Chương 17

- Xin chúc mừng! Vợ cậu đã có thai!

- B..bác sĩ nói sao cơ?

- Ha...ha.. Tôi nói vợ cậu có thai! Chúc mừng cậu lên chức làm ba rồi!

Thiên Nham nhìn tờ giấy xét nghiệm và kết quả siêu âm mà sững người.

Còn Khuynh Thi thì bám víu lấy cánh tay anh thỏ thẻ:

- Anh nghe thấy gì chưa?

Bác sĩ nói em là vợ anh kìa!

Thiên Nham gượng cười, trong lòng cảm thấy hỗn độn.

Ở bên phòng khám khác:

- Thai nhi của cô vẫn khoẻ!

Cố gắng chăm sóc thật tốt nhé!

Nhật Viễn nhìn Cẩm Đào vui cười mà thấy an lòng.

Ra khỏi phòng khám, anh cất tiếng:

- Cô khát không?

Tôi đi mua chút gì uống nhé?

Đợi tôi ở hàng ghế chờ kia và đừng đi đâu hết!

Dứt lời Nhật Viễn chạy đi.

Cẩm Đào ngoan ngoãn nghe lời anh. Cô đang đi thì va phải 1 cặp đôi làm giấy tờ rơi lộn xộn. Cô gái hét lên giọng chanh chua:

- Này cô kia!!

Đi đứng kiểu gì thế hả?

Cẩm Đào vội cúi xuống nhặt đống giấy tờ lên rồi đứng dậy, ngẩng mặt định cất lời xin lỗi thì vô cùng ngạc nhiên.

- C...Cẩm Đào?

- Khuynh Thi lên tiếng.

Thiên Nham có hơi chút bất ngờ nhưng cũng tỏ ra vô cùng bình thản

- Haiz...Không biết nói 1 tiếng xin lỗi hay sao mà còn đứng đấy??

- Tôi...xin lỗi...!

Sao anh lại ở đây..Thiên Nham?

- Trong lòng Cẩm Đào dấy lên 1 nỗi bất an.

Khuynh Thi chen miệng:

- Cô nhìn cho rõ đi!

Đống giấy tờ cô nhặt lên lúc nãy là giấy xét nghiệm siêu âm tôi có thai đấy!

- Và tất nhiên là có thai với Thiên Nham rồi...phải không anh yêu?

- Khuynh Thi kéo đầu Thiên Nham rồi hôn lên má anh.

Cẩm Đào người run rẩy.

Môi mấp máy:

- Không...anh không thể...

- Tôi đã nói rồi!

Cái thai cô đang mang chỉ là ngoài ý muốn của Thiên Nham chứ anh ấy đâu hề muốn có con với cô đâu?

- Đừng nghĩ tối hôm đó Thiên Nham cứu cô mà nghĩ anh ấy còn chút lòng thương hại với tư cách là 1 người cha nữa đi!

Anh ấy chỉ muốn 2 mẹ con cô cút khỏi ngôi nhà và để chúng tôi yên!

Khuynh Thi nhớ lại khoảnh khắc tối hôm ấy, khi cô gϊếŧ hụt Cẩm Đào và cái thai mà tức giận nói những lời lẽ mỉa mai, chế giễu.

- Có mắt thì làm ơn nhìn đi!

Nếu lúc nãy va mạnh làm tôi ngã tổn hại tới đứa bé trong bụng tôi thì đừng hòng tôi tha thứ cho cô!

Khuynh Thi trừng mắt ấn người Cẩm Đào ra đằng sau thì Nhật Viễn kịp thời chạy đến đỡ. Anh kéo cô ra phía sau lưng trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.

- Nếu đứa bé trong bụng Cẩm Đào xảy ra chuyện gì thì cũng đừng mong tôi tha thứ cho các người...kể cả anh có là cha đứa bé đi chăng nữa, Thiên Nham à!

Thiên Nham cứng cổ họng, ánh mắt thản nhiên nhưng có chút khó chịu:

- Làm được thì anh cứ làm! Chúng ta đi thôi!

Anh định kéo tay Khuynh Thi rời đi thì cô gạt tay anh ra, chỉ thẳng vào mặt Nhật Viễn:

- Ồ...Cái người hôm trước tới nhà tôi ăn cơm đây mà! Hoá ra là anh đã đem Cẩm Đào đi!

Định làm anh hùng cứu mỹ nhân sao? Nực cười!

Nhật Viễn vẫn giữ nét mặt điềm tĩnh, nhếch khoé miệng lên cười khinh bỉ:

- Dù cô có là tình đầu hay người Thiên Nham yêu, nhưng xét theo 1 cách chính trực thì cô cũng chỉ là...bồ nhỏ của Thiên Nham thôi!

Chả có tư cách gì để lớn giọng ở đây đâu!

- Sao...bồ nhỏ?

Anh...anh dám...

- Đi thôi Khuynh Thi!

Chúng ta...không cần phải đôi co với họ làm gì!

Khuynh Thi mất kiểm soát.

Hai tay nắm chặt lại thì Thiên Nham lôi cô đi rời khỏi chỗ ấy.

Cẩm Đào vẫn trong tình trạng sốc.

Nhật Viễn hiểu được điều này.

Anh nhẹ nhàng đưa 2 tay lên ôm đầu cô:

- Không sao...Mọi chuyện sẽ ổn thôi!

- Không ổn tẹo nào đâu...Anh ấy là cha đứa bé tôi đang mang trong bụng.

Nó còn chưa được sinh ra thì anh ấy đã có con với người phụ nữ khác...

- Anh nói xem tôi phải làm sao?

Phải chịu đựng tới bao giờ?

Nhật Viễn nhìn thấy nỗi đau trong đôi mắt của Cẩm Đào.

Anh cũng cảm thấy xót xa và trầm ngâm rồi cất lên 1 câu:

- Buông bỏ đi! Kết thúc ở đây và tạo 1 khởi đầu mới!

*

















*

1 tuần sau, Nhật Viễn đưa Cẩm Đào tới trước cổng biệt thự của Thiên Nham.

- Cậu chủ!

Có khách ạ!

- Mời họ vào đi! - Thiên Nham ra lệnh.

Khá bất ngờ, anh mở lời:

- Các người tới đây làm gì?

Khuynh Thi từ trên lầu đi xuống cũng thấy ngạc nhiên với sự xuất hiện của Cẩm Đào và Nhật Viễn.

- Anh...kí giấy li hôn đi!

- Cẩm Đào thẳng thừng buông 1 câu.

Thiên Nham có hơi chút khựng lại trước câu nói của Cẩm Đào:

- Li hôn ư?...

Nhật Viễn nhìn anh cười rồi đặt tờ giấy li hôn xuống trước mặt bàn:

- Cậu có cần phải sững sờ thế không Thiên Nham?

Điều cậu mong muốn bấy lâu giờ thành hiện thực rồi này!

Chỉ 1 chữ kí vào tờ giấy này thôi, cậu sẽ được giải thoát khỏi Cẩm Đào!

Khuynh Thi nghe thấy vậy liền vui mừng:

- Sáng nay các người mang tin vui cho nhà chúng tôi rồi!

Thiên Nham, anh mau kí đi!!!

Thiên Nham cầm chiếc bút trên mặt bàn, đưa mắt nhìn Cẩm Đào.

Cô vẫn không chút cảm xúc gì.

Anh có chút chần chừ, lưỡng lự:

" Điều mày mong mỏi đã thực sự đến rồi đó Thiên Nham...Ngày mày được giải thoát...Đơn li hôn này sẽ là dấu chấm kết thúc mối quan hệ vợ chồng với Cẩm Đào.... "

" Mày muốn...kí thật sao? "

" Không! "

Thiên Nham trong lòng rối bời với đống cảm xúc nhưng rồi cũng đặt bút thẳng thừng kí:

- Tốt thôi!

- Li hôn xong...cô có thể thoát khỏi tôi!

Nhưng con của cô thì không...

- Sau khi nó sinh ra, nó sẽ phải ở cùng cha nó, tôi muốn đứa bé sống cùng tôi!