Cánh của phòng cấp cứu bật mở, một vị bác sĩ bước ra làm cả bà Vân Tường, Trực Nhân và Tử Trung đều bật dậy. Tử Trung lo lắng hỏi:
- Thưa bác sĩ, cô ấy thế nào rồi ạ?
Vị bác sĩ nở một nụ cười thật tươi, bắt tay Tử Trung:
- Xin chúc mừng gia đình. Hiện tại, cô Mẫn Nghi đã qua khỏi cơn nguy kịch.
Nỗi vui mừng làm cho mọi người đều rơi nước mắt. Trực Nhân lên tiếng:
- Chúng tôi không biết nói gì để cám ơn bác sĩ đã cứu em tôi. Xin cám ơn bác sĩ.
Vị bác sĩ xua tay:
- Không có chi. Đó là trách nhiệm của chúng tôi mà. Một lần nữa, tôi xin chúc mừng gia đình.
- Bác sĩ à! Chúng tôi có thể vào thăm cô ấy được không?
- Ồ! Tất nhiên. Mọi người cứ vào đi. Có lẽ cô ấy đang chờ đấy.
- Cám ơn bác sĩ nhiều lắm.
Và mọi người nhanh chân bước vào phòng Mẫn Nghi. Vừa thấy mọi người, Mẫn Nghi đã reo lên:
- Mẹ! Anh Hai! Tử Trung!
Bà Vân Tường mừng đến khóc ngất:
- Con ơi! Con không sao thì mẹ mừng lắm.
- Mẹ! Con đã làm mẹ lo lắng lắm phải không mẹ?
Trực Nhân lên tiếng:
- Mẫn Nghi! Em thấy trong người thế nào?
- Dạ, em khỏe lắm, anh Hai à.
Trực Nhân và bà Vân Tường đã nghe Tử Trung kể hết chuyện của anh và Mẫn Nghi. Lúc này, Trực Nhân cảm thấy nên dành riêng cho hai người là tốt nhất, anh nhìn mẹ với nhiều hàm ý và nói:
- Mẹ à! Em con có lẽ cần phải ăn một chút gì đó. Hay để con đưa mẹ đi chợ mua đồ ăn nhé?
Hiểu ý con, bà gật đầu:
- Ờ được. Mẫn Nghi! Con ở đây với Tử Trung nhé. Mẹ đi một chút sẽ về ngay.
Khi bà Vân Tường và Trực Nhân đi rồi, Tử Trung bước đến nắm tay Mẫn Nghi, giọng anh nghẹn ngào:
- Mẫn Nghi ơi! Bây giờ em không sao, anh mừng quá. Nếu em có mệnh hệ gì thì suốt đời này anh sẽ không tha thứ cho mình đâu.
- Tử Trung! Em cứ ngỡ mình sẽ không sống nổi, cho nên... À! Tử Trung! Con chúng ta đâu?
- Em yên tâm. Hiện con chúng ta đang ngủ ở phòng bên, có y tá chăm sóc. Lát nữa em khỏe, anh sẽ đưa con về với em mà. - Đưa tay lau những giọt nước đọng trên má người yêu, anh thì thầm:
- Mẫn Nghi! Cho anh xin lỗi. Anh quá hồ đồ đã làm khổ cho em.
Nhìn gương mặt đầy khổ sở của Tử Trung, Mẫn Nghi thắc mắc:
- Tử Trung! Chẳng lẽ anh đã biết được chuyện gì rồi?
- Phải. Bửu Phong đã tìm gặp anh và nói rõ tất cả sự thật.
- Sự thật gì?
- Những tấm hình chụp em và Bửu Phong đều là do âm mưu của Dạ Thu.
- Hả? Là do Dạ Thu làm sao?
- Phải. Cô ấy là một kẻ ác độc. Cô ấy đã lừa chúng ta từ đầu đến cuối. Nhưng cũng may là anh phát hiện ra kịp thời.
- Nghĩa là sao hở Tử Trung? Em không hiểu gì cả.
- Em có biết không? Dạ Thu không hề bị bệnh nan y gì cả.
- Nhưng Dạ Thu nói với chúng ta như vậy nhằm mục đích gì?
- Để lợi dụng sự thương hại của anh, để moi tiền anh mà hút chích ma túy.
Mẫn Nghi kinh hoàng:
- Trời ơi! Dạ Thu nghiện ma túy sao?
- Phải. Và cũng chính cô ấy đã lôi kéo Bửu Phong vào con đường ấy, hại anh ta đến tan nhà nát cửa, đến nỗi cha mẹ Bửu Phong phải từ anh ấy. Còn nữa, Dạ Thu còn lấy thuốc khống chế, buộc Bửu Phong đón đường em, để cô ấy chụp những tấm hình như vậy.
Tử Trung ôm đầu, khổ sở tiếp:
- Chỉ có anh là ngu đần để cô ta lợi dung hết lần này đến lần khác và còn làm khổ cho em. Mẫn Nghi ơi! Xin em thứ lỗi cho anh.
Mẫn Nghi nắm tay Tử Trung, mừng rỡ:
- Tử Trung ơi! Em rất mừng là anh đã hiểu được em. Anh cũng đừng nên trách mình nữa.
- Nhưng em không còn giận anh sao?
- Tử Trung! Em không phủ nhận trong thời gian xa anh, em rất khổ sở. Nhưng có lẽ cũng do ông trời sắp đặt như vậy, em mới tìm được mẹ và anh Hai. Tử Trung! Bây giờ em đã có gia đình rồi, có anh và con, em rất hạnh phúc. Và em cũng từng nghĩ, nếu được như ngày hôm nay, dù cho có khổ sở đến chừng nào thì em cũng chấp nhận được.
Tử Trung ôm lấy người yêu và cúi xuống hôn nhẹ vào trán nàng.
- Mẫn Nghi ơi! Kể từ bây giờ, anh sẽ không để cho em khổ nữa đâu. Khi nào em bình phục, chúng ta sẽ làm đám cưới nhé.
Mẫn Nghi vô cùng hạnh phúc và cảm động, nhưng nàng ái ngại:
- Nhưng bây giờ em đã có con, nếu làm cô dâu thì...
- Càng tốt chứ sao, đó mới gọi là phúc hỉ đấy - Và anh đưa tay vào túi mình, lấy ra một chiếc nhẫn kim cương óng ánh:
- Mẫn Nghi! Đây là chiếc nhẫn đính hôn mà anh chưa kịp đeo vào em. Hôm nay, anh xin trân trọng được l*иg vào tay em để kết chặt hai ta. Em không phản đối chứ?
Một giọt nước mắt hạnh phúc vừa rơi trên má nàng. Nàng đưa tay ra và chiếc nhẫn đã nằm vừa vặn nơi ngón tay nàng:
- Tử Trung! Em hạnh phúc quá.
Bỗng chợt nhớ, nàng hỏi:
- À! Bây giờ Dạ Thu và Bửu Phong ra sao rồi anh?
- Anh đã giúp Bửu Phong vào trường cai nghiện, nghe nói cậu ấy đã bỏ được ma túy rồi. Còn Dạ Thu thì ăn chơi trác táng hút chích cẩu thả, và thêm tội cướp giựt nên đã bị công an bắt, sau khi kiểm tra, nghe nói cô ấy đã nhiễm phải chứng bệnh AIDS rồi. Âu đó là quả báo mà tự cô ấy gây ra và nhận lấy.
Mẫn Nghi thở dài:
- Bây giờ, đúng là cô ấy đã bệnh nan y rồi.
- Thôi em à. Đó là do họ gây ra thì hậu quả họ phải gánh lấy. Còn chúng ta, tất nhiên là sẽ được hạnh phúc, phải không em? Bây giờ, điều anh mong là em mau khỏi bệnh, để chúng ta tổ chức đám cưới. Những chiếc áo dâu vẫn được anh giữ kỹ ở trang trại Ức Thiên, có lẽ chúng cũng đang chờ có người mặc chúng đấy.
Mẫn Nghi thấy hạnh phúc dâng trào, nàng không nói nên lời. Họ siết chặt tay nhau.
Bỗng cô y tá bước vào, vui cười:
- Bây giờ thì đúng là mẹ tròn con vuông rồi nhé. Bé đây, xin trao lại cho hai người.
Tử Trung bế con, đặt bên Mẫn Nghi. Đứa bé vẫn ngủ vô tư. Tử Trung hôn vào đôi má hồng hào của con và thủ thỉ:
- Con trai yêu quý của ba! Cũng nhờ con mà bây giờ ba mẹ mới được ở bên nhau. Con có biết không? Bây giờ ba mẹ mới là người hạnh phúc đấy, trong đó có con nữa, con trai ạ.
Hạnh phúc đã thật sự trở lại với gia đình họ.
Hết