Động tác của bọn họ thật sự ngừng lại, du͙© vọиɠ hoàn toàn bị dập tắt.
Rùng mình một cái, Tuyền Hoàng ngơ ngẩn hồi lâu, lại hướng vách tường bốn phía nhìn lại.
Tên khốn khϊếp Sở Phong này có phải trang bị camera trong nhà anh không?
"Ông xã." Bảo Bảo đem túi đưa cho Tuyền Hoàng, e lệ nhìn anh.
Khuê phòng bí sự cũng để cho người ta biết rồi, về sau cô làm sao ra ngoài gặp người a!
"Bà xã." Anh quyết định, anh muốn bỏ xuống đạo nghĩa cùng bạn tốt, ở trong nhà bồi bà xã yêu dấu.
Quăng túi xuống, cởϊ áσ khoác đen vừa mới mặc ra, anh ôm lấy Bảo Bảo muốn vào phòng tiếp tục hoan ái.
"Ông chỉ còn dư một phút, nếu tới không kịp, tôi liền chặt đầu ông ném xuống làm bóng đá."
Hai người kinh ngạc nhìn về phía điện thoại còn chưa cúp máy, trong nháy mắt nói không ra lời.
Sở Phong rất hài lòng khi nghe tiếng trầm mặc của đối phương, lại bồi thêm một câu: "Tôi nói được làm được." Lần này truyền tới không phải là trầm mặc, cũng không là rêи ɾỉ, mà là tiếng rống giận nóng nảy.
Ngắt máy, Sở Phong cầm tay lái một đường bay về nhà.
Đáy mắt anh đều là sốt ruột và lo lắng, trên mặt lại nâng lên nụ cười.
Chương 4
Trong phòng, hai chiếc ghế salon đen trắng đối lập nhau, đều được hai người đàn ông xuất sắc ngồi lên.
"Sở Phong, ông nói rõ cho tôi!" Người ngồi trên ghế sa lon màu trắng không kìm nén được tâm tình bắt đầu bùng nổ.
Người ngồi chiếc ghế salon màu đen khinh thường liếc xéo đối phương một cái, "Những lời này lần trước ông đã nói qua, mới mẻ chút, đổi câu khác đi!"
Nhịn, anh nhất định phải nhịn : "Ý của tôi là, ông ở trong điện thoại nói muốn chặt đầu tôi xuống làm bóng đá là có ý gì?" Dù gì hai người bọn họ cũng là anh em kết nghĩa, cùng nhau vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần. Hôm nay, anh ta lại vì một đàn bà mà nói ra một câu ngoan độc với anh, thật là uổng phí giao tình của bọn họ nhiều năm qua!
"Ý tại ngôn ngoại." ( ý ở ngoài lời) Sở Phong dập tắt thuốc lá, tiện tay đem nó ném đi, sau đó đổi phương hướng ngắm nhìn người đang nằm trên giường: "Cô ấy chừng nào sẽ tỉnh?"
"Những lời này lần trước ông cũng đã hỏi qua."
Ha! Trả lại lời này cho ông, Tuyền Hoàng hả hê đắc ý nhìn Sở Phong cam chịu. Một cái chớp mắt, vật vốn đang treo trên tường như vật trang trí – đao võ sĩ đã đặt trên cổ anh, chỉ cần ngoài ý muốn một chút, liền cắt đứt động mạch cổ.
Mà người cầm đao chính là Sở Phong.
"Nói cho tôi biết, cô ấy bao lâu nữa sẽ tỉnh lại?"
Bầu không khí lạnh lẽo, hai người giằng co không thôi, kết quả kẻ bị hϊếp bức đầu hàng trước.
Tuyền Hoàng giơ hai tay giữa không trung, thở dài bất đắc dĩ nói: "Chờ thuốc thối lui, cô ấy tự nhiên tỉnh lại."
Sở Phong nhíu mày, hiển nhiên không hài lòng với đáp án này.
"Ba mươi phút sau, như vậy được chưa?" Thật là! Rốt cuộc đời trước anh đã làm bao nhiêu chuyện xấu, kiếp này mới có thể kết giao với loại bạn xấu này.
Sở Phong trước khi đem đao bỏ vào vỏ, vẫn không quên dặn dò Tuyền Hoàng: "Nếu cô ấy không tỉnh lại như lời ông, tôi thật sự sẽ chém đầu ông xuống."
Sở Phong muốn anh chuẩn bị tâm lý trước.
Nghe vậy, Tuyền Hoàng rên lên một tiếng, không cam lòng khi y thuật của mình bị giáng chức."Nếu như cô ấy tỉnh đúng như lời tôi nói, tôi cũng làm như vậy."
Anh là Hoa Đà tái thế, phần thắng khá nhiều.
Huống chi, nếu Lương Dĩnh Nhi thật sự không tỉnh lại như lời anh nói, không cần chờ Sở Phong chém anh, chính anh sẽ mổ bụng tự sát trước.
"Cứ làm như vậy." Sở Phong sảng khoái đồng ý , khiến Tuyền Hoàng nghe được trợn mắt há hốc mồm, không biết nên phản ứng thế nào.
Mặc dù Sở Phong tâm địa hư hỏng một chút, lòng dạ hơi hẹp hòi, miệng lại toàn nói lời xấu xa, nhưng dù sao hắn cũng sống chết cứu anh mấy lần, nếu thật sự muốn anh xuống tay. . . . . . Vậy cũng khó khăn lắm a! Cho dù bình thường anh hay tưởng tượng tự mình đem dao giải phẫu cắt anh ta thành tám khúc nhưng mà ….. haiz….
Nhìn Tuyền Hoàng tổn thương cân não chỉ bởi vì có nên xuống tay hay không, Sở Phong ẩn nhẫn cười, chậm rãi mở miệng: "Chỉ cần ông có bản lĩnh lấy đầu tôi xuống, tùy ông muốn chém mấy đao đều được."
Nghẹn họng nhìn trân trối đã không đủ để hình dung vẻ mặt Tuyền Hoàng giờ phút này. Đầu tiên là sững sờ, sau mới phục hồi tinh thần lại, chỉ hô to bất bình với Sở Phong: "Ác ma! Ông là ác ma chính cống , hơn nữa còn trọng sắc khinh bạn!"
Ô ô ô! Thì ra chỉ có anh chịu thua thiệt còn phiền não suy nghĩ có nên xuống tay với Sở Phong hay không. Không nghĩ tới, anh cứ bị anh ta xoay vòng vòng. Ô! Anh muốn về nhà tìm Bảo Bảo trị liệu thương tích đầy mình, nguyên nhân là tâm linh trẻ nhỏ chịu khổ bởi độc thủ của ác ma.
Sở Phong nghe vậy, dùng ánh mắt khác thường quan sát Tuyền Hoàng từ trên xuống dưới.
Tuyền Hoàng kinh hồn bạt vía, có phải Sở Phong đột nhiên thích trai đẹp không, hơn nữa đối tượng vừa vặn lại chính là anh.
"Bạn bè của ác ma. . . . . . Hình dạng ra sao?"
"Wey wey wey! Sở Phong, cái tên này trêu đùa tôi đủ đi. Nào có người nào vẫn cắn chặt đối phương không thả như vậy. Dù gì tôi cũng giúp ông cứu người, cũng không thu tiền thuốc thang." Tuyền Hoàng đang thao thao bất tuyệt, cổ áo lại đột nhiên bị nhéo chặt, ép anh không thể không lấy tư thế kỳ quái, mặt ngó cửa phòng ngủ .
"Ông nên hiểu rõ ràng trước là ai đang đọc diễn văn mắng chửi người."
Tựa ở cửa ra vào chính là một cô gái vô cùng bé bỏng. Cô nháy mắt mấy cái, có chút không hiểu nhìn hai người trong phòng khách, tò mò nhìn hai người bọn họ vì sao bày ra tư thế muốn đánh nhau để trả thù.
"Cô đã tỉnh?" Người đưa ra câu hỏi chính là Tuyền Hoàng.
Rất tốt, có người gặp xui xẻo rồi ! Mới vừa rồi là ai hứa hẹn với anh, chỉ cần cô gái này trong thời gian 30 phút tỉnh lại, sẽ mặc anh xử lý? Hừ! Lúc này anh ngay cả dao phẫu thuật cũng chuẩn bị xong, chỉ cần vị họ Sở tên Phong kia tự động đưa tới cửa, anh có thể bắt đầu "Hành hình".
Về phần công việc khâu vá sau đó cũng không thành vấn đề, chỉ là không biết lúc đó Sở Phong sẽ là người chết hay là người sống mà thôi!
Lương Dĩnh Nhi co rúm lại một chút, rón ra rón rén chạy tới bên cạnh Sở Phong.
"Xin hỏi anh là….?" Giọng nói trong trẻo dễ nghe từ trong miệng Lương Dĩnh Nhi tuôn ra.
Mới vừa rồi có phải cô đã bỏ lỡ chuyện gì không? Vì sao hai người kia, vừa nhìn thấy cô xuất hiện, vẻ mặt thay đổi nhanh đến độ như trò biến sắc mặt của người Tứ Xuyên.
Tuyền Hoàng nhìn gò má mềm mại của Lương Dĩnh Nhi, lại thấy trên mặt Sở Phong không tự chủ toát ra vẻ trìu mến, tức thời có phát hiện mới.
Khi câu kia vừa toát ra từ miệng của cô, theo tác phong làm việc của Sở Phong, xem ra anh ta cũng sẽ nói lời tương tự.
Còn nữa, quan hệ giữa hai người bọn họ cho dù không nói rõ, mọi người cũng đều có thể đoán được. Cho nên kết luận là ——anh tuyệt đối có thể lợi dụng cô ấy đi đối phó Sở Phong.
Đừng trách anh lòng dạ ngoan độc, nhớ ngày đó anh và vợ anh nếu không phải vì Sở Phong tới chen vào một cước, đường tình của anh sẽ nhấp nhô như vậy sao?
Vì vậy, ăn miếng trả miếng là việc nhất định phải làm!
Hơn nữa, anh không phải là nam nhân lương thiện, càng không thể nào là tín nữ, muốn anh lấy đức báo oán? Đời, đời, đời sau rồi hãy nói!
"Tôi là. . . . . ." Tuyền Hoàng thiếu chút nữa đã quên giới thiệu mình.
"Anh ta là một lang băm, gọi là Tuyền Hoàng." Sở Phong lạnh lùng thay Tuyền Hoàng trả lời.
Chậc chậc, muốn báo thù? Không có cửa đâu! Tuyền Hoàng là loại người trong lòng nghĩ gì đều hiện lên trên mặt, muốn cùng anh đấu? Cấp bậc còn kém chút.
"Ừhm!" Lương Dĩnh Nhi luôn có thói quen lấy một chữ này đáp lại.