Duệ vẫn là có phần không hiểu lắm, đến tột cùng nổi điên đánh người, đột nhiên thay đổi bất thường.

“Đúng vậy, tôi đã tìm được cô ấy, cho nên tôi đến đây đánh cậu!” Trữ Dịch xoay người, trong mắt là đau xót cũng uất hận, phẫn nộ muốn đem người anh em thề cùng sống chết này băm vằm từng mảnh.

“Ý cậu nói là người cậu tìm kiếm kia là Hứa Ân Tịch?” Thân Tử Duệ dường như vẫn là không muốn tin tưởng chuyện này là thật, mà Trữ Dịch nhìn hắn rồi từ từ gật đầu đã khiến hắn sụp đổ hoàn toàn.

Là cái âm thanh gì trong lòng lộp bộp, lộp bộp mà vang lên. Dường như có vật gì đó đâm vào trái tim hắn. Hắn đột nhiên giống như con gà trống bại gục ngã trên đất.

“Cậu cho tới bây giờ không nói qua cho mình tên gọi cô ấy là gì. Cậu cho tới bây giờ không nói cho mình cô ta trông thế nào. Cậu càng không có nói qua cho mình…” Thân Tử Duệ lầm lầm độc thoại một mình. Hắn không biết bản thân đang giải thích hay là muốn che giấu cái gì?

“Đúng vậy, mình không có nói qua cho cậu tên cô ấy là gì. Mình cũng không nói qua cho cậu cô ấy trông thế nào. Nhưng là hôm nay mình nói cho cậu: Người mình tìm kia tên là Hứa Ân Tịch. Chân lông mày tâm của cô ấy có một nốt ruồi màu đỏ.”

Anh lại nắm lấy áo của Thân Tử Duệ: “Hôm nay mình càng phải nói với cậu: về sau không được lại động thủ với cô ấy. Nếu cậu dám có ý này, chúng ta từ này về sau sẽ không còn là anh em nữa.”

Như thế nào có thể? Như thế nào sẽ có chuyện xảy ra như vậy có phải nghĩ sai rồi hay không?

Ánh mắt Thân Tử Duệ kinh hoàng dừng lại giữa mặt Trữ Dịch. Hắn sao có thể đoạt người con gái mà người anh em tốt của hắn yêu nhất. Mấy năm nay, tình yêu của Trữ Dịch đối với Hứa Ân Tịch là hắn cùng Hạ Thiên Triệu đều hiểu rõ. Yêu thương khắc cốt ghi tâm.

Chính là sự tình tại sao có thể đến nông nỗi như vậy chứ? Hứa Ân Tịch là cô gái mà Trữ Dịch muốn tìm kiếm. Hắn nên làm cái gì bây giờ đây? Hứa Ân Tịch là người phụ nữ của huynh đệ hắn. Không hiểu sao nghĩ đến đây, nội tâm hắn giống như bị người khác xé rách, khó chịu.

______________________

“Ân Tịch tin tưởng dì Hồng, chỉ cần con làm theo điều dì Hồng phân phó, hết thảy cũng không có trắc trở gì, đến thời điểm con trở lại, bệnh của mẹ con cũng tốt rồi!” Tống Hồng nắm tay Ân Tịch. Trải qua một hành lang dài, sau đó ngừng lại.

Phía trước có hai người đàn ông mặc áo đen chờ hai người.

Ân Tịch mặc cho dì Hồng nói so với nấm mèo thì cũng giống nhau. Mặc cho bà ta nói cái gì cô cũng gật đầu đáp ứng là được rồi.

Sắc mặt lạnh như băng “A Khôn,cậu mang cô ấy đi gặp Thân lão đại đi. Hi vọng các cậu nói chuyện giữ lời. Một trăm vạn đừng quên chuyển tới, chờ cứu người.” Tống Hồng như muốn tăng quyết tâm cho Ân Tịch.

“Yên tâm đi, người của bà giao cho tôi. Tiễn chị Hồng về, nơi này không còn chuyện gì của bà nữa.” A Khôn thanh âm rất lạnh, miệng nói lại mang theo ý cười, ý cười này tực hồ là khen cho Tống Hồng.

“Ân Tịch, con đi theo hắn. Dì đi bệnh viện giúp con chăm sóc mẹ con!” Bà ta đem tay Ân Tịch đặt vào tay A Khôn.

Ân Tịch không có phản kháng gì, cũng không có liếc về phía Tống Hồng một cái. Theo sự dẫn dắt của A Khôn dần đần mà rời xa tầm mắt của Tống Hồng.

“Ân Tịch, chấp nhận đi, có trách thì trách con hồng nhang bạc mệnh, muốn trách thì trách con bị Thân lão đại coi trọng. Lần này đừng trách dì Hồng. ’

Tống Hồng cúi đầu ở trong lòng mà nói xong, xoay người rời khỏi nơi này.

Bà ở trong lòng cầu nguyện mong sao Ân Tịch đêm nay sẽ không bị Thân lão đại tra tấn đến chết. Cũng cầu mong sáng mai bà còn thấy được Ân Tịch ở đây. Tuy rằng bà hại vô số nữ nhân, nhưng đều là các cô tự nguyện, thế nhưng Thân lão đại, cái loại này nếu hứng thú chơi đùa điên khùng nổi lên, bà không dám cam đoan có thể hay không xảy ra tai nạn chết người.

Bà sở dĩ suy đoán kinh khủng như vậy, là bởi vì ba năm trước đây có một nữ minh tinh không muốn bị quên lãng, mà hắn lại nhìn trúng cô. Kết quả dùng thủ đoạn cực kỳ đê tiện đem cô nằm lên trên giường hắn. Mà hắn năm ấy cũng dùng thủ đoạn mang tính trả thù để chơi đùa nữ minh tinh kia.

Theo bà biết, nữ minh tinh kia sau khi bị hắn chơi đùa thể xác, hắn lại nhìn cô bị mấy đàn em ở dưới luân phiên nhau cưỡng bức đến chết.

Nghĩ đến đây, Tống Hồng cũng nhịn không được mà có một ý tốt. Chỉ mong hết thảy lần này sẽ không tái xuất hiện ở trên người Ân Tịch. Bà tuy rằng phá hỏng cô nhưng cũng không nghĩ muốn đưa Ân Tịch vào chỗ chết.

Để ý tới mạng sống của Ân Tịch, trừ bỏ bọn họ còn có một người, đó chính là Tề Tư Di. Ân Tịch theo bà ta trở lại thành phố K này, trong nháy mắt thì nhất cử nhất động liền bị để ý tới. Thậm chí còn sắp xếp mật thám ở những điểm cô ta có khả năng.

Cô ta sẽ làm như cô ta nói: Đoạt đàn ông thì kết cục chính là dạng gì.