Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Người Tình Của Tổng Giám Đốc Đài Truyền Hình

Chương 36: Trò chơi ghép chữ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Mẹ Bầu

"Cậu muốn ăn cái gì để tớ bảo người làm rồi mang lại!" Lý Giai ngồi vào trong ghế sofa, đồng thời tháo giày ra, co hai chân đi đôi tất màu đen vào trong ghế sofa. Trước mặt người khác cô là một bà chủ, đóng cửa lại, lúc này đây cô thực sự vẫn như một đứa trẻ!

Quan Tĩnh lại lau nước mắt, nhất thời nhớ đến hình ảnh vừa xong, cô không nhịn nổi chỉ muốn khóc. Cô lấy ra một tập khăn giấy sạch sẽ, lau nước mắt trên mặt, lại hỉ mũi, nói đặc giọng mũi: "Có phải là tớ rất vô dụng không, thực ra anh ấy muốn thế nào thì sẽ là thế ấy đúng không? Anh ấy ở cùng với cô gái khác, nào có liên quan gì đến tớ đâu! Vốn dĩ đã chia tay rồi, bây giờ tớ lại còn khó chịu cái gì nữa chứ?!"

"Nói đơn giản chính là cậu vẫn bị tình yêu trói buộc, anh ta vẫn đang còn ở trong lòng cậu... "

"..." Quan Tĩnh tiếp tục lau nước mắt, xem như ngầm thừa nhận lời nói của bạn tốt.

Chuyện này đã quá rõ ràng, bằng không tại sao cô lại có thể cam tâm nguyện ý sinh đứa nhỏ cho anh!

"Nếu không, hay là để tớ gọi cho anh ta một cuộc điện thoại bảo anh ta đến đây nhé?" Lý Giai đề nghị, nhìn thấy bạn tốt khổ sở vì tình, thật sự cô cảm thấy bản thân mình thật may mắn. Quả thật không có bạn trai cũng là một chuyện tốt, như vậy ít nhất cũng sẽ không bị đau lòng thế này!

"Không cần đâu, chỉ là tớ thấy rất khó chịu thôi, nhưng tớ biết là tớ không thể quay đầu!" Vừa rồi cô thật là ngu, nói ra những lời ấy để làm gì? Chắc chắn anh ta sẽ rất đắc ý cho mà xem? Anh đã làm tổn thương cô thành bộ dạng này rồi mà cô vẫn khăng khăng một mực yêu anh, càng ngày cô càng cảm thấy mình thật đáng bị coi thường!

Đối với lời nói của cô, Lý Giai chỉ âm thầm bĩu môi. Làm sao cô tin được lời của Quan Tĩnh chứ, nếu bạn cô không muốn quay đầu lại như lời nói, thì sao có thể bỏ qua một người đàn ông tốt như anh trai cô được đây?

Vả lại, thực ra cũng khó trách Tĩnh Tĩnh còn lưu luyến mãi với người đàn ông như Tưởng Vũ Hàng kia!

Tục ngữ nói không sai, đàn ông không xấu, phụ nữ không thương!

Mặc dù quả thực Tưởng Vũ Hàng rất hư, nhưng anh lại có sự thú vị của riêng mình, đúng là mẫu người đàn ông làm cho phụ nữ vừa đau lòng mà lại vừa động lòng!

Hiện tại ư, kỳ thực hiện giờ Tưởng Vũ Hàng đã trở nên rất tốt. Hai ngày trước có vài vị Tổng giám đốc đến nơi này dùng bữa, Tưởng Vũ Hàng cũng ở trong số đó. Cô quan sát thì thấy mấy vị Tổng giám đốc kia đều mang theo bạn gái cùng tới ăn, chỉ có Tưởng Vũ Hàng là vẫn lẻ loi một mình!

Trong bữa tiệc thân là bà chủ, cô đi vào kính họ một ly rượu. Lúc đó cô cũng nhìn thấy có một cô gái đang cố sức quấn lấy anh, nhưng anh không thèm nể mặt đẩy ra, khiến cô gái kia bị ngã nhào trên đất! Đồng thời, cô còn thấy mấy vị Tổng giám đốc kia nói, suốt nửa năm qua, Tưởng Vũ Hàng dường như đã thay đổi thành một người khác vậy, không thấy gần gũi nữ sắc nữa!

Nếu cô đoán không sai, chắc chắn hôm nay Quan Tĩnh đã hiểu lầm điều gì đó rồi! Đi dạo cùng với một cô gái mua vài thứ lung tung trong khu đồ dùng hàng ngày ư? Chắc chắn là không thể nào?

Đứa nhỏ cần phải có ba ba, có mẹ!

Quan Tĩnh đắm chìm ở trong mạch suy nghĩ của mình, nhìn thấy đã bảy giờ, quả thật nếu như cô không chịu ăn gì, chẳng lẽ cô lại để cục cưng trong bụng phải chịu đói hay sao?

Lý Giai đi giày vào, lặng lẽ thong dong đi ra khỏi văn phòng, dự định đến nhà bếp nói với sư phụ nấu ăn nghĩ xem nên làm chút đồ ăn gì đó vừa hợp khẩu vị lại vừa có dinh dưỡng cho phụ nữ có thai!

"Lý Giai ..." Cô vừa mới ra khỏi cửa, đã bị người nào đó gọi lại!

Theo tiếng gọi Lý Giai quay lại nhìn, cặp lông mày nhỏ nhướng cao: "Tổng giám đốc Tưởng ... "

"Hiện giờ cô ấy đã khá hơn chút nào chưa? Có chỗ nào khó chịu hay không?!" Tưởng Vũ Hàng giảm bớt lễ nghi phiền phức, hỏi thẳng vào chuyện chính.

Thật sự Lý Giai cũng không biểu hiện sự khách khí, mà phải nói là cô biểu hiện vẻ rất hung dữ. Ai bảo người đàn ông này bắt nạt bạn tốt của cô chứ! "Tốt chút nào hay khó chịu chỗ nào ấy hả? Xin hỏi chuyện này có liên quan gì đến anh đây, đại tổng giám đốc Tưởng!"

Tưởng Vũ Hàng cố đè nén sự khó chịu, chấp nhận bị thiệt thòi, cực kỳ thành khẩn, không chút lừa dối, nói như cam đoan. "Tôi thật sự rất thích Tĩnh Tĩnh! Không sai, ngày trước tôi đã đối xử với Tĩnh Tĩnh quả thật rất tệ... nhưng sau này khi tôi muốn quay lại, Tĩnh Tĩnh đã không cho tôi cơ hội nữa rồi ! Cô ấy thích anh trai của cô..."

Lý Giai nhíu mày: "Thích anh tôi mà cô ấy lại có thể sinh đứa nhỏ cho anh sao?"

"Tôi biết là cô ấy thích tôi" Giờ phút này Tưởng Vũ Hàng mới cong khóe miệng lên, không kìm nổi vui sướиɠ. Anh xoa xoa gò má: "Vừa rồi cô ấy đã rất tức giận, nhưng mà cô ấy đã lầm rồi... tôi biết cô ấy vẫn còn yêu tôi!"

"Nếu anh đã thích Tĩnh Tĩnh, vì sao mới vậy anh đã nhanh chóng có phụ nữ khác rồi?" Làm chị em tốt của nhau, đương nhiên cô phải giúp Tĩnh Tĩnh nhanh chóng tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện!

"Phụ nữ khác nào?" Anh làm gì có chứ!

"Anh còn cùng người ta đi dạo ở khu đồ dùng hàng ngày kia mà!" Cô nhắc nhở anh!

"Đó là em họ của tôi!"

"Em họ sao?"

"Đúng vậy, con bé đang học đại học ở đây... "

"Vậy sao!" Ha ha, cuối cùng Lý Giai đã yên tâm mà cười được rồi, nhưng thật sự cô cũng sốt ruột thay cho anh: "Tổng giám đốc Tưởng này, anh đã trở nên ngốc nghếch từ bao giờ vậy hả? Tại sao lúc trước anh lại không nói cho Quan Tĩnh biết đó là của em họ của anh chứ?"

"Tôi đã nói rồi, nhưng cô ấy không tin!" Tưởng Vũ Hàng cắt ngang lời của Lý Giai, nói câu nhờ vả: "Lý Giai, cô có thể nói giúp hộ tôi một chút không, nói với Tĩnh Tĩnh hãy tin tôi ... tha thứ cho tôi... "

"A! Chuyện này cũng thật là khó đây, anh thử nghĩ một chút, anh đã đẩy chuyện đến mức lâm vào đường cùng như thế này, cái nút đã thắt chặt như vậy, thật sự là rất khó đấy..." Lý Giai than thở ra vẻ khó khăn, nhưng lại dùng ánh mắt ngầm ra hiệu với Tưởng Vũ Hàng. Đôi mắt to với hàng mi dày đen sẫm liếc một cái, nhấp nháy nhấp nháy với thâm ý khác ...

Tưởng Vũ Hàng cười một tiếng, hiểu rõ ý tứ: "Chỉ cần cô có thể giúp tôi, bất cứ yêu cầu gì của cô tôi cũng có thể đáp ứng!"

"Miễn phí tiền quảng cáo hàng năm cho nhà hàng của tôi!" Lý Giai vội nói ra yêu cầu của mình. Cô cũng không phải là người có tâm địa quá tham lam nên không nói muốn một hai ngàn vạn. Hắc hắc, đương nhiên dùng khoản tiền này cho mục quảng cáo... Ha ha, so với một hai ngàn vạn kia, giá trị của quảng cáo quả thật còn đáng tiền hơn nhiều!

"OK!" Tưởng Vũ Hàng không nói hai lời, dựng ba ngón tay lên!

Lý Giai thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, trời ạ, lần này cô lại phát tài nữa rồi! Tựa như sợ anh đột nhiên đổi ý, cô nắm chặt lấy tay của anh, ra sức lắc lắc: "Vậy chúng ta cứ quyết định như vậy nhé, không được đổi ý đâu đấy!"

"Nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy!"(Một câu nói ra bốn ngựa khó đuổi theo nổi)

"Đồng ý!" Lý Giai cười nói ha hả!

"Vậy bây giờ cô có thể để cho tôi gặp cô ấy một chút hay không?" Anh...rất nhớ cô! Hơn nữa còn rất muốn giải thích hết thảy mọi chuyện với cô!
« Chương TrướcChương Tiếp »