Chương 11

Chú Xuyên! Ở nhà, mọi chuyện đều tốt đẹp cả chứ?

- Tử Trung! Cậu mới về, sao không nghỉ ngơi cho khỏe đã, mà lại làm việc sớm thế?

Sở dĩ ông Xuyên hỏi như thế, vì chiều qua ông đi thăm mấy người bạn, rồi ngủ lại qua đêm nên không hay Tử Trung về. Mới sáng, ông từ nhà bạn về thì đã gặp Tử Trung chờ sẵn ở cửa hỏi về cô thư ký mới Mẫn Nghi và baó ông tìm Mẫn Nghi cho anh gặp mặt.

Đến bây giờ, ông vẫn chưa hiểu ất giáp gì chuyện của Tử Trung và Mẫn Nghi. Và ông không hiểu sao Tử Trung lại biết có cô thư ký mới tên là Mẫn Nghi.

Tử Trung cười có vẻ thích chí, trả lời ông Lý Xuyên:

- Không cần đâu chú ạ. Bây giờ, tôi cảm thấy rất khỏe nưã là đằng khác. Đúng là đi đâu cũng không bằng trở về trang trại của mình.

Đã lâu rồi, hôm nay ông Xuyên mới thấy lại thái độ vui nhộn của Tử Trung. Ông cảm thấy rất mừng và đoán có lẽ công việc của Tử Trung đang trôi chảy nên hỏi:

- Công việc thế nào hở cậu? Mọi chuyện đều tốt đẹp chứ?

- Tất cả đều trôi chảy nằm ngoài dự đoán. Xem như chuyến này chúng ta thành công to. Họ đặt hàng rất nhiều. Bây giờ chú nhanh chóng tuyển thêm công nhân nưã nhé.

- Vâng, việc đó cứ để tôi. Tử Trung! Xin chúc mừng cậu. Cậu lúc nào cũng thành công.

Lời ông Xuyên vưà dứt thì gương mặt của Tử Trung lại tối sầm. Ông Xuyên biết mình đã lỡ lời khơi lại chuyện buồn của anh. Ông nói:

- Tử Trung! Tôi đã........

Tử Trung đưa tay ngăn lại:

- Không có gì đâu, chú. Tôi đã quen rồi. Có lẽ bây giờ tôi sẽ lấy sự nghiệp làm trọng thôi.

- Vậy thì tôi rất mừng. À! Cậu còn điều gì căn dặn nưã không?

- Ờ, chú Xuyên này! Chú thấy cô thư ký của chúng ta làm việc ta làm việc như thế nào? Có tốt không?

- Thật ra trước kia, khi nhận cổ vào làm, cổ không có trình độ chuyên môn. Nhưng vì thấy hoàn cảnh của cổ thật đáng thương, nên tôi đành miễn cưỡng chấp nhận với điều kiện cho thử việc ba tháng. Không ngờ cô ấy thật giỏi. Chỉ qua có vài ngày mà cô ấy đã thích nghi với công việc, mà xem ra cô ấy cũng rất thành thạo công việc này. Bên cạnh đó, tất cả công nhân của trang trại ta, ai cũng yêu quý cô ấy.

- Hình như chú sắp xếp cho cô ấy ở khu tập thể luôn phải không?

- Vâng, vì cô ấy không có người thân, còn nhà thì ở thành phố nên không tiện. Cô ấy yêu cầu cho ở lại. Bộ có vấn đề gì sao, cậu Tử Trung?

- Ồ! Không. Chú làm việc thật là tốt.

- Đó là nhiệm vụ của tôi mà cậu.

Chợt nhớ, ông Lý Xuyên nêu lên thắc mắc của mình:

- Cậu Tử Trung này! Nghe những lời cậu nói về Mẫn Nghi, tôi đoán hình như cậu đã từng có quen biết với cô ấy.

Tử Trung cười xòa:

- Đúng là không có điều gì giấu được chú cả.

- Thế hai người biết nhau khi nào vậy? Sao trùng hợp cô ấy đến đây làm việc mà không biết cậu là chủ vậy?

- Thì ngẫu nhiên thôi mà.

Một thoáng suy nghĩ, ông Lý Xuyên mỉm cười, ý nhị:

- Cậu Tử Trung này! Cậu thấy cô ấy thế nào?

Tử Trung dư hiểu ông Lý Xuyên hỏi anh với ý đồ gì. Nhưng anh giả vờ không biết và nói:

- Chưa làm việc chung thì làm sao đánh giá được năng lực của cô ấy chứ? Nhưng tôi nghĩ, người mà chú thu nhận và huấn luyện thì không tồi đâu. Thôi, chú làm việc nhé, tôi về phòng đây.

- Vâng cậu đi.

- Ờ, tôi muốn xem lại hồ sơ của Mẫn Nghi.

- Dạ, cậu chờ một chút, tôi sẽ lấy ngay.

Ông Lý Xuyên mở tủ lục lọi một chút rồi đưa tập hồ sơ của Mẫn Nghi cho Tử Trung.

- Đây, cậu.

- Cám ơn chú.

Cầm tập hồ sơ, Tử Trung đi về phòng mình. Anh ngồi xuống ghế và mở ra xem. Tên: Nguyễn Mẫn Nghi, hai mươi sáu tuổi. Phần thân nhân: Cha: không có, mẹ không có, xuất thân từ cô nhi viện.

Không hiểu sao anh lại thở dài. Đúng như lời cô ấy đã thốt ra khi xô xát với anh. Thật là tội nghiệp! Một cô gái đẹp như vậy mà phải chịu cuộc sống côi cút từ bé. Có lẽ vì vậy nên lúc nào cô ấy cũng tạo cho mình một vỏ bọc để đối phó với mọi hoàn cảnh.

Giống như nàng, anh cũng mồ côi, nhưng không thê thảm như vậy. Ít ra thì anh cũng biết mặt người cha khôi ngô, tuấn tú và người mẹ hiền, xinh đẹp của anh. Nhưng rất tiếc họ chết sớm quá. Năm anh mười lăm tuổi thì hai người thân yêu nhất của anh đã lần lượt bỏ anh mà đi.

Mặc dù bên anh còn có chú Xuyên và những người trung thành, nhưng anh cũng gặp không ít gian lao và mặc cảm cho đến ngày nay. Bởi thế, anh rất đồng cảm với Mẫn Nghi. Chỉ có điều không hiểu tại sao mỗi lần anh và nàng gặp nhau đều trong "bầu không khí đầy chiến tranh", mà người gây nên sự việc có lẽ là anh. Hy vọng công việc nơi đây sẽ giúp cho Mẫn Nghi cảm thấy bớt cô độc.

Tử Trung bước đến bên cửa sổ, nhìn ra phía những dãy nhà ươm cây giống.

Anh thấy Mẫn Nghi gọn gàng trong chiếc áo pull màu cam được bỏ vào trong chiếc quần jean đen ôm bó sát đôi chân thon dài. Cô đang phụ với đám công nhân phân các loại cây. Anh thấy Mẫn Nghi dường như nổi bật giữa đám công nhân và thật quí phái giữa một trang trại rộng lớn này.

Nàng vẫn vô tư nói cười với mọi người, đâu biết rằng có người đang nhìn lén nàng. Tử Trung phải thầm kêu lên. Ô! Người ở đâu mà đẹp thế. Trước đây, mỗi lần gặp nhau, anh và nàng chỉ lo phồng má trợn mắt cãi nhau. Bây giờ sao trông nàng đẹp và thánh thiện đến thế.

Và tự nhiên anh lại cảnh giác với mình. Ôi! Tử Trung! Mi đang nghĩ gì thế? Những bài học cay đắng còn chưa đủ sao? Không thể tự hại mình một lần nữa.

************************

Mấy hôm nay Mẫn Nghi làm gì cũng không tập trung được. Nàng luôn bị phân tâm và nghi ngờ thái độ của Tử Trung đối với nàng. Rõ ràng là bao nhiêu sự đυ.ng độ giữa nàng và Tử Trung, phần nhiều đều là do lỗi của nàng. Nàng đã từng mắng chửi Tử Trung nhiều câu rất thậm tệ, đến nỗi nàng cảm thấy nàng cũng không thể tha thứ cho mình được nữa chứ đừng noí đến Tử Trung. Nhưng không hiểu tại sao bây giờ anh lại đối đãi nàng tử tế như thế. Lẽ ra anh phải tống khứ nàng ra khỏi trang trại ngay lập tức, khi gặp nàng có mặt trong trang trại này với chức vụ thư ký.

Ôi! Thật là khó hiểu. Chẳng lẽ Tử Trung lại giả vờ thân thiện với nàng để tìm cách trả thù nàng chăng? Và bây giờ, nàng đang ở dưới quyền hành của anh ta thì anh ta muốn hại nàng bao giờ chẳng được.

Lúc này, nàng cảm thấy mình thật đáng thương. Nhưng chẳn lẽ nàng phải chịu thua Tử Trung sao? Xưa nay, nàng chưa từng khuất phục ai hay chùn bước trước mọi khó khăn trở ngại.

Thôi được Tử Trung! Xem anh làm gì được tôi. - Nàng nghĩ như vậy. Nhưng có dặn mình phải luôn thật cảnh giác. Bởi nàng nghĩ, Tử Trung cũng không phải tay vừa.

Nhưng dù có chuyện gì đi nữa, việc đầu tiên cần đối phó với Tử Trung là phải làm tốt những gì mà hắn giao, nhất định không để sơ xuất.

Nhìn những bản hợp đồng và những tờ hóa đơn trước mặt. Mẫn Nghi cảm thấy ngán ngẩm, nhưng nhiệm vụ nàng cần phải làm xong sáng nay. Bây giờ nàng không còn thời gian chần chừ nữa và nàng bắt đầu cắm cúi làm việc cho đến khi có tiếng gõ cửa và ông Lý Xuyên xuất hiện. Mẫn Nghi nhìn ông, mỉm cười:

- Chào bác Xuyên, bác tìm cháu có việc gì không ạ?

- À! Bác vào hỏi xem các giấy tờ cháu đã đánh xong chưa, để bác trình lên ông chủ.

Mẫn Nghi mỉm cười, thở khì:

- Cũng may là cháu mới vừa làm xong.

Mẫn Nghi xếp gọn lại tất cả hồ sơ rồi đưa ông Xuyên, nàng tiếp:

- Dạ, tất cả ở đây. Bác xem lại có sơ sót gì không?

Ông Lý Xuyên cười, tin tưởng:

- Không cần đâu. Ai chứ cháu thì không cần kiểm tra lại. Từ trước tới nay, có bao giờ cháu làm sai gì đâu. Cháu làm việc tốt lắm đấy, Mẫn Nghi.

Bỗng ông nhìn Mẫn Nghi một lúc lâu rồi hỏi nàng một câu đầy ẩn ý:

- À! Mẫn Nghi này! Cháu thấy ông chủ thế nào? Ông Tử Trung đó...

Lời ông Xuyên nhắc lại, làm cho nàng cảm thấy tức cười. Từ trước tới nay, mỗi lần ông Xuyên nói chuyện với nàng về ông chủ thì luôn gọi một cũng ông chủ, hai cũng ông chủ, làm nàng tưởng tượng ông chủ phải là một ông già. Ai ngờ lại là Tử Trung, nhìn anh khoảng ngoài ba mươi là cùng. Nên nàng nói với ông Lý Xuyên đầy trách móc:

- Bác Xuyên này! Ông chủ có chút xíu mà bác bảo già.

- Ơ! Bác bảo Tử Trung già bao giờ đâu nào?

- Chứ bác không gọi là ông đấy sao?

- Ờ! Thì bác quen miệng. Vả lại, ở trang trại này ai cũng gọi Tử Trung như vậy cả.

- Vậy mà cháu tưởng ông chủ mình phải năm sáu chục tuổi lận.

Ông Xuyên cười phá lên:

- Ôi! Đầu óc cháu giàu tưởng tượng quá. Cháu tưởng tượng chi mà cao quá vậy? Thế chắc cháu rất bất ngờ khi thấy ông chủ của chúng ta còn trẻ và đẹp trai như vậy phải không?

Tự nhiên, lời trêu của ông Xuyên làm cho Mẫn Nghi đỏ mặt. Thấy thế, ông hỏi tiếp:

- Này! Cháu thấy ông chủ của chúng ta thế nào?

- Ờ... ờ, thì tất cả, về ngoại hình, tính tình nè.

- À! Cháu hiểu rồi. Nhưng cháu mới biết ổng thì làm sao đánh giá được ổng là người như thế nào? Nhưng theo bác thì ông ấy là một người tốt, nên cháu cũng nghĩ giống vậy thôi. Vả lại, cháu cũng không cần biết ổng là người như thế nào. Điều cháu cần là công việc cháu được êm xuôi và mỗi tháng ông ấy trả lương cho cháu đầy đủ để cháu nuôi sống bản thân mình là được rồi.

Biết mình không thể tìm hiểu được những tình ý của Mẫn Nghi, vả lại, dù sao bây giờ cũng còn quá sớm để đánh giá tình hình, nên ông Lý Xuyên nói:

- Thôi, cháu ở lại làm việc nhé. Bác đến phòng Tử Trung đây.

- Dạ, chào bác.

Ông Xuyên đi rồi, Mẫn Nghi lại lơ đễnh suy nghĩ. Tại sao ông Lý Xuyên lại hỏi nàng nhiều về Tử Trung như vậy? Nàng thấy ông rất yêu và kính trọng Tử Trung, luôn luôn nói tốt về Tử Trung. Nhưng bao lần gặp, nàng đều thấy Tử Trung thô lỗ, hách dịch. Điều đó cũng dễ hiểu thôi, vì những tính đó là căn bệnh nan y của bọn nhà giàu, luôn xem mình là ông trời.

Nhưng tại sao ông Lý Xuyên lại tìm cách gán ghép nàng với Tử Trung? Chẳng lẽ đây cũng là do âm mưu của Tử Trung sao? Ôi! Đàn ông thật khó lường. Không được rồi. Bây giờ, nhất cử nhất động của nàng đều cần phải cảnh giác nhiều hơn. Nàng đã khổ một lần rồi, không thể khổ hơn được nữa.

Nàng cảm thấy khát nước, định đi ra ngoài uống nước thì lại nghe tiếng gõ cửa gấp gáp. Rồi ông Lý Xuyên xuất hiện với gương mặt lo lắng khác thường. Thấy thế, Mẫn Nghi hỏi:

- Bác Xuyên! Có chuyện gì thế hở bác?

Ông Lý Xuyên quệt mồ hôi:

- Mẫn Nghi! Ông chủ gọi cháu vào gặp ổng ngay.

Mẫn Nghi cảm thấy bất an. Nàng nắm tay ông Xuyên, hỏi:

- Có chuyện gì xảy ra vậy bác?

- Bác không biết nữa. Lúc nãy, ông chủ bảo bác gọi cháu lên gặp ông ấy liền. Bác thấy mặt ổng dường như rất giận dữ. Không biết chuyện gì đã xảy ra. Hay là cháu có chọc giận gì ổng không?

- Không! Từ ngày ổng về đến nay, cháu chỉ gặp ổng có mỗi một lần thôi, chứ cháu có làm gì đâu cho ổng giận.

Nói đến đó, Mẫn Nghi lại nghĩ. Chẳng lẽ Tử Trung lại nhớ đến chuyện cũ rồi lại kiếm chuyện với nàng chăng? Thôi được. Nếu anh ta đã muốn thì nàng cũng không luyến tiếc nơi đây làm gì. Nàng nói với ông Xuyên:

- Thôi được. Để cháu lên xem ổng gặp cháu có chuyện gì. Cháu nghĩ sẽ không có chuyện gì đâu. Bác về làm việc đi.

Có lẽ ông rất hiểu tính tình của Tử Trung như thế nào, nên ông dặn dò:

- Mẫn Nghi này! Dù cho Tử Trung có nói gì đi nữa thì cháu cố gắng giữ bình tĩnh, chớ nên to tiếng nhé.

Mặc dù nàng gật đầu cho ông Lý Xuyên yên tâm, nhưng trong lòng nàng đang tìm cách đối phó với Tử Trung. Nàng hít một hơi thật sâu rồi sải những bước chân dài đi về phía phòng của Tử Trung. Nàng mạnh dạn đưa tay gõ cửa. Như đang nóng lòng chờ đợi, Tử Trung đáp cộc lốc:

- Vào đi!

Mẫn Nghi thấy máu trong người dường như đang sôi lên. Nàng đẩy cửa bước vào. Không để cho Mẫn Nghi kịp phản ứng gì, Tử Trung đập bàn, hét lớn:

- Mẫn Nghi! Tôi không ngờ cô là một người hèn hạ. Chuyện cũ đã qua rồi mà cô còn giữ mãi trong lòng. Cô định trả thù tôi đấy à? Cô muốn tôi sạt nghiệp phải không? Cũng may tôi đã xem lại chồng hồ sơ này, nếu không thì... - Tử Trung cười gằn tiếp:

- Hừ! Cô tưởng đâu tôi là một đứa con nít để cho cô dễ qua mặt sao? Đừng có suy nghĩ và hành động ngu ngốc như thế.

Tự nhiên vô cớ bị Tử Trung chửi, Mẫn Nghi thấy cơn tức nghẹn trào lên muốn nghẹt thở. Nàng cũng hét lớn:

- Ông Tử Trung! Ông vừa phải thôi nhé. Tôi đã làm gì hại ông nào? Chỉ có ông, vì thù vặt mới tìm cách hại tôi, hòng vu oan giá họa cho tôi. Thật tôi đã nghĩ không lầm cho ông mà.

- Cô nói sao? Tôi vu oan cho cô à?

- Ðúng như thế.

Tử Trung ném chồng hồ sơ đến trước mặt Mẫn Nghi:

- Ðây, cô xem lại đi những con số, xem tôi có đổ oan cho cô không?

Mẫn Nghi dán chặt mắt vào những tờ hợp đồng. Trời ơi! Những con số chênh lệch khủng khϊếp, nhưng đúng là do nàng ghi ra. Bây giờ nàng mới vỡ lẽ. Sở dĩ nàng làm sai trầm trọng như vầy là trong lúc làm việc, đầu óc nàng không tập trung, nên khi tính ra, nàng lại bỏ sót số. Nhưng chỉ cần bỏ mất một số không thì số tiền đã bị mất hết mười phần trăm rồi. Nàng cảm thấy mình thật là sơ xuất. Nàng lấm lét nhìn Tử Trung và nhỏ giọng:

- Xin lỗi ông. Lần này là lỗi do tôi sơ xuất. Tôi sẽ sửa lại ngay.

- Bây giờ không phải là nói lời xin lỗi. Cô nên nhớ đây là công việc làm ăn. Cô làm như thế naỳ, nếu không kiểm tra phát hiện ra kịp mà giao cho người ta thì một là trang trại này sẽ bị thiệt hại nặng nề, hai là bên đối tác họ sẽ cười vào mũi chúng ta. Cô hiểu chưa? Ai đời một trang trại làm ăn lớn mà tính toán kiểu đó. Không biết từ trước đến nay, không có tôi kiểm tra, cô đã làm thất thoát bao nhiêu rồi nữa.

Mẫn Nghi hốt hoảng phân bua:

- Không, không đâu. Tôi chưa lần nào bị sơ xót. Có bác Xuyên lúc nào cũng kiểm tra cả. Có lẽ tại hôm nay tôi bị...

- Bị làm sao chứ?

- Ơ... có lẽ hôm nay tôi không được khỏe.

- Mẫn Nghi ơi! Tôi xin cô. Làm những công việc quan trọng như thế này thì cô đừng bao giờ đổ thừa cho khỏe hay là mệt. Nếu cô cảm thấy không làm được thì cô nên từ chối để người khác thay thế, chứ tôi không chấp nhận và tin tưởng kiểu làm việc như cô đâu.

Thì ra nói gì thì nói, hắn cũng muốn đuổi việc nàng. Mẫn Nghi cảm thấy không cần nhỏ nhẹ nữa, nàng nói:

- Ông Tử Trung! Tôi đã hiểu ý ông rồi. Dù cho tôi có giải thích như thế nào đi nữa thì ông cũng muốn tìm cách đuổi tôi ra khỏi chỗ này, phải không? Ông làm chủ tất nhiên ông có quyền mà. Thế thì ông cứ thẳng thắn nói ra đi, vòng vo mãi chi cho mệt.

Nãy giờ Tử Trung có phần dịu lại, nhưng lời của Mẫn Nghi làm cho anh nổi nóng:

- Mẫn Nghi! Cô thật là một con người trống rỗng, không chịu hiểu biết lý lẽ.

- Tôi thì như vậy đó, rồi ông làm gì tôi nào? Ông chỉ giỏi lắm là đuổi việc được tôi thôi. Ðược, đuổi đi. Tôi sẵn sàng đây.

Thấy Mẫn Nghi kích động mạnh, nên Tử Trung nhẹ giọng:

- Mẫn Nghi! Ý tôi không phải vậy đâu. Tôi chỉ muốn chúng ta hiểu ý nhau để dễ làm việc thôi. Cô cũng biết công việc của cô rất quan trọng với trang trại này mà. Cô có hiểu không?

- Tôi không hiểu. Tôi biết ông, hắn và mọi người nửa đều xem tôi là vô tích sự mà. Tất cả muốn rời bỏ tôi, muốn xa lánh tôi, bởi vì tôi là một kẻ mồ côi không có nguồn gốc. Ðược rồi. Tử Trung! Nếu ông không thích thì tôi sẽ rời khỏi đây ngay. Chào ông.

Nói xong, Mẫn Nghi ôm mặt khóc ngất rồi đi ra khỏi phòng, bỏ lại Tử Trung ngồi ngẩn ngơ nhìn theo. Mãi một lúc sau, anh mới bấm số điện thoại gọi ông Lý Xuyên.

Có lẽ cuộc đời Mẫn Nghi lại rẽ sang một hướng mới chăng?