Trong phòng giám đốc, ông Thế Hàn là giám đốc của công ty du lịch với gương mặt đỏ gay vì giận dữ. Ông đập mạnh tay vào bàn và nhìn Kiều Lan, hỏi:
- Sao, Mẫn Nghi đã tới chưa?
Kiều Lan khép nép lo sợ:
- Dạ, thưa giám đốc, chưa ạ.
Sở dĩ giám đốc có cuộc triệu tập gấp sáng nay vì ông đã nghe Tử Trung gọi điện thoại về vẻ đầy bất mãn về trưởng đoàn và đã kể lại tất cả câu chuyện. Bên cạnh đó những người khách còn lại có lẽ ngại về tính cách của Mẫn Nghi nên đã hủy bỏ chuyến du lịch. Đấy là một tổn thất rất lớn về uy tín của công ty. Ông Thế Hàn đi tới đi lui trong phòng trước mặt Kiều Lan, hỏi tiếp:
- Cô hãy nói cho tôi biết. Tại sao lại xảy ra chuyện động trời như thế này?
- Dạ, có lẽ mọi chuyện, ông Tử Trung đã nói hết cho ông biết rồi.
- Nhưng các cô có biết các cô là ai và có nhiệm vụ gì không?
- Dạ...
Cộc... cộc... cộc...
Ngay lúc đó có tiếng gõ cửa vang lên. Ông Thế Hàn đoán biết là người nào nên ông đã lên tiếng cộc lốc:
- Vào đi.
Cửa mở, Mẫn Nghi bước vào. Nhìn vẻ mặt của ông Thế Hàn và nét sợ sệt của Kiều Lan là nàng đã đoán ra có chuyện rồi. Nhưng nàng cố giữ thái độ bình tĩnh và tự tin rồi khẽ chào:
- Xin chào giám đốc.
Bấy lâu nay, Mẫn Nghi là một nhân viên được ông Thế Hàn quý mến. Nhưng sự việc vừa qua đã làm cho ông vô cùng thất vọng và tức giận. Sự việc này ảnh hưởng không ít đến uy tín và công việc kinh doanh của công ty. Ông châm cho mình một điếu thuốc rồi hất mặt về phía Mẫn Nghi:
- Mẫn Nghi! Chắc cô cũng đoán được việc tôi triệu tập các cô sáng nay rồi chứ?
- Vâng, tôi nghĩ là mình đoán không sai.
- Cô đã biết những gì cô đã làm. Tôi cần ở cô một sự giải thích.
Giải thích ư? Giải thích thế nào đây? Chẳng lẽ bảo vì tôi thất tình nên tâm trí không được ổn định, hay là tại vì tôi ghét bọn đàn ông. Tóm lại, bây giờ có nói sao đi nữa thì cũng không thể nào chạy chối lỗi lầm của mình, nên nàng ngần ngừ:
- Tôi...
Thấy thái độ của Mẫn Nghi như thế, cơn giận của ông Thế Hàn lại bốc lên. Ông lớn tiếng:
- Sao, cô không giải thích được à? Mẫn Nghi! Cô có biết là cô đã làm một việc thật động trời không? Hừm! Đã hơn nửa cuộc đời làm nghề du lịch, đây là lần đầu tiên trong đời tôi mới nghe thấy: "Một nữ hướng dẫn viên du lịch lại xô xát với du khách của mình." Mẫn Nghi! Tôi không biết cô suy nghĩ thế nào mà cô lại hàng động ngu xuẩn như vậy? Cô đã làm náo loạn cả một khách sạn du lịch lớn. Tôi không hiểu cô là ai nữa rồi.
- Ông Thế Hàn! Tôi xin lỗi.
- Tôi không cần lời xin lỗi của cô, bởi bây giờ nó đã quá muộn màng rồi. Mẫn Nghi! Bây giờ công ty đã bị ít nhiều tai tiếng, có một số khách hàng đăng ký đi du lịch đã gọi điện thoại tới xin hủy bỏ. Có lẽ họ sợ hướng dẫn viên lại đánh họ nữa.
Sự việc này mà vỡ lở thì công ty sẽ phải đóng cửa, vì không có người nào dám tới đây để gởi cái mạng mình cho những trưởng đoàn như cô. Mẫn Nghi ơi! Cô có biết rằng, tất cả đều bị hủy hoại dưới tay cô không?
Vì quá tức giận nên Mẫn Nghi đã có hành động không suy nghĩ và nàng không nghĩ là hậu quả sẽ lớn như vậy. Nàng cảm thấy ân hận nên cố lựa lời nhỏ nhẹ:
- Thưa ông, lúc ấy tôi nông nổi quá. Hy vọng là sự viện không quá trầm trọng. Tôi hứa là từ đây về sau, tôi sẽ cố gắng rèn luyện mình, không để ảnh hưởng vả tổn thất đến công ty.
Ông Thế Hàn so vai:
- Cũng may là lúc nóng giận, ông Tử Trung nói vậy thôi, chứ ổng không truy cứu sự việc. Nếu không, chuyện còn ầm ĩ nhiều hơn nữa. Nhưng chúng ta cũng phải bồi thường những thiệt thòi mà ông Tử Trung đã chịu trong chuyến du lịch này.
Thấy ông Thế Hàn có vẻ nguôi bớt cơn tức giận nên Mẫn Nghi nói:
- Tất cả đều do tôi mà ra. Những tổn thất, hay thiệt hại gì của du khách và khách sạn, tôi sẽ bồi thường. Tôi không muốn làm phiền đến công ty.
Ông Thế Hàn bước đến gần Mẫn Nghi, vẻ khó hiểu:
- Mẫn Nghi! Tôi vẫn không sao hiểu được thái độ hồ đồ đó của cô. Xưa nay, cô vốn rất nổi tiếng về hòa nhã và biết xử sự. Mà người cô gây sự lại là một nhà tỉ phú trẻ. Anh ta muốn nhân chuyến du lịch này tìm hiểu ngành du lịch của chúng ta để đầu tư vào hợp tác làm ăn với chúng ta. Không ngờ cô đã làm hư bột hư đường hết cả rồi. Cô có biết rằng công ty này rất mong đợi sự hợp tác của ông ấy không?
Mẫn Nghi cảm thấy vô cùng áy náy:
- Ông Thế Hàn! Tôi vô cùng ân hận và xin lỗi. Tôi không ngờ mọi chuyện lại tai hại đến như vậy. Lần sau, tôi hứa sẽ không bao giờ lặp lại chuyện như vầy nữa.
Ông Thế Hàn đi tới đi lui có vẻ khó xử, nhưng cuối cùng ông cũng lên tiếng:
- Cô Mẫn Nghi này! Có một chuyện dù tôi không muốn, nhưng vẫn phải nói ra. Việc làm của cô, toàn bộ công ty và ban giám đốc đã biết cả rồi. Và những hành động của cô là điều tối kỵ trong ngành du lịch của chúng ta. Bởi thế mới có câu "khách hàng là thượng đế." Nên tôi nghĩ cô không thể tiếp tục công việc này nữa rồi.
Mẫn Nghi ngỡ ngàng:
- Ông nói thế nghĩa là thế nào?
- Mẫn Nghi! Tôi biết cô là một người thông minh. Tôi không muốn nói ra, nhưng tôi nghĩ cô đã hiểu rồi.
- Chẳng lẽ tôi đã bị đuổi việc sao?
- Mẫn Nghi! Chúng tôi rất lấy làm tiếc khi không thể hợp tác với cô nữa. Nhưng vì sự sống còn của công ty và của đa số ý kiến, buộc lòng chúng tôi phải nói lời xin lỗi với cô. Mong cô hiểu cho.
Nãy giờ Kiều Lan đã nghe hết toàn bộ câu chuyện. Đến khi biết Mẫn Nghi bị cho thôi việc, cô hoảng hồn kêu lên:
- Ông Thế Hàn! Xin ông hãy suy xét lại. Việc chị Mẫn Nghi có hành động như vậy cũng không phải hoàn toàn do lỗi chị ấy. Cũng tại ông khách kia mà ra cả. Ổng quá hống hách, không làm theo sự hướng dẫn của trưởng đoàn. Đã vậy...
Ông Thế Hàn cướp lời Kiều Lan:
- Cô Kiều Lan! Không phải chúng tôi không hiểu gì đâu. Mà chúng tôi còn hiểu rất rõ cách xử sự của những kẻ có tiền nữa kìa. Nhưng ở đây là nhiệm vụ của chúng ta. Dù khách có làm sao đi nữa thì các cô cũng phải phải vận dụng hết lý lẽ của mình để giải thích cho khách hiểu. Đến bao giờ không thuyết phục được thì hãy nhờ đến những cơ quan có chức năng. Chứ không phải đυ.ng chuyện là đi đánh lộn với khách. Ngành du lịch của chúng ta là đại diện cho tất cả những cái gì đẹp nhất trong xã hội này, nhất là sự vui vẻ và lịch sự. Nên chẳng lẽ gặp chuyện lại đi đánh lộn với khách thì còn dám đăng ký đi du lịch nữa đây.
- Nhưng...
Không muốn làm Kiều Lan phải dính líu đến việc của mình làm, và Mẫn Nghi cũng biết mình phải làm gì rồi, nên nói:
- Kiều Lan không phải biện minh cho chị nữa. Ông Hàn nói đúng. Tất cả đều do lỗi của chị.
Nàng quay sang ông Thế Hàn, rồi tiếp:
- Ông Thế Hàn! Tôi rất lấy làm tiếc đã làm ảnh hưởng đến công ty. Và bây giờ tôi sẽ về làm đơn xin thôi việc.
Ông Thế Hàn nhìn Mẫn Nghi rồi lại nhìn Kiều Lan, nói:
- À, Kiều Lan này! Ngày mai có một đoàn khách, cô chuẩn bị đi hướng dẫn nhé.
- Tôi?
- Đúng. Mẫn Nghi đã nghỉ việc, tạm thời chưa có người thay thế, nên cô thế vào chỗ của Mẫn Nghi nhé.
- Nhưng tôi chưa quen lắm.
Mẫn Nghi nhìn Kiều Lan, cười trấn an:
- Kiều Lan! Em đừng do dự. Chị tin em sẽ làm được. Hãy vận dụng hết khả năng của mình nhé.
Trước sự bất ngờ này, Kiều Lan đành phải im lặng nhận lời mà nghe lòng vừa vui xen lẫn hồi hộp, lo âu.
Mẫn Nghi nói với ông Thế Hàn:
- Ngày mai, tôi sẽ gửi đến ông đơn xin thôi việc. Bây giờ xin chào ông.
Mẫn Nghi và Kiều Lan vừa bước ra cửa, ông Thế Hàn ngăn lại:
- Cô Mẫn Nghi!
- Gì thế ông Hàn?
- Ờ, nếu có gì khó khăn cứ nói, tôi có thể giúp cô tìm một việc mới.
Mẫn Nghi mỉm cười:
- Xin cảm ơn ông rất nhiều. Nhưng tôi nghĩ là chưa cần đâu. Bao giờ cần thì tôi sẽ tìm đến ông. Xin chào.
- Chúc cô may mắn.
Khi hai người đã bước ra ngoài, Mẫn Nghi nắm tay Kiều Lan, hồ hởi:
- Kiều Lan! Xin chúc mừng em. Cuối cùng em cũng được toại nguyện.
Kiều Lan ngơ ngác:
- Chị muốn nói đến cái chức trưởng đoàn ấy à?
- Vâng. Chứ không phải em thường ao ước đó sao?
- Đúng. Nhưng bây giờ em cảm thấy không vui thích tí nào, bởi vì tự dưng em lại thay thế chị. Chị có giận em không?
- Khờ quá. Làm sao mà chị lại giận em chứ?
- Nhưng em cảm thấy áy náy quá. Ờ này! Rồi bây giờ chị có dự định gì không?
- Có lẽ chị sẽ tìm một việc làm mới.
Lúc ấy, từ phía hành lang đối diện, Bội Phong đang đi tới. Thấy thế, Mẫn Nghi quay phắt lại, nói:
- Chị quên là còn một việc chị phải làm. Em cứ lo việc của mình đi nhé.
Nói xong, Mẫn Nghi biết mất sau cầu thang. Vừa lúc ấy thì Bội Phong cũng đi tới. Nhìn thái độ của anh rất lạ làm cho Kiều Lan ngạc nhiên, cô hỏi:
- Bội Phong! Anh có hay chuyện gì chưa?
- Là chuyện gì thế, Kiều Lan?
- Thì chị Mẫn Nghi đấy. Chị ấy vừa mới bị đuổi việc.
Nhưng Kiều Lan không ngờ thái độ của Bội Phong rất thản nhiên. Anh thờ ơ đáp:
- Có phải nguyên nhân vì cô ấy ấu đả với khách không?
- Đúng vậy đó?
- Vậy thì cô ấy bị cho thôi việc là đúng.
Kiều Lan ngỡ ngàng trước lời nói của Bội Phong. Nhưng cô không biết phải nói thế nào, đành từ giã:
- Thôi, em có việc phải đi đây.
Kiều Lan nói xong, bỏ đi nhanh. Còn Bội Phong cũng ném mạnh điếu thuốc và bước đi. Bởi vì anh còn có việc quan trọng hơn, đó là Dạ Thu đang chờ đợi anh ở bên ngoài