Mạn Châu Sa Hoàng cõng Bạch Thi Tịnh ra khỏi phòng, đập vào mắt anh là cảnh tượng “hoang tàn” y như ngày tận thế.
Còn chưa kịp mở miệng kinh ngạc thì Bạch Thi Tịnh đã cất tiếng trước anh luôn rồi.
“Mấy tên đó là do tôi đánh đấy. Có sao không?”
“Hả?… Đương nhiên không sao rồi!”
“Ừm.”
“…”
Mà khoan! Đây có phải câu hỏi anh định nói đâu?
Mạn Châu Sa Hoàng muốn biết cậu đã học võ lúc nào. Nhìn thảm trạng của hai tên đô con ngoài này và so sánh với thân người bé nhỏ mảnh mai của cậu, ai mà chả khó tin?
Anh muốn hỏi nhưng thấy cậu mệt nên thay đổi ý định, không nói nữa.
Bạch Thi Tịnh dựa vào lưng anh, tầm mắt nhàn nhạt đánh liếc về phía dưới cổ tay của mỗi tên bảo vệ có xăm một con chữ và số đánh kèm, lần lượt từng tên là: C578 và C771.
Hạng lính thấp nhất trong các hạng lính: A, B, C.
Bọn chúng… là người thuộc dưới trướng Triệu Hiển Châu.
Triệu Hiển Châu…
Một khi cái tên này thoáng qua trong tâm trí là mang theo sau nó những cơn đau buốt ở trong đầu như có thứ gì đó cắn rút tủy sống của cậu.
Triệu Hiển Châu… Cái tên còn hơn cả cầm thú đó… Có ai biết hắn ta đã từng làm gì với cậu đâu chứ?
Lần gặp hắn khi ấy cũng đã đủ khắc sâu vào trong tiềm thức của cậu một cảnh tượng địa ngục trần gian.
Về những ngày tháng đen tối nhất trong cuộc đời của cậu. Mà khi ấy cậu mới chỉ là một học sinh cấp 3, trước cả cái ngày khi cậu lần đầu tiên làm quen với Mạn Châu Sa Hoàng.
Nó ám ảnh trong từng giấc mơ của cậu, khiến cho cậu phải tốn mất mấy năm trời ròng rã khám bệnh tâm lí, sống vật vã, khổ sở với những dư ảnh của hắn xuất hiện ở ngay trước mắt.
Đó là hình ảnh Triệu Hiển Châu một tay cầm búa, một tay đì lấy cổ cậu.
Mặc cho Bạch Thi Tịnh có giãy giụa hay cầu xin, vẫn cứ là những vệt sáng loé lên trong đáy mắt.
Bỗng mặt cậu đổ đầy mồ hôi, làn da trắng ngọc dần chuyển sang màu tái xanh, môi mím vào nhau cố đèn nén hơi thở loạn nhịp, không muốn để cho Mạn Châu Sa Hoàng nghe thấy.
Quán Bar này là của Triệu Hiển Châu, người trong này đều là người của hắn.
Triệu Hiển Châu dạy cậu cách nhận biết người thuộc về tổ chức của hắn, cách gϊếŧ người của hắn và ám hiệu tâm lí.
Cậu không muốn học những thứ tởm lợm đó, nhưng hắn ép buộc cậu.
Cái khúc quặt đó vốn dĩ cậu không nên biết, nhưng cũng không thể không nhận ra, bởi đây cũng là trò mà hắn nói với cậu.
Mỗi lần nhớ đến hắn, không cần phải là những quá khứ xa xôi ấy, chỉ cần là một dòng tên của hắn lướt qua cũng đã đủ khiến cho Bạch Thi Tịnh cảm thấy thân người vô lực, đau đớn.
“Tôi muốn rời khỏi đây… Về nhà đi.”
Mạn Châu Sa Hoàng nghe tiếng cậu thều thào, nghĩ cậu mệt và hít phải khói lạ ở trong đây, đồng ý đáp lại.
“Ừm.”
Anh để cậu bao vào vòm lưng rộng lớn và vững trãi, để cho cậu biết anh là nơi mà cậu có thể an ổn dựa vào.
Thân nhiệt anh ấm nóng lạ thường, bù lại cho tâm trạng đang bị đóng băng của cậu dần thả lỏng.
Nhưng nắm tay của cậu vẫn siết chặt vào nhau, một dự cảm mà cậu chẳng hề mong muốn càng lúc càng cắm rễ sâu vào trong đầu óc cậu.
Hắn đang theo dõi cậu… Triệu Hiển Châu… Hắn sẽ đến và bắt cậu đi lần nữa.
Bạch Thi Tịnh siết chặt lấy vạt áo vai anh, bỗng giật mình nhớ đến Bánh Bao.
“Bánh Bao… Bánh Báo đâu?!”
“Không sao, Bánh Bao đã được Hibicus chở về tận nhà rồi, Du Du Lan say khướt trong một góc quầy Bartender cũng được Mạn Trạch Lăng dìu về rồi. Hibicus vừa gọi điện báo lại với anh xong.”
“Ừ.” Bạch Thi Tịnh nãy giờ căng cứng dần thả lỏng, trượt dài trên lưng anh: “Vậy mà tôi lo suốt.”
Bạch Thi Tịnh tiếp tục những giây phút im lặng trong sự bao bọc của Mạn Châu Sa Hoàng.
Lúc ngồi vào trong khoang xe, bỗng Bạch Thi Tịnh bảo không muốn về nhà mà muốn ở với anh.
Thực ra là cậu đang lo lắng, không muốn xa anh.
Mạn Châu Sa Hoàng chiều theo ý cậu. Nói mồm vậy thôi chứ cứ nghĩ cậu ngủ lại với mình, anh lại thích chết đi được.
Vào đến khu chung cư, Mạn Châu Sa Hoàng tắm trước nhưng chưa đến ba phút, anh đã nhảy vọt ra bên ngoài, háo hức đi đến bên giường, gọi to.
“Thi Tịnh! Thi Tịnh à!…”
Tiếng gọi của anh dần nhỏ lại khi biết cậu đang nằm yên lặng, thiu thiu ngủ ở trong lớp đệm bông mềm mại.
Mạn Châu Sa Hoàng dù thấy tiếc nuối trong lòng nhưng vẫn chỉ vòng qua chỗ trống còn lại trên giường, khẽ khàng lật người để ngắm nhìn khuôn mặt của người mình thương.
Lúc bình thường, cậu luôn có một thái độ bình thản, đợt này thay đổi cả phong cách, ngoại hình, khuôn mặt cậu càng lạnh nhạt, xa cách.
Chỉ khi ngủ, Bạch Thi Tịnh mới lộ rõ vẻ mệt mỏi, bơ vơ. Người đang lạnh nhưng trán vẫn cứ đổ mồ hôi.
Đôi mắt nhắm nghiền và xanh xao một khoảng.
Như mơ thấy ác mộng mà hai chân mày cậu đôi khi sẽ giật lên díu vào nhau.
Nhưng mỗi khi được Mạn Châu Sa Hoàng vuốt nhẹ lên tóc hay vân vê nhẹ lên má, cậu sẽ lại ngủ ngon một cách yên bình.
Mạn Châu Sa Hoàng lẳng lặng ôm cậu, cẳng chân vòng qua người cậu, khoá chặt vào người.
Hai thân thể siết vào nhau, ủ ấm.
Chẳng cần biết cậu có nghe được hay không, Mạn Châu Sa Hoàng vẫn cứ thủ thỉ.
“Gặp ác mộng à? Vậy thì đi tìm anh ở trong đó đi. Anh sẽ cứu em.”