Chương 23: Cầu xin

Ân Tịch phiền muộn dùng ngón tay rứt rứt tóc của mình, bảo cô đi cầu xin Thân Tử Duệ, đây quả là chuyện nực cười đến cỡ nào , nhưng trừ hắn ra, chẳng lẽ cô thực sự phải đi cầu bọn người kia sao?

Điện thoại vang lên, Ân Tịch nhìn thấy số điện thoại gọi đến hiển thị là số ở nhà, tim đập ình ình, sáng sớm khi tỉnh dậy đã hoàn toàn quên mất phải gọi điện báo cho cả nhà là mình không sao, hơn nữa cả đêm qua cô không có trở về, nếu như là bị bà ngoại nhìn thấy hình ảnh trên báo của mình . . . Ân Tịch không dám tiếp tục nghĩ nữa.

“A, mẹ Ân Tịch, cuối cùng điện thoại của mẹ cũng có thể gọi rồi, tại sao tối hôm qua mẹ không về nhà thế?” Tiểu Ức lại dùng ngữ khí trách móc hỏi cô.

“Tiểu Ức ngoan, tối hôm qua mẹ có việc, hai ngày nay mẹ bận rộn công việc mà, khi nào hết bận sẽ về nhà chơi với Tiểu Ức, có được hay không?” Ân Tịch cố gắng cho giọng nói của mình nghe có vẻ bình tĩnh tự nhiên.

“Có phải là Tiểu Ức lại không ngoan, cho nên mẹ không trở về nhà a? Nếu như mẹ muốn tìm ba ghẻ cho Tiểu Ức cũng nhớ phải tìm người đẹp trai yêu mẹ nha, biết không?” Nó nói như người lớn vậy, khiến cho lòng Ân Tịch càng thêm đau thắt.

Cô chưa kịp đáp lại, điện thoại đã bị một người khác cầm lấy, đó là thanh âm của bà ngoại, “Ân Tịch, tối ngày hôm qua xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao không trở về nhà thế?”

“Bà ngoại, không có việc gì hết, mọi chuyện đều tốt cả, hai ngày hôm nay công việc quá bận rộn, lát nữa dì Hồng còn sai cháu đi làm việc, cháu vừa mới nhận một vai diễn mới, lần này quay ngoại cảnh ở thành phố H, cho nên 9 ngày tới cháu có thể chưa trở về nhà, tốt nhất bà cứ trông coi Tiểu Ức hộ cháu, quay xong cháu sẽ trở về tìm mọi người.”

“Vậy cháu phải chú ý thân thể nha.”

“Vâng, bà ngoại, tổ diễn đều đã đi, cháu cúp máy trước đây.” Ân Tịch giả bộ vội vã, nhanh chóng cắt đứt điện thoại.

Nghe đươc thanh âm của bà ngoại, có lẽ là còn chưa biết gì cả, từ trước đến giờ bà cũng không có hay xem tin tức trên báo lắm, thỉnh thoảng có xem TV cũng chỉ là xem phim hài. Cô không thể ích kỷ như vậy, coi như cô không để ý gì hết đi, nhưng mà cô không thể vì mình mà thương tổn tới bà ngoại cùng Tiểu Ức được.

“Hạ Vũ, mình nghe cậu, mình muốn càng nhanh càng tốt, những tin tức kia mình muốn lập tức được làm sáng tỏ.” Ân Tịch quyết định hy sinh bản thân, bởi vì chỉ có như vậy, cô mới có thể khiến cho cả nhà yên tâm được.

Cô không dám nghĩ đến, nếu như cô phải đi ngồi tù nửa năm, cho dù là nửa năm thì mọi người cũng làm sao bây giờ?

Tiền thuốc của mẹ làm sao đây? Bà ngoại cùng Tiểu Ức cũng sẽ bị hàng xóm cười chê đến cỡ nào? Nhơ nhuốc trong cuộc đời mình cô có thể không để ý đến, nhưng là bà ngoại sẽ rất đau lòng, cuộc cống của Tiểu Ức sau này sẽ thế nào, người khác cũng sẽ cười chê nó không có ba mà mẹ lại ngồi tù.

“Mình sẽ dùng tốc độ nhanh nhất giúp cậu tìm hành tung hiện tại của hắn, sau đó phải trông cậy vào cậu rồi.” Hạ Vũ đi ra khỏi phòng, bắt đầu phát huy tác dụng của mình.

Ân Tịch vẫn ngồi trong phòng, nội tâm rối rắm cùng sợ hãi, cô đã nhìn thấu đủ loại màu sắc các cuộc giao dịch trong vòng giải trí này, cô cho là mình có thể tránh xa nó, nhưng mà hiện tại, cô cũng như những nữ minh tinh kia, vẫn là phải bước vào con đường kia.

Ba giờ sau, Hạ Vũ ôm một đống đồ trở lại phòng, lãnh đạm bình tĩnh nói: “Hiện tại Thân Tử Duệ đang ở khác sạn quốc tế Đại Hoành, bốn tiếng nữa hắn sẽ bay đi Pháp, bây giờ cậu lập tức thay quần áo, hóa trang cho tốt, hơn nữa thời điểm đi trên đường phải cẩn thận, cậu chỉ còn 2 tiếng rưỡi nữa thôi.”

Nhìn tốc độ của Hạ Vũ, cô cũng không dám ngơ ngẩn nữa, nhanh chóng cầm lấy quần áo thay xong, thực ra cũng chỉ là một cái quần đơn giản kiểu cách có chút khác biệt, nó rất vừa với cơ thể cô, nhìn Hạ Vũ chuẩn bị đồ trang điểm cho mình, trong lòng cô một hồi cảm động, thì ra cô còn chưa hiểu hết cô ấy.

Da Ân Tịch vốn đã trắng sáng trong veo, chẳng qua là tinh thần uể oải, nhìn liếc qua có vẻ rất yếu ớt, nhưng là chỉ vài đường chì, vài cái phất tay, khuôn mặt thanh tú của cô đã xinh đẹp vô cùng.

“Cuối cùng mình cũng hiểu được tại sao Trần Thuật lại một lòng với cậu như vậy, bởi vì không có người đàn ông nào có thể cự tuyệt cậu.” Hạ Vũ buông dụng cụ trang điểm trong tay xuống, ngay cả phụ nữ như cô cũng phải hâm mộ, huống chi là đàn ông.

Ân Tịch không nói gì, chỉ ôm cô thật chặt.

“Mình tiễn cậu qua đó, xe đã đợi ở dưới lầu.” Hạ Vũ cũng ôm cô, sau đó đeo kính cho cô, hai người hướng nhà xe đi tới.

_________***__________

Ân Tịch đi vào khác sạn quốc tế Đại Hoành, cô theo như Hạ Vũ chỉ bảo, đi thẳng đến vị trí bể bơi.

“Thật xin lỗi, tiểu thư, cô không thể đi vào.” Hai nhân viên mặc áo vét đen ngăn cô lại ở cửa khu giải trí.

“Tôi tới tìm Thân tiên sinh, phiền hai vị thông báo giùm.” Ân Tịch nói rõ.

“Ngại quá, Thân tiên sinh đang bơi, khi ngài ấy bơi lội không ai có thể quấy rầy, bao gồm cả phụ nữ.” Một trong hai người mặc đồ đen kia có chút giễu cợt nói.

Theo như ý của hắn, đàn bà muốn tìm tới đã quá nhiều, đàn bà nào, nước nào đều có cả, mục đích đều giống nhau, đó chính là câu con rùa vàng này.

“Thật sự tôi có việc rất gấp tìm ngài ấy, phiền hai vị thông báo một chút, nếu như ngài ấy không muốn gặp, tôi sẽ đi ngay lâp tức, được không?” Ân Tịch có chút cầu xin nói, đây là cơ hội duy nhất của cô, nếu như cô không biết quý trọng, cuộc đời của cô . . .

“Để cô ta vào đi!” Hắn thông qua bộ đàm nói với bảo vệ ngoài cửa.

Thân Tử Duệ thông qua máy ghi hình ở trên hồ bơi, nhìn thấy bộ dáng của cô, lộ ra một nụ cười quỷ dị.

Ân Tịch siết chặt bàn tay mình, mím miệng không dám thở, từ từ hướng phía hồ bơi đi đến, sau lưng cô cửa đã đóng chặt lại.

Một thanh âm kia vang lên, cũng chặn đứng đường lui của cô, cũng có nghĩa là cô giống như những nữ minh tinh kia, dựa vào nhan sắc để đổi lấy lợi ích của chính mình.

Mà bản thân cô cùng với những nữ minh tinh kia đâu có gì khác biệt chứ?

Vì người nhà, đúng, đúng vậy, nhưng là trong tiềm thức, ý nghĩ lày cũng chỉ là một cái cớ để lừa gạt mà thôi, trên thực tế, cô đã bán cả linh hồn lẫn thân thể của mình rồi.

“Phanh!” một tiếng vang lên, bọt nước từ hồ bơi tung tóe khắp nơi, chỉ thấy một thân thể cường tráng đang ngụp lặn trong làn nước bơi tới gần đây, cô biết, người đàn ông kia là Thân Tử Duệ.

Trong làn nước hồ bơi xanh biếc như ngọc, không gian rộng lớn chỉ có hắn và cô, thậm chí, cô có thể nghe được từng tiếng hít thở của mình, ngày càng dồn dập.

Thân thể của hắn dưới làn nước thật gợi cảm, một cỗ thân thể màu đồng rắn chắc , nhìn qua chính là . . . .

Trời ạ! Bình tĩnh lại! Ân Tịch thầm mắng chính mình, còn muốn cái gì chứ, đại họa ngập đầu mà trong thời khắc này cô còn có thể suy nghĩ đến dáng người của hắn chứ?

“Soạt” một tiếng vang lên, Thân Tử Duệ nhảy lên bờ, mà trên người hắn chỉ mặc một chiếc quần bơi bó sát, thân hình hắn nhanh chóng lộ ra trước mắt cô, thấy một màn như vậy, Ân Tịch ngại ngùng đỏ mặt, theo bản năng quay lưng đi.

Hành động biến đổi nho nhỏ này đã rơi vào trong mắt hắn, hắn không tự chủ cười khẽ một cái.

“Cô đến tìm tôi, là muốn tôi nhìn bóng lưng của cô sao?” Thanh âm cố gắng kìm nén của hắn ở phía sau cô vang lên.

Ân Tịch vẫn không thể kìm nén được xấu hổ, ánh mắt len lén cụp xuống, phát hiện ra hắn đã mặc thêm một chiếc áo choàng màu trắng, khi đó cô mới xoay người, từ từ đi đến bên cạnh hắn.

Mỗi một bước đi, lòng của cô càng thêm rối rắm.

Tay của cô càng thêm siết chặt, rồi lại nhẹ nhàng buông ra, đúng vậy, cô căng thẳng, hắn có thể nhận ra, chỉ là cái gì cũng không nói một lời, hắn muốn xem cuối cùng cô gái này sẽ mở miệng nói gì với hắn đây?

Cô đứng trước mặt của hắn, áo choàng của hắn chưa buộc dây đai lưng, thậm chí cô có thể nhìn thấy cơ bắp chắc khỏe trên người hắn, còn nữa . . . . Cô có thể ngửi thấy mùi vị nam tính nhàn nhạt trên cơ thể hắn.

“Đáng chết! Đang nghĩ cái quái gì thế này?” Ân Tịch hung hăng mắng chính mình, nhìn vào ánh mắt thâm thúy đen như mực của hắn, theo bản năng cô muốn né tránh, muốn chạy trốn.

“Lấy dũng khí, nói đi! Nói xong sẽ không có chuyện gì nữa,” cô lại lần nữa khích lệ chính mình.

“Thân tiên sinh, tôi đến đây cầu xin ngài giúp tôi một chuyện, được chứ?” Thanh âm của cô nghe có vẻ rất bình tĩnh, nhưng chỉ có chính cô biết, để nói ra những lời này trong lòng cô đã phải giãy giụa bao nhiêu lâu.

“À! Không phải cô là người rất cậy mạnh sao?” Hắn nhớ tới ngày nào đó cô hung hăng tát vào mặt chính mình chỉ vì muốn đi ra khỏi biệt thự, một màn kia, luôn quẩn quanh trong đầu hắn, có đuổi cũng không đi.

“Hứa Ân Tịch tôi cậy mạnh ư? Là nhân viên dưới trướng của công ty giải trí Thịnh Thiên, tôi còn chưa có chính thức ký hợp đồng làm nhân viên thực sự, bởi vì tôi còn chưa có chính thức rơi vào vòng đùa giỡn.” Cô thấp giọng nói, lại phát hiện ra giọng nói của mình có chút mất kiểm soát.

“Hứa Ân Tịch ơi Hứa Ân Tịch. !” Tay hắn nhẹ nhàng nâng cái cằm nhỏ nhắn của cô lên, “Tất cả mọi tin tức của các tờ báo hôm nay đều là viết về cô, Hứa Ân Tịch.”

Trong mắt của hắn không có ôn tồn, thậm chí còn trở lên dữ dội khi gọi đến cái tên của cô, hắn không có nhớ lại nổi một chút, cô chính là bé gái năm nào kia, lòng của cô lại thêm ê ẩm đau.

Như vậy cũng tốt, không nhớ rõ càng tốt, trực tiếp coi giữ bọn họ là một cuộc mua bán là xong, sau khi giao dịch kết thúc, hắn vẫn là hắn, cô vẫn là cô.

“Tôi hy vọng Thân tiên sinh có thể giúp tôi, bởi vì những chuyện kia đều là bịa đặt.”

“Cô không cần giải thích gì với tôi hết, tôi chỉ muốn biết cô lấy cái gì để trao đổi?” Ngón tay của hắn nhẹ nhàng xoa xoa cằm của cô, da cô rất mịn màng, hắn không thể không thừa nhận điều này.

“Nếu như có thể, tôi nguyện ý . . .”

“Nguyện ý là đàn bà của tôi hay là làm bạn giường của tôi, hử?” Lời của hắn mặc dù rất nhẹ, thế nhưng lại thật sâu nhục nhã không cho Ân Tịch một chốn dung thân.

Đã đi tới bước này, tất cả đều là cô lựa chọn, bị nhục nhã cô cũng chỉ có thể tiếp nhận.

“Nếu như có thể, tôi chỉ muốn cùng ngài giao dịch, thời gian cuộc giao dịch này do ngài quyết định, trong khoảng thời gian này ngài muốn tôi làm gì cũng được.” Ánh mắt cô trong veo mà vô cùng quật cường.

Hắn ghét sự quật cường của cô, bởi vì mỗi lần như vậy, hắn cũng không biết làm thế nào.

“Cô cho rằng tôi sẽ đồng ý để cô thành bạn giường lâu dài của tôi sao? Vậy thì cô đánh giá quá cao mị lực của mình rồi đó.” Ngón tay hắn vẽ vòng xung quanh miệng cô, bỗng dưng thâm nhập vào trong miệng của cô.

“Tôi không thích phụ nữ tự cho là mình thông minh, muốn cầu tôi thì phải nghe lời của tôi, biết không?” Thanh âm của hắn nhẹ như vậy lại như một khối núi nặng vang lên bên tai của cô.

Thậm chí ngón tay của hắn còn nhẹ nhàng khuấy động trong miệng của cô.

Cô gật đầu, thống khổ nhắm mắt lại, nhục nhã như vậy không biết cô sẽ phải chịu đựng đến khi nào.

“Theo tôi 5 ngày 5 đêm, 5 ngày 5 đêm này cô hoàn toàn thuộc về tôi, tất cả cô đều phải nghe tôi.” Tay của hắn bắt đầu loạn trên mặt cô, hướng tới mi tâm của cô, trong khoảng cách gần như vậy, hắn bỗng phát hiện ra lông mày bên trái của cô có một nốt rồi son rất nhỏ, giống như đã gặp ở đâu đó.

Một bàn tay khác của hắn lại nhẹ nhàng vuốt ve xương quai xanh xinh đẹp của cô, giống như đang đánh đàn dương cầm vậy.

Lông mi của cô run rẩy, hắn nhìn thấy động tác của cô, nở nụ cười tà mị.

Thậm chí hắn còn muốn nhiều hơn, hắn muốn nhìn thấy vẻ mặt biến hóa của cô, từng chút một từng chút biến hóa.

Có ý nghĩ này, khiến cho hắn càng không chút kiêng kỵ, một tay nâng mặt của cô lên, một bàn tay khác lại trượt xuống xuống bờ ngực đẫy đà của cô, xoa nắn.

Động tác của hắn khiến cho cô theo bản năng mà mở mắt ra, lại đối diện với ý cười xấu xa trong mắt hắn, mặt cô đột nhiên ửng hồng, theo bản năng lại nắm mắt lại.

“Biết vì sao tôi đáp ứng cô không? Bởi vì tôi thích ngửi mùi hương trên người cô!” Miệng hắn dán chặt vào lỗ tai của cô, nhẹ nhàng mà cắn, kí©h thí©ɧ mọi giác quan của cô.

Tay hắn nhẹ nhàng trên người cô khiêu chiến, dùng đầu ngón tay thử đi dò xét cô, mắt vẫn không có rời khỏi vẻ mặt của cô, mặc dù cô cực kỳ nhẫn nhin không biểu hiện ra, nhưng theo từng động tác biến hóa của hắn, lúc nhẹ lúc mạnh, cũng làm cho lông mày của cô nhíu lại hoặc giãn ra như vậy.

Cách một tầng quần áo, lần nữa hắn hướng xuống phía dưới bụng cô, dùng tay cẩn thận xoa nắn.

Nhẹ nhàng, hắn tháo khóa quần của cô ra, bàn tay ở bên trong nhẹ nhàng, từng bước từng bước bắt đầu lần xuống dưới, lông mày Ân Tịch nhíu chặt lại, theo bản năng khép chặt hai chân lại.

“Ý cô là muốn nói cho tôi biết, cô muốn ngay bây giờ sao?” Lời của hắn như độc dược đánh thẳng vào ý thức của cô.

“Không muốn!” Ân Tịch lắc đầu, lời nói của hắn vĩnh viễn vẫn mang theo nhục nhã, mà động tác của hắn không cần phải nghi ngờ gì chính là càng muốn nhục nhã cô, hắn muốn nhìn thấy cô phải thống khổ như thế nào cầu xin hắn.

“Ý muốn bảo tay tôi đừng có ngừng sao?” Tay của hắn bao trùm nên nơi nhạy cảm của cô, ngón tay lại ở phía dưới nhẹ nhàng khıêυ khí©h, thừa dịp cô nhíu chặt lông mày hướng trong thân thể cô đâm thật sâu vào.

“A, buông tôi ra!”

“Thả cô ra, Nhưng là thân thể của cô đang nói cho tôi biết, cô thích như vậy đúng không?” Hắn lại càng trừng phạt cô, ngón tay chuyển động một cái, trực tiếp chạm vào nơi mẫn cảm của cô, ở trong thân thể cô ra sức mà chuyển động.

“Cầu xin anh đừng có như vậy được không?” Ân Tịch nhắm hai mắt, thống khổ cầu xin, nhưng là phản ứng trong cơ thể đã phản bội cô, thì ra cô cũng chỉ là giống với những người phụ nữ khác, mặc dù chỉ là giao dịch, mặc dù không có tình cảm, nhưng là thân thể cũng đã đánh mất lý trí của bản thân.

“Cô đã ướt rồi, để xem cô nói dối như thế nào nữa?” Hắn thêm một ngón tay nữa đi vào, đau nhức trong cơ thể khiến cho cô hung hăng hét lên.

“A, buông tay, giao dịch của chúng ta còn chưa có bắt đầu!”

Hắn quan sát vẻ mặt của cô, khát vọng của hắn giây phút này cũng bành trướng lên, mỗi thanh âm thống khổ của cô đều kí©h thí©ɧ hắn.

“Nếu như cô muốn chọc giận tôi, hiện tại tôi sẽ muốn cô ở đây.”

Hắn chợt rút tay ra khỏi cơ thể cô, hung hăng túm lấy cằm cô, người phụ nữ không biết thức thời này, cư nhiên lại muốn cò kè mặc cả với hắn, rõ ràng thân thể khát vọng như vậy, miệng lại vẫn không buông tha chính mình,

“Thật xin lỗi, Thân tiên sinh!” Cô cắn môi, có gắng nặn ra ba chữ thực xin lỗi này, giời phút này, cô rõ ràng cảm nhận được như thế nào là một người đàn bà hầu giường, những cử chỉ hiện nay của cô rõ ràng khiến hắn không hài lòng.

“Cô đi vào phòng B07, tất cả sau này phải nghe tôi, chuyện của cô tôi sẽ giúp cô xử lý.” Hắn đang cực kỳ đè nén cơn tức giận của mình.

“Nhưng là, tôi còn có một số việc cần phải giải quyết, tôi có thể trở về một chuyến chứ?”

“Không cần phải nói những lời này với tôi, tác dụng của điện thoại là gì tôi nghĩ là cô hiểu được, những lời như vậy tôi không muốn nghe một lần nữa.”

Hắn lại lần nữa bị cô chọc giận, đặc biệt là là mỗi lần cơn giận của hắn lại bị khơi mào bởi cô gái này, người đàn bà chết tiệt này.

“Đã biết, Thân tiên sinh!”

Ân Tịch yên lặng lùi khỏi tầm mắt của hắn, theo như lời hắn nói đi giải quyết những vấn đề kia, mà không biết được tình huống phía trước đang chờ đợi cô là gì. Người đàn ông này không dễ chọc vào, giống như một quả bom hẹn giờ vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể trở mặt.