- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Người Tình Giấu Mặt
- Chương 27: Giới hạn
Người Tình Giấu Mặt
Chương 27: Giới hạn
Máy bay dừng trước một tòa lâu đài, hắn đi lên trước mặt cô, vươn tay dắt cô xuống khỏi máy bay, hành động bất ngờ này khiến trái tim cô có chút ấm áp.
Đây rất giống với những tòa lâu đài thời trung cổ của Pháp, mặc dù phòng ốc có thể nhìn thấy đã trải qua tu sửa, nhưng là nền văn hóa theo năm tháng lắng đọng lên tòa thành vẫn như cũ khiến cho Ân Tịch không thể nhịn nổi kích động.
Đây tựa như là hoàng tử và công chúa trong truyện cổ tích xưa, bọn họ có hai đứa con, ở trong tòa lâu đài này sống cuộc sống vui vẻ, cầu nguyện hạnh phúc mỗi ngày.
Mà bây giờ, một tòa lâu đài chân chính hiện ra trước mắt cô, kiến trúc chạm trổ hùng vĩ, mang theo lịch sử tinh hoa, cô giống như bước vào giấc mơ của mình, nắm tay người yêu, vui vẻ chạy trốn hay là tản bộ trong tòa lâu đài.
“Chúng ta đi thôi!” Hắn tiến tới bên tai của cô, cười xấu xa thức tỉnh cô khỏi mộng ảo, mà trong lòng hắn lại cho rằng cô đang vô cùng yêu thích tòa thành.
Hắn cũng không nghĩ thích tòa lâu đài, mà là hắn thích kiến trúc của nước Pháp, những trang trí cùng với khung cảnh yên tĩnh xung quanh.
“Chào mừng Thân thiếu gia đã trở lại.” Người giúp việc đứng chào hai bên một mực cung kính, trăm người một lời hô lên.
Hắn không có kiểm chứng suy nghĩ của mình mà là dắt tay cô, hướng bên trong lâu đài đi vào, đi được nửa đường lại chợt dừng bước, lông mà nhíu càng chặt lại.
“Ai dùng nước hoa?” Ngữ khí của hắn nghe như không có điều gì khác thường, hờ hững như chỉ là một câu thăm hỏi bình thường.
“Thân thiếu gia, là tôi!” Một cô gái ăn mặc xinh đẹp trang điểm kỹ càng bước chân ra phía trước, chẳng qua là mùi vị son phấn trên mặt cô ta quá nặng khiến cho hắn càng thêm chán ghét.
“Vυ" Thân, thanh toán tiền lương tháng này cho cô ta, có thể đưa cho cô ta thêm một tháng nữa, từ giờ trở đi, cô ta đừng có xuất hiện ở đây nữa.” Lời của hắn vẫn hời hợt như cũ, cũng khiến người khác không thể kháng cự.
“Vâng, thiếu gia.” Người phụ nữ đứng tuổi được gọi là vυ" Thân đáp lại, trang phục của bà rất đơn giản, lộ ra khí chất trầm ổn cùng chặt chẽ cẩn thận của một người quản gia, không có vẻ lơ đãng giống cô gái vừa rồi.
Cô gái kia nghĩ muốn mở lời cầu xin, nhưng bị vυ" Thân liếc mắt một cái, lời của cô ta chỉ biết nuốt vào trong.
Thân Tử Duệ bỏ lại một đám người giúp việc bên ngoài, cùng Ân Tịch đi vào trong lâu đài.
Trang trí bên trong lâu đài cũng không có nguy nga tráng lệ quá mức như cô tưởng tượng, tất cả đồ gia dụng đều được làm bằng gỗ đỏ, bày biện cực kỳ đơn giản, làm cho người ta chú ý nhấy chính là bức tranh hoa hướng dương treo trên tường. 16 đóa hoa hướng dương hình thái khác nhau, hoặc nở rộ tươi rói hoặc đã héo khô, hoặc mới hé nở, nền màu vàng nhạt, dùng màu vàng đậm tôn lên sắc điệu của hoa hướng dương, nhụy hoa màu đen tương phản đẹp mắt, màu sắc đó khiến cho người ta có một cảm giác choáng ngợp, hình ảnh tổng thể làm cho người ta có một ý chí kiên cường mạnh mẽ vượt lên trên số phận, làm cho người ta cảm thấy cuộc sống tràn trề hy vọng, ánh mặt trời chính là rực rỡ, mà bầu trời chính là sự rộng lớn.
Trực giác của cô nói cho cô biết, bức tranh này là một tác phẩm cổ của tác giả tên là Phạm Cao.
Theo như lịch sử ghi lại, cả cuộc đời Phạm Cao chỉ vẽ có 11 bức tranh về hoa hướng dương, có 10 bức sau khi ông ấy qua đời đã bị thất lạc, chỉ có một bức hiện giờ đang được trưng bày ở viện bảo tàng Phạm Cao. Ông ấy dùng các loại tư thế của hoa hướng dương để kể về cuộc đời mình, thậm chí có lúc còn ước ao mình trở thành một bông hoa hướng dương.
“Xem ra cô đối với bức tranh này cũng có chút hiểu biết và tinh thần thưởng thức, nó chính là bút tích của Phạm Cao!” Hắn tựa như nhìn thấu suy nghĩ của cô, lộ ra một nụ cười lãnh đạm, chẳng qua là ẩn trong nụ cười đó còn có một tia ưu thương.
Ưu thương thoáng qua kia khiến cho Ân Tịch tưởng rằng mình nhìn nhầm, một người đàn ông tự phụ , bá đạo như vậy cũng có lúc ưu thương sao? Cô tự nói với mình, nhất định là hoa mắt rồi.
Tòa lâu đài bày biện đơn giản mà rất có sức sống, không chỉ có thể hiện sự tài giỏi của chủ nhân, mà còn nói lên những yêu thích của chủ nhân, lần này khiến cho Ân Tịch có một cái nhìn mới về người đàn ông trước mắt này, nhưng là cô khống chế mình, bởi vì cô không muốn đến quá gần hắn, bởi vì đối với cô hắn là một con người cực kỳ nguy hiểm.
“Buổi tối tôi cần tham gia một buổi dạ tiệc, cô phải đi cùng tôi!” Lời của hắn đơn giản, đi thẳng vào vấn đề, “Tôi sẽ sai người giúp việc giúp cô chuẩn bị, đừngbắt tôi phải đợi quá lâu, bởi vì tôi không thích chờ đợi đàn bà.”
Hắn nhấn mạnh câu cuối, giống như là một lời cảnh cáo.
Người giúp việc nghe lời hắn nói, cung kính đứng ở trước mặt cô, dẫn cô đi về một hướng mà cô không biết là nơi nào, mà cô chỉ có thể lựa chọn đi theo.
“Hứa tiểu thư, cô muốn tắm rửa trước hay là dùng một chút thức ăn trước?” Một người hầu gái trong đám đó nhẹ nhàng hỏi.
“Tôi không đói, tôi muốn tắm rửa trước.” Cô cần phải tắm rửa, tẩy đi mệt nhọc trên người.
Cô hoảng sợ khi mà đứng trước một bể tắm lớn, thậm chí cô còn nghĩ đến cái bể tắm như vậy thì có bao nhiêu người có thể thoải mái ngâm mình trong đó.
“Cô thích dùng tinh dầu hay là cánh hoa?”
“Dùng cánh hoa đi!”
Cô trầm ngâm không đầy một lúc, bề mặt bể tắm đã tràn ngập cánh hoa, trong lòng có cảm giác rất hưng phấn.
Một cánh tay vươn ra …
Một đôi tay nhẹ nhàng mà lướt qua bả vai cô, thậm chí còn muốn cởϊ áσ của cô ra.
Ân Tịch mất tự nhiên quay đầu lại, chỉ thấy người nữ hầu đứng phía sau đang muốn cởi y phục của cô ra, theo bản năng cô ôm lấy người mình, miễn cưỡng nở một nụ cười.
“Tôi không quen có người khác bên cạnh khi tắm rửa, càng không quen người khác phục vụ mình, cám ơn cô rất nhiều, tôi có thể tự mình làm.” Lùi về phía sau một bước, mỉm cười nhìn bọn họ.
“Hứa tiểu thư nói như vậy chúng tôi rất khó ăn nói với thiếu gia.” Một người hầu trong đó nhắc đến Thân Tử Duệ, bởi vì bọn họ rất sợ bi trách phạt, mà bọn họ cũng không muốn vì chuyện nhỏ này mà phải vứt bỏ đồng lương bát gạo.
“Không sao đâu, nếu như Thân tiên sinh hỏi, hãy nói là tôi muốn như vậy, nếu như muốn truy cứu trách nhiệm, tôi sẽ thay mọi người gánh chịu.” Ânn Tịch bảo đảm nói với họ.
Chín người nhìn nhau một cái, sau đó lặng lẽ đi khỏi.
Không còn ai ở trước mặt cô, lại lần nữa đối măt với hồ tắm tràn ngập cánh hoa, lòng của cô đột nhiên như chim bồ câu, hít thở không khí tự do.
Cô nhẹ nhàng trút quần áo trên người xuống, cho đến khi không còn gì cản trở nữa.
Tóc tùy ý xõa ở trên lưng ngọc ngà, đẹp tựa nữ thần khiến người ta không khỏi nhộn nhạo.
Cô nhẹ nhàng đi vào hồ tắm, để cho thân mình từ từ chìm xuống, làn da trắng sáng như ngọc của cô thấp thoáng trên những cánh hoa hồng, càng tạo ra khung cảnh thêm câu hồn nhϊếp phách.
Tay của cô nhẹ nhàng phủ lên thân thể mình, dưới những cánh hoa hồng đỏ dày đặc thân thể cô ở trong nước nhẹ nhàng chuyển động, yêu thích trong nháy mắt khiến cô không khỏi nở một nụ cười.
Hình ảnh giây phút mà cô quay đầu lại nở một nụ cười kia đã rơi vào mắt hắn, động tác quay người kia quả là mỹ lệ thoát tục, tựa như nhan sắc đệ nhất chốn cung đình, hắn thấy lòng mình càng thêm nhộn nhạo.
Ân Tịch càng không ngừng vớt những cánh hoa rồi lại thả xuống, càng không ngừng nâng một bàn tay vớt cánh hoa lên phủ lên mặt mình, sau đó lại nhẹ nhàng buông xuống.
Cô tự do vui đùa, nhìn một màn ngây thơ như thế của cô, hắn nhịn không được bước chân trần nhẹ nhàng hướng hồ tắm đi xuống.
Thân thể của cô quay lưng về phía hắn, tựa vào thành hồ tắm tạm thời nghỉ ngơi, từ từ nhắm mắt lại, cảm thụ cảm giác vui thích của làn nước ấm.
Hắn đi đến bên cạnh cô rồi dừng lại, từ từ ngồi xổm xuống, tay của hắn không nhịn được vuốt ve vai của cô.
“Thật sự không cần đâu, cô cứ nói với tiên sinh, tôi không có thói quen cũng không thích người khác ở bên cạnh tôi lúc này.” Cảm giác được có sự đột kích của người lạ, cô cho rằng đó là nữ hầu bị Thân Tử Duệ trách mắng đi trở vào, căn bản là không thể không nghe lời của hắn.
Tay của hắn tựa hồ không muốn dừng lại, ngược lại lại hướng tới xương quai xanh của cô vuốt ve, cô cảm giác được có gì đó không đúng, đây không phải là đôi tay của phụ nữ, hơi thở bên người cô vừa xa lạ mà lại quen thuộc, đột nhiên mở mắt ra, quay đầu lại, đối diện là đôi mắt tà mị mang ý cười xấu xa của hắn.
“Tôi nói rồi, tôi không thích nhiều người cùng tắm, nhưng mà nhìn thấy màn này tôi lại thay đổi chủ ý.”
“Thân tiên sinh.” Cô tựa hồ muốn cự tuyệt lại không nghĩ tới phải làm thế nào.
“Lúc này cô nên yên lặng, giống như vừa rồi vậy.” Răng hắn nhẹ nhàng cắn lên vành tai của cô, tay từ từ trượt xuống nơi mềm mại của cô.
Nhẹ nhàng đùa bỡn cô, từ từ, cho đến khi nơi đó trở lên căng cứng, lại dùng chút lực để cho nó trở lên mềm mại, dùng mọi cách để tấn công cô, khiến cho thân thể của cô dưới bàn tay của hắn từ từ nóng lên, sau đó là thiêu đốt.
“Ưm!” cô nhẹ nhàng rên lên, tay của cô phủ ở trên tay hắn, ý định ngăn cản động tác của hắn.
Nụ hôn của hắn chạy một đường đọc theo sau lưng cô đến xương quai xanh, nhẹ nhàng mà cắn.
“Cô sợ sao? Hay là cô muốn?” Tay của hắn ngược lại bắt lấy tay của cô, hắn dẫn dắt tay cô nhẹ nhàng bao trùm lên nơi đẫy đà của mình.
“A. . cầu xin anh buông tôi ra,, không nên như vậy.” Cửu động của hắn hoàn toàn ngoài dự đoán của cô, mà hắn lại như ác ma cười tà ác, càng không chút kiêng kỵ.
Hắn muốn cô hưởng thụ trong sợ hãi, vui vẻ trong thống khổ, tay của hắn chẳng những không buông ra, ngược lại lực lại lớn hơn.
“Tôi sẽ dạy cô làm thế nào để cho mình vui vẻ!” Hắn dán vào bên tai của cô, để cho hơi thở của hắn gần vào cô hơn, nhẹ giọng nói nhỏ, khiến cho tim cô đập càng loạn hơn.
“Tôi không muốn.”
“Không, cô đang nói dối, thật ra cô rất muốn!” Tay của hắn bắt đầu dẫn tay của cô vuốt ve trên thân thể cô.
“Không phải sợ, thả lỏng đi!” Hắn cảm nhận được sự khϊếp sợ của cô, tay của cô vô thức run lẩy bẩy, đây là lần đầu tiên cô quen thuộc với thân thể mình như vậy.
Cô nhẹ nhàng đυ.ng phải đỉnh núi mẫn cảm của mình, thân thể cô vô thức cong lên, xung quanh cơ thể gợn lên những vòng sóng nhỏ, khuôn mặt cô không ngừng biến hóa dưới sự kí©h thí©ɧ của hắn.
Tay của hắn nghĩ muốn dẫn cô lấy được nhiều hơn, cô lại từ từ co lại, không dám tiếp tục đi xuống, cô như vậy, cô cảm thấy mình thật đáng xấu hổ, cùng với những người đàn bà muốn lấy lòng hắn không có gì khác cả.
“Không cho trốn.” Thanh âm của hắn như muốn lấy mạng vang ở bên tai cô, tay của cô bị hắn nắm trong tay, bắt đầu hướng tới nơi nhạy cảm sâu nhất đi tới.
“Cầu xin anh đừng như vậy!”
“Tin tưởng tôi, cô sẽ vui vẻ! Tôi muốn cô đối mặt với hoảng sợ của cô, từ từ, cô sẽ không phải sợ hãi nữa!” Thanh âm của hắn dần dần trầm xuống, hắn cảm nhận được du͙© vọиɠ nóng bỏng của mình đang lớn lên.
“Không!” Thanh âm kháng cự, ngón tay của cô dưới sự điều khiển của hắn gấp rút tiến nhập vào trong cơ thể mình, theo sau đó, một ngón tay của hắn cũng trượt vào trong thân thể cô, hơn nữa còn ra sức dán chặt vào cơ thân thể cô.
“A!” Cô hét lớn, thanh âm xen lẫn thống khổ, dưới sự đau đớn cùng thúc dục, không nhịn được co rút càng thêm nhanh chóng.
Tay của hắn hướng dẫn cô bắt đầu chuyển động, cảm giác được thân thể cô đang co rút.
“Không muốn, đừng, thực sự không cần.” Cô nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt trong veo dọc theo sườn mặt chảy xuống, cô tùy ý cho hắn chi phối mình, chẳng qua là trái tim đã từ từ nguội lạnh.
Cuối cùng, cô không thể nào ở trước mặt người đàn ông mà cô không yêu làm như vậy, bởi vì đây là một kiểu hắn chơi đùa thân thể cô.
Hắn cảm giác được sự biến hóa trong cơ thể cô, thấy lệ nóng từ khóe mắt cô chảy xuống, tựa hồ không thể nhẫn tâm được nữa, tim của hắn thoáng qua một tia đau đớn.
Hắn rút ngón tay đang chuyển động trong thân thể của cô ra, nhìn thân thể vẫn co quắc trong nước của cô, mà nơi đẫy đà của cô lại như ẩn như hiện trước mặt hắn, trong nháy mắt hắn lại trướng đại lên.
“Đây là một lần cuối cùng tôi nói cho cô rõ, đừng có chạm đến điểm mấu chốt của tôi, cô có ngày hôm nay là do cô tự nguyện, cũng giống như tôi đối với cô vậy, nếu như cô một lần nữa chạm tới giới hạn nhẫn nại của tôi, tôi sẽ cho cô trở lại điểm xuất phát.” Lời của hắn nặng nề mà có tia không thể kháng cự. “Cô nên tin rằng tôi có thể cho cô tự do từ trong tay bọn họ, thì tôi cũng có thể đem cô trở về chỗ cũ.”
Cô cắn chặt môi, nuốt nước mắt uất nghẹn vào trong lòng, đúng vậy, cái này thì có gì để khóc? Cái này đáng giá để thương tâm sao? Nếu như chính mình đã lựa chọn như vậy, nếu đã đáp ứng 5 ngày mặc cho hắn định đoạt, cô còn có tư cách gì để nói đến thuần khiết và tôn nghiêm chứ?
“Thật xin lỗi, Thân tiên sinh!” Thanh âm của cô đã không còn nghẹn ngào, mà là có chút bình tĩnh đến đáng sợ, “Sẽ không có lần sau nữa.” Cô nỗ lực nặn ra những chữ này từ trong lẽ răng.
“Cho cô 20 phút! Mặc quần áo tử tế xong xuống lầu, 20 phút nữa theo tôi đi dự một buổi dạ tiệc, ăn mặc đẹp đẽ một chút.” Thanh âm của hắn vẫn lạnh lùng như vậy, “Quần áo ở bên cạnh kia, có ba bộ, cô tự chọn một bộ là được, trang sức cũng có bên cạnh, cô chỉ cần mặc vào là được.”
“Vâng!” Cô bị động đáp lời.
Cho đến khi không còn hơi thở của hắn, cô mới từ bồn tắm đứng dậy, dưới ánh đèn thân thể càng thêm kiều diễm, mà cô lại tự giễu, có lẽ hắn chỉ là nhìn trúng thể xác của cô mà thôi, cô cũng nên dùng nó để mà lợi dụng đi.
Tề gia.
“Chị, làm sao bây giờ? Tử Duệ cư nhiên lại mang theo con ranh đó đến lâu đài bên Pháp, em sắp điên mất, em điên cuồng nghĩ muốn gϊếŧ người!” ánh mắt Tề Tư Mục toàn là sát khí.
“Em gấp cái gì? Gϊếŧ nó sao, chẳng phải là quá dễ dàng cho nó rồi à?” Cô ta lắc đi lắc lại ly rượu vang đỏ, “Chị muốn nó còn sống, sống không bằng chết.”
“Không được a, . . . nếu như Tử Duệ biết được nó chính là cô gái đêm đó, vậy em phải làm sao bây giờ? Em sẽ hoàn toàn mất đi anh ấy, hơn nữa càng ngày em càng cảm thấy Tử Duệ cũng không còn đối xử nhiệt tình với em như trước nữa, thậm chí có lúc còn tỏ ra chán ghét nữa. .” Tề Tư Mục hoảng sợ nói, càng không ngừng giật tóc của mình.
“Em điên lên thì có ích lợi gì? Phải tỉnh táo, chị đã nói bao nhiêu lần rồi, bất cứ thời điểm nào khi đối mặt với chuyện gì, đều phải giữ cho đầu óc thanh tỉnh, dù là cái chết cận kề cũng phải tỉnh táo.” Tề Tư Di lại lần nữa dạy dỗ em gái.
“Em không phải là chị, em không thể lãnh tĩnh như vậy, em vừa nghĩ đến có thể mất đi Tử Duệ, em liền đã muốn điên lên rồi.” Tề Tư Mục vẫn nóng nảy cuồng loạn như cũ.
“Em chính là cô gái đêm đó, dây chuyền chính là chứng cứ tốt nhất.”
“Nhưng mà người hiện tại đang ở đó với Tử Duệ là con đàn bà đó, thậm chí bọn họ còn có một đứa con gái.” Cô thống khổ nói.
“Bọn họ không có con, Thân Tử Duệ sẽ không bao giờ biết được hắn có một đứa con gái, bởi vì đứa bé đó sẽ không còn trên cõi đời này nữa.” Cô ta lạnh lùng cười, mím môi nhấp một ngụm rượu.
Khi mà cô biết Thân Tử Kiều cũng coi trọng cô ta, cô càng thêm thống hận và chán ghét cô ta, cô ta còn dám dò dẫm đến bên cạnh người đàn ông của Tư Mục, cô nhất định sẽ khiến cô ta phải chịu đựng hết thảy mọi thống khổ sau đó là biến mất khỏi thế giới này, như vậy mới hả cơn giận trong đầu cô.
“Chị, ý của chị là?” Tề Tư Mục nhẹ nhàng dùng tay xẹt qua cổ mình.
Tề Tư Di gật đầu, sau đó đem toàn bộ phần còn lại của ly rượu đổ vào trong bụng, Tề Tư Mục lộ ra một nụ cười đắc ý, đúng vậy, chỉ cần con gái của cô ta chết, không còn có chứng cớ chúng minh cô ta chính là cô gái đêm đó, như vậy Tử Duệ liền chỉ thuộc về mình cô.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Người Tình Giấu Mặt
- Chương 27: Giới hạn