“Em muốn hưởng tuần trăng mật ở đâu?”
Diêm Tính Nghiêu xoay người lại, một tay ôm đầu Vương Ninh Hinh đang mệt mỏi đến không mở nổi mắt kia, tay kia thì vuốt ve da thịt nhẵn mịn của cô. Sau khi ở cùng cô ba ngày tại khách sạn, Diêm Tính Nghiêu quyết định đổi không khí, để cho cô có thể hít thở không khí trong lành.
“Hưởng tuần trăng mật? Có thể… nhưng mà…” Vương Ninh Hinh nghe vậy lập tức tỉnh táo lại, mắt ngọc lưu ly đảo tới đảo lui, cảm thấy chột dạ, thần kinh cũng như căng trên dây đàn.
Diêm Tính Nghiêu lúc nào cũng ngang ngược bá đạo, lời nói với người khác luôn trở thành thánh chỉ, tuy rằng anh rất yêu thương cô, thường là cô ngoan ngoãn phục tùng, nhưng cũng có một số việc ngoại lệ, chuyện này chính là một trong số đó. Cô có thể tưởng tượng nếu cô nói cô không thể về Đài Loan với anh, anh sẽ kịch liệt phản ứng đến thế nào. Nhưng mà, sợ thì sợ, cô vẫn muốn mình có thể tự do.
“Nghiêu, người ta còn nửa năm nữa mới lấy được học vị tiến sĩ!”
“Không quan hệ, anh sợ em vất vả, đã xin giáo sư tạm thời nghỉ học hộ em rồi. Anh chăm sóc em như vậy, em nên cảm ơn anh như thế nào đây?” Đại chưởng lại nắm lấy cánh tay trắng như tuyết của cô.
Trên đường đến khách sạn, Tôn Duy Ma đã đem mọi chuyện điều tra được báo cáo cần thận lại với anh, nhiều việc tất nhiên cũng được an bài luôn, đây là một trong số đó.
Cô bỏ rơi anh, anh đương nhiên có quyền biết tất cả mọi chuyện của cô, cho nên anh tuyệt không cảm thấy việc mình phái người đi điều tra chuyện sáu năm qua, và tự động an bài những chuyện này là có gì không đúng.
Vương Ninh Hinh cũng không thể ngờ, “Cái gì? Anh sao lại…” Cô cực kỳ tức giận, nhìn anh lạnh lùng, cơn tức thì nghẹn ở cổ.
Diêm Tính Nghiêu xoay người ngồi trên người cô, lửa nóng nhanh chóng xâm nhập vào nơi non mềm của cô, dường như muốn trừng phạt sự kháng nghị của cô.
Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt kéo đến, truyền đến tứ chi, cô kịch liệt run rẩy, thở gấp không thôi…
“Em không cảm ơn anh sao?” Phút chốc, anh dừng động tác sở hữu lại, khóe môi tà tà ý cười, giọng nói mềm nhẹ. Nhưng ý tứ uy hϊếp không cần nói cũng biết, người ta chẳng phải nói “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt” đó sao?
Tay anh lại tiếp tục, vuốt ve bộ ngực của cô, thăm dò những đường cong quen thuộc.
Mà bộ dáng yêu kiều của cô lại làm anh muốn yêu cô, nhưng anh cố đè nén du͙© vọиɠ của chính mình, muốn biết đáp án của cô trước tiên.
“Cám… Cám…!” Vương Ninh Hinh ngâm nga, thân mình khó chịu, chỉ mong anh đi vào, giờ không còn tâm trạng cũng như sức lực để cò kè mặc cả.
“Không cần khách khí!” Ánh mắt anh đầy du͙© vọиɠ, cô thì thở gấp liên tục, tự hướng thân mình về phía anh, khó có thể chịu được cám giác nóng nực kia. Hơi thở của anh toát ra vẻ nam tính dụ hoặc. “Anh cũng đã báo cáo với cha mẹ em rồi, chúng ta sẽ đi hưởng tuần trăng mật ngay, còn không mau cảm ơn anh!”
Anh đã đi điều tra, những năm gần đây cô vẫn ở Pháp với cha và mẹ. Ban đầu anh cảm thấy kỳ quái, Hinh nhi là con gái một, mà vợ chồng Vương gia lại yêu cô như vậy, sao vậy có thể để cô xa nhà sáu năm, hoàn toàn không liên lạc với họ! Thì ra…
Diêm Tính Nghiêu cười lạnh, hiển nhiên anh biết cha mẹ vợ không an lòng về đứa con rể, khó trách bọn họ vội vã đến Diêm gia trả nợ, còn tưởng hôn ước đã bị hủy bỏ rồi. Nếu vài năm trước anh nhận tiền, đáp ứng hủy bỏ hôn ước, vậy thì vợ chồng họ đã sớm đưa Hinh nhi về Đài Loan, sẽ không để cô lưu lạc ở nước ngoài lâu như vậy!
“Anh… Em cám ơn!” Anh đã điều tra hết rồi, cô không còn lời nào để nói.
“Không cần khách khí!” Nghe được câu nói của cô anh rất hài lòng, anh cũng không muốn tạo áp lực cho mình nữa, gừ lên một tiếng, bắt đầu tận tình cảm nhận cô.
Cô cảm nhận anh sát nhập vào mình, co rút một hồi làm thân thể cô căng cứng lại, từng cơn sóng nhiệt xô về phía cô, thanh âm tình yêu nhanh chóng phát ra.
Anh lại tiến vào một lần nữa, càng sâu hơn, cô chậm rãi phối hợp với anh. Bất lực, cô chỉ có thể lấy ngón tay bám vào cơ thể anh, cảm thụ hỏa nhiệt trong cơ thể dần dần gia tăng.
Ngâm nga trong cô, động tác của Diêm Tính Nghiêu ngày càng mạnh mẽ, dùng lực tiến vào nơi sâu nhất của cô; Cô nóng chảy như thế, thân mình vặn vẹo đón nhận anh, làm anh hoàn toàn bị lạc trong cơ thể cô.
Hoảng hốt, anh đột nhiên nghe thấy cô gọi tên anh, cảm giác mừng như điên tràn ngập đáy lòng, anh không ngừng vào sâu hơn, nỗ lực đáp lại cô.
Toàn thân rung động một trận, hai người đạt đến đỉnh cao, thân thể cô không ngừng đong đưa theo anh lên cao, cao nữa….
“Hinh nhi… đừng bao giờ rời xa anh…” Anh ra lệnh, không ngừng rong ruổi làm cho hai người cùng thở gấp, dung hợp thành một thể.
“Em sẽ không bỏ đi… sẽ không nữa.” Cô nói to thành tiếng, trong nháy mắt, cô đã hoàn toàn bị lạc trong bể tình.
Diêm Tính Nghiêu cười, cuối cùng người anh yêu cũng ở bên anh, anh giữ chặt hai tay của cô cùng mười ngón tay của anh, thanh âm rêи ɾỉ không ngừng.
Cơ thể cô âu yếm anh, dập nát sự tự chủ của anh. Anh rống một tiếng, đầu hàng du͙© vọиɠ của mình, vội vàng tiến vào, mãnh liệt, chiếm cứ cô, cũng chứng minh sự sở hữu của anh.
Hai thân thể cuồng dã dây dưa…..
“A…” Cô không ngừng phát ra thanh âm yêu kiều, kí©h thí©ɧ anh.
Anh đáp lại, nâng mông của cô lên, để anh tiến vào, dùng sức tràn ngập trong cô, chuyển động gia tăng ma sát giữa hai người, thẳng đến không thể thừa nhận.
Cô đạt tới đỉnh cao, thân thể mềm mại co rút lại, co rút, đưa lửa nóng của anh đến trung tâm. Diêm Tính Nghiêu toàn thân đã cương cứng, rống to thành tiếng, vội vàng xâm nhập cô, đem toàn bộ mầm móng nóng rực gieo rắc trong cơ thể cô.
Cao trào dường như liên tục đến vĩnh hằng, như sóng triều không ngừng dâng lên. Thủy triều lui xuống, dư vị hoan ái nồng đậm trong không khí.
Hai người nằm bên nhau, thân hình vẫn quấn lấy nhau như cũ, hơi thở nhẹ đi một chút.
Anh ôn nhu nằm sang bên, kéo chăn bông đắp cho cô, hôn thật sâu lên môi cô, ngàn vạn nhu tình nhìn khuôn mặt mệt mỏi của cô. Cô là của anh! Anh sẽ không để cô trốn đi một lần nữa.
Từ đó về sau một tháng, Vương Ninh Hinh ai oán đi cùng Diêm Tính Nghiêu đi thăm mấy nước Châu Âu, trước tiên coi đó là tuần trăng mật.
Ban ngày, Diêm Tính Nghiêu đưa cô đi du sơn ngoạn thủy, xem các danh lam thắng cảnh. Anh cũng thích đi dạo phố, mỗi khi kéo cô đi trên đường, liền đưa cô vào các cửa hàng trang sức cao cấp hay phụ kiện, mỗi khi cô kháng cự, anh lại trừng mắt nói: “Đừng vậy, anh không muốn bị từ chối đâu!”
Ban ngày bề bộn nhiều việc, ban đêm cũng không nhẹ nhàng gì.
Diêm Tính Nghiêu như đòi lại những món nợ cô thiếu anh sáu năm này, hàng đêm đều nhiệt tình dây dưa với cô, như là vĩnh viễn cũng không đủ. Lấy anh dùng phương thức “đòi nợ” như thế, Vương Ninh Hinh tin rằng chẳng may có một ngày Diêm thị đóng cửa, anh có thể đến một vạn công ty đỏi nợ, tuyệt đối nhiều không đếm xuể.
Như vậy ngày đêm “làm lụng vất vả”, một tháng sau, Vương Ninh Hinh chỉ cảm thấy thời gian ngủ vĩnh viễn cũng không đủ, cả người gầy đi, ánh mắt càng ngày càng giống gấu mèo đại lục, vĩnh viễn mang theo vòng đen quanh đôi mắt.
Những năm gần đây, tuy rằng Vương Ninh Hinh ở Pháp, nhưng cô qua báo chí cô vẫn có tin tức về anh, biết hai năm trước anh đã kế thừa Diêm thị, trở thành “Quyết tâm hùng sư”, “Lãnh huyết sát thủ” lừng danh trong thương giới. Cô nghĩ khi anh phải phụ trách tập đoàn khổng lồ này, công việc sẽ bề bộn, không thể có thời gian đi du ngoạn, nhưng anh một chút lo lắng cũng không có, căn bản không tính về nhà. Đi chơi đến hai tuần, cô đã mệt đến mức xin anh về Đài Loan, anh chẳng những không đồng ý, lại còn làm cô mệt thêm, về sau cô không dám nhắc đến nữa.
Buổi sáng hôm nay, anh lại đồng ý cho cô chuẩn bị hành lý để về Đài Loan, Vương Ninh Hinh vui mừng không thôi nhưng cũng không dám hỏi nhiều, lại sợ anh đổi ý nên dùng tốc độ nhanh nhất đóng gói hành lý, cực kỳ cao hứng phấn chấn vì cô xa quê hương đã lâu.
Vương Ninh Hinh nào ngờ, trong lúc bọn họ hưởng tuần trăng mật, ở Đài Loan đã chuẩn bị một hôn lễ cực kỳ long trọng, cũng chỉ chờ ngày bọn họ xuống máy bay!
Lúc này đây, Diêm Tính Nghiêu đã quyết tâm, không bao giờ để cô có cơ hội chạy trốn nữa.
******
Một tháng sau
“Diêm Tính Nghiêu!” Vương Ninh Hinh đẩy cửa ra, thở phì phì xông vào thư phòng.
Diêm Tính Nghiêu cùng Trang Lâm đồng thời ngẩng đầu, anh đang có hợp đồng quan trọng nên phải nhờ Trang Lâm tốc kí lại.
Diêm Tính Nghiêu vừa thấy Vương Ninh Hinh, liền không do dự dặn dò Trang Lâm: “Trọng điểm đại khái là như vậy, còn đâu sau này sẽ nói. Cô có thể về công ty, đến giờ tan làm thì đem hợp đồng lại cho tôi xem.”
“Dạ!” Trang Lâm cung kính ôm lấy văn kiện Diêm Tính Nghiêu vừa ký, nhìn Vương Ninh Hinh liếc mắt một cái, xoay người rời khỏi thư phòng.
Vương Ninh Hinh đột nhiên cảm thấy run rẩy, ánh mắt Trang Lâm thực sắc bén, như là chứa hận ý… hận?! Cô nghĩ mình nhìn nhầm rồi, cho dù cô không nên xông vào thư phòng quấy rầy bọn họ làm công chuyện, nhưng Trang Lâm cũng không phải kẻ tiểu nhân, chỉ vì một việc nhỏ như vậy mà hận cô a!
“Sao vậy, em tìm anh mà, sao bây giờ lại không nói gì?” Diêm Tính Nghiêu đứng dậy, kéo cô thoải mái ngồi xuống ghế sofa.
Anh nhắc tới, cô lập tức nhớ ra mục đích của cô.
“Vì sao không để em về nhà cha mẹ thăm hai người?” Vương Ninh Hinh tránh khỏi sự ôm ấm của anh, đứng trước mặt anh, thực bất mãn trừng mắt nhìn anh.“ Cha mẹ chỉ có một mình đứa con gái là em, hiếu thuận với bọn họ là đương nhiên, sao anh có thể ép em không được về nhà cha mẹ!”
“Anh chưa hề nói là em không được đi.” Anh không quen duy trì khoảng cách với cô, liền kéo cô ngồi xuống đùi mình, “Về nhà cha mẹ đương nhiên là được, nhưng phải chờ đến khi anh rảnh, để người con rể này đưa em về không phải tốt hơn sao?”
Cô hòa hoãn nói: “Không cần phiền toái như vậy chứ? Muốn tới thì lúc nào chẳng được? Hơn nữa nhà em cách nơi này chỉ ba, bốn mươi phút đi xe, cũng không phải rất xa, tự em về cũng được.”
“Không được, anh không cho em về một mình!” Anh lạnh giọng cự tuyệt.
“Hừ, em biết rồi! Cái gì mà cùng về, chỉ nói cho dễ nghe thôi, anh căn bản không muốn đi. Nói vậy là anh không muốn em về nhà cha mẹ!” Cái gì con rể, chỉ là danh mà thôi. Khi cô về thăm cha mẹ, cũng chẳng thấy bọn họ thân thiện với nhau. “Bình thường khi em đi dạo phố, anh cũng phái nhân viên đi theo nói là bào vệ em, việc này em đã cố nhịn rồi. Nhưng mà… vì sao ngay cả về thăm nhà mà cũng bị hạn chế chứ?”
“Bởi vì anh không muốn em lại biến mất một lần nữa! Mấy năm qua, bọn họ biết anh nóng lòng tìm em, nhưng bọn họ lại nhẫn tâm giấu em đi nhiều năm thế, chẳng những không nói rõ hiểu lầm của em với anh, còn định hủy bỏ hôn ước! Anh cực kỳ thất vọng với bọn họ. Ai biết họ lại có thể giấu em một lần nữa hay không? Em có thể về nhà cha mẹ đẻ, vì dù sao em cũng là con một, nhưng mỗi lần em về, đều phải có anh đi cùng mới được!” Lòng anh như có quỷ, ôm lấy cô, phảng phất như sợ cô sẽ tan biến trong không khí. “Nghe rõ rồi chứ không? Anh không đồng ý cho em về, không đồng ý!”
“Không…”
Anh không tha thứ cho sự phản kháng của cô, đặt cô về phía thảm lông mềm mại kia, cuồng bạo xé rách quần áo của cô, há miệng ra cắn nuốt tiếng kinh hô của cô, bỏ đi mọi chất liệu vải trên người cô, một thân thể hoàn mỹ trắng như tuyết không tỳ vết lập tức hiện ra trước mắt anh.
“Không, đừng! Nghiêu, anh không thể lại dùng cách này…” Cô yết ớt kháng nghị, hai tay không tự giác che bộ ngực trần trụi lại, người ngọc xinh đẹp ôn nhu toàn thân nóng lên vì xấu hổ.
“Em là vợ anh, vì sao anh lại không thể thân thiết với em?” Anh cười giảo hoạt, nhanh chóng cởi sạch quần áo của mình, cố định hai tay của cô lêи đỉиɦ đầu, dùng đầu gối mở hai đùi của cô ra, đặt mình giữa hai chân cô, ánh mắt tham lam lại đi tuần tra thân thể tuyệt mỹ kia.
Nắng thu xuyên qua cửa sổ rọi đến thân thể mềm mại của cô, ánh vàng mảnh mai mang lại khiến cơ thể tuyết ngọc của cô càng thêm lung linh, tạo nên vẻ đẹp rung động lòng người, làm anh không thể tự chủ được, bàn tay như lửa đốt mải mê tìm hiểu theo những đường cong quyến rũ kia, chạm đến đâu là thiêu cháy da thịt ở chỗ đó.
Cô cắn môi, nhắm chặt hai mắt, thở dồn dập, cả người tựa như chìm trong biển lửa. Đang bị liệt hỏa hừng hực thiêu nướng.
Lửa nóng đi theo làn da trắng mịn, lướt qua đùi, anh hôn khắp cơ thể cô, khiến toàn thân cô không ngừng run rẩy.
Du͙© vọиɠ lại thiêu đốt hạ thể….
“… Nghiêu, không đừng…” Cô hốt hoảng lên tiếng, đầu kịch liệt đong đưa, không thể chống cự lại anh. Trong cơ thể từng ngọn lửa kỳ dị bị đốt lên, anh đυ.ng vào chỗ nào là nơi đó bị thiểu đốt, thân thể của cô bất an vặn vẹo, cả người bắt đầu bốc cháy.
Anh mỉm cười, ngẩng đầu lên, nhanh chóng hôn lên môi cô.
“Hinh nhi, nói cho anh biết, em là của anh, em vĩnh viễn cũng không rời khỏi anh, hãy nói anh đi!” Anh cố ý đem hạ thể áp chế cô, để cô cảm thụ du͙© vọиɠ của anh. Nhiệt huyết nam tính dâng trào, càng không ngừng ma sát, tiếp xúc với đóa hoa nữ tính kia.
“Nghiêu… Nghiêu…” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, ý loạn tình mê, cả người bất lực run rẩy.
“Nói! Em là của anh, nói em vĩnh viễn là anh, vợ của Diêm Tính Nghiêu.” Anh nhìn cô, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng cố nén du͙© vọиɠ mà đổ đầy mồ hôi.
“Anh… anh… là, em là của anh, vĩnh viễn là vợ anh.” Cô yếu ớt nói, tức giận vì anh dùng du͙© vọиɠ để bức hϊếp cô, đồng thời lại sợ anh. Nhưng giờ này khắc này, dù khó chịu đến đâu, cái gì cũng không thể nghĩ, thật sự chỉ có thể an ủi anh.
Vương Ninh Hinh nắm lấy lông thảm, không ngừng đong đưa đầu, hô hấp cấp tốc, bộ ngực phập phồng tựa như cuộn sóng, hơi thở hỗn độn khiến cô cơ hồ không thở nổi.
Anh lại rống lên, nắm chặt thắt lưng của cô, dùng lực tiến vào….
Đam mê lại nhanh chóng che lấp lý trí của hai người, cuốn hai người vào vòng xoáy của du͙© vọиɠ, xoay tròn, xoay tròn, lại xoay tròn……
Thư phòng có tiếng thở dốc, Vương Ninh Hinh ghé vào trong ngực Diêm Tính Nghiêu, hai người đều một thân mồ hôi đầm đìa, chung quanh tràn ngập dư vị hoan ái…
Cho tới bây giờ, Vương Ninh Hinh mới biết được mình đã tàn nhẫn bao nhiêu! Dáng điệu bất an của anh làm lòng cô đau đớn, thật sự không nghĩ sự xúc động nhất thời của cô, lại khiến anh bị tra tấn như vậy, thậm chí trong lòng anh còn lưu lại một bóng ma rất lớn. Anh có lẽ cũng không thấy an tâm, khó trách kết hôn đã hơn một tháng, nhưng anh luôn ở lại Diêm trang với cô.
“Nghiêu…” Tiếng nói ôn nhu, nhưng thái độ lại có vẻ vui thích, mang theo hơi thở dốc, cô hôn lên khuôn mặt của anh, hôn rồi lại hôn. “Đừng như vậy, anh lại để tâm vào chuyện vụn vặt. Chúng ta đã kết hôn rồi, em là vợ anh, trừ phi anh không cần em, bằng không em sẽ không rời khỏi anh. Cha mẹ hị vọng hôn nhân của chúng ta hạnh phúc còn không kịp, sao lại muốn giấu em đi chứ?”
Tuy nói thế, nhưng nỗi đau khắc sâu trong tâm anh khó có thể tiêu tan hết.
“Em không biết cha mẹ từng muốn hủy bỏ hôn ước, cũng không biết nguyên nhân bọn họ muốn làm vậy. Nhưng em có thể đoán ra, bọn họ sợ vì tiền bạc mà ảnh hưởng đến chuyện kết hôn của con cái, sẽ làm em chịu ủy khuất, sợ anh ức hϊếp con gái yêu quý của họ. Cha mẹ lo lắng như thế cũng là bình thường, nhưng đó là chuyện trước kia, không thể giống tình hình bây giờ, chỉ cần cuộc sống hôn nhân của chúng ta khoái hoạt hạnh phúc, tự nhiên bọn họ sẽ hiểu. Anh không cần phải lo lắng những chuyện này. Huống chi….” Vương Ninh Hinh ôm chặt cổ anh, “Em yêu anh như thế, sao có thể bỏ anh đi được! Em cũng không muốn sống một cuộc sống trong nhung nhớ nữa đâu!”
Ba chữ ‘Em yêu anh’ của cô, thật hữu hiệu trấn an lòng anh, tâm tình cũng theo đó mà tốt hơn.
“Chẳng may em lại hiểu lầm anh?” Xoay người đặt cô dưới thân, mặt chạm vào chóp mũi của cô.
“Đó là thời niên thiếu còn ngây ngô nên em mới bỏ trốn, em đã bị giáo huấn rồi, hiện tại suy nghĩ cũng trưởng thành hơn, gặp phải vấn đề gì thì sẽ suy nghĩ kỹ mới quyết định. Hơn nữa, hiện tại chúng ta không phải rất tốt sao, sau này mặc kệ trong lòng ai có nghi vấn, đều phải nói rõ ra, không được giấu ở trong lòng.”
******
“Tổng giám đốc đang họp, phải một thời gian nữa mới kết thúc cuộc họp. Nếu không có việc quan trọng, tôi đề nghị cô nên trờ về Diêm trang trước.” Trang Lâm bình tĩnh nói, miệng nói là đề nghị, nhưng ánh mắt nghiêm khắc này, căn bản là mệnh lệnh. Hơn nữa biểu tình giống như Vương Ninh Hinh làm người ta cực kỳ chán ghét, nhưng cô lại không muốn phá hỏng cuộc họp.
Trang Lâm nâng cằm lên, lạnh lùng nhìn cô. Diêm Tính Nghiêu thình lình tổ chức hôn lễ, cô không thể ngăn cản, hi vọng trở thành nữ chủ nhân Diêm trang cũng tan biến, Diêm trang đã có nữ chủ nhân, nhưng không phải là cô. Theo tâm lý mà nói, Trang Lâm đã coi văn phòng là không gian riêng của cô và Diêm Tính Nghiêu. Không ngờ Vương Ninh Hinh đáng giận chẳng những chiếm lĩnh Diêm trang, hôm nay lại còn đến xâm nhập địa bàn của cô?! Muốn nhịn, cũng không thể nhịn được, hôm nay cô tuyệt đối phải cho cô ta biết.
Buổi sáng, Vương Ninh Hinh cảm thấy rất nhàm chán, đột nhiên muốn đến công ty tìm Diêm Tính Nghiêu ăn cơm, không ngờ anh lại đang họp, khiến cô gặp phải bà quả phụ Trang Lâm.
Vương Ninh Hinh trầm tĩnh nhìn lại cô, từ khi trở lại Diêm trang, những người khác vẫn tôn kính và thân thiện với cô như trước, duy độc có Trang Lâm xa lạ là bài xích cô. Rõ ràng hai người cũng không quen nhau, nhưng cô lại có thể mơ hồ cảm thấy địch ý của cô ta với mình.
Vương Ninh Hinh vẫn nói khuyên mình không nên nghĩ nhiều, nhưng… hôm nay thật sự rất rõ ràng .
Cô không hiểu hỏi: “Vì sao lại đối địch với tôi? Tôi thấy mình chưa từng đắc tội gì với cô cả!”
Trang Lâm cũng không giả bộ hồ đồ, Vương Ninh Hinh phá hủy mộng đẹp trong hai năm của cô, làm phí hoài biết bao cố gắng của cô, cô tự nhận có quyền hận Vương Ninh Hinh.
“Vì sao cô lại trở về? Không phải là cô bỏ Diêm Tính Nghiêu trước sao, bằng cái gì mà cô lại lần nữa có được anh ấy?” Trang Lâm giận dữ nắm chặt tay, hướng đến cô nói. “Những năm gần đây, cô cũng biết tổng giám đốc đã thương tâm đến thế nào? Quá đau thương, nên tự mình vùi đầu vào công việc? Đây đều là do sự tùy hứng vô tình của cô tạo thành, là cô! Nếu cô đã đi, vì sao không đi thật xa, vì sao còn muốn trở về?”
“Tôi và Nghiêu thế nào, là chuyện vợ chồng chúng tôi, không liên quan đến cô. Cô là người ngoài, không tư cách để nói, xin hãy tự trọng.”
“Không liên quan? Người ngoài?” Cô điên cuồng cười to, lập tức tiếng cười chợt tắt, tầm mắt ghen ghét lại bắn về phía Vương Ninh Hinh, hận không thể băm cô thành mảnh nhỏ. Cô ta dám nói cô là người ngoài!
“Mỗi ngày tổng giám đốc đều làm việc hơn mười sáu tiếng, ở người hỗ trợ bên cạnh anh ấy là ai? Nói cho cô biết, là tôi! Khi anh ấy buồn phiền vì công việc, là tôi an ủi anh ấy; Khi anh ấy bị viêm dạ dày phải nằm viện, là tôi chăm sóc anh ấy. Khi đó, cô ở đâu? Cô căn bản không có tư cách ngồi mát ăn bát vàng, hưởng thụ sự thương yêu của anh ấy.”
“Tôi rất cảm kích những năm gần đây có cô giúp đỡ chồng tôi, nhưng tôi tin thù lao của cô cũng cân xứng. Anh ấy không có thói quen bạc đãi người khác.” Vương Ninh Hinh lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, bộ dáng kích động, lấy hiểu biết của mình với Diêm Tính Nghiêu mà nói, lời của cô cùng lắm chỉ có hai phần là sự thật. “Nếu cô thấy bất mãn với thù lao này, tốt nhất nên trực tiếp khiếu nại với tổng giám đốc, tôi tin anh ấy sẽ cho cô một đáp án vừa lòng.”
Tính cách của Diêm Tính Nghiêu như thế nào, Vương Ninh Hinh rất hiểu. Nếu anh dựa vào tình cảm cá nhân của Trang Lâm mà trả công, thì Diêm thiếu phu nhân hôm nay sẽ không phải là cô.
Trang Lâm chấn động, khí thế cao ngạo nhất thời suy yếu đi không ít. “Tôi… cái tôi muốn không phải là tiền…”
“Tôi mặc kệ cô muốn gì, cũng không liên quan đến tôi. Có điều…” Vương Ninh Hinh nhìn cô liếc mắt một cái, lại nói: “Tốt nhất cô nên biết điều một chút, Diêm Tính Nghiêu là chồng của Vương Ninh Hinh tôi, tôi hị vọng không có người bày ra bộ mặt như bị đoạt mất chồng trước mặt tôi, cô nghĩ sao?” Vương Ninh Hinh nói xong, cũng không quay đầu lại, liền bước khỏi văn phòng của tổng giám đốc.
Cốc cốc!
Tiếng đập cửa đột nhiên vang lên làm ngực Trang Lâm nhảy dựng lên, cô quay đầu lại. Chỉ thấy Tôn Duy Ma đứng dựa vào cánh cửa, vô tình nhìn cô.
Vốn anh muốn đến phòng tổng giám đốc lấy văn kiện, không nghĩ khi tới lại nghe thấy hết mọi chuyện.
Trang Lâm chột dạ lui từng bước một, không dám nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của anh, ánh mắt tràn ngập trách cứ..
Tình hình vẫn không thay đổi, Diêm Tính Nghiêu vẫn có mị lực như cũ. Từ khi anh mạnh mẽ xâm nhập vào thế giới đơn thuần của cô, cô liền bị những người phụ nữ khác cho là người được “ưu ái” nhất.
Vương Ninh Hinh rời khỏi văn phòng, nghĩ muốn đi tản bộ một chút, đi qua chỗ thư ký, thấy vài người đang vây quanh chiếc máy tình, có vẻ rất lo lắng.
“Sao vậy, nhiều tư liệu quan trọng bên trong đã mất rồi, tôi lại quên không làm bản dự bị, chẳng may không làm kịp thì chỉ có nước chết. Này, Tiểu Trương, chỉ còn một giờ nữa, ông xem có được không?” Một gã ngồi trước máy tính liền quay đầu lại hỏi người đàn ông phía trước.
“Ây dà, đừng nóng vội. Loại bệnh này rất phiền toái, ông phải để tôi nghiên cứu một chút chứ!” Tiểu Trương vò đầu bứt tóc, có chút chột dạ, mười ngón tay gõ lên bàn phím, nhìn thì phi thường bận rộn, nhưng lại chẳng hề hiệu quả.
“Cái gì? Còn muốn nghiên cứu một chút? Ông không phải tự xưng thợ máy tính sao?” Thư ký kia gấp đến độ muốn giơ chân lên, “Xong rồi, xong rồi, chuyến này tiêu đời rồi!”
Nhìn bộ dáng lo lắng thấp thỏm của Tiểu Trương, Vương Ninh Hinh chỉ biết anh đã cố hết sức rồi. Đi đến phía sau anh nhìn nhìn, cô vỗ vỗ vai Tiểu Trương nói, “Để tôi thử!”
“Cô…” Tiểu Trương vừa quay đầu lại lập tức ngây người, nước miếng thiếu chút nữa chảy ra.
Sao phòng thư ký lại xuất hiện một tuyệt đại mỹ nhân thanh lệ thoát tục thế này, mà anh lại không biết nhỉ?
“Á…” Thư ký kia cũng có chút kinh diễm, có điều giờ không phải là lúc ngắm mỹ nhân. “Cô có thể chứ?”
“Không thử thì sao biết?” Vương Ninh Hinh nhún nhún vai, nhẹ ngồi vào vị trí Tiểu Trương vừa ngồi.
Nhiều người liếc mắt một cái, cái gọi là khi tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử, đại khái chính là như vậy.
Chỉ thấy mười ngón tay thon dài của Vương Ninh Hinh lướt trên bàm phím, khiến mọi người hoa hết cả mắt, ai nấy đều nín thở.
Diêm Tính Nghiêu đi ra khỏi phòng họp, đi qua phòng thư ký, thấy cảnh tượng đông đúc trên, mới nhíu mày, đột nhiên…
“Oa, giải tán, giải tán!” Mọi người lớn tiếng hoan hô, nhưng người bên trong chưa phát hiện ra thì anh đã đi đến.
“Các anh chị đang làm gì?” Đi sau Diêm Tính Nghiêu, trưởng phòng nhân sự quát nhẹ, mọi người nghe tiếng đều quay đầu lại.
“Tổng… tổng giám đốc?!” Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng, hơn nữa khi bọn họ thấy Diêm Tính Nghiêu có vẻ tức giận, trong lòng lại run lên.
Vương Ninh Hinh vừa thấy đến Diêm Tính Nghiêu, vui vẻ ra khỏi đám người, “Nghiêu!”
“Hinh nhi?” Diêm Tính Nghiêu vừa mừng vừa sợ, khuôn mặt đông lạnh giống như băng tuyết gặp gió xuân, nhất thời hóa thành mùa xuân ấm áp.
Mọi người trừng mắt thật lớn, cứ như nhìn thấy người sao Hỏa.
Diêm Tính Nghiêu thấy cấp dưới kinh ngạc nhưng không hề có cảm giác gì, tiến lên hai bước, dang rộng cánh tay ôm lấy vợ yêu.
“Sao em lại đến đây?”
“Anh không muốn em đến sao?” Cái gì mà sao! Vương Ninh Hinh cong miệng nói, lập tức làm bộ như muốn đi.“Vậy thì em đi.”
“Đừng nóng giận, anh… không phải…” Nơi này khó mà nói rõ, anh liền ôm cô, vạn phần yêu thương hôn lên môi, chân không ngừng đi thẳng đến văn phòng. “Hinh nhi là của anh, vợ yêu của anh, em đến đây, là vinh hạnh của chồng em, anh mong còn không được, sao có thể không thích. Nói sau đi…” Anh ôn nhu như thế, làm những cái cằm kia muốn rơi xuống đất đến nơi.
“Gạt người à? Kia… kia thật là tổng giám đốc sao? Mắt tôi không nhìn nhầm chứ!”
“Tiểu Ngọc, cô mau véo tôi một cái.”
“Trời ạ, cô ấy… là phu nhân của… tổng giám đốc…”
Sau khi đi qua hoa viên xinh đẹp, các học sinh sợ hãi, than nói: “Đoạn Đoản, cô… cô ấy là ai?”
Họ Đoạn quay đầu lại, thấy người khiến bọn họ kinh diễm đang chơi đùa cùng với Hàng Da, Nhị Mao và đám chó nhỏ mới sinh, không khỏi cảm thấy vui mừng.
“Đó là Diêm thiếu phu nhân của chúng ta.”
“Aizzz, có tiền thật tốt, chẳng những có thể ở nơi đẹp thế này, lại còn lấy được một người vợ đẹp như tiên nữa.”
“Cậu nói bậy gì đó? Thiếu phu nhân của chúng ta giống mỹ nữ bình thường sao.” Thiếu phu nhân là đối tượng sùng bái của anh, “Thiếu phu nhân của chúng ta xinh đẹp lại thiện lương, cô ấy chẳng những xuất thân danh môn, trí tuệ lại thông minh tuyệt đỉnh. Cô ấy du học ở châu Âu, nếu không phải do thiếu gia vội vã đón thiếu phu nhân vào cửa, cô ấy cũng đã lấy học vị tiến sĩ luôn rồi. Thầy giáo không phải khen ta viết rất khá sao? Nói cho các cậu biết, đó là do thiếu phu nhân sửa cho đấy.”
“Thì ra là thế, vậy cậu có thể dẫn nhóm mình đến đó không?”
“Kêu trời đi, hôm nay không được!”
“Vì sao? Hôm nay mọi người đều đến đây, hơn nữa cô ấy cùng không bận! Chẳng lẽ muốn gặp cô ấy rất khó hay cô ấy tự cao tự đại, phải hẹn trước thời gian sao?”
“Không phải, thiếu phu nhân tuy rằng không phải người nhiệt tình chủ động, nhưng tính cô ấy rất hòa thuận, sẽ không tự cao tự đại. Hôm nay không được là vì… nè, các cậu nhìn đi.”
Mọi người nín thở nhìn lại, chỉ thấy trên mặt cỏ, thiếu phu nhân xinh đẹp vẫn chơi đùa vui vẻ với những chú chó con, bộ dáng thật thản nhiên, tạo nên một bức họa tuyệt đẹp, nhưng đột nhiên lại có một người đàn ông cao lớn khí thế ngang tàng bước vào bức họa.
Cô ngẩng đầu nói chuyện cùng anh, gã đàn ông quỳ xuống dưới, hôn lên trán cô, rồi đến cái mũi, cuối cùng hôn lên môi của cô.
Mọi người cơ hồ nín thở, ngây ngốc nhìn một màn tuyệt mỹ trước mắt, chờ gã đàn ông ôm cô rời đi, một lúc lâu sau Đoạn Đoản mới lại mở miệng.
“Thiếu phu nhân sống ở Âu châu đã lâu, có thói quen uống trà trưa. Cho nên chỉ cần có thời gian, thiếu gia đều đến dùng trà với thiếu phu nhân. Mỗi khi đến lúc này, toàn bộ Diêm trang đều biết không thể quấy rầy bọn họ, cho nên mình mới nói hôm nay không được.”
Mà Diêm Tính Nghiêu ôm Vương Ninh Hinh đi thẳng đến phòng lớn, dọc theo đường đi, cô hơi hơi giãy giụa .
“Nghiêu, thả em xuống, em không phải trẻ con không biết đi.” Kháng nghị của cô chẳng những không khiến Diêm Tính Nghiêu buông cô, ngược lại anh còn tăng lực kiềm chế. Môi anh đào hồng nhuận của cô oán giận nhỏ giọng nói: “Ác bá, toàn hại em bị giễu cợt.”
“Ai dám giễu cợt em, nói cho anh biết, anh đi tìm nó tính sổ.” Anh dùng cái mũi chạm vào cái mũi nhỏ của cô, lại hôn trộm một cái, chân vẫn không ngừng bước đến phòng lớn.
“Không cần, em không nói cho anh đâu. Cái bộ dáng hung thần ác sát này của anh, đã khiến người trong nhà phát khϊếp rồi, còn muốn đi dọa người a?” Cô bĩu môi, cự tuyệt tiết lộ.
“Mọi người đều sợ anh? Vậy còn em? Em có sợ không?” Anh ôm cô đi thẳng vào phòng, ngồi xuống ghế. Biết cô sợ nhột, anh cố ý nói những chuyện này bên tai cô.
“Hì hì… nhột lắm! Đừng… không cần…” Cô trốn tránh kêu lên, không chỗ có thể trốn, cô hận không thể đánh vào ngực anh, cười đến mặt đỏ bừng, cả người mệt mỏi.
Anh không dám làm cô tức giận, đành phải tạm dừng tấn công.
Cô thở hổn hển một hồi lâu, bàn tay trắng mịn nhỏ bé ôm lấy khuôn mặt của anh, hàm răng trắng tinh mở ra, khẽ cắn một cái, “Anh thật xấu, làm em nhột, trêu cợt em! Em không sợ anh, thì sao?” Cô cắn một cái lại một cái nữa, “Mau mau cầu xin tha thứ, gọi một tiếng chị hai rồi em bỏ qua, nếu không em sẽ cắn mặt anh thành mặt trăng luôn à.”
Anh hé miệng ra, nhất thời hôn lên cánh hoa mê người của cô, ôn tồn mυ"ŧ lấy. Cảm giác tốt đẹp lập tức lấy đi lý trí của hai người…
“Không được, không thể hôn nữa.” Sợ không thể kìm chế được mình, anh bắt buộc mình buông cô ra, con ngươi đen lóe sáng du͙© vọиɠ, “Chúng ta uống trà trước, rồi… lại tiếp tục.” Anh ái muội nháy mắt mấy cái với cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Ninh Hinh nhất thời hồng lên, giống như phát hỏa. “Bại hoại, ai muốn tiếp tục với anh?” Cô thuận tay cầm lấy thạch quế trên bàn, nhét vào miệng anh. “Ăn điểm tâm của anh đi, thiếu gia!”