Thân hình cao lớn của Quý Tư Hàn đột nhiên cứng đờ.
Đôi mắt âm trầm khát máu, có thể khiến người ta đông chết trong nháy mắt.
Hắn nhìn cô một lúc lâu, nhanh chóng rút tay ra, kéo hơn mười chiếc khăn ướt điên cuồng lau ngón tay.
Thấy hành động của hắn, Thư Vãn không nhịn được cười nhạo một tiếng, "Lâm tổng đã nói là anh ấy ngủ với tôi rồi, Quý tổng còn nhất định phải kiểm tra, cần gì chứ.”
Ánh mắt, khóe miệng của cô đều hàm chứa ý cười, nhìn không ra nửa điểm thẹn quá hóa giận, ngược lại tràn ngập dáng vẻ của cô gái phong trần.
Thái độ không hời hợt của cô và hết lần này đến lần khác khıêυ khí©h, khiến Quý Tư Hàn càng thêm không vui.
Hắn ném khăn ướt bị lau nát trong tay xuống, hung hăng nắm cằm cô.
Hắn dùng mười phần sức lực khiến cái cằm trắng nõn trong nháy mắt không còn giọt máu.
Thư Vãn đau đến sắc mặt trắng bệch, Quý Tư Hàn cũng không quan tâm cô cảm giác như thế nào, trực tiếp áp sát tới gần mặt cô.
“Tôi đã từng nói với cô, đồ Quý Tư Hàn tôi dùng qua, không cho bất kì kẻ nào chạm vào!”
Đáy mắt hắn nổi lên sát ý, nắm chặt lấy cằm cô giống như muốn bóp nát khuôn mặt thanh tú nhợt nhạt này.
Đây là lần đầu tiên Thư Vãn thấy Quý Tư Hàn phát hỏa kinh khủng đến mức này, cô có hơi sững sờ.
Cô không phải muốn khıêυ khí©h Quý Tư Hàn, mà là bị hắn sỉ nhục mấy lần, cho nên cô mới dùng cách này để phản kích.
Lại không ngờ tới hắn sẽ tức giận kinh khủng như vậy, nhưng không phải hắn không để ý đến cô sao, tại sao lại tức giận như vậy?
Thư Vãn nhịn đau, ngước mắt lên, cố lấy dũng khí hỏi hắn: "Anh để ý người khác có từng ngủ với tôi như vậy, có phải anh thích tôi rồi không?"
Đi theo hắn năm năm, còn chưa từng thấy hắn thất thố như thế, trong lòng cô có chút vui mừng?
Nghĩ tới đây, ánh mắt ảm đạm của Thư Vãn dần dấy lên tia hy vọng.
Cô nhìn hắn không chớp mắt, muốn từ trong mắt hắn nhìn ra một tia hy vọng.
Nhưng cái gì cô cũng không thấy, chỉ thấy chán ghét và khinh thường.
“Tôi để ý cái gì, chẳng lẽ cô không biết?”
Quý Tư Hàn lạnh lùng hỏi ngược lại một câu, khiến ánh mắt Thư Vãn ảm đạm xuống.
Quý Tư Hàn để ý cái gì, cô đương nhiên biết, chỉ là cô có chút không cam lòng mà thôi.
Yêu một người lâu rồi, luôn muốn có chút hồi báo, cho dù một chút cũng được.
Nhưng Quý Tư Hàn không giống với người bình thường, hắn ta thích sạch sẽ.
Người mắc chứng bệnh này, trong thời gian ngắn rất khó chấp nhận đồ mình chơi bị người khác chạm vào.
Hắn sẽ tức giận như vậy, cũng bởi vì tâm lý mà thôi......
Thư Vãn nhếch khóe miệng, nụ cười có chút tự giễu, "Xem ra là tôi tự đa tình, nhưng mà...”
Cô dừng một chút, lại cười nói: "Lúc trước tôi có hỏi anh, tôi có thể có bạn trai hay không, là anh nói tùy ý, tôi đã có người khác, người ta chạm vào tôi cũng rất bình thường, chẳng lẽ Quý tổng còn không cho người ta chạm vào sao?"
Mặt Quý Tư Hàn hơi giật mình, gương mặt lạnh nhạt càng thêm âm trầm.
Thấy anh không còn gì để nói, Thư Vãn bỗng nhiên đánh bạo, giơ tay lên sờ sờ mặt hắn.
Cô cẩn thận vuốt má hắn từ trên xuống dưới.
Đây chính là người đàn ông cô yêu năm năm, sao nỡ làm tổn thương hắn như vậy chứ.
Nhưng hắn không yêu cô, ngay cả một chút thích cũng không có, cô cần gì phải không bỏ xuống được?
Cô nhìn hắn xuất thần, Quý Tư Hàn lại đột nhiên giữ chặt cổ tay cô.
“Đừng chạm vào tôi!”
Hắn lạnh lùng phun ra một chữ: "Bẩn!"
Biết hắn sẽ phản ứng như vậy, nhưng lần thứ hai nghe được hắn nói mình bẩn, tim cô vẫn đau nhói.
Cô cắn răng, đè nén cảm xúc, nhìn về phía bàn tay đang nắm chặt cô không buông kia.
“Quý tổng, anh ghét bỏ tôi như vậy, còn cầm tay tôi không buông, chẳng lẽ là luyến tiếc tôi?”
Cô cười tươi như hoa cố vẻ ra không sao cả, giống như tất cả biểu hiện ôn nhu trước kia đều là giả bộ, mà cô của bây giờ mới là chân thật nhất.
Quý Tư Hàn giống như là thấy rõ cô, sát ý trong đáy mắt không còn nữa.
Anh không chút lưu tình, đẩy cô ra, "Cút ra ngoài!”
Thư Vãn bị quăng ở bên cạnh cửa xe, tóc búi cũng bị làm cho rối bời trông dáng vẻ rất chật vật.
Cô cũng không để ý, giơ tay đem tóc rối vén ở sau tai, nhặt quần áo bị xé rách lên mặc trên người.
Sau khi ăn mặc chỉnh tề, cô đẩy cửa xe đi xuống.
Vừa định rời đi, Quý Tư Hàn bỗng nhiên gọi cô lại.
Bước chân Thư Vãn cứng đờ, lúc xoay người, vẻ mặt lại tươi cười, "Quý tổng, anh sẽ không thực sự luyến tiếc tôi chứ?”
Quý Tư Hàn ngay cả nhìn cũng không nhìn cô một cái, cầm chi phiếu trong tay, trực tiếp ném lên mặt cô.
"Ngủ với tôi năm năm, cô xứng đáng được trả tiền phục vụ."