Chương 5
Đầu tối hôm đó, khi Sophia chắc chắn rằng Ngài Ross đã lên đường đi điều tra, nàng gạ Lucie giúp nàng lật tấm đệm của anh và thay vải trải giường.
"Vâng, thưa cô," Lucie nói, đôi má dúm lại vì nụ cười biết lỗi. "Nhưng là thế này này, cô biết không. Em không thể làm ngón tay ngừng chảy máu kể từ khi em chà mấy đồ bằng đồng chiều hôm nay."
"Em làm sao? Tay em sao? Để tôi xem nào." Sophia hít vào thật mạnh khi nàng nhìn thấy đôi tay của cô hầu tội nghiệp, bị nứt nẻ quá mức vì hỗn hợp cát và axít được dùng để chà những cái chậu đến mức chúng bị rách da và chảy máu. "Ôi Lucie, sao em không bảo với tôi từ trước?"
Nhẹ nhàng quở trách, nàng để cô gái ngồi bên bàn bếp và trèo lên cái thang. Mang ra một tập hợp những lọ, nàng đổ chất gly-xê-rin, nước hoa trưng cất và dầu vào một cái bát, rồi khuấy mạnh hỗn hợp đó bằng một cái nĩa. "Em phải ngâm tay trong cái này nửa giờ tới, và đêm nay em phải mang găng tay vào mà ngủ."
"Em chẳng có đôi nào cả, thưa cô."
"Không có găng ư?" Sophia nghĩ về đôi găng tay của chính nàng, đôi duy nhất mà nàng có, và nàng nhăn mặt trước ý nghĩ hy sinh chúng. Ngay lập tức nàng cảm thấy hơi hổ thẹn khi nàng liếc nhìn một lần nữa vào đôi bàn tay sần sùi của cô hầu gái. "Vậy thì đi lên phòng tôi," nàng nói, "và lấy đôi của tôi trong cái rổ ở dưới bàn cạnh giường ấy."
Luci nhìn chằm chằm vào nàng lo lắng. "Nhưng em không thể làm hỏng đôi găng của cô, thưa cô."
"Ồ, tay em còn quan trọng hơn một đôi găng tay ngu ngốc chứ."
"Thế còn đệm của Ngài Ross thì sao ạ?"
"Đừng lo chuyện đó. Tôi sẽ tự làm lấy."
"Nhưng mà sẽ rất khó để làm một mình -"
"Em ngồi xuống và ngâm tay đi," Sophia nói, cố nghe có vẻ cứng rắn. "Chăm sóc chúng, nếu không ngày mai em sẽ chẳng làm được gì cho ai cả."
Lucie mỉm cười biết ơn với nàng. "Không phải thiếu tôn trọng đâu, cô Sydney, nhưng cô đúng là thần tình yêu. Một thần tình yêu thực sự."
Sophia phẩy tay trước những lời ấy và vội vã lau dọn phòng ngủ của Ngài Ross trước khi anh trở lại. Nàng đặt một ôm vải sạch trên ghế và nghiên cứu căn phòng một cách tán thưởng. Nó đã được quét và phủi bụi, nhưng tấm đệm cần được lật, và quần áo ngày hôm trước của Ngài Ross vẫn còn chưa được thu nhặt để đem đi giặt.
Căn phòng khá thích hợp với Ngài Ross. Những đồ đạc bằng gỗ dái ngựa được tô điểm với vải bọc và những tấm màn cửa sổ màu xanh lục thêu kim tuyến. Một bức tường được trang hoàng bằng tấm thảm dệt cổ xưa đã mòn. Một bộ ba tác phẩm chạm khắc được đóng khung treo trên bức tường bên kia, những bức biếm hoạ mô tả Ngài Ross như một nhân vật thần thoại, dựng đứng những chính trị gia và các quan chức chính phủ trên đầu gối của anh như thể họ là trẻ con. Một tay anh nắm chặt những sợi dây để điều khiển vài con rối cảnh sát của Phố Bow, túi họ đầy căng những tiền. Đó rõ ràng là những bức biếm họ nhằm chỉ trích quyền lực to lớn mà Ngài Ross và các cảnh sát của anh dành được.
Sophia hiểu rõ nguồn cơn sự bất bình của người nghệ sĩ. Hầu hết người Anh đều ghét cay ghét đắng hình ảnh một đội quân cảnh sát mạnh mẽ, có tổ chức, tuyên bố rằng một tổ chức như thế là trái với hiến pháp và nguy hiểm. Họ cảm thấy an toàn hơn nhiều với hệ thống dân quân-nhà thờ cũ, một hệ thống chỉ đòi hỏi những công dân bình thường không được huấn luyện phục vụ như các dân quân, mỗi người làm một năm. Tuy nhiên, các dân quân nhà thờ không thể nào ứng phó nổi với sự sinh sôi nảy nở của các vụ cướp giật, hãʍ Ꮒϊếp, gϊếŧ người, và lừa đảo đang lan tràn khắp thành phố London đông đúc. Quốc hội từ chối trao quyền cho một lực lượng cảnh sát thực sự, vì thế những cảnh sát Phố Bow đã tự tạo luật của mình, quyền lực của họ hầu hết là tự giành lấy. Người duy nhất họ phải nghe lời là Ngài Ross, người đã khiến cho vị trí của chính mình trở nên quyền lực hơn cả ý định ban đầu.
Lần đầu tiên nhìn thấy những bức biếm hoạ chỉ trích, Sophia đã tự hỏi tại sao Ngài Ross lại chọn treo chúng trong phòng mình. Giờ nàng nhận ra đó chính là cách của anh để nhắc nhở bản thân rằng mỗi một quyết định và hành động của anh đều bị xã hội soi xét, và vì thế hành vi của anh phải vượt trên cả sự chỉ trích.
Gạt những ý nghĩ này ra khỏi đầu, Sophia lột ga giường khỏi chiếc giường khổng lồ. Tự mình xoay chuyển tấm đệm nặng nề là rất vất vả, nhưng sau nhiều nỗ lực kéo và đẩy, cuối cùng nàng của đưa nó vào chỗ. Nàng cảm thấy tự hào vì khả năng dọn giường của mình, nàng trải những tấm ga phẳng tới mức người ta có thể tung đồng xu cho nẩy trên đó. Sau khi vuốt thẳng khăn phủ giường và nhồi gối, Sophia chuyển sang chú ý đến đống quần áo trên ghế. Nàng vắt chiếc cà vạt lụa đen trên một cánh tay và nhặt chiếc áo sơ mi lanh trắng lên.
Một mùi hương dễ chịu, hơi có vị đất cát bốc lên mũi nàng, mùi da của Ngài Ross thoát ra từ lớp vải mỏng. Tò mò, Sophia đưa chiếc áo lên mặt, hít thở thứ mùi hương của mồ hôi và xà phòng cạo râu cùng với tinh chất đàn ông khoẻ mạnh, rắn rỏi. Nàng chưa từng thấy mùi của người đàn ông nào quyến rũ cả. Bất chấp thứ gọi là tình yêu của nàng dành cho Anthony, nàng chưa từng thực sự chú ý đến những chi tiết về anh ta. Ghê tởm chính mình, Sophia quyết định rằng chắc phải là ý tưởng về Anthony, hình ảnh tưởng tượng về hắn đã khiến nàng phải lòng, chứ không phải là con người thực sự. Nàng đã mong muốn một chàng hoàng tử trong chuyện cổ tích tới quét nàng lên khỏi mặt đất, và Anthony đã hào hiệp đóng trọn vai đó cho tới khi nó không còn phù hợp với hắn nữa.
Cánh cửa mở ra.
Giật mình, Sophia đánh rơi chiếc áo và tái nhợt đầy tội lỗi. Nàng hoảng hốt nhìn Ngài Ross vào trong phòng, thân hình to lớn của anh được bọc trong chiếc áo khoác và quần đen. Sự hổ thẹn tràn ngập lòng nàng. Ôi, lỡ mà anh ta bắt gặp nàng hít ngửi và sờ mó chiếc áo của anh ta!
Nhưng sự nhạy bén thông thường của Ngài Ross dường như đã biến mất. Thực tế, ánh mắt anh hơi không tập trung, và Sophia nhận ra anh đã không để ý thấy nàng đang làm gì. Nàng bối rối tự hỏi có phải anh đã say không. Việc đó không giống anh chút nào, nhưng đó là khả năng duy nhất giải thích cho dáng đi không thẳng của anh.
"Ngài trở lại sớm từ cuộc điều tra ở Long Acre," nàng nói. "Tôi - tôi chỉ đang dọn phòng cho ngài."
Anh lắc đầu như để làm rõ tầm nhìn và tới chỗ nàng.
Sophia lùi trở lại chiếc bàn, nhìn chằm chằm vào anh với sự lo lắng gia tăng. "Ngài ốm sao, thưa ngài?"
Ngài Ross vươn tới nàng và nắm chặt mép bàn ở hai bên người nàng. Khuôn mặt anh trắng bệch như bộ xương, khiến cho màu đen của tóc và lông mày lông mi anh trở nên đáng mừng khôn tả. "Chúng tôi đã tìm được người cần tìm, trốn trong một ngôi nhà ở Phố Rose," anh nói. Một lọn tóc rơi xuống cái trán nhợt nhạt đẫm mồ hôi. "Hắn trèo lên nóc nhà... và nhảy sang căn nhà kế bên trước khi Sayer tóm được. Tôi cũng truy đuổi ... không thể để hắn thoát."
"Ngài đã đuổi theo một gã đàn ông trên các nóc nhà?" Sophia phát hoảng. "Nhưng việc đó rất nguy hiểm! Ngài có thể đã bị thương."
"Thực ra..." Ngài Ross trông có vẻ hơi e thẹn, lảo đảo. "Khi tôi tới chỗ hắn, hắn lôi ra một khẩu súng từ trong áo."
"Ngài đã bị bắn?" Sophia hối hả nhìn khắp lượt chiếc áo khoác den. "Hắn có bắn trúng ngài không? Lạy Chúa-" Nàng rà hai bàn tay dọc theo phần trước chiếc áo choàng dạ và thấy phía bên trái lạnh và trơn trượt. Một tiếng kêu thoát ra khỏi đôi môi nàng khi lòng bàn tay nàng giơ ra lấm đầy máu.
"Chỉ là một vết rách thôi."
"Ngài đã nói với ai chưa?" Sophia hỏi, cuống quít kéo anh về phía giường. "Ngài đã gọi bác sĩ chưa?"
"Tôi tự lo cho mình được," anh gắt gỏng nói. "Chỉ là một vết rách, như tôi đã nói -" Anh gầm gừ vì đau khi Sophia kéo chiếc áo khoác khỏi vai anh xuống cánh tay.
"Nằm xuống!" Nàng hoảng hồn vì lượng máu rỏ từ áo sơ mi của anh, khiến cho toàn bộ phần bên trái thẫm đỏ. Cởi khuy áo, nàng nhấc nó ra khỏi vai anh và hổn hển trước hình ảnh vết đạn rỉ máu. "Nó không phải là một vết rách, nó là một cái lỗ. Đừng có mà di chuyển. Làm sao nào mà ngài lại không chịu nói cho ai biết hả?"
"Đó chỉ là một vết thương nhỏ thôi," anh gắt gỏng nói.
Sophia vớ lấy chiếc áo sơ mi cũ và ấn nó thật chặt vào dòng máu đang chảy. Ngài Ross rít lên giữa hai hàm răng nghiến chặt.
"Ngài là đồ bướng bỉnh ngoan cố," Sophia nói, gạt đi lọn tóc đã dính vào cái trán nhễ nhại mồ hôi của anh. "Ngài không phải là bất khả xâm phạm, bất chấp điều ngài và mọi người khác ở Phố Bow đều tưởng! Giữ cái này ở nguyên đó trong khi tôi đi gọi bác sĩ."
"Hãy gọi Jacob Linley," anh lẩm bẩm. "Vào giờ này mỗi tối anh ta thường ở quán của Tom bên kia đường."
"Quán cà phê của Tom?"
Ngài Ross gật đầu, mắt nhắm lại. "Ernest sẽ tìm thấy anh ta."
Sophia nhào ra khỏi phòng, kêu gọi giúp đỡ. Những người hầu xuất hiện trong chưa đầy một phút, tất cả bọn họ đều có vẻ choáng váng trước thông tin Ngài Ross bị thương.
Vì người hầu tại Số 4 Phố Bow đã quen với những tình huống khẩn cấp kiểu này hay kiểu khác, họ phản ứng rất nhanh. Ernest chạy đi tìm ông bác sĩ, Eliza đi tìm khăn và ga trải giường sạch, và Lucie chạy sang nhà bên cạnh thông báo tình hình cho Ngài Grant.
Sophia trở lại bên Ngài Ross, tim nàng đập thình thịch sợ hãi khi nhìn thấy anh nằm yên lặng trên giường. Nàng nhẹ nhàng cầm tay anh ra khỏi tấm băng sũng máu và ấn thêm vào vết thương. Anh phát ra một âm thanh thô ráp, đôi mắt hé mở.
"Đã nhiều năm kể từ lần cuối tôi bị bắn," anh lầm rầm. "Quên mất nó đau đến thế nào."
Sophia lo lắng cực độ. "Tôi hi vọng nó đau," nàng dữ dội nói. "Có thế thì ngài mới không còn chạy lung tung trên mái nhà nữa! Cái gì ám vào ngài mà ngài lại làm một việc như thế chứ?"
Ngài Ross dành cho nàng cái nhìn nhăn nhó. "Vì một lý do nào đó mà tên nghi phạm không muốn xuống dưới mặt đất để tôi có thể bắt hắn dễ dàng hơn."
"Tôi tưởng là cảnh sát mới là người truy đuổi chứ," nàng đanh đá đốp lại. "Trong khi ngài được cho là phải ngồi ở nơi an toàn và bảo họ phải làm thế nào."
"Không phải lúc nào mọi chuyện cũng diễn ra như thế."
Sophia nuốt lại một câu đáp trả gay gắt khác và cúi xuống để mở khuy tay áo. "Tôi sẽ cởϊ áσ sơ mi cho ngài. Ngài nghĩ là có thể kéo tay ra khỏi áo được không, hay tôi nên tìm một cây kéo?"
Ngài Ross đưa tay ra thay cho câu trả lời, và Sophia cẩn thận kéo tay áo. Nàng kéo áo ra khỏi bên người lành lặn, hé lộ bộ ngực rậm lông của anh. Anh còn cơ bắp hơn nàng tưởng, đôi vai và ngực nở nang, bụng hằn múi với những cơ thịt gọn ghẽ chắc nịch. Sophia chưa từng trông thấy một cơ thể nam tính như thế. Nàng cảm thấy má mình râm ran vì e thẹn khi cúi người phía trên anh. Nàng nhẹ nhàng trượt cánh tay ra sau đầu anh. "Tôi sẽ nâng ngài lên đủ để kéo chiếc áo khỏi lưng ngài," nàng nói.
"Tôi tự làm được." Đôi mắt dại đi vì đau của anh nhìn chằm chằm vào mắt nàng, trong khi cổ anh cứng ngắc trên tay nàng.
"Hãy để tôi làm cho," nàng khăng khăng, "nếu không ngài sẽ bị chảy máu nặng hơn."
Nàng từ tốn nâng đầu anh lên và kéo áo khỏi người anh. Hơi thở của Ngài Ross phả vào cằm nàng. "Khi tôi mường tượng ở trên giường cùng em," anh lẩm bẩm, "thì nó không giống như thế này."
Một điệu cười ngạc nhiên thoát ra khỏi cổ họng nàng. "Tôi sẽ bỏ qua câu nhận xét ấy, vì chắc chắn là ngài đã mê sảng vì mất máu."
Sophia biết ơn sự xuất hiện của Eliza, chị ta mang lên một bình nước nóng và một đống khăn sạch, gấp cẩn thận. Ngài Ross gầm gừ nhưng không đυ.ng đậy khi hai người phụ nữ lau sạch những vết máu trên ngực và cổ họng anh.
"Có vẻ như viên đạn vẫn còn nằm trong vai của ngài ấy," Eliza nói vẻ thực tế, lấy đi miếng bông băng để thay bằng một miếng sạch. "Thật đáng tiếc, vì Bác sĩ Linley sẽ phải lấy nó ra. Nhưng vết thương không gần với tim."
Sophia cúi qua người Ngài Ross để điều chỉnh chiếc gối sau đầu anh. Viên đạn có thể dễ dàng xé nát tim anh, nếu tên nghi phạm ngắm chuẩn hơn. Nàng thấy ngạc nhiên trước phản ứng của nàng với ý tưởng ấy, cảm giác hỗn độn giữa sợ hãi và đau đớn trùm lên nàng.
"Tôi không sao," Ngài Ross nói giọng khàn khàn, bằng cách nào đó đã đọc được ý nghĩ không ra lời của nàng. "Tôi sẽ trở dậy và đi lại trong một hoặc hai ngày thôi."
"Ồ, không, ngài không được đâu," nàng trả lời. "Ngài sẽ phải nằm trên giường cho đến khi hoàn toàn khoẻ lại - bất kể tôi phải làm gì để giữ ngài ở đó."
Sophia không hề ý thức được bất kì ẩn ý tìиɧ ɖu͙© nào có thể bị gắn vào lời hứa của nàng cho đến khi nàng đột ngột nhìn thấy ánh mắt chế giễu của Ngài Ross. Nàng lườm anh trong lời cảnh cáo âm thầm, và anh ngoan ngoãn giữ im lặng, mặc dù môi anh nhếch lên trong niềm thích thú. Gần đó, Eliza đột nhiên quan tâm tới việc gấp tất cả đống khăn sạch thành những hình vuông ngăn nắp.
Sự căng thẳng trong căn phòng bị phá vỡ bởi sự xuất hiện được chào đón của vị bác sĩ, Jacob Linley. Anh ta là người gọn ghẽ và đẹp trai, với mái tóc vàng sáng và nụ cười dễ dãi. Sophia đã nghe về anh ta từ trước, vì anh ta thường được triệu tới Phố Bow khi cần tới sự chăm sóc y tế hay các lời khuyên chuyên môn. Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên nàng thực sự nhìn thấy Bác sĩ Linley.
"Cannon," anh ta vui vẻ nói, nhấc cái túi da nâu nặng nề lên và đặt nó trên chiếc ghế cạnh giường. "Có vẻ như đêm nay anh đã phiêu lưu một tí nhỉ." Anh ta đi ngay tới chỗ Ngài Ross, sự chú ý tập trung vào vết thương. "Hừm. Một vết đạn bắn thẳng ở cự ly khá gần, bằng vào những đốm thuốc súng quanh vết thương. Chuyện xảy ra thế nào?"
Ngài Ross khẽ cau mày. "Tôi tham gia vào một vụ truy đuổi nghi can gϊếŧ người."
"Ngài ấy đã đuổi theo hắn trên một mái nhà," Sophia nói thêm, không thể giữ im lặng.
Vị bác sĩ quay sang phía nàng. Đôi mắt nâu của anh ta chứa ánh nhìn thân thiện. "Một mái nhà ấy hả? Chà, tôi nghĩ từ nay trở đi Ngài Ross tốt hơn nên ở trên mặt đất, phải không nào?"
Sophia trả lời bằng một cái gật hùng hồn.
Vẫn còn cười, Bác sĩ Linley thực hiện một cái cúi chào ngắn gọn nhưng lịch thiệp. "Tôi cho rằng cô là Cô Sydney, người phụ tá tôi đã được nghe kể rất nhiều? Tôi thừa nhận rằng tôi đã nghĩ những lời mô tả say mê của các cảnh sát về cô đã bị thổi phồng. Giờ thì tôi thấy là họ thực tế còn đánh giá thấp."
Trước khi Sophia có thể trả lời, giọng nói chua chát của Ngài Ross đã vang lên từ phía giường. "Anh định chuyện phiếm suốt đêm hay là gắp viên đạn ra hả Linley?"
Vị bác sĩ nháy mắt với Sophia rồi trở lại giọng làm việc. "Tôi sẽ cần một lượng lớn nước nóng, ít xà phòng mạnh, một bình mật ong và một ly brandy. Và tôi sẽ cần thêm ánh sáng ở đây."
Sophia nhanh chóng đi lấy những thứ được yêu cầu, và Eliza mang thêm đèn và nến.
Tới khi Sophia trở lại từ nhà bếp, căn phòng đã sáng như giữa ban ngày. Nàng sắp xếp bình nước, xà phòng, mật ong và brandy gọn ghẽ trên bồn rửa mặt. Đi tới cạnh giường, nàng thấy vị bác sĩ đang cẩn thận lau vài dụng cụ bằng bạc bằng chiếc khăn vải nỉ.
Linley mỉm cười trước sự quan tâm rõ ràng của nàng. "Một vết thương thường không bị phân huỷ và bốc mùi nếu nó được giữ sạch sẽ, mặc dù không ai giải thích được tại sao lại thế. Vì thế tôi phải để dụng cụ và tay tôi sạch nhất có thể."
"Mật ong để làm gì ạ?"
"Nó tạo một lớp bao vết thương hoàn hảo và dường như kí©h thí©ɧ việc liền da. Nó cũng giữ cho da không bị dính vào vải khi thay quần áo."
"Còn rượu brandy?"
"Tôi hỏi cái đó vì tôi đang khát," (anh bác sĩ này chịu chơi quá, khát thì uống rượu, vả lại uống trước khi gắp đạn cho người ta) Linley vui vẻ trả lời, và uống một hụm to từ chỗ rượu vang. "Nào, Cô Sydney, sau khi tôi đã rửa tay, tôi sẽ dò viên đạn - một tiến trình không thoải mái chút nào và sẽ làm Ngài Ross chửi thề như một thuỷ thủ. Tôi khuyên cô nên chờ ở phòng khác nếu cô có một cái dạ dày yếu ớt."
"Tôi không có," Sophia nói ngay. "Tôi muốn ở lại."
"Rất tốt." Linley nhặt một cái que dài, mảnh lên và đặt nó cạnh giường. "Cố nằm im nhé," anh ta khẽ cảnh cáo Ngài Ross. "Nếu thấy khó chịu quá, tôi có thể gọi Ngài Grant tới để giúp ôm anh -"
"Tôi sẽ không cử động," Ross bảm đảm với anh ta một cách gay gắt.
Trước yêu cầu của bác sĩ, Sophia cầm một cây đèn trên vai anh ta. Nàng để mắt đến khuôn mặt căng cứng của Ngài Ross thay vì việc làm tỉ mỉ của bác sĩ Linley. Dấu hiệu duy nhất thể hiện cơn đau anh phải chịu là những cú co giật thi thoảng của một thớ thịt trên má, hay hơi thở thoáng nghẹn lại khi que thăm bị ấn vào sâu hơn. Cuối cùng dụng cụ đó khẽ chạm vào viên đạn đang bị ghim vào một cái xương.
"Nó đây rồi," Linley bình tĩnh nói, một lớp mồ hôi khi khuôn mặt anh ta lấp lánh. "Thật tiếc vì anh có một thể trạng khoẻ mạnh như thế, Cannon ạ. Anh sẽ đỡ hơn nhiều nếu ngất xỉu trước khi tôi gắp cái này ra."
"Tôi không bao giờ xỉu," Ross lẩm bẩm. Ánh mắt anh tìm kiếm khuôn mặt của Sophia, và nàng mỉm cười trấn an với đôi mắt thẫm lại vì đau đớn của anh.
"Cô Sydney," Lindley lẩm bẩm, "giữ que thăm ở đúng vị trí này, và đừng có thay đổi góc độ."
"Vâng." Nàng làm theo ngay lập tức, và anh ta lôi ra một dụng cụ thanh mảnh có hai ngạnh trông như là một cái nhổ đinh."
"Bàn tay vững đấy," anh ta nhận xét một cách ngưỡng mộ và cầm lại chiếc que thăm. Anh ta bắt đầu lặng im kéo viên đạn ra. "Và một khuôn mặt dễ thương để ngắm nghía. Nếu cô có bao giờ mệt mỏi với công việc ở Phố Bow, Cô Sydney à, tôi sẽ thuê cô làm phụ tá của tôi."
Trước khi Sophia có thể trả lời, Ngài Ross đã xen ngang. "Không," anh gầm gừ. "Cô ấy là của tôi." Và với câu đó anh nhanh chóng ngất xỉu, hai hàng lông mi đen che bóng gò má nhợt nhạt.
Khi đầu đạn được kéo ra khỏi vai của Ngài Ross, một dòng máu đỏ tươi đáng báo động lại trào ra. Sophia cắn môi khi nàng nhìn Bác sĩ Linley ấn miếng vải sạch vào vết thương. Những lời gầm gừ của Ngài Ross Cô ấy là của tôi dường như treo lơ lửng trong không khí. Sophia ngại ngùng tìm cách giải thích câu nói đó. "Ngài Ross thật là - tử tế khi thể hiện việc ngài đánh giá cao công việc của tôi đến thế."
"Đó không phải là ý của anh ta, Cô Sydney," Bác sĩ Linley trả lời khô khan, vẫn còn tập trung vào công việc. "Tin tôi đi, tôi hiểu khá rõ anh ta muốn thể hiện cái gì."
Khi vị bác sĩ kết thúc việc băng vai cho Ngài Ross, anh ta liếc vào Sophia trước, rồi đến Eliza, người đang thu thập những miếng vải bẩn mang đi giặt. "Ai sẽ chăm sóc Ngài Ross?"
Câu hỏi được chào đón bằng sự im lặng khi cả hai người phụ nữ nhìn vào nhau. Sophia cắn môi, tuyệt vọng muốn được chăm sóc anh. Đồng thời, nàng cũng thấy báo động trước sự dịu dàng kinh khủng đang phồng lên trong lòng nàng. Niềm căm ghét nàng đã từng dành cho Ngài Ross đang vụn vỡ nhanh chóng. Có vẻ như nàng không tài nào làm tăng niềm hận thù được, và nhận thức đó khiến lòng nàng đầy tuyệt vọng. Chị xin lỗi, John, nàng đau đớn nghĩ. Chị đã làm em thất vọng. Em đáng được hơn thế này. Nhưng vào lúc này, nàng sẽ phải gạt sang một bên những kế hoạch trả thù của mình. Nàng không có lựa chọn nào. Sau này nàng sẽ nghĩ về mọi việc và quyết định phải làm gì.