Trong những câu chửi bới của Ái Ly, bất ngờ vang lên tiếng súng trong phòng khiến cô giật bắn mình mà im lặng. Cô ngồi rút người trong gốc giường, run rẩy hé mắt ra nhìn sau tấm chăn bông trắng. Người đàn ông đó, đang cầm súng chìa thẳng vào cô. Lãnh Vân Hàn một thân thể cường tráng, khuôn mặt lạnh như băng dứt khoát nói.
"Tuy tôi không biết viên vừa rồi nó đã lạc đi đâu. Nhưng tôi chắc rằng, lần này nó sẽ nhắm vào em đấy!"
Lúc này, những gì giúp việc nghe lén ở ngoài cửa, khi nghe thấy tiếng súng còn nghĩ Ái Ly đã xong đời từ lâu rồi. Họ làm người ăn kẻ ở tại đây đã được khá lâu, chứng kiến quá trình trưởng thành và biến đổi thành con người lạnh lùng tàn bạo của Vân Hàn. Đối với họ, nơi đây không chỉ là Lãnh gia nhà của anh, mà còn là lãnh cung giam cầm tuổi trẻ của 5 cô gái xấu số, trong đó có Ái Ly. Những người trước khi bị bắt về, họ đa phần đều có chung trạng thái sợ hãi giống như cô rồi từ từ bị anh dày vò. Còn cô, chỉ có cô là người đầu tiên dám lớn tiếng với anh như thế. Đương nhiên, tất cả mọi người đều sẽ nghĩ rằng một người dám lớn tiếng với Lãnh Vân Hàn thì dù cho có là ai đi nữa cũng không còn mạng.
Ái Ly bắt đầu thấy sợ rồi, cô không nghĩ rằng mọi chuyện lại ngày càng tồi tệ như thế này. Cô bỏ chăn ra khỏi người, bò đến từng chút rồi giữ lấy bàn tay đang cầm súng của Vân Hàn. Anh đứng đó, cảm nhận được cả cơ thể cô như đang run rẩy vì sợ.
"Cầu xin anh! Thả tôi đi có được không? Tôi... Tôi không muốn ở đây đâu!"
"Tôi... Tôi vẫn còn mẹ ở nhà! Tôi..."
Nghe Ái Ly nhắc đến mẹ mình, Vân Hàn đột nhiên cười khẩy khiến cô khựng lại. Mẹ? Người đàn bà mà cô gọi là mẹ đó, thực chất chỉ biết lo cho đứa em gái cùng mẹ khác cha của mình. Hơn nữa, số tiền mà cô dành dụm bao nhiêu lâu nay cũng bị bà ta đem ra để cờ bạc. Trước khi bắt cô về Lãnh gia, Vân Hàn đã cho người gửi cho bà ta một số tiền, kèm theo một phong thư với lời nhắn.
"Vân Hàn bắt vợ, muốn chuộc con gái thì đến Lãnh gia!"
Vậy mà, người của anh dừng xe bên ngoài, lại không hề nghe được một câu oán than hay nức nở nào của bà ta. Ngược lại, trong căn nhà đó còn phát ra tiếng cười mãn nguyện và đầy sung sướиɠ.
"Bị bắt rồi sao? Cuối cùng tao cũng đợi được ngày này! Con gái à! Đây là lúc con trả hiếu cho mẹ rồi đấy! Ở đó mà sống tốt nhé con!"
Những gì mà Vân Hàn vừa nói, hệt như một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt Ái Ly khiến cô bừng tỉnh ra. Phải. Từ khi cha cô qua đời vì bạo bệnh, mẹ cô đi theo một người đàn ông khác rồi sinh ra em gái cô, gia đình cô cũng tan nát từ đó. Bà ta rơi vào con đường nghiện cờ bạc không lối thoát, xem em cô như bảo bối, còn cô thì chẳng khác gì một công cụ kiếm tiền. Dù là như vậy, nhưng cô chưa một câu trách móc hay oán giận mẹ mình.
Vân Hàn nhìn đôi bàn tay nhỏ nhắn của Ái Ly đang từ từ buông lỏng xuống, anh cũng hạ súng xuống rồi ném lên giường. Khoé môi anh khẽ cong, nhìn dáng vẻ thẩn thờ đến đáng thương của cô.
"Sao vậy? Tỉnh mộng rồi sao?"
Trên đời này, còn sót lại một cô gái đáng thương hơn cả mình nữa sao? Bi hài. Đúng là quá bi hài.
Ái Ly không nói được lời gì. Cuộc đời của cô, có lẽ sẽ kết thúc ở tuổi 20, cái tuổi đẹp nhất của người con gái. Ở căn nhà đó, tình yêu thương không còn, chỉ sống với những tiếng chửi mắng và đòn roi của mẹ. Sau khi bị bắt đến nơi địa ngục này, cô còn nhận ra được, lòng người đúng thật là lạnh như một tản băng. Mắt bỗng để ý đến khẩu súng cách mình không xa, Ái Ly đột nhiên xông đến chớp lấy nó rồi muốn kết liễu đời mình. Nhưng khi cô vừa đưa nó gần đến cổ, thì đã bị Vân Hàn hất bay ra xa. Ái Ly gào khóc.
"Tại sao không để tôi chết đi? Dù là ở đó hay ở đây gì thì cũng là địa ngục cả thôi!"
Nỗi đau trong lòng khiến cô dường như không còn để ý hay sợ hãi với người đàn ông trước mặt. Cô nhón người lên, muốn nhảy xuống giường để nhặt lại khẩu súng nhưng bị Vân Hàn ngăn lại. Anh càng dùng sức giữ cô, cô lại càng vùng vẫy.
"Đu rồi! Làm loạn như vậy là đủ rồi đấy!"
Ái Ly không những bỏ ngoài tai những gì Vân Hàn nói, mà còn cắn vào tay anh vì anh đã ngăn cản mình. Sự tấn công bất ngờ này của cô khiến Vân Hàn không kịp phản ứng, anh nhíu mày đứng im tại chỗ, để mặt cho cô muốn làm gì thì làm. Ái Ly vừa uất ức vừa tủi thân, cắn chặt lấy tay anh khiến những vết cắn ngày một hằn sâu vào rồi rướm máu. Nhưng thay vì cáu giận hất cô ta, Vân Hàn lại đứng im lặng không phản ứng gì. Đợi đến khi Ái Ly buông ra, cô mới thấy rằng mình đã làm người ta bị thương.
Lạ thật! Sói! Anh ta chính là Sói mà mọi người vẫn thường nhắc đến. Một con sói hoang tàn bạo và lạnh lùng, chỉ cần nghịch ý anh ta thì liền không có kết cục tốt đẹp. Vừa nãy mình cắn anh ta mạnh như vậy, anh ta nên ra tay mới đúng chứ?
Vân Hàn không chút cảm xúc gì mà nhìn Ái Ly.
"Đủ chưa? Đủ rồi thì cởi đi! Không thấy nóng sao?"
...