Hôm sau, gần sáng Dương mới về nhà, trên người đầy vết thương, máu me loang lổ.
Dương tự hào cầm một chiếc bật lửa có hình rồng ra khoe với Tuyết: “Người đầu tiên.”
Chiếc bật lửa hình rồng là của Long – đàn em của Tuyết quản lý một quán cà phê cá độ.
Tuyết nhìn chiếc bật lửa không cảm xúc nhưng quay sang Dương lại rất thích thú.
Tuyết nâng cằm Dương như nựng cún: “Biết nghe lời thật đấy.”
Hôm qua, Tuyết bảo Dương tự mình giành lấy quyền lực, vậy là hôm nay, trời vừa tối Dương liền ra khỏi nhà đi thực chiến.
“Ngoan thì nên được thưởng nhỉ.”
Tuyết nói rồi tự dùng móng tay sắc nhọn cứa vào cổ tay còn lại của mình, để máu chảy xuống miệng Dương.
Máu của Tuyết lạnh y như cái tên và con người cô nhưng lại vô cùng ngon ngọt, mang một hương vị quyến rũ đặc biệt, vừa trôi đến cổ họng đã khiến Dương cảm thấy sức mạnh tràn đầy. Dương vừa nuốt xuống thì các vết thương trên người liền lành lại.
Ngày thứ hai, Tuyết đang đắp mặt nạ chuẩn bị đi ngủ thì Dương lết xác về nhà, hắn bị thương còn nặng hơn hôm qua. Nhưng lần này Tuyết lại dửng dưng, chỉ liếc mắt nhìn qua như nhìn một con ruồi.
“Giúp tôi với.” – Dương nhìn cổ tay Tuyết như cành cây cứu mạng.
Tuyết cười lạnh lùng: “Phần thưởng chỉ có một lần thôi.”
Tuy không hồi phục chậm như con người nhưng nếu không có máu thì cũng sẽ phải mất một khoảng thời gian vết thương mới lành lại được và trong quá trình đó thì người sói cũng sẽ đau đớn không khác gì con người.
Tuyết đặt hộp sơ cứu lên bàn: “Tự băng bó đi.”
Ngày thứ ba, Dương mang trên người vết thương chưa lành từ hôm trước nên bại trận trở về. Tuyết nghe xong liền đạp hắn xuống sàn nhà, lạnh lùng buông hai chữ: “Vô dụng.”
Từ hôm đó Dương mới thực sự hiểu thế giới của kẻ mạnh là như thế nào.
Những ngày sau, Dương cố gắng để bản thân bị thương ít hơn, cũng học được cách tận dụng tất cả mọi thứ có thể để đánh bại đối thủ.
Có một lần Dương tự băng bó trong phòng khách nhưng không chạm được đến vết thương ở lưng, Tuyết đi qua thấy vậy nên giúp hắn một chút.
Không rõ là ngày thứ mười mấy, Dương vui vẻ khoe chiến tích nhưng Tuyết lại nổi giận đùng đùng cho Dương một cú tát trời giáng, đạp bay vào góc tường.
“Tại sao?” – Dương hoang mang.
“Ai cho anh gϊếŧ ma cà rồng?” – mắt Tuyết đỏ rực – “Tôi chỉ bảo anh giành lấy thứ anh muốn thôi chứ không bảo anh gϊếŧ hại đồng loại của tôi.”
Dương lại hiểu thêm một chuyện.
Hôm đó, mặt trời đã ló rạng mà Dương vẫn chưa về, Tuyết đứng bên cửa sổ nép mình trong rèm lo lắng nhìn xuống phố.
Mãi Dương mới xuất hiện, lê đôi chân tập tễnh đầy máu bước đi.
Đến khi tận mắt thấy Dương vào nhà rồi Tuyết mới yên tâm kéo rèm che kín cửa sổ, vào phòng đi ngủ.
Đã hai hôm rồi Dương không về nhà cũng không liên lạc với Tuyết. Tuyết chờ từ đêm đến sáng, từ sáng đến đêm, không ăn không ngủ. Cuối cùng, Tuyết không chờ nổi nữa đành gọi điện cho Dương.
Dương không bắt máy.
Tuyết nghiến răng: “Con sói con này làm phản rồi.”