Chương 139: Mình sẽ tốt thôi

Khi mà Hạ Vũ cùng Trần Hãn đuổi tới biệt thự Thân gia, Ân Tịch lại một lần nữa bị độc tính phát tác.

"Tôi muốn vào xem cô ấy, có thể chứ?" Hạ Vũ hỏi ý kiến của Thân Tử Duệ.

"Bây giờ cô ấy vẫn còn rất bài xích, chỉ cần cô ấy lên cơn là ai cũng không muốn gặp, cô ấy không muốn để cho bất luận kẻ nào nhìn đến bộ dáng khi lên cơn nghiện của cô ấy." Thân Tử Duệ cúi đầu, có chút đau đớn nói.

"Chẳng lẽ anh chấp nhận để một mình cô ấy phải đối mặt sao? Cô ấy càng khó chịu càng khát vọng người ta quan tâm, chẳng lẽ điểm này anh cũng không biết sao? Nếu là như thế này, anh còn xứng nói yêu cô ấy sao?" Hạ Vũ cả giận nói.

Trần Hãn ở một bên gắt gao lôi kéo tay cô, ý bảo cô ổn định cảm xúc một chút.

"Cô nghĩ rằng tôi không nghĩ được như cô hay sao?" Thanh âm của hắn thực bình tĩnh, lời nói của Hạ Vũ tuyệt không chọc giận hắn.

"Anh đã nghĩ vậy, vậy vì cái gì anh không cùng cô ấy?" Trần Hãn nghi hoặc hỏi.

"Bởi vì tôi yêu cô ấy, cho nên tôi tôn trọng cô ấy." Đầu của hắn nghiêng sang một bên, thanh âm có chút khàn khàn, "Tính cách của Ân Tịch từ nhỏ đã cứng cỏi, đừng nhìn bề ngoài cô ấy nhu nhược, trong lòng cũng không chịu thua, chỉ cần cô kiên định làm chuyện chính mình cần làm, liền nhất định sẽ hoàn thành, mà thuốc phiện, chuyện cần ý chí rất lớn, nếu chính cô ấy có thể kiên định ý chí này, tin tưởng rất nhanh cô ấy có thể vượt qua thời kỳ ủ bệnh."

Trừ bỏ thời điểm phát tác, hắn yên lặng thông qua camera theo dõi cô, thời gian còn lại, hắn đều một tấc cũng không rời.

"Kia nếu vạn nhất. . . . . ."

"Không có vạn nhất, chỉ có nhất định sẽ thành công, trừ bỏ thành công, ta sẽ không cho cô ấy con đường thứ hai." Trong mắt Thân Tử Duệ kiên định khiến người ta không để cho phản bác.

"Hạ Vũ, anh tin tưởng anh ta!" Trần Hãn ở một bên cũng khẳng định mà nói, từ ánh mắt của Thân Tử Duệ, hắn dám khẳng định người đàn ông này là thật yêu cô ấy, chỉ có chân chính yêu một người, mới có thể bá đạo khẳng định như thế.

"Trần Hãn, em lo lắm, em tự trách, em áy náy, anh biết không?" Hạ Vũ nhẹ nhàng mà nói, trong thanh âm mang theo nghẹn ngào.

"Anh biết, anh hiểu, nhưng là em phải tin tưởng, Ân Tịch không phải là đứa trẻ bình thường, cô ấy nhất định sẽ kiên cường được." Hắn ở một bên nhỏ giọng an ủi Hạ Vũ.

Hắn làm sao không lo lắng, mà Hạ Vũ cũng làm cho hắn lo lắng, cô vừa mới khôi phục một chút, hắn không hy vọng tâm tình cô cứ như vậy mà suy sụp nữa.

"Hai người không hiểu, hai người không biết, bởi vì em không có nói cho hai người biết, bởi vì em, Ân Tịch mới có thể bị tiêm ma túy." Hạ Vũ cúi đầu nức nở.

Cô tuy rằng không có từng bị độc, nhưng là cô đã gặp qua vô số người hút, nhìn qua bộ dáng bọn họ bị thuốc phiện ăn mòn thống khổ, đó là một loại tra tấn trong lòng, người phi thường mới có thể thừa nhận.

"Cô có ý gì?" Thân Tử Duệ khẩn trương hỏi, lòng Trần Hãn trở lên khẩn trương.

"Thân Tử Kiều nguyên bản là muốn tiêm thuốc vào người tôi, hắn phải báo thù Hạ gia, là Ân Tịch thay tôi cản mũi kim kia, nếu không phải Ân Tịch, hiện tại người bị thuốc phiện hành hạ sẽ là tôi, là tôi a. . . . . ." Hạ Vũ thống khổ gầm nhẹ .

"Đừng như vậy, Hạ Vũ. . . . . . Đừng khổ sở, không phải lỗi của em. . . . . ." Trần Hãn nhìn thấy bộ dáng suy sụp của cô, gắt gao đem cô ôm ở trong ngực chính mình.

"Trần Hãn, em thật là khó chịu a, nếu không phải bởi vì em, Ân Tịch sẽ không chịu khổ như vậy. . . . . ." Cô ở trong ngực hắn không thể ức chế mà nức nở.

Trần Hãn gắt gao mà ôm cô.

----------------------

Thân Tử Duệ yên lặng nhắm mắt lại, lại là một trận co rút đau đớn, "Hứa Ân Tịch a Hứa Ân Tịch, trước tiên cô nghĩ đến đều là vì người khác, vì cái gì em không thể vì bản thân mình a. . . . . ."

Nhưng lòng hắn lại sáng bừng lên, hắn yêu không phải là lòng khoan dung, thứ tha và rộng lượng kiên định của cô sao?

Thống khổ qua đi, tinh thần Ân Tịch tuy rằng mỏi mệt, nhưng ánh mắt lại lộ ra trong trẻo, ba ngày này, cô tựa như đã dạo chơi địa ngục vậy, hy vọng duy nhất làm cho cô vượt qua thống khổ chính là tiếng đàn của hắn.

"Ân Tịch!"

Nghe được thanh âm, cô quay đầu, trong mắt ý cười càng sâu .

"Hạ Vũ, Hạ Vũ!" thanh âm vui vẻ của cô cuốn hút Thân Tử Duệ, nhìn đến cô cười, trong lòng hắn là ấm áp.

Hai người đàn ông lén lút lui đến một bên, để cho hai người phụ nữ không gian riêng tư. . .

"Hạ Vũ, cậu đã khỏe sao? Nhìn thấy cậu, mình thật sự rất vui nha." Từ khi bọn họ tách ra, từ biệt chính là mười ngày , Thân Tử Duệ chỉ nói với cô Hạ Vũ đang tĩnh dưỡng, nhưng không có nguy hiểm đến sinh mệnh.

"Mình không sao, mình một chút đều không có sao, nhưng là cậu. . . . . ." . .

Nói xong, Hạ Vũ dùng sức đem Ân Tịch ôm lấy, ghé vào trên vai cô nói, "Thực xin lỗi. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . ."

Ân Tịch dùng sức mà ôm lại cô, lấy tay vỗ lưng của cô.

Ân Tịch nắm tay cô, ở trong hoa viên lẳng lặng mà bước, gió hiu hiu tùy ý thổi tung mái tóc dài, trông càng có vẻ bi thương động lòng người.

"Hạ Vũ, không cần nói xin lỗi với mình . Cậu phải tin tưởng, mình nhất định sẽ tốt lên!"

"Mình biết, nhưng mình thực sự rất đau lòng, lại rất khó quên. Thời điểm cậu giơ tay che cho mình, cậu có biết mình có bao nhiêu khϊếp sợ không? Sự sợ hãi này xuất phát từ đáy lòng, sự việc này cả đời mình sẽ luôn nhớ rõ."

"Cậu cái đồ ngốc này, cậu đối tốt với mình, thì mình sẽ báo đáp cho cậu." Việc vì Hạ Vũ ngăn cản một mũi tiêm kia, trong lòng cô là không có một tia hối hận, bởi vì cô chưa bao giờ muốn nợ ân tình người khác, huống chi trong lòng cô, Hạ Vũ sớm đã là em gái của mình.

"Những việc mình làm sao có thể so sánh với cậu."

"Chúng ta không cần giải thích thêm nữa, nói thêm gì đi nữa sẽ khiến chúng ta càng thêm khách khí hơn!" Ân Tịch quả quyết mà chấm dứt đề tài này, trong lòng cũng mười phần ấm áp, cô thích mọi người quan tâm mình.

"Ân Tịch, cậu có nhớ Tiểu Ức không?" Hạ Vũ nhẹ giọng mà nhắc tới vấn đề này, bây giờ là thời điểm quan trọng, nếu đem Tiểu Ức đón trở về, có lẽ Ân Tịch có thể càng thêm kiên định lòng tin mà cai nghiện.

"Mình nhớ, mình không có lúc nào không nhớ tới con bé, chờ mình cai nghiện xong, cậu dẫn mình đi gặp con bé nhé."

"Nếu cậu muốn gặp, ngày mai mình sẽ nhờ anh hai phái người đi đón Tiểu Ức trở về, cho hai mẹ con. . ."

"Không thể, không được. . ." Ân Tịch không đợi lời của cô nói tiếp, lập tức cự tuyệt.

"Vì sao vậy? Có Tiểu Ức ở bên cạnh cậu không tốt sao?" Hạ Vũ khó hiểu hói.

"Hạ Vũ, lúc này sao cậu lại mơ hồ như thế ah." Ân Tịch trở nên trầm mặc, "Thế lực của Thân Tử Kiều bây giờ còn mạnh, Tiểu Ức một khi xuất hiện sẽ có nguy hiểm, mình không thể làm cho con bé bị nguy hiểm được."

"Yên tâm đi, sẽ không như vậy, Thân Tử Kiều hiện tại cơ bản không có tâm tình suy nghĩ truyện của Tiểu Ức. Hắn còn phải đối phó nhiều chuyện lắm. Gần đây anh hai cùng Thân Tử Duệ liên kết với cảnh sát, thậm chí ngay cả ba mình cũng ra mặt." Hạ Vũ nói tiếp: "Thân Tử Kiều hiện tại đối phó chính là Thân gia, Hạ gia, cảnh sát, hắn không có tinh lực lớn như vậy."

"Vẫn là không nên! Mình lo lắng." Ân Tịch trước sau không đồng ý.

"Mình chỉ là muốn cho cậu vui vẻ hơn một chút, nếu có Tiểu Ức ở đây cùng cậu, cậu sẽ thực sự vui vẻ, không phải sao?" Hạ Vũ không rõ Ân Tịch vì sao phải kiên định như vậy, cô ấy rõ ràng là nhớ Tiểu Ức như thế, hiện tại trở lại đã không còn gì nguy hiểm, Ân Tịch kiên quyết như vậy dường như có phần hơi quá.

"Hạ Vũ, mình hiểu suy nghĩ trong lòng cậu, nhưng là mình không muốn Tiểu Ức phải mạo hiểm. Tin tưởng mình, mình nhất định sẽ tốt!" Cô kiên định mà đáp lại Hạ Vũ.

Hạ Vũ lại làm thế nào mà hiểu rõ được, nguyên nhân Ân Tịch không muốn Tiểu Ức quay về là gì đâu?

Trữ Dịch trước khi chết, thực rõ ràng mà nói với cô, Tiểu Ức không phải là con gái của Thân Tử Kiều, mà là con gái của cô và Thân Tử Duệ. Nếu là như thế, Thân Tử Kiều không thể không biết, lúc trước hắn dùng thủ đoạn lừa gạt cô, nói Tiểu Ức là con của cô với hắn, có thể thấy được ngay từ ban đầu, hắn muốn lợi dụng cô và Tiểu Ức để uy hϊếp Thân Tử Duệ.

Hiện tại lại là thời điểm quan trọng, Thân Tử Kiều chỉ cần tìm được Tiểu Ức, làm cho Thân Tử Duệ biết được Tiểu Ức chính là con gái của hắn, như vậy mọi việc đã làm của bọn họ chẳng phải là trở nên uổng phí sao?

Cũng có một chút, có lẽ là cô ích kỉ đi, cô không nghĩ sẽ để Thân Tử Duệ biết được Tiểu Ức là con gái của hắn. Nếu thực sự một ngày bọn họ không thể ở cùng một chỗ, mà hắn lại muốn đòi lại quyền nuôi nấng Tiểu Ức, cô thật sự không biết cuộc sống còn có ý nghĩa gì nữa.

Lại nhớ tới Trữ Hạ, không biết tình hình hiện tại của cô ta thế nào?

Lời nói của Trữ phu nhân còn vang ở bên tai của cô, cô và Thân Tử Duệ bối cảnh kém quá xa, nếu Trữ Hạ thật sự làm ra chuyện kinh khủng, Trữ gia liên hợp với Thân Tử Kiều, nếu như vậy thì. . .

Đến ngày đó. . . cô không dám nghĩ tiếp nữa. Cô phải báo cho Trữ Hạ biết một tin tức!

"Hạ Vũ, cậu giúp mình làm một chuyện, chuyện này tuyệt đối không thể để cho người thứ ba biết!" Vẻ mặt Ân Tịch thực nghiêm túc, cũng thực khẩn trương.

"Cậu nói đi, chỉ cần mình có thể làm được!"

"Đi xem Trữ Hạ giúp mình, mình phải biết tình hình của cô ấy, cùng với suy nghĩ hiện tại của cô ấy, thêm nữa là Trữ gia gần đây có thực hiện hành động quá khích nào không?"

"Ân Tịch, ý của cậu là. . ." Hạ Vũ có chút kinh ngạc, Trữ gia hẳn sẽ không có hành động như vậy chứ, chẳng lẽ Trữ Hạ thật sự sẽ dùng thủ đoạn như vậy?

"Mình chỉ là đoán, cho nên cậu phải đi giúp mình kiểm chứng."

"Được, mình đáp ứng cậu, mình sẽ đi thăm dò rõ ràng." Hạ Vũ cam đoan mà nói.

Ân Tịch cai nghiện, mười ngày này, cô không có ra khỏi biệt thự Thân gia, cũng không có liên hệ gì với thế giới bên ngoài. Thân Tử Duệ bảo vệ mà cũng như là giam lỏng cô, cô căn bản trốn không thoát.