Ái Ly vừa kinh ngạc nhìn anh, thì giây sau cả người cô đã cứng đờ run rẩy. Vật thô cứng ấy từ từ đi sâu vào cơ thể cô, ấn vào nơi sâu nhất khiến cô không kiểm soát được mà kêu lên.
"Ư~"
Cô bấu chặt hai cánh tay của anh, hai chân co quắp. Vân Hàn cúi thấp người hôn lên môi cô, hôn lên những giọt nước mắt long lanh như pha lê đang từ từ chảy ra trên gò má. Cảm giác này đối với cô mà nói, vừa đau lại vừa tê dại, giống như lần đầu tiên anh chạm vào.
Ái Ly nức nở, vùi đầu vào vai anh.
"Hàn... Hức. Đau~"
Anh vỗ về cô, nhưng ** *** kia vẫn đang chậm rãi đi ra đi vào.
"Thả lỏng một chút. Sẽ không đau nữa."
Ái Ly ngoan ngoãn nghe theo lời Vân Hàn, cả người cô được anh vuốt ve, giống như được bay bổng trên chín tầng mây. Anh chạm vào nơi nào, nơi ấy giống như một đoá hoa xuân nở rộ, e thẹn lại mẫn cảm. Ánh nến sáng rực, những cánh hoa hồng rãi đầy trên chiếc giường tân hôn của hai người. Chăn mền nhanh chóng bị cô bấu chặt rồi nhàu nát, hai chân giữ lấy eo của anh.
Vân Hàn thở ra đều đều, đôi lông mày rậm hơi nhíu lại. Dưới màn đêm, bóng lưng của anh thật cao và cường tráng, chẳng khác gì một con sói vồ chặt chú thỏ con. Hành động của anh dần dần trở nên mất kiểm soát, không thể dịu dàng được mãi mà có chút nôn nóng. Anh khiến cơ thể mình như nóng lên, cả cô cũng vậy, cả hai đều mướt mát mồ hôi.
Ái Ly nắm chặt ga giường, nhíu chặt đôi mày thanh thoát, kêu lên những âm thanh mị tình, khiến anh say đắm, càng muốn đi sâu vào vùng đất cấm ấy. Cô thấy mình sắp rơi vào kɧoáı ©ảʍ mất rồi, không còn tự chủ được bản thân mình nữa, cũng không rõ trong lúc mê man sương gió mịt mù, có nói ra mấy lời lẽ xấu hổ gì hay không.
"Hàn... A~"
"Chậm... Chậm lại."
Vân Hàn mất kiên nhẫn. Đã hai năm rồi anh không chạm vào cơ thể này, làm sao có thể chần chừ mà chậm chạp. Anh càng nghĩ càng thấy bất mãn, ôm lấy eo cô kích động dữ dội. Cô không chịu đựng nổi kích thước ấy, cả người lắc lư, đến chân giường cũng đã dần tạo ra tiếng động cọt kẹt. Cô càng căng thẳng, bên trong lại càng siết chặt khiến anh có chút khó khăn di chuyển, mi tâm nhíu chặt, bất giác kêu lên một tiếng trầm luân.
"Ái Ly. Thả lỏng."
Cô không thể nào thả lỏng được, trong khi anh cứ ôm cô, cả hai quấn quýt không rời nhau trên giường. Sau một hồi luận động, chỉ thấy anh vùi đầu vào vai của cô, vận tốc gia tăng bất ngờ khiến cô thần hồn điên đảo.
"Đừng... Dừng lại~"
Không biết qua bao lâu, Vân Hàn mới run người lên một cái rồi thở hắc, nằm gục đầu trên ngực cô. Dưới ánh nến vàng nhàn nhạt, anh choàng tay ôm lấy cô, tay còn lại kéo chăn lên, để cô vùi đầu vào ngực mình. Giọng anh vẫn còn khàn khàn sau giây phút hoan lạc, vuốt ve tóc mềm.
"Mệt không?"
Cô gật đầu rồi lại lắc đầu, xấu hổ ôm chặt lấy anh không ngước mặt lên. Vân Hàn cười nhẹ nhàng, nụ cười ấy dưới ánh nền vàng càng thêm ôn nhu ấm áp.
"Vậy một lần nữa nhé."
Nghe đến đây, Ái Ly hốt hoảng đẩy anh ra rồi kéo chăn quấn quanh người, cuộn lại thật chặt chẳng khác nào một con nhộng. Cô giấu mặt mình sau lớp chăn, ấp úng.
"Không không. Em mệt rồi. Mệt lắm."
Vân Hàn cười cười, nằm nhích đến một chút rồi ôm gọn cô trong tay, hôn lên tóc, hôn rất nhiều. Những lúc bên cạnh cô thế này, anh thấy mình có thể từ bỏ tất cả mọi thứ. Anh có thể từ bỏ tuổi trẻ của mình, từ bỏ những tham vọng để mong cầu một hạnh phúc giản đơn, cũng chỉ là vì cô. Nếu không có cô, có lẽ anh sẽ càng lún sâu hơn nữa vào những sai lầm mà không thể thoát ra. Cô cho anh tình yêu, cho anh trải qua cảm giác được yêu và đau đớn khi mất đi nó.
Bây giờ anh và cô đã trở thành một gia đình hoàn chỉnh, còn có cô con gái bé nhỏ Vân Nhi. Bọn họ cùng nhau đi qua mùa hè, đến công viên, khu vui chơi, cùng nhau xem phim. Họ làm mọi thứ cùng nhau, cùng ăn, cùng ngủ, cùng rửa bát, cùng có những bữa tối lãng mạn ngọt ngào. Dù thời gian đã trôi qua hơn 2 năm, nhưng tình yêu mà họ dành cho nhau, vẫn nguyên vẹn như lúc đầu.
Năm tháng sau.
Ở phòng khám phụ sản.
Ái Ly vừa bước ra, Vân Hàn đã liền đứng dậy bước đến nắm tay cô, sốt ruột hỏi.
"Thế nào?"
Cô nhìn anh với ánh mắt ngập tràn hạnh phúc, lát sau liền nhào đến ôm lấy cổ anh, dịu dàng nói.
"Chúc mừng anh. Anh lên chức rồi."
Gia đình của Vân Hàn bây giờ lại đón nhận thêm một tin vui, anh lại sắp được lên chức, Vân Nhi cũng sắp có em rồi. Trên đường về nhà, anh cứ thi thoảng lại đặt tay lên bụng của cô, cảm nhận sự sống của sinh linh bé bỏng. Anh yêu cô, yêu con của bọn họ, yêu gia đình này biết bao. Nếu có thể, anh ước gì mình sẽ quay lại khoảng thời gian trước kia, để mình không đi sai đường, không phải ngồi tù, cũng không vì hút thuốc quá nhiều mà dẫn đến ung thư phổi. Nhưng suy cho cùng, mọi chuyện cũng đều đã được định đoạt và an bài từ trước, biết đâu chừng số phận của anh đã như vậy. Nếu như anh không lầm đường, cũng sẽ không gặp cô, cũng không có kết quả gọi là viên mãn như bây giờ.
Ngày Ái Ly chuyển dạ.
Vân Hàn đứng ở trước cửa phòng sinh, không còn sốt ruột đi qua đi lại, nhưng lòng anh nóng như lửa đốt. Mỗi lần nghe thấy giọng của cô ở bên trong, tim anh thấp thỏm đến mức muốn nhào ra khỏi l*иg ngực.
"Hư... Đau quá..."
Lần sinh này nhanh hơn lần trước, vì dù sao cô cũng đã từng trải qua một lần sinh nở, đau đớn cũng qua nhanh hơn. Cô sinh được một bé trai kháu khỉnh, đúng như ước nguyện của Vân Hàn. Lúc y tá bế đứa nhỏ ra cho anh xem rồi thông báo là con trai, anh mỉm cười nhẹ nhàng, nụ cười mãn nguyện và an tâm.
Đứa trẻ này, sau này lớn lên nhất định phải thay ba chăm sóc mẹ và chị gái của nó thật tốt.
Năm mới lại đến.
Thời gian nhanh như chớp mắt. Gia đình Vân Hàn cùng nhau ngồi bên bếp lửa, đốt pháo hoa, trải qua một năm mới yên bình và hạnh phúc. Đêm đó anh và cô đứng ngoài lan can, ôm chặt lấy nhau, trao nhau một nụ hôn nồng nàn.
End.