Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Người Tình Giấu Mặt

Chương 151: Kết cục

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trước khi chết Thân Tử Kiều cũng không có nghĩ đến, nơi hắn bị thương cũng chỉ là cánh tay, chính là thân thể lại ngã xuống mặt đất, hắn muốn cố gắng đứng lên, lại phát hiện toàn thân không có một tia khí lực, có cái gì đó đang lan tràn trong thân thể hắn.

Ánh mắt hắn lần đầu tiên toát ra hoảng sợ, rõ ràng chỉ là một phát súng vào nơi không nguy hiểm gì, vì cái gì hắn lại cảm thấy dường như nội tạng của mình đều đang tan ra, loại cảm giác này làm sao có thể tồn tại chứ?

"Có phải rất khó chịu hay không? Có phải cảm thấy chính mình cũng sắp phải chết hay không, rồi lại không thể chết được?"

Thanh âm của Tề Tư Mục giống từ trên trời bay tới, không ai biết cô ta từ đâu mà xuất hiện.

"Cô . . . . . Cô . . . . ." Thân Tử Kiều kinh ngạc hé miệng nói.

"Thế nào? Không muốn nhìn đến tôi? Hay vẫn là anh cho rằng tôi đã bị mấy tên kia hành hạ đến chết?" Cô ta giống như một cô công chúa kiêu ngạo đắc thắng, cao ngạo mà hếch hàm nhìn hắn, nhìn xuống người đàn ông này.

"Cô đã làm gì với tôi?" Đây là điều hắn muốn biết nhất, vì cái gì thân thể hắn đang như bị ngàn con kiến sâu xé.

"Thì ra, trên thế giới này cũng có thứ mà Thân Tử Kiều anh sợ hãi. . . . . ." Tề Tư Mục đón gió điên cuồng mà cười.

"Cô đồ. . . . . . Tiện nhân. . . . . ."

"Thân Tử Kiều, chỉ có tôi mới có thể mắng kẻ khác là tiện nhân, người khác đừng mơ tưởng mà mắng tôi!" Tề Tư Mục cười một cái âm lãnh, hiện tại cô ta cũng không sợ hắn, trúng Bạch hồng, trừ bỏ chết vẫn là chết, hắn hiện tại chính là phế nhân, hơn nữa là một kẻ phế nhân muốn chết cũng không thể chết.

Thân Tử Kiều hung hăng trừng mắt nhìn ả.

"Thân Tử Kiều, tôi sẽ cho anh biết thống khổ mà anh gây ra cho chị em tôi, một chút một chút tôi sẽ trả lại cho anh, anh phản lại lời thề với tôi, tôi sẽ cho anh biết kết cục." Tề Tư Mục chậm rãi ngồi xổm xuống, từ trên người lấy ra một con dao găm.

"Tôi cầu xin anh, anh lại vẫn đối với tôi như vậy, tôi đã từng thề rằng, kẻ làm cho Tề Tư Mục tôi không tốt nhất định sẽ khiến kẻ đó chết trong thống khổ, hiện tại chính là lúc tôi thực hiện hứa hẹn với anh." Con dao nhỏ của cô ta xẹt qua mặt hắn, cứ việc cô ta biết tra tấn của Bạch Hồng với Thân Tử Kiều là như thế nào, nhưng mà cô ta vẫn là không đủ thống khoái.

"Cô . . . . . Cô nghĩ muốn. . . . . . làm gì?" Thân Tử Kiều nhìn thấy ánh lửa biếи ŧɦái trong mắt Tề Tư Mục, trong lòng biết rằng không tốt, rồi lại bất lực.

"Tôi muốn nhìn thấy từng bộ phận trê thân thể anh bị tôi cắt đứt, từng miếng, từng miếng một." Cô ta cầm dao, nhẹ nhàng mà nói, "Đầu tiên, tôi phải chặt đứt chính là bảo bối của anh, nó dính quá nhiều hương vị đàn bà, cho nên tôi muốn nhìn coi anh sẽ thế nào khi nhìn thấy tôi từng mảnh từng mảnh phá hủy nó, ha ha. . . . . ."

Tay Tề Tư Mục đã muốn chậm rãi di chuyển xuống dưới thân hắn, cô ta biết, nếu cô ta không nắm chặt thời gian, rất nhanh sẽ không có cơ hội .

"Không. . . . . . Tề Tư Mục. . . . . . Tôi sẽ không. . . . . . Sẽ không cho cô. . . . . . Có cơ hội này. . ." lời nói của Thân Tử Kiều đã muốn bắt đầu ngắt quãng.

Thân Tử Kiều hắn sống mấy năm nay, cho tới bây giờ cũng chưa từng bị kẻ khác đùa bỡn như vậy, trước khi chết, hắn càng không thể làm cho bản thân mình phải chịu nhục.

"Anh cho là anh bây giờ còn có thể trông cậy vào người khác tới cứu anh hay sao? Nói cho anh biết, không có khả năng, hiện tại tôi sẽ cho anh nếm thử,tư vị bị kẻ khác đùa bỡn là thế nào."

Nghĩ đến cảnh mà cô bị tám tên đàn ông kia tra tấn, cô ta càng thêm hận hắn nghiến răng nghiến lợi, tất cả của cô ta là bị hắn hủy.

Thân Tử Kiều biết, Tề Tư Mục không có khả năng sẽ buông tha chính mình, như vậy cùng với chịu vũ nhục trên tay cô ta, hắn tình nguyện cắn lưỡi tự sát.

Nghĩ đến này, hắn dùng lực há miệng, đang muốn dùng sức cắn đi xuống, chính là một cái bi kịch nói cho hắn, hắn cắn không được đi. . . . . . hắn chỉ có thể trợn to mắt mà nhìn lưỡi dao cứ phóng đại trước mắt mình.

"Ha ha ha ha. . . . . ." Nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ mà kinh ngạc của hắn, Tề Tư Mục vui vẻ cười lớn, Thân Tử Kiều hắn cư nhiên cũng có hôm nay. . . . . .

Cô ta nhìn hắn, cười xấu xa giơ con dao trên tay lên, hung hăng hướng nơi mấu chốt của hắn hạ xuống . . .

Dao nhỏ sắp tiếp cận nơi đó của hắn, đột nhiên thân thể hắn vang lên một tiếng, một tiếng vang này khiến Tề Tư Mục kinh hách, con dao nhỏ trên tay "cạch" một cái rơi trên mặt đất. .

Cô ta đang muốn đi cầm lấy con dao nhỏ, lại phát hiện bên cạnh là súng của Thân Tử Kiều, ánh mắt cô ta liếc qua hai người đang ôm nhau: Hứa Ân Tịch cùng Thân Tử Duệ.

Thân Dử Duệ gắt gao đem Hứa Ân Tịch ôm ở trong ngực chính mình, hình ảnh cũng lờ mờ, hắn là đã chết hay chỉ là hôn mê bất tỉnh.

Hình ảnh này như một cái gai đâm sâu vào mắt cô ta, Tề gia có hôm nay, cô ta có hôm nay, những người này đều không thoát được can hệ, cừu hận của cô ta nháy mắt đã bùng phát. . . . . .

Nhặt súng trên mặt đất lên nhắm ngay Hứa Ân Tịch cùng Thân Tử Duệ. . . . . .

Nếu phải chết, mọi người cùng chết, Tề Tư Mục cô ta tuyệt không cô đơn mà ra đi . . . . .

"Hứa Ân Tịch, mày đi gặp mẹ của mày đi, hiện tại tao sẽ đưa mày đi." Nói xong, tay ả nắm chặt khẩu súng lục. . . . . .

"A. . . . . ."

Súng của ả còn chưa có vang lên, súng trên tay ả đã rớt xuống, ả mở to mắt, nhìn thấy hình ảnh Thân Tử Duệ ôm Hứa Ân Tịch kia, thân thể đổ về phía trước.

Miệng ả phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt vẫn trừng nhìn về phía bọn họ, thế nào cũng không can tâm, ả còn chưa có nhìn đến Hứa Ân Tịch chết dưới tay ả, thân thể ả đã ngã xuống, không còn có thể đứng lên nữa.

Hạ Vũ buông súng, tay súng của cô cực kỳ chuẩn xác, một phát trúng thẳng tim của Tề Tư Mục, đến cả Hạ Thiên Triệu cũng đều lắp bắp kinh hãi, em gái mình lại có khả năng như vậy, trong lòng cũng là trận vui mừng.

Thuyền như trước vẫn đung đưa, Ân Tịch cùng Tử Duệ vẫn là gắt gao ôm nhau, chính là không tiếng động mà ôm, Tiểu Ức thì đang lớn tiếng khóc hô: "Mẹ, mẹ tỉnh tỉnh a. . . . . . Baba, baba nhìn Tiểu Ức đi. . . . . Mẹ mẹ! ! Baba. . . . . ."

Sóng biển nhẹ nhàng mà đánh, giống một khúc nhạc êm tai, thê mỹ mà thanh linh. . . . . .

——————————————————

Bệnh viện, dĩ nhiên không biết đã qua bao lâu, Thân Tử Duệ rốt cục cũng có ý thức, hắn mở to mắt, bên người có người, hình như không chỉ có một, nhưng là sao không có Ân Tịch?

"Ân Tịch. . . . . . Ân Tịch. . . . . ." thanh âm khàn khan nghẹn đứng của hắn khẽ gọi ra tên của cô.

Hắn cố gắng muốn khởi động thân thể của chính mình, chính là vừa động lại tác động đến miệng vết thương trên người.

"Con trai, cẩn thận a. . . . . ." Hạ Thuần khẩn trương nói, vội vàng đến đỡ con trai của mình.

"Mẹ, Ân Tịch đâu? Cô ấy thế nào?" Hắn nắm tay mẹ mình, khẩn trương hỏi .

"Trước con đừng nói nhiều, tĩnh dưỡng thân thể thật tốt đã, được không?" Bà dỗ con mình như dỗ một đứa trẻ, chuyện tàn nhẫn như vậy bà không dám nói cho hắn biết.

"Không, con muốn đi thăm Ân Tịch, cô ấy ở phòng bệnh nào?" Tử Duệ cố chấp muốn từ trên giường bệnh đứng lên, Hạ Thuần chỉ là gắt gao giữ chặt tay hắn, không cho hắn lộn xộn.

"Tử Duệ, Ân Tịch . . . . ." mắt bà ta ngập nước.

Nhìn thấy ánh mắt đặc biệt của mẹ, hắn mẫn cảm ý thức được đã xảy ra chuyện gì, nhưng là trong tiềm thức, hắn nói cho chính mình, không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.

"Không. . . . . . Sẽ không phải vậy. . . . . ."

"Tử Duệ, là thật, hết thảy đều là thật, Ân Tịch mất máu quá nhiều, cho nên. . . . . ." Hạ Thuần không thể đem cả câu nói hết, cho dù bà không nói, Tử Duệ cũng sẽ hiểu được.

"Mẹ đang nói dối, có phải không? Mẹ là sợ con cưới cô ấy, cho nên đem cô ấy giấu đi rồi, cho nên lừa gạt con, có phải không? Có phải không?"

Hạ Thuần chỉ là nhìn con trai mình, mắt hắn đã ẩm ướt " Đều do mẹ không tốt, đều là mẹ không tốt. . . . . ."

Thân Tử Duệ một phen đẩy Hạ Thuần ra, bất chấp vết thương trên người, từ trên giường đứng dậy, chạy đến cửa, mở cửa ra, khuôn mặt một cô gái hiện ở trước mặt hắn.

"Hạ Vũ, Ân Tịch đâu? Bọn họ cũng không nói cho tôi biết Ân Tịch ở phòng bệnh nào, cảm tình giữa cô và Ân Tịch tốt như vậy, cô nhất định biết, nói cho tôi biết, được không?" khuôn mặt Tử Duệ tái nhợt, khóe miệng khô tróc phấn, nhìn qua tiều tụy không chịu nổi, lòng Hạ Vũ căng thẳng, chuyện trí mạng này không thể không nói cho hắn biết.

"Ân Tịch nói với tôi, cô ấy muốn hoả táng, sau đó chôn ở bên cạnh mẹ cùng bà ngoại cô ấy, 10 ngày anh mê man, tôi đã xử lý tốt rồi."

"Không, cô đang gạt người, cô xem cô đang nói dối a!" thanh âm của hắn thấp như vậy, bước chân từng bước lùi về phía sau.

"Ân Tịch còn muốn tôi nói với anh, cố gắng sống thật tốt, hàng năm ngày giỗ của cô ấy phải mang hoa tặng cô ấy, cô ấy nó ít nhất phải 10 năm, muốn anh nhất định phải hứa với cô ấy!"

"Không, kia tuyệt đối không phải ý của cô ấy, một đám các người đều gạt tôi. . . . . ." hắn dùng sức mà xông lên phía trước.

"Cút . . . . . Cút. . . . . . Các người cút hết ra ngoài cho tôi. . . . . . Toàn bộ cút cho tôi. . . . . ." Hắn dùng lực gào thét, ra sức giãy dụa, cảm xúc nhanh chóng bị đóng băng, khi hắn lại một lần nữa muốn đứng lên, thân thể đột nhiên mất đi trọng tâm, ngã xuống, lại một lần nữa mất đi tri giác.

————————————————————

Một gian phòng khác, đó là một nơi hoàn toàn cách xa Thân Tử Duệ, bầu trời thành phố F mây trắng bay bay, mà nơi này, lại là tuyết bay, tảng lớn tảng lớn, làm cho thành phố này càng thêm khiết tĩnh (tĩnh lặng, thanh khiết)

"Ân Tịch, như vậy có phải quá tàn nhẫn hay không?" Hạ Vũ cúi đầu mà hỏi.

"Hạ Vũ, để mình đoán coi hôm nay cậu mặc quần áo màu gì nhé? Là màu tím đi, mình cảm thấy màu tím rất hợp với làn da trắng nõn của cậu, nhìn qua rất mềm mại." Ánh mắt Ân Tịch nhìn cô, nói như là thực sự.

Có đôi khi Hạ Vũ hoàn toàn cảm thấy mắt Ân Tịch không nhìn thấy chỉ là nói dối, một đôi mắt linh động như vậy, ánh mắt trong veo như vậy, thế nào có thể không nhìn thấy chứ?

"Nếu cậu ở bên cạnh Tử Duệ, cậu tuyệt đối sẽ không quyết định như vậy." Hạ Vũ thật sự không đành lòng nhìn bọn họ tra tấn lẫn nhau như vậy, cô không rõ, này hết thảy, đến tột cùng là vì cái gì?

"Hạ Vũ, kỳ thật cậu cũng biết, hiện tại mình đã không nhìn thấy gì cả, mình không muốn trở thành gánh nặng của Tử Duệ, lại càng không muốn anh ấy vì mình mà cả Thân thị cũng không muốn, mình tin rằng Trữ Hạ sẽ yêu anh ấy thật nhiều, anh ấy cũng sẽ từ từ tốt lên." Khóe mắt Ân Tịch hơi hơi mỉm cười, nhìn qua bình tĩnh như vậy.

"Cậu phải tin tưởng, hiện tại y học phát triển, cậu có thể hồi phục thị lực, vì sao phải cố chấp như thế?"

Bác sĩ nói qua, võng mạc của Ân Tịch đã bị tổn thương, có thể ba tháng sẽ khôi phục, có thể là ba năm, cũng có thể là ba mươi năm, thậm chí là cả đời.

"Hứa với mình, đừng nói gì với anh ấy, để cho anh ấy nghĩ rằng mình và Tiểu Ức đã ra đi mãi mãi. Mình cũng tin tưởng, anh ấy sẽ vượt qua được cửa ải này, mười năm, cũng đủ thời gian để quên một người ."

Cô không thể ích kỷ, Trữ Hạ cần hắn, Thân gia cần hắn, Thân thị càng cần hắn. Cô cũng tin tưởng, chỉ cần cô biến mất, Trữ gia sẽ đạo nghĩa mà chùn bước buông tay tha cho Thân thị.

Ánh mắt Ân Tịch mê ly, có lẽ cô cũng có thể làm được, mười năm để quên một người. . . . . .

"Mình hứa với cậu, nhưng là mình không hy vọng về sau cậu sẽ hối hận, nếu cậu nghĩ thông suốt, tùy thời gian có thể nói cho mình biết!" Hạ Vũ không thể cự tuyệt cô ấy, cô cũng biết, nếu cô cự tuyệt, như vậy cô không thể tưởng tượng bước tiếp theo Ân Tịch sẽ làm ra chuyện gì nữa, có lẽ cả đời này sẽ làm bọn họ không thể tìm thấy cô.

"Cậu không cần lo lắng cho mình, Hạ Vũ." Con người ta khi mất đi thị lực, những cơ quan cảm giác khác càng trở lên mẫn cảm, "Kỳ thật mình vẫn luôn muốn rời khỏi thành phố F, mình cũng muốn rời khỏi những chuyện thị phi kia, lặng im cùng với Tiểu Ức sống ở thành phố xinh đẹp này."

"Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . ." Tiểu Ức đẩy cửa ra, chạy nhanh đến trước mặt cô, sau đó lại ngọt ngào kêu: "Dì Tiểu Vũ!"

"Tiểu Ức, con có nghe lời mẹ hay không?"

"Đương nhiên, Tiểu Ức rất nghe lời, Tiểu Ức sẽ chăm sóc mẹ thật tốt, dì Tiểu Vũ, dì yên tâm! Tiểu Ức rất nhanh sẽ lớn lên!" nó làm bộ dáng một người lớn làm cho Hạ Vũ càng thêm đau lòng.

Hạ Vũ nhìn đôi mẹ con này, trong lòng luôn có nhiều thứ không thể buông xuống, đau lòng nhiều đến cỡ nào, chính là cô chỉ bất lực.

————————————————————

Ba tháng sau, Thân Tử Duệ trở lại biệt thự Thân gia, vuốt ve mỗi một chỗ Ân Tịch từng đi qua, mùi hương của cô vẫn còn quanh quẩn trong căn phòng, trên giường tựa hồ còn có độ ấm của cô.

Đầu của hắn nhẹ nhàng mà áp lên gối, ngủ thϊếp đi, cảm thấy rất đặc biệt, rất khác với những cái gối khác.

Hắn cầm lấy nó cẩn thận xem xét, nhìn thấy nó, chỉ là bộ dáng rất bình thường, hắn kéo khóa ra, lại phát hiện bên trong trừ bỏ một ít bông ở bên ngoài, còn có vỏ quả cam, suy nghĩ của hắn giống như lại bay tới một đoạn thời gian hạnh phúc kia . . .

Tay hắn chạm đến lớp vỏ cam khô kia, tựa như đang vuốt ve.

Đột nhiên, tay hắn đυ.ng tới một cái gì đó là lạ, rút ra thì ra là một tờ giấy, mặt trên cư nhiên là những lời nhắn đơn giản khi bọn họ còn ở cùng nhau.

Lật mặt trái lên: có lợi cho giấc ngủ, hy vọng Tử Duệ mỗi một ngày đều ngủ ngon.

Nhìn đến một hàng chữ này, hốc mắt Thân Tử Duệ rốt cục không thể kìm nén khỏi nước mắt, lệ theo hai má trượt xuống dưới, hắn vùi mặt vào gối đầu, nhẹ nhàng mà nức nở, sau đó, một tiếng so với một tiếng lại lớn hơn. . . . . .

———————————————————

Trên bia mộ , khuôn mặt Ân Tịch mỉm cười, giống như ngay tại trước mắt hắn, giơ tay vuốt ve.

"Sao em có thể tàn nhẫn như vậy?"

"Em cùng Tiểu Ức phải chờ anh, em muốn hàng năm anh tặng hoa cho em, anh sẽ làm được, tặng xong anh sẽ đến cùng hai người, đến lúc đó một nhà ba người chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc."

"Em từng vì Trữ Dịch thủ tiết, vậy anh nói cho em, anh sẽ vì em mà thủ thân, thủ cả đời. . . . . ."

Từng chiếc từng chiếc lá khô rơi rụng, theo gió bay xuống nằm trên mặt đất, mùa đông, tựa hồ vừa mới bắt đầu.

--------------------HOÀN CHÍNH VĂN----------------------
« Chương TrướcChương Tiếp »